Táng Linh nắm giữ Luân Hồi Táng Khu, Tư Mệnh nắm giữ Vãng Sinh thánh địa, hai nơi quan trọng nhất này đều nằm trong tay Chung Nhạc, nhưng muốn nhất thống khu thứ bảy luân hồi thì vẫn còn rất nhiều trở ngại.
Khu thứ bảy luân hồi thực sự quá mênh mông, thông tới Lục Giới, có vô vàn điều chưa biết. Đại Tư Mệnh Khởi Nguyên Thần Vương bày trận ở đây, Hắc Bạch nhị đế, Thiên, Tứ Diện Thần cũng bày trận ở đây.
Trận chiến Luân Hồi Táng Khu lần trước chính là do Tứ Diện Thần thực hiện, tập trung quỷ quái, tái tạo Táng Khu, muốn nắm giữ một mắt xích của luân hồi. Chung Nhạc đích thân dẫn quân xuất chinh, Tứ Diện Thần không muốn lưỡng bại câu thương cùng hắn nên rút lui, do vậy Chung Nhạc mới nắm giữ được Táng Khu.
Nhất thống luân hồi, vãng sinh không phải dễ gì thực hiện được.
Chung Nhạc không có binh lực lớn như thế, hơn nữa cũng không muốn xung đột với Đại Tư Mệnh, cộng với việc Tư Mệnh và Táng Linh đều chưa nắm giữ được luân hồi và vãng sinh nên hắn giờ chưa có ý định nhất thống khu thứ bảy luân hồi.
Tư Mệnh lại uống thêm ngụm trà, nói:
- Bệ hạ vẫn chưa nói có điều gì lo lắng.
Chung Nhạc chần chừ, nói ra việc hắn đã nghịch chuyển Tiên Thiên:
- Giờ ta không biết nên truyền ra hay không? Nếu truyền ra ngoài sẽ mất đi một tuyệt chiêu, không truyền ra thì có lẽ phụ lòng chúng sinh. Nương nương, ngươi nói ta nên làm thế nào?
Tư Mệnh cười khảy:
- Sao không hỏi Tội xem?
Chung Nhạc khẽ chấn động.
Tội mà nàng ta nói chính là Phục Thương, hai nghìn năm nay Phục Thương càng thêm tiều tụy, lấy tên Tội làm nô lệ ở Thiên Đình, hắn cam tâm tình nguyện làm no lệ, che giấu danh tính.
- Ta hiểu ý ngươi.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Trận quyết chiến cuối cùng chưa bắt đầu, chưa kết thúc, truyền ra ngoài sẽ phá hỏng tuyệt chiêu cuối cùng của ta. Kiểu nhân từ này không phải nhân từ mà là tội ác. Đợi khi ta giải quyết được hoàn toàn Thái Cổ Thần Vương truyền ra ngoài cũng không muộn. Nương nương quả nhiên thông minh.
Tư Mệnh lắc đầu, cười khảy:
- Theo ta thì mãi mãi đừng truyền ra ngoài! Phục Thương đối xử với mọi tộc đều như với Phục Hy thần tộc, thậm chí còn tốt hơn với tộc nhân của chính mình, đến mức bị diệt tộc, tự lấy tên là Tội, Thiên ban tên Thương, tội ác quá lớn. Nếu ngươi truyền ra ngoài thì sẽ là một Phục Thương khác, đối xử tốt với ngoại tộc chính là tạo kẻ địch cho chính mình!
Chung Nhạc cười:
- Ta không phải Phục Thương, Phục Thương khắc nghiệt với tộc nhân, trách lão phụ, nhưng đối xử tốt với ngoại tộc, bị ngoại tộc xâm chiếm nên bị diệt tộc. Ta là vì sự phát triển của đạo pháp thần thông…
- Sai lầm!
Tư Mệnh phất tay áo:
- Nói vậy là quá sai! Phục Hy, ngươi có suy nghĩ này là cực kỳ nguy hiểm! sinh linh Hậu Thiên trở thành Tiên Thiên không phải phát triển đạo pháp thần thông mà là sáng tạo Tiên Thiên thần ma! Ngươi sẽ tạo ra vô số Tiên Thiên Thần Vương mới, nắm giữ thiên địa đại đạo, vũ trụ cương thống! Có ích lợi gì cho phát triển đạo pháp thần thông?
Chung Nhạc nay là Thiên Hoàng Đế, đế của chư đế, ngày một uy nghiêm, cho dù là chư đế gặp hắn cũng thấy run rẩy kính sợ. Còn người dám quát trước mặt hắn thì càng không có ai.
Cũng chỉ có Tư Mệnh mới dám quát mắng như vậy.
Chung Nhạc không bận tâm, kéo tay nàng, cười:
- Ngươi đừng giận, là ta suy nghĩ còn thiếu xót.
Tư Mệnh giằng nhưng không ra khỏi tay hắn được, tức giận:
- Bỏ tay ra, thiêu cháy tay ngươi bây giờ!
Chung Nhạc không buông, nói:
- Ngươi dạy phải, tự ta cũng khó đảm bảo bản thân có trở thành ký sinh trùng như Thái Cổ Thần Vương không, huống hồ là người khác? Việc này cứ tạm gác lại đã.
Tư Mệnh lại giằng ra nhưng không được, đành mặc hắn, nói:
- Ánh sáng đại đạo của Đạo Giới ngươi luyện hóa chưa?
Chung Nhạc định nói nhưng tim khẽ động, cùng nàng ra khỏi Vãng Sinh Cung, thấy ánh sáng đại đạo trong khu thứ bảy luân hồi hiện lên, vạnd dạo ánh sáng bừng lên, từ các giới tụ lại một nơi.
Chung Nhạc và Tư Mệnh mở thần nhãn trên mi tâm nhìn về phía đó, thấy bọn Minh Di Đế đang bày trận, tạo thành Đạo Giải trận thế.
Trung tâm trận thế là Phong Hiếu Trung ngồi khoanh chân, đang đột phá thành đế.
- Phong Hiếu Trung tự trảm Đế Cảnh rồi?
Chung Nhạc kinh ngạc, kêu lên:
- Tên khốn này lại tùy tiện làm bừa, không sợ chém chết mình sao?
Các Thái Cổ đại đế bọn Minh Di Đế dùng Đạo Giải để hộ pháp cho hắn, cũng không lo ngoại địch đánh lén, nhưng Chung Nhạc vẫn lắc đầu không thôi.
Tự trảm Đế Cảnh, trở thành đế lại càng khó hơn, đặc biệt là người như Phong Hiếu Trung đã được xưng tụng là Phong Đạo Tôn, sau khi trảm Đế Cảnh trở thành đế lại chắc chắn sẽ khó hơn trăm nghìn lần!
Hắn lại làm hư thế, Chung Nhạc tự thấy cầu đạo chi tâm không bằng hắn.
Đột nhiên Đạo Giới chi môn mở rộng, ánh sáng đại đạo Đạo Giới tràn về phía Phong Hiếu Trung, lúc này một đạo bạch quang từ thiên ngoài bay tới, giữa đường tấn công cuốn ánh sáng đại đạo của Đạo Giới, định cướp cơ duyên thành đế của Phong Hiếu Trung.
- Bạch Đế ! Quả nhiên chỉ biết đoạt cơ duyên của người khác!
Chung Nhạc buông tay Tư Mệnh, bảy quầng sáng sau đầu xoay chuyển, một đạo đao quang bắn lên, chém về phía bạch quang!