Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thần tướng liền cởi bỏ dây trói. Gã Thiên Thần đưa tin kia vội vàng dâng tấu chương lên, khom người cười bồi, nói: 

- Bệ hạ, Thừa Tướng suốt đêm soạn tấu chương, vì Đế Triều đã vô cùng vất vả, vô cùng khổ cực… 

- Trẫm biết rõ hắn rất khổ cực, không cần ngươi nhiều lời! 

Mục Tiên Thiên phất phất tay, mở tấu chương ra, dự định nhìn một chút xem Chung Nhạc có lời gì muốn nói. Nhưng khi hắn nhìn thấy tấu chương, không khỏi thoáng ngẩn người, lật qua lật lại mấy lần, vẫn không cách nào xem hiểu, liền ném tấu chương xuống trên mặt đất, giận quá hóa cười, nói: 

- Thừa Tướng đây là viết cái gì vậy? 

Phong Vô Kỵ vội vàng tiến lên, nhặt tấu chương lên nhìn lại, nhất thời cũng ngẩn ra. Chỉ thấy trên tấu chương không có bất cứ văn tự gì, chỉ có một đám đồ án như một tấm bùa vẽ quỷ vậy, đám đồ án kia còn đang không ngừng biến đổi, không có bất kỳ quy luật gì cả. 

- Bệ hạ, đây là tàn thiên của Thiên Đạo Đồ, là một bộ phận của Thiên Cơ Đồ! 

Phong Vô Kỵ thật ra là nhận ra đám đồ án này, nói: 

- Thừa Tướng ẩn giấu lời muốn nói vào trong Thiên Cơ Đồ, nói rằng: Bệ hạ, lão thần đối với Bệ hạ trung thành tận tâm! Kim Ô Thần Đế tuy là nhạc phụ của ta, nhưng cũng không thể không quân pháp bất vị thân. Bệ hạ, Kim Ô Thần Đế muốn tạo phản! 

Mục Tiên Thiên ngạc nhiên, Phong Vô Kỵ cũng là ngạc nhiên. 

Mục Tiên Thiên có chút suy nghĩ, nói: 

- Gian tặc này đoán được ta muốn đối phó Kim Ô Thần Đế, lẽ nào định dùng tấu chương này khiến cho Trẫm không dám hạ thủ với Kim Ô Thần Đế? Bất quá, sao hắn lại ẩn giấu lời mình muốn nói vào trong Thiên Cơ Đồ như vậy? Đây là dụng ý gì? Chẳng lẽ là nói thiên cơ không thể tiết lộ sao? Thiên Cơ Đồ quả thật có thể ẩn giấu tin tức cực sâu, không tinh thông Thiên Cơ Đồ, không cách nào phá giải ảo diệu bên trong… 

Đột nhiên, trong lòng nàng chợt nghiêm nghị, nhất thời minh bạch dụng ý của Chung Nhạc. 

- Bảo hổ lột da a! 

Nàng liếc nhìn Phong Vô Kỵ một cái, trong lòng thầm nghĩ: 

- Giảo hoạt! Quả nhiên giảo hoạt! Trẫm suýt chút nữa đã trở thành đao nhỏ của Thiên rồi! Hắn có thể nhìn thấu ảo diệu của Thiên Cơ Đồ, tự nhiên là con cờ của Thiên! Trẫm suýt chút nữa đã trúng chiêu của Thiên rồi! 

Trong lòng Mục Tiên Thiên không khỏi có một loại cảm giác vô lực. Vị tiên sinh duy nhất có thể đối địch với Chung Nhạc bên cạnh chính mình lại là con cờ của Thiên, mà Chung Nhạc hết lần này tới lần khác lại là Thiên Thừa Tướng xấu chảy mủ, lại có Tư Mệnh không ngừng tác loạn. Chính mình vị Thiên Đế này làm quả thật cũng rất uất ức. 

Nếu nghe theo mưu kế của Phong Vô Kỵ, chính là kết cục lưỡng bại câu thương với Chung Nhạc, sẽ tiện nghi cho Thiên. Đợi tới lúc Tà Đế phục sinh, Thiên sẽ có thể ung dung chưởng khống Vũ trụ Cổ lão. 

Nếu không nghe theo mưu kế của Phong Vô Kỵ, Mục Tiên Thiên làm sao có thể thống nhất Vũ trụ Cổ lão? Thật sự phải đánh qua Tư Mệnh để trở về Tử Vi sao? 

Nàng cực kỳ không cam lòng! 

- Tấu chương này của Thừa Tướng tấu thật tốt! Tấu thật tốt… Các ngươi đều lui ra đi, Trẫm phải suy nghĩ một chút, suy nghĩ cẩn thận một chút… 

Mục Tiên Thiên phất phất tay, đám người nhất thời lui xuống. 

Mục Tiên Thiên hai tay chống cằm, có chút khó có thể quyết đoán. 

Chung Nhạc đã chỉ ra cho nàng Phong Vô Kỵ là con cờ của Thiên, lại không chỉ ra cho nàng biện pháp giải quyết, rõ ràng là ném cái nan đề này cho nàng, để bản thân nàng tự mình đau đầu, quả thật rất đáng giận. 

Mà tin vào lời nói của Phong Vô Kỵ, chính là bảo hổ lột da. 

Một lúc lâu sau, nàng thở dài một tiếng, lưu lại chân thân Thần đạo của chính mình xử lý chính vụ, Mẫu thể thì lại đi ra Thần Thành thứ chín, không có mục đích dạo chơi khắp nơi, suy tư làm cách nào giải quyết nan đề. 

Tinh không Vũ trụ Cổ lão bát ngát vô biên, Mục Tiên Thiên nhàn nhã tản bộ, đi loạn khắp nơi, trong lúc bất tri bất giác đã cách Thần Thành thứ chín càng lúc càng xa. 

Một ngày này, Mục Tiên Thiên bỗng nhiên giật mình tỉnh lại, lúc này mới phát hiện chính mình chẳng biết từ lúc nào vậy mà đã đi tới Tinh vực phụ cận Tổ Đình, trong lòng có chút sợ hãi, đang định rời khỏi. Đột nhiên, chỉ thấy một chiếc Cổ thuyền từ từ xa bay tới, không khỏi ngẩn người ra. 

Trên đầu thuyền, Chung Nhạc cũng ngẩn người ra. Hai người cơ hồ cùng một lúc phục hồi tinh thần lại, da đầu đều có chút tê dại, trong lòng theo phản xạ muốn đào tẩu. 

Đột nhiên, Mục Tiên Thiên chợt tỉnh ngộ lại: 

- Trẫm cần gì phải đào tẩu? Tên khốn kiếp trời đánh kia không phải là đối thủ của ta, ta cần gì phải chạy? 

Chung Nhạc cũng dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, trong lòng cảm thấy buồn cười: 

- Tổ Đình đang ở phụ cận, ta cần gì phải đào tẩu? 

Thiên Dực Cổ Thuyền chậm rãi bay tới, Chung Nhạc lên tiếng mời thỉnh: 

- Hiếm thấy Bệ hạ đi tới hàn xá, sao không vào ngồi chơi một chút? 

Mục Tiên Thiên tự nhiên hào sảng bước lên Thiên Dực Cổ Thuyền, mỉm cười nói: 

- Lên thuyền ngươi ngồi chơi một chút ngược lại có thể, về phần vào sào huyệt của ngươi ngồi chơi một chút, vẫn là miễn đi! 

Chung Nhạc đang định làm lễ quân thần, Mục Tiên Thiên đã khoát tay, nói: 

- Miễn đi! Ta và ngươi chỉ còn thiếu mỗi việc công khai triệt để trở mặt, không cần lại chú ý những lễ nghi phiền phức này làm gì! 

Chung Nhạc cười cười, hỏi: 

- Sao Bệ hạ lại tới chỗ của ta như vậy? 

- Là bất tri bất giác đi tới nơi đây! 

Mục Tiên Thiên thản nhiên nói: 

- Sau khi Trẫm nhận được tấu chương của ngươi, trong lòng có chút mê man, không biết con đường phía trước phải làm sao tiếp tục đi tiếp, bất giác có chút thất thố, một đường dạo chơi khắp nơi, trong lúc vô tình đã đi tới chỗ của ngươi. Có lẽ ở trong lòng ta, ngươi vẫn còn là vị Dịch tiên sinh có thể trông cậy kia. Hiện tại ta lại gọi ngươi một lần Dịch tiên sinh a! Dịch tiên sinh, ngươi có kế sách gì có thể dạy ta không? Phải làm cách nào mới có thể mở ra cục diện căng thẳng trước mắt? 

Chung Nhạc thoáng trầm ngâm trong chốc lát, nói: 

- Bệ hạ còn nhớ rõ sơ tâm của chính mình không? 

Mục Tiên Thiên khẽ giật mình. Chung Nhạc tiếp tục nói: 

- Bệ hạ tranh đoạt vị trí Thiên Đế này, sơ tâm là vì cái gì? Là vì quyền lực vô biên vô tận, hay là vì hùng tâm thống trị thiên hạ? Hay chẳng qua là vì cảm thấy đáng giá để làm? Hoặc là, làm Thiên Đế chỉ là kỳ vọng của Hắc Đế đối với Bệ hạ? Hoặc là vì nguyên nhân nào khác? 

Mục Tiên Thiên tinh tế xem xét nội tâm của chính mình, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói: 

- Ta muốn làm Thiên Đế, thật ra là vì muốn bình định Thần Ma đại loạn. Từ lúc vũ trụ mở ra cho tới nay, Thần Ma vẫn luôn bất lưỡng lập. Từ trước tới giờ, rất nhiều cuộc chiến tranh xảy ra đều là vì Thần Ma tranh đấu với nhau. Ta từng trải qua Thần Ma đại loạn sau khi Thời kỳ Địa Kỷ kết thúc, tràng cảnh cực kỳ huyết tinh, dân chúng lầm than. Vì vậy ta muốn giải quyết triệt để tranh chấp giữa Thần Ma. Ta thân mang cả Thần đạo và Ma đạo, lại có Tà đạo dùng để trung hòa Thần Ma, bởi vậy ta muốn dùng thân phận Thiên Đế để thống nhất Vũ trụ Cổ lão, khiến cho Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế phải làm triều thần của ta, sẽ có thể điều hòa Thần Ma! 

- Vậy hiện tại, Bệ hạ có còn loại sơ tâm này nữa không? 

Chung Nhạc tiếp tục hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK