Mục lục
[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiếu Mang lão tổ đột nhiên bay lên, sự cung thuận vừa rồi biến thành sự hung hãn, ba cái đầu há mồm phun ra thần thông đáng sơ, nhấn chìm Phong Vô Kỵ!

Hắn là cấp Thần Hầu, cho dù bị sắc lệnh phù văn cổ quái luyện hóa tu vi, nhưng dù sao vẫn có căn cơ thâm hậu, với tốc độ luyện hóa này e là phải nửa tới một năm mới luyện chết được hắn!

Thực lực hắn vẫn còn, chi bằng nhân cơ hội này giết Phong Vô Kỵ trước, chỉ cần giết nguyên thần Phong Vô Kỵ thì còn sợ bị hắn luyện hóa hay sao?

Không ngờ Phong Vô Kỵ lại được thứ dịch màu kim mà sắc lệnh kia biến thành luyện thành kim nhân, thần thông của hắn cường hãn nhưng rơi vào người Phong Vô Kỵ lại chẳng nhằm nhò gì.

Phong Vô Kỵ cũng giật mình, nhưng thấy mình không bị thương thế gì thì vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

Hiếu Mang lão tổ gầm lớn, lao tới há cái mồm lớn cắn hắn một phát!

Keng!

Một âm thanh lanh lảnh vang lên, Hiếu Mang lão tổ suýt chút nữa đã gãy răng, nhưng cũng không để lại bất cứ dấu vết gì trên người Phong Vô Kỵ.

Hiếu Mang lão tổ gầm lớn, biến thành trạng thái thứ ba của nguyên thần, thần nhân ba đầu, quyền cước đan xen, các loại thần thông liên tiếp tấn công Phong Vô Kỵ. Chỉ nghe keng keng không ngớt, Phong Vô Kỵ đứng sừng sững giữa công kích như vũ bão, cười ha hả:

- Cường đại, sắc lệnh của Đồ Úc thực sự quá mạnh! Không uổng là ân sư của ta, không uổng công ta dập đầu bao nhiêu cái trước hắn!

Đột nhiên Hiếu Mang lão tổ từ bỏ, lao ra ngoài rìa thức hải điên cuồng tấn công màn trời, màn trời chấn động không ngừng, phù văn kim sắc sáng lóa mặc cho Hiếu Mang lão tổ công kích thếnào cũng không thể phá vỡ phù văn mà thoát ra khỏi thức hải Phong Vô Kỵ được.

Hiếu Mang lão tổ sắc mặt tối sầm, đột nhiên quay lại nhìn Phong Vô Kỵ, giọng nói biến thành nhiếp hồn ma âm, nhẹ nhàng nói:

- Vô Kỵ, lão tổ tông biết sai rồi, dù sao ngươi cũng là huyết mạch của ta, hậu thế của ta. Lão tổ tông đã biết sai thì ngươi hà tất phải đuổi cùng giết tận? Mau thả lão tổ tông ra, ta sẽ không làm khó ngươi, mọi thứ đều cho vào dĩ vãng không nhắc tới nữa!

Phong Vô Kỵ thản nhiên nói:

- Lão tổ tông, ngươi dùng loại ma âm này cũng vô ích thôi, ngươi căn bản không biết vị ban cho ta đạo sắc lệnh này cường đại tới mức nào đâu. Ma âm của ngươi chẳng có tác dụng gì với ta cả.

Hiếu Mang lão tổ sắc mặt lạnh băng:

- Cho dù ngươi luyện hóa được ta thì cũng không thể thành thần ngay được! Thành thần không có đường tắt, không thể dựa vào việc luyện hóa thần linh mà thành được!

Phong Vô Kỵ khẽ cười:

- Đa tạ lão tổ tông chỉ điểm. Ngươi yên tâm, với sự thông minh tài trí của ta thì chắc chắn sẽ lĩnh ngộ được cơ hội đột phá. Ta căn bản chưa từng nghĩ thôn phệ ngươi là có thể thành thần. Thực ra ta chỉ coi ngươi là một cây thần dược ngon lành. Ta còn sẽ tham ngộ, rèn luyện liên tục, sau đó tu thành nguyên thần thuần dương.

Sắc mặt Hiếu Mang lão tổ càng thêm tối lại, mặc kệ hắn, cũng mặc kệ bản thân bị luyện hóa, ngồi xuống trước màn trời tham ngộ những đạo phù văn kia.

Hắn cũng là loại tài trí cao minh, nếu không cũng chẳng thể có thành tựu như hiện nay.

Những đạo phù văn kim sắc này được tạo thành từ đồ đằng văn, nếu tham ngộ được sự ảo diệu của chúng hắn có thể lĩnh ngộ được cách phá giải để thoát ra ngoài!

Phong Vô Kỵ nhìn hắn đầy chế nhạo, mặc cho hắn tham ngộ.

- Sắc lệnh của người không cần bẩm báo Thiên Đế, trực tiếp lên trời, lẽ nào ngươi lại tham ngộ được hay sao?

Lôi trạch tầng thứ bốn mươi.

Chung Nhạc chống trường đao thở hồn hộc, một cái xương sườn thò ra khỏi người hắn. Lôi trạch thần long phía trước hắn cũng toàn thân đầy thương thế, bị hắn chém tới mức thê thảm không nỡ nhìn.

Chiến đấu tới lúc này, hắn và hư ảnh lôi trạch thần long đều có chút không gắng gượng được nữa. Chung Nhạc gần như đã kiệt sức, còn lôi trạch thần long tuy không phải sinh linh thật sự nhưng bị hắn gây trọng thương như vậy, thực lực cũng chẳng còn là bao.

- Tân Hỏa nói ta chỉ có thể tới tầng thứ bốn mươi, lẽ nào ta lại cho hắn thỏa nguyện?

Chung Nhạc cố gắng đứng dậy, tay chống kiếm run rẩy, đột nhiên song kiếm hợp bích, biến thành hai tia sáng dung hợp làm một, nhằm đầu của lôi trạch thần long chém xuống!

Lôi trạch thần long rống lên một tiếng, phun ra một chùm lôi quang nhấn chìm hắn. Vô số lôi đình đồ đằng vănoanh kích tới, thịt trên người Chung Nhạc bay khỏi người, máu tươi bị rút cạn.

Rắc, xương hông của hắn gãy lìa, nửa thân dưới của hắn bị long trảo cắt rời!

Đao quang chém xuống, đầu lôi trạch thần long bị chặt lìa!

Lôi trạch thần long bùm một tiếng biến thành vô số lôi quang. Chung Nhạc chỉ còn nửa thân trên, mà cũng chỉ còn lại xương, bịch một tiếng ngã ra đất.

Những miếng thịt đẫm máu rơi trong lôi trì từ từ chuyển động về phía hắn. Nửa thân dưới của hắn là thân rắn, chỉ còn lại xương, xương rắn uốn lượn bò tới.

Phía xa còn có máu tươi tụ lại thành dòng chảy vào một quả tim. Mấy cái huyết quản của quả tim giống như những cái chân bò về phía Chung Nhạc, chui vào trong buồng tim của hắn.

Nhục thân của Chung Nhạc dần dần hồi phục, vẫn không ngừng ho ra máu. Tuy suýt nữa bị lôi trạch thần long kích sát nhưng hắn vẫn cười:

- Tân Hỏa, ta làm được rồi… Khụ khụ, cuối cùng ta cũng làm được rồi! Cuối cùng ta cũng dùng thần thông của chính ta giết lôi trạch thần long chứ không phải của Phong Hiếu Trung!

Hắn ho ác liệt, phổi phun phì phì ra bụi máu, cười:

- Hơn nữa ta còn thắng thần long tầng lôi trạch bốn mươi rồi!

Tân Hỏa hiện ra, quan sát nhục thân tơi tả của hắn, lắc đầu:

- Đúng là ngươi đã làm được nhưng ngươi chắc chắn sẽ không qua được tầng lôi kiếp tiếp theo. Nếu tiếp tục ngươi sẽ bị lôi trạch thần long giết đấy.

- Chưa chắc.

Đột nhiên một giọng nói vọng tới, Tân Hỏa vội nhìn lại, không khỏi kinh ngạc. Một thiếu niên mọc sừng, lưng đeo trường đao tiến vào trong lôi trạch sắp biến mất.

Đột nhiên lại có một tiếng nói khác vang lên:

- Chúng ta còn chưa ra tay, lẽ nào ta lại không vượt qua được tầng lôi kiếp bốn mươi chín, bước vào tầng trời thứ bốn chín sao?

Một thiếu niên khác tiến lại, khí độ ung dung hoa quý, là mỹ nam tử hiếm có. Quanh người hắn đầy ma khí, ma quang phía sau đầu, còn có những quầng sáng xoay chuyển, tay cầm một thanh ngọc kiếm hình lá liễu.

- Long Nhạc và Ba Tuần?

Tân Hỏa sững người.

Long Nhạc và Ba Tuần tiến tới bên cạnh Chung Nhạc, hai vị cự phách Chân Linh này đột nhiên biến thành khí huyết vô biến và pháp lực cuồng bạo, không ngừng chảy vào người Chung Nhạc.

Nguyên thần của họ bay lên, nguyên đen bay ra, nhục thân cũng biến mất dung hợp hoàn toàn với Chung Nhạc, biến thành một thể thống nhất.

Chung Nhạc ngồi dật, thần thái tươi tắn, khí tức cường đại hơn trước, lấy cây đèn đồng ra, tiếp tục dùng bản nguyên kim dịch tôi luyện hai thanh thần đao, cười:

- Tân Hỏa, ngươi nói ta có thể tới tầng lôi trạch bốn mươi chín, lấy được Đạo Hoa không?

Tân Hỏa thở dài, lầm bầm:

- Ta quên mất ngươi còn có hai hóa thân… Nhưng thực lực hiện nay của ngươi đã vượt xa hai hóa thân. Họ cùng lắm có được một phần tu vi thực lực của ngươi. Cho dù họ có trở lại bản thể thì ngươi cũng chỉ tăng được hai phần chiến lực. Có tới được tầng bốn chín không cũng khó nói. Mấy tầng lôi kiếp sau này cường đại tới đáng sợ, ngươi tâng hai phần chiến lực cũng chưa chắc làm được…

Lôi trạch tầng bốn mươi mốt hình thành, Chung Nhạc đi vào, tiếng chiến đấu không ngừng truyền tới.

Nửa ngày sau, hắn bước lên tầng thứ bốn mươi hai.

Ba ngày sau hắn tới tầng bốn mươi ba!

Hai tháng sau, Chung Nhạc ngã trong vũng máu, lôi trạch thần long phía đối diện hắn cũng biến thành lôi quang tiêu tan. Trận chiến này tiêu hao của hắn toàn bộ sức lực, bị thương nặng chưa từng có, suýt chút nữa hồn bay phách tan.

Hắn đã sống sót.

Nhưng không thể động đậy được gì, nguyên thần tơi tả, rơi vào trạng thái tê dại, pháp lực khô kiệt, tinh thần lực cạn kiệt, nhục thân gần như đã tan tành.

Khoảnh khắc hắn ngã xuống, xương cốt của hắn đã vỡ thành tnừg mảnh, giờ đã như cây đèn cạn dầu.

Tuy hắn đã vượt qua tầng lôi trạch thứ bốn chín nhưng cũng suýt mất mạng!

Ý thức của hắn đang dần tiêu tan, trận chiến này thực sự quá hung hiểm ác liệt, hắn đã lấy mạng ra liều, Tân Hỏa vốn vẫn khuyên hắn rút lui nhưng sau thấy hắn xả thân như vậy cũng không khuyên nữa.

Chỉ là, bây giờ Chung Nhạc đã kiệt sức, ngay cả trị thương cũng không còn sức nữa, chỉ có thể nằm đó chờ chết.

Tân Hỏa lo lắng ngẩng lên nhìn bầu trời, cứ đi qua đi lại bên cnahj Chung Nhạc, lầm rầm:

- Phải tới rồi, phải tới rồi chứ.. Còn không tới là chết người thật đấy!

Trên không trung đột nhiên vọng lại âm thanh huyền diệu, những bông Đạo Hoa hoa lệ rơi xuống. Tân Hỏa mừng rỡ, thở phào:

- Lần này không chết được đâu. Chỉ cần Đạo Hoa đáp xuống, nếu còn một hơi thở là sẽ không chết được!

Chung Nhạc ba mắt vô thần, linh hồn chi hỏa trong mắt đang tối dần sắp tắt. Một bông Đạo Hoa đáp xuống mi tâm của hắn, biến mất.

Nguyên thần trong mi tâm của hắn như nắng hạn gặp mưa, nguyên thần lập tức phục nguyên, thức hải khô cạn lập tức tràn đầy tinh thần lực.

Lại một bông Đạo Hoa khác rơi xuống ngực hắn. Xương cốt tả tơi của hắn lập tức nối liền, sinh mới, nhục thân mọc thêm, tim đập lại, da cũng mọc ra.

Bông Đạo Hoa thứ ba rơi xuống, pháp lực của hắn hồi phục tới đỉnh phong, đồ đằng văn đã gãy liền lại.

Bông Đạo Hoa thứ tư đáp xuống, pháp lực tăng mạnh, nguyên thần sinh trưởng, nhục thân cường hóa!

Những bông Đạo Hoa tiếp tục rơi xuống, thiên hoa rơi xuống, thiên âm tuyệt diệu, tẩy lễ nhục thân và tâm linh hắn.

Một bông Đạo Hoa mười năm tu vi, bốn mươi bông Đạo Hoa, bốn trăm chín mươi năm khổ tu!

Tu vi của hắn tăng lên điên cuồng, gần như chỉ trong nháy ắt đã đạt tới Chân Linh Cảnh viên mãn, tiến thêm một bước là thông thần!

Đột nhiên Chung Nhạc điều động năng lươgj khủng bố của Đạo Hoa tràn về nguyên thần. Đồng thời cũng điều động Toại Thụ và Tiên Thiên Thái Âm chi khí, dùng hai nảo vật này dẫn động Tiên Thiên Thái Dương chi khí trong Toại Thụ rót lên Đại Nhật Kim Ô chi linh, dẫn động Tiên Thiên Thái Âm chi khí rót lên Lục Mục Tinh Thiềm chi linh.

Thái Dương và Thái Âm chi khí cực kỳ nguy hiểm, chỉ trong nháy mắt suýt nữa đã thiêu cháy Kim Ô Chân Linh của hắn, suýt nữa đã biến Tinh Thiềm Chân Linh thành nước. Nhưng có năng lượng của Đạo Hoa bảo vệ, giúp Chân Linh tái sinh!

Thái Dương và Thái Âm chi khí không ngừng tràn tới, Chung Nhạc cũng điều động các bông Đạo Hoa bảo vệ hai Chân Linh của mình.

Hắn thà tiêu hao sạch Đạo Hoa, không vào Thông Thần Cảnh cũng phải luyện hai Chân Linh thành Tiên Thiên Chân Linh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK