Mục Tiên Thiên tiến lên mấy bước, sóng vai đi bên cạnh Chung Nhạc, đột nhiên hỏi:
- Ngươi hẳn là không nên lên tiếng giúp Trẫm mới đúng!
Chung Nhạc kinh ngạc hỏi:
- Bệ hạ, ngươi và ta quân thần đồng tâm, bất luận vì giang sơn, vì xã tắc, hay là vì Bệ hạ, thần đều hẳn là phải dốc hết khả năng…
- Được rồi! Được rồi! Ngươi là Phục Hy!
Mục Tiên Thiên cả giận nói:
- Trẫm đã sớm biết rồi, đừng biểu lộ trung thành nữa! Trẫm cũng biết ngươi đã sớm biết là Trẫm đã biết rồi! Tặc nhân phản cốt, phản cốt sau đầu ngươi đã đâm tới Nam Thiên Môn rồi, đừng có giả mù sa mưa biểu đạt trung tâm nữa!
Nói xong mấy câu này, bản thân nàng ngược lại bật cười một tiếng. Nàng vốn là nên lôi đình giận dữ, nhưng lúc này cơn tức giận không biết đã chạy đi nơi nào rồi.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Bệ hạ anh minh thần võ, lão thần sớm đã biết không thể gạt được Bệ hạ!
- Ngươi lại nịnh bợ Trẫm!
Mục Tiên Thiên nỗ lực tức giận, nhưng lại không sinh nổi cơn giận. Chính mình sớm đã nhận được tin tức này, đã từng lôi đình nổi giận, ở trong triều đình trực tiếp bốc lửa, giậm chân mắng chửi, nhưng thật sự đi tới trước mặt Chung Nhạc, cơn tức giận lại không cánh mà bay.
- Dịch Quân a Dịch Quân! Nếu ngươi không phải là Phục Hy, thật sự tốt biết bao!
Mục Tiên Thiên thở dài một tiếng, nói:
- Có đôi khi Trẫm còn suy nghĩ, ngươi vẫn trung thành tận tâm với Trẫm, quân thần một lòng, bất luận khó khăn gì cũng sẽ bị chúng ta giải quyết. Chúng ta liên thủ, không có bất kỳ đối thủ nào. Ngươi thống binh, san bằng quân địch, không có sự tình gì có khả năng khiến cho Trẫm phân tâm…
Chung Nhạc đột nhiên cắt đứt lời nàng, nói:
- Bệ hạ, từ một khắc ngươi độc sát Viêm Hoàng, chúng ta đã không có khả năng quân thần một lòng nữa rồi!
Lời này cực kỳ tru tâm, khiến cho trái tim Mục Tiên Thiên nhói đau một cái, giống như bị hung hăng đâm một đao vậy.
- Ngươi là Phục Hy, vốn dĩ đã không có khả năng một lòng với Trẫm!
Nàng lạnh lùng nói.
Chung Nhạc cười nhạt một tiếng:
- Ta không có khả năng một lòng, vậy Tử Quang thì sao? Hắn cũng không có khả năng một lòng với Bệ hạ sao?
Mục Tiên Thiên có cảm giác trái tim chính mình lại bị đâm một đao, so với một đao vừa rồi lại càng ngoan độc hơn, càng máu chảy đầm đìa hơn.
- Nếu Tử Quang vẫn còn sống, ta căn bản không dám giữa ban ngày ban mặt phản bội Bệ hạ, mà thiên địa của Bệ hạ cũng sẽ được thống trị ngay ngắn rõ ràng, Bệ hạ đàm phán với Thiên, hắn cũng sẽ khiến cho Bệ hạ đạt được chỗ tốt lớn nhất, mà chỉ trả giá ít nhất!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, ngữ khí cũng vô cùng bình tĩnh, nhưng từng câu từng chữ đều giống như Tiên Thiên Thần Đao của hắn, từng đao từng đao chém lên trên trái tim của tôn nữ Thiên Đế này:
- Bất quá, Tử Quang đã chết, đã tự vận! Hắn đã sớm nghĩ tới chuyện sau khi Bệ hạ bình định xong Tử Vi tất nhiên sẽ hạ thủ với Vũ trụ Cổ lão. Mà bình định Vũ trụ Cổ lão cần phải diệt trừ ba đại Thần Vương, cần phải liên thủ với Thiên. Cho nên hắn ngay từ sớm đã tìm được Thiên Mệnh Thân của Thiên, mang theo Thiên Mệnh Thân bên cạnh chính mình!
Thân thể Mục Tiên Thiên run lên một cái, run giọng hỏi:
- Đế Tu La?
- Đế Tu La chính là Thiên Mệnh Thân của Thiên, hắn hẳn là từ sớm đã đàm phán xong điều kiện với Đế Tu La, dụng ý chính là để cho Bệ hạ liên thủ với Thiên, diệt trừ ba đại Thần Vương Thái Cổ, thống nhất Vũ trụ Cổ lão!
Lời nói của Chung Nhạc so với Tiên Thiên Thần Đao càng sắc bén hơn, chém cho trái tim Mục Tiên Thiên trăm ngàn lỗ thủng, mỉm cười nói:
- Nếu Bệ hạ không độc sát Khương Y Kỳ, Tử Quang cũng sẽ không tự sát, hắn sẽ khiến cho Bệ hạ thiên mệnh sở quy, bình định vũ trụ, nhất thống càn khôn. Tới lúc đó, hắn sẽ khuyên bảo Viêm Hoàng Khương Y Kỳ quy ẩn sơn lâm, tự do tự tại. Mà Bệ hạ nhất thống thiên địa hoàn vũ, tạo thành bá nghiệp vô thượng. Mà hết thảy những cái này, hiện tại đều đã tiêu tan thành mây khói!
Sắc mặt Mục Tiên Thiên tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt.
- Không cần nói nữa!
Sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt, nhưng lại cực kỳ quyết tuyệt:
- Khương Y Kỳ, lại là Khương Y Kỳ! Một tên Nhân Tộc, lẽ nào có thể phá hỏng giang sơn của Trẫm, làm sụp đổ sự nghiệp to lớn của Trẫm? Không có ngươi, không có Tử Quang, Trẫm vẫn là Tiên Thiên Đại Đế tuyệt thế vô song!
Nàng nhìn về phía Chung Nhạc, lạnh lùng nói:
- Dịch Quân, chỉ cần ngươi một ngày không tuyên bố với cả thiên hạ là ngươi phản bội tạo phản, vậy Trẫm vẫn còn có thể chấp nhận được ngươi. Bất quá, nếu ngươi công khai tuyên bố tạo phản, vậy Trẫm liền chém chết không tha! Hy vọng ngươi còn nhớ kỹ lời hứa ngày đó ngươi đã ưng thuận trước mặt Trẫm!
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Tự nhiên là nhớ kỹ! Sau khi thiên hạ bình định, Bệ hạ sẽ phong ấn Thần huyết Phục Hy trong cơ thể lão thần. Bệ hạ yên tâm! Tới ngày đó, ta nhất định sẽ để Bệ hạ phong ấn Thần huyết Phục Hy. Quân thần chúng ta có thể thống thống khoái khoái đại chiến một trận!
Hai người đối nhãn nhìn nhau, đều nhìn ra sự quyết tuyệt cùng lạnh lẽo trong mắt đối phương, sau đó lại đều tự chuyển ánh mắt sang chỗ khác, nhìn sang chỗ khác.
- Cảnh sắc nơi này thật đẹp!
Cặp mắt Mục Tiên Thiên mê ly, nhìn mỹ cảnh đẹp mắt kia, lẩm bẩm nói.
Chung Nhạc cũng lẩm bẩm:
- Đúng vậy! Thật đẹp!
Giang sơn như tranh, tâm ý như sắt.
Lúc này, Phong Hoài Ngọc đã chạy tới Nam Thiên Môn, nói với gã tướng lĩnh thủ vệ:
- Ta là đệ đệ của Vô Kỵ Thiên Vương, kính xin tiến vào thông báo một tiếng!
Gã tướng lĩnh thủ vệ kia không dám sơ suất, vội vàng lệnh cho những Thần tướng còn lại ân cần khoản đãi Phong Hoài Ngọc, chính mình thì lập tức như một làn gió chạy đi thông báo Phong Vô Kỵ.
Phong Hoài Ngọc được đám người ân cần hầu hạ, có chút không quá quen thuộc. Một lúc sau, đột nhiên nghe được một thanh âm quen thuộc mà ôn hòa vang lên:
- Nhị đệ, ngươi rốt cuộc đã tới gặp ta! Vi huynh vô cùng hài lòng, vô cùng hài lòng a!
Đám Thần tướng kia vội vàng đứng lên, nhao nhao khom người thi lễ. Chỉ thấy Phong Vô Kỵ cất bước đi tới, Thần quang trong mắt sáng ngời, nhìn về phía Phong Hoài Ngọc, thần tình dường như có chút kích động.
Phong Hoài Ngọc vội vàng tiến lên, mỉm cười nói:
- Ta cầu xin sư tôn rất lâu, sư tôn thật không dễ dàng mới bằng lòng gật đầu, để cho huynh đệ chúng ta gặp nhau. Ca ca, ánh mắt của ngươi làm sao vậy?
- Ngươi nói cho sư tôn ngươi biết là ngươi tới gặp ta?
Phong Vô Kỵ thoáng ngẩn người, Thần quang sáng ngời trong mắt dần dần tiêu tán, vung tay lệnh cho đám Thần tướng tản đi. Rất nhanh ở nơi này chỉ còn lại có hắn và Phong Hoài Ngọc.
- Sư tôn ngươi có gieo xuống thần thông gì trong Thức hải của ngươi không?
Phong Vô Kỵ mỉm cười, hỏi.
- Không có!
Phong Hoài Ngọc lắc lắc đầu. Trên mặt Phong Vô Kỵ lộ ra nụ cười, chỉ nghe Phong Hoài Ngọc đã tiếp tục nói:
- Chỉ là cha đã gieo vào trong đó mấy trăm đạo thần thông, cơ hồ đã chất đầy cả Thức hải của ta. Ta đã nói là không cần nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn không ngừng liên tục bỏ vào…