Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bồ lão nói người kia, nguyên lai là hắn !" Đình Lam Nguyệt chấn động tâm thần, ngơ ngác nhìn xem thân ảnh kia giữa không trung ngự lôi nhảy qua trường không, tay cầm lôi đình, giống như là thần linh khống chế sấm sét trong truyền thuyết.

Ở trong Truyền Kinh Các, Bồ lão tiên sinh nói lại chỉ có một người được đến chân truyền* của hắn, các đệ tử đều cho rằng Bồ lão là nói chính mình, cuối cùng Đình Lam Nguyệt đánh bại những người khác dành chiến thắng, thuyết phục mọi người, lại để cho mọi người cho rằng Bồ lão nói người nọ là nàng.

(*)Lột tả được bản chất cốt lõi của công pháp tức là chân truyền

Chỉ có Chung Nhạc chưa từng so đấu với nàng.

Lúc Chung Nhạc đang diễn luyện Bôn Lôi Kiếm Quyết vụng về cực kỳ, Đình Lam Nguyệt lúc ấy cũng không nhìn ra chỗ kì lạ trong kiếm pháp của Chung Nhạc, cho nên nàng cũng cho là mình đã nhận được chân truyền của Bồ lão.

Mà bây giờ, Đình Lam Nguyệt chứng kiến Chung Nhạc giữa không trung, quan tưởng lôi đình, ngự lôi hoành không, thi triển ra Bôn Lôi Kiếm Quyết, sấm mùa xuân nổ vang, tiếng sấm cuồn cuộn, thế mới biết, chỉ có Bôn Lôi Kiếm Quyết như thế này, mới là chân truyền !

Xuân lôi khai hàn đông, lôi quang diệu Cửu Châu !*

(*) Sấm mùa xuân mở ra (xua tan) lạnh giá của mùa đông, ánh sáng của sấm sét rọi sáng cả Châu. (tạm dịch, cầu cao thủ)

Bôn Lôi Kiếm Quyết của Chung Nhạc cùng Bôn Lôi Kiếm Quyết mà Bồ lão truyền thụ trên chiêu thức khác nhau một trời một vực, gốc lôi thụ đánh xuống kia, cành chạc cây xoa, đều là Bôn Lôi kiếm khí, ở trong Bôn Lôi Kiếm Quyết cũng không có một chiêu này, nhưng là Đình Lam Nguyệt lại từ trong đó thấy được một loại thần vận giống hệt như Bồ lão.

Cái gì là chân truyền ?

Cái này mới là chân truyền !

Học được giống hệt đấy, chỉ là học, mà chân truyền thì là lĩnh ngộ đến tinh túy* thần vận, đem đồ vật lão sư truyền thụ cho mình, biến thành kiến thức của mình, thông hiểu đạo lí, không câu nệ với hình thức !

(*)Phần trong sạch, quý báu nhất của thứ gì đó.

Làm cho Đình Lam Nguyệt rung động nhất còn không phải là Bôn Lôi Kiếm Quyết của Chung Nhạc, mà là hư ảnh của tôn Toại Hoàng ở phía sau hắn, đó là hắn dùng tinh thần lực hiển hóa, ngưng tụ ra hình thái Toại Hoàng.

Cái loại uy nghiêm này , Đình Lam Nguyệt từ xa nhìn một cái liền cảm giác được nó bá đạo vô biên, tựa hồ có thể nghiền áp Chư Thiên, lại để cho hết thảy đều thần phục !

"Bất quá, lá gan của hắn cũng quá lớn đi ?"

Trong lòng Đình Lam Nguyệt nhảy loạn: "Quanh thân đầu Dị ma biến dị kia có trời sinh Đồ Đằng văn quấn quanh , há lại dễ dàng đối phó như vậy hay sao ?"

Nàng cách Chung Nhạc vẫn là rất xa, chỉ thấy ở phía dưới đầu Dị ma biến dị kia hai tay tung bay, hóa thành ánh đao sáng như tuyết, dưới làn da hiện ra Đồ Đằng văn càng ngày càng sáng, gương mặt dữ tợn, vậy mà thả người nhảy lên đón lôi quang, như thiểm điện đánh về phía Chung Nhạc ở giữa không trung, không trốn không né, thế công vô cùng bá đạo !

Răng rắc !

Đầu Dị ma biến dị kia bị lôi thụ bổ trúng, nó bị bổ tới da thịt tràn ra, cơ bắp làn da đã phá vỡ đều bị đốt trụi, thê thảm vô cùng.

Nhưng trong lòng Đình Lam Nguyệt lại nghĩ thầm một tiếng không ổn, Bôn Lôi Kiếm Quyết đối phó loại Dị ma trong Ma tộc này cực kỳ hữu hiệu, nhưng đó là Dị ma bình thường. Dị ma bình thường trái tim bị cốt bao bao vây lại, dùng lưỡi dao sắc bén cũng khó khăn đâm vào trong trái tim nó, chỉ có dùng lôi đình hóa thành kiếm quang, mới có thể đâm vào mà không bị sáp trệ, đem nó chém giết.

Mà Dị ma biến dị bất đồng, toàn thân xương cốt kể cả cốt bao cũng đã bị Huyền Thiết tinh khiết vô cùng thay thế toàn bộ, Huyền Thiết dẫn đạo lôi đình, dẫn nhập vào xương cốt toàn thân do Huyền Thiết biến thành, tổn thương không đến trái tim của hắn !

Không chỉ không có tổn thương được trái tim, thậm chí ngay cả đại não cả nó cũng không có cách nào làm bị thương, đại não của Dị ma biến dị bị đầu lâu do Huyền Thiết biến thành vây quanh, Bôn Lôi Kiếm Quyết căn bản không cách nào đâm vào trong đó !

Chung Nhạc thi triển Bôn Lôi Kiếm Quyết có uy lực so với lúc Đình Lam Nguyệt thi triển muốn lớn hơn mấy lần, nhưng là cũng không có khả năng uy hiếp được tính mạng của Dị ma biến dị.

Hơn nữa, Đình Lam Nguyệt nhìn thấy loại dị tượng đó ở sau lưng Chung Nhạc, cùng với lôi thụ kiếm quang do tinh thần lực hắn quan tưởng ra, liền biết rõ tuy Bôn Lôi Kiếm Quyết của Chung Nhạc có uy lực thật lớn, nhưng đối với tinh thần lực cũng có tiêu hao rất lớn !

Loại trình độ tiêu hao này, kéo dài không được bao lâu, tinh thần lực sẽ bị hao hết !

Nếu tinh thần lực mà bị hao hết ..., Dị ma biến dị muốn giết Chung Nhạc quả thực dễ dàng vô cùng !

"Chung sư đệ dùng Bôn Lôi Kiếm Quyết để đối phó Dị ma biến dị, phi thường nguy hiểm !"

Quả nhiên, tuy nhiên đầu Dị ma biến dị kia bị lôi thụ bổ trúng, nhưng vẫn chưa bị thương tổn chút nào, sau một khắc liền lao tới dưới chân Chung Nhạc, ánh đao vô cùng sắc bén nhanh như thiểm điện chém về phía Chung Nhạc !

Mà vào lúc này, lôi quang dưới chân Chung Nhạc rung động ầm ầm, điện quang văng khắp nơi, đem thân hình của hắn từ giữa không trung dịch chuyển ra hơn mười trượng, tránh đi song đao của Dị ma biến dị.

Răng rắc !

Lại là một gốc lôi thụ bổ ra, đánh vào trên người đầu Dị ma đang theo giữa không trung rơi xuống, Dị ma bị bổ tới da thịt toàn thân nổ tung, thân bất do kỷ hướng mặt đất ngã đi.

Chung Nhạc cũng khó có thể tiếp tục ngự Lôi Hoành không, thân hình cũng đang rơi xuống dưới, đồng thời hai tay giao thoa, một cây lại một cây lôi thụ lần lượt đánh xuống, chém tại trên người Dị ma.

Đình Lam Nguyệt gấp gáp chạy về phía trước, nghĩ thầm : "Dù sao Chung sư đệ cũng là vừa mới tiến vào thượng viện, không có trải qua bao nhiêu chiến đấu tẩy lễ, ý thức chiến đấu bạc nhược yếu kém. Hắn dùng loại chiêu thức tiêu hao lớn này, chỉ sợ tinh thần lực còn lại không nhiều lắm rồi, hi vọng còn có thể kịp tới cứu hắn. . ."

Đông, đông.

Một người một ma trước sau rơi xuống đất, ngay sau đó lại truyền tới âm thanh lôi đình cuồn cuộn cùng tiếng hô của Dị ma, tiếp lấy tiếng va chạm, đại địa chấn động, loạn thạch bay tán loạn!

Nơi mà Chung Nhạc cùng đầu Dị ma biến dị kia rơi xuống là một chỗ khe núi, trong lúc cấp thiết Đình Lam Nguyệt cũng không cách nào chứng kiến tình hình chiến đấu thực tế, chỉ có thể nhìn đến Toại Hoàng do tinh thần lực Chung Nhạc biến thành tại nhanh chóng di động , hẳn là trong lúc Chung Nhạc cùng đầu Dị ma biến dị kia chiến đấu, không ngừng di động thân hình.

"Nếu Chung sư đệ mà rơi xuống đất..., liền muốn thua thiệt lớn. Dị ma không biết bay, hắn trên không trung có thể áp chế Dị ma, nhưng rơi xuống mặt đất, tốc độ của Dị ma biến dị sẽ vô cùng kinh người, dùng tốc độ của hắn căn bản không cách nào tránh đi công kích của Dị ma. . ."

Nàng vừa mới nghĩ tới đây, chỉ thấy Toại Hoàng do tinh thần lực Chung Nhạc biến thành đột nhiên bắn lên cao, ngay sau đó thân hình Chung Nhạc cũng tùy theo bắn lên, giống như lưu tinh bay ra khe núi, như là trúng phải đòn nghiêm trọng !

Chứng kiến bức cảnh tượng này, trong nội tâm Đình Lam Nguyệt trầm xuống, Chung Nhạc bay ra khe núi, rõ ràng là bị trúng đòn nghiêm trọng của Dị ma, bị đánh bay ra ngoài !

Dị ma biến dị vốn có mấy vạn cân thần lực, chỉ sợ nhẹ nhàng liền có thể đem Chung Nhạc nghiền nát !

Nàng rất nhanh chạy đi qua, đã thấy Chung Nhạc lảo đảo rơi xuống đất, dưới chân không ngừng bước lui về phía sau, đem sức mạnh của Dị ma biến dị tan mất, cũng không có bị thương nặng như trong suy đoán của nàng.

Ngược lại, quanh thân Chung Nhạc hiện ra Lôi văn Đồ Đằng vô cùng rừng rực, những cái Lôi văn Đồ Đằng do tinh thần lực biến thành tổ hợp cùng một chỗ, hóa thành một đầu Lôi Đình Giao Long quấn quanh ở trên người hắn !

"Giao Long Đồ Đằng Nhiễu Thể Quyết ?"

Đình Lam Nguyệt nhanh chóng tới gần, trong nội tâm lại là chấn động: "Hắn đem phương pháp Luyện Thể cùng Bôn Lôi Kiếm Quyết do Bồ lão truyền lại dung làm một thể, mượn nhờ sức mạnh của lôi đình, tăng cường cường độ thân thể, khó trách lại có thể thừa nhận được đòn nghiêm trọng của Dị ma cũng không chết. . ."

Nàng hôm nay mới biết, Bồ lão nói Chung Nhạc được chân truyền của hắn cũng không có nửa điểm khoa trương, Chung Nhạc chẳng những lĩnh ngộ đến chỗ tinh túy của Bôn Lôi Kiếm Quyết, thậm chí còn suy một ra ba, đem Bôn Lôi Kiếm Quyết cùng với Luyện Thể công pháp kết hợp với nhau !

Cùng lúc đó, đầu Dị ma kia cũng nhảy ra khe núi, lao thẳng tới Chung Nhạc, tiếng hô rung trời, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

Nhưng là Đình Lam Nguyệt lại nhìn thấy đầu Dị ma biến dị này toàn thân là huyết, tốc độ cùng sức mạnh đều thấp hơn lúc trước rất nhiều, thực lực ít nhất bị hao tổn một nửa, đã không còn tạo cho cảm giác cái loại không người nào có thể địch nổi của lúc trước.

Da của nó bị Chung Nhạc lúc nãy dùng vài gốc lôi thụ đánh xuống bới ra không còn một mảnh, lộ ra máu thịt, Đồ Đằng văn ở bên ngoài làn da Dị ma đều đã bị hủy !

"Đúng rồi, vừa nãy Chung sư đệ liều mạng tiêu hao tinh thần lực liên tục thi triển lôi thụ, làm như vậy là để phá hư Đồ Đằng văn của Dị ma biến dị !"

Trong nội tâm Đình Lam Nguyệt giật mình, chỉ trong chốc lát ngắn ngủi này, Chung Nhạc mang đến kinh và hỉ cho nàng một lớp đón lấy một lớp, liên tục trùng kích tinh thần của nàng.

Hiện tại nàng mới biết được, vừa rồi Chung Nhạc thi triển lôi thụ và các loại chiêu thức tiêu hao lớn kia cũng không phải là bắn tên không đích, mà là vì phá hư Đồ Đằng văn của Dị ma, suy yếu thực lực của nó !

"Ý thức chiến đấu của Chung sư đệ quả thực mạnh đến nổi đáng sợ, căn bản không giống như là tay mơ mới vừa tiến vào thượng viện !"

Đình Lam Nguyệt nhanh chóng đến gần, chỉ thấy Chung Nhạc vẫn còn tiếp tục chiến đấu cùng đầu Dị ma kia, một người một ma giao phong, Dị ma từng bước ép sát, hai thanh đại liêm đao đại khai đại hợp, thân hình đầu dị ma này cao một trượng sáu bảy, lưỡi của hai thanh liêm đao này đều dài khoảng bảy tám thước, do thuần túy Huyền Thiết tạo thành, sắc bén vô cùng, từ trên cao nhìn xuống, cảm giác chấn nhiếp kinh người !

Mà Chung Nhạc tức thì đang không ngừng lui về phía sau, Lôi Đình Giao Long quấn quanh thân thể , ngón tay chỉ ra, lôi quang quanh thân liền bổ ra, hóa thành lôi kiếm phóng tới Dị ma !

Tốc độ công kích của một người một ma này đều nhanh đến dọa người, ở trong khoảng thời gian Đình Lam Nguyệt nhanh chóng tới gần này thì từng người cũng đánh ra trên trăm chiêu, có mấy lần Chung Nhạc suýt nữa bị chém.

Đột nhiên, Chung Nhạc tránh né không kịp, bị đầu Dị ma kia một cước đá bay, nó thả người nhảy lên, vậy mà theo sát phía sau, hai thanh liêm đao lớn một trước một sau chém về hướng Chung Nhạc ở giữa không trung !

Đình Lam Nguyệt cơ hồ sợ đến kêu ra tiếng, lại vào lúc này, chỉ thấy một người một ma gặp nhau ở giữa không trung thì lôi quang đại phóng, hào quang chiếu sáng đến nỗi ngay cả nàng cũng thấy không rõ bên trong xảy ra chuyện gì, đến lúc lôi quang tán đi, Chung Nhạc cùng đầu Dị ma kia từ giữa không trung rơi xuống, nện ở trước người của nàng cách đó không xa.

Đình Lam Nguyệt bước nhanh đến, chỉ thấy Chung Nhạc thất tha thất thểu đứng người lên, Toại Hoàng dị tượng sau lưng đã sụp đổ, Lôi Đình Giao Long quấn quanh thân thể cũng sụp đổ, mà đầu Dị ma kia té trên mặt đất, máu tươi chảy đầy đất, đã tắt thở.

"Chết rồi hả ?"

Đình Lam Nguyệt ngẩn ngơ, khó có thể tin nhìn xem thi thể của đầu Dị ma kia, chỉ thấy Huyền Thiết cốt bao ở trước ngực Dị ma, bị phá vỡ ra một cái động khẩu nho nhỏ, trái tim bị Chung Nhạc dùng Bôn Lôi kiếm khí đâm thủng, chảy hết máu tươi mà chết !

"Lôi đình của Bôn Lôi Kiếm Quyết, sẽ bị Huyền Thiết cốt bao đem uy lực của lôi đình phân tán đến các nơi xương cốt trong thân thể, không cách nào tổn thương tới trái tim, Chung sư đệ là như thế nào đâm thủng Huyền Thiết cốt bao này nhỉ ?"

Tâm tư của Đình Lam Nguyệt chuyển động như điện quang hỏa thạch, lập tức nghĩ tới toàn bộ sự việc trong đó: "Hắn vừa rồi đâm trên trăm kiếm vào đồng nhất vị trí ở trong ngực của Dị ma, toàn lực đâm liên tục, dùng nhiệt độ cao của lôi đình đem Huyền Thiết cốt bao tan ra một cái lỗ nhỏ, một kiếm cuối cùng, đem trái tim nó xuyên thủng !"

Linh hoạt sử dụng Bôn Lôi Kiếm Quyết, đem Đồ Đằng văn của Dị ma lột bỏ, lại toàn lực đâm trên trăm kiếm đâm phá Huyền Thiết cốt bao nó, đâm thủng trái tim của nó, một trận chiến này, Đình Lam Nguyệt thấy kinh tâm động phách, đối với Chung Nhạc thực sự lau mắt mà nhìn.

"Cô nàng này, thấy được ngươi quan tưởng Toại Hoàng, cần phải diệt khẩu."

Trong thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa đột nhiên thấp giọng nói: "Nếu không lan truyền đi ra ngoài, sẽ gây bất lợi cho ngươi. Ngươi bây giờ còn phi thường nhỏ yếu, lại thân mang tuyệt kỹ, tất nhiên sẽ khiến cho người khác dòm ngó !"

Chung Nhạc lại càng hoảng sợ: "Giết Đình sư tỷ ?"

"Không giết nàng cũng được."

Tân Hỏa dụ dỗ nói: "Ngươi đem nàng đẩy ngã giao phối, đem gạo nấu thành cơm, làm cho nàng đối với ngươi khăng khăng một mực, nàng liền sẽ không lan truyền đi ra ngoài rồi."

"Giao phối ?"

Sắc mặt Chung Nhạc đều đen, vụng trộm nhìn về phía Đình Lam Nguyệt, Đình Lam Nguyệt so với hắn cùng lắm thì lớn hơn mấy tháng, cũng chỉ khoảng mười lăm tuổi, thân thể cũng đã phát dục được rất là hoàn mỹ, tư thế hiên ngang, dáng người phập phồng hấp dẫn rất là mê người.

Đình Lam Nguyệt thấy hắn nhìn qua, trong ánh mắt có chút khác thường, trong nội tâm hiểu ý, nghiêm mặt nói : "Chung sư đệ lo lắng cho mình tu luyện công pháp khác bị ta lan truyền đi ra ngoài ? Ngươi có thể yên tâm, tuy trên danh nghĩa Kiếm Môn chúng ta nói nghiêm cấm đệ tử tu luyện công pháp của tộc khác nhưng rất nhiều Luyện Khí sĩ thế hệ trước cũng tu luyện công pháp chủng tộc khác, trong hàng đệ tử cũng có không ít người làm như vậy, nên không cần lo lắng."

Chung Nhạc nhẹ nhàng thở ra, cười nói: "Kính xin sư tỷ chớ nói ra ngoài."

Đình Lam Nguyệt gật đầu: "Ta cũng không phải người nhiều chuyện lắm, sẽ không nói lung tung."

"Ta cảm thấy được vẫn là diệt khẩu, hoặc là giao phối so sánh an ổn."

Trong thức hải, Tân Hỏa tiếp tục dụ dỗ nói: "Ta có thể giúp ngươi quan sát động tĩnh, ngươi tới động thủ!"

Chung Nhạc chỉ có thể giả bộ như không có nghe thấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK