Tuế nguyệt, là một loại quy tắc. Quy tắc này hàng vạn sinh linh trong trời đất đều có thể nắm giữ, nhưng ý cảnh lấy đỏ để cảm ngộ. Năm đó ở trên Chu Tước Tinh, Vương Lâm từng gặp một người , ý cảnh của người này chính là tuế nguyệt.
Vào lúc đó, Vương Lâm liền cảm nhận được sự hùng mạnh của tuế nguyệt ý cảnh này, cho dù là VÂn Tước Tử lúc đó cũng rất để ý tới loại ý cảnh này. Có thể nói, toàn bộ Chu Tước Tinh cũng chỉ có một người đó có được loại ý cảnh như vậy.
Lúc này lời nói của huyết long vang vọng, ở trên người không ngờ lại xuất hiện sức mạnh tuế nguyệt. Sức mạnh này lớn hơn tuế nguyệt ý cảnh vô số lần, hoàn toàn không thể so sánh, hiển nhiên đã trở thành quy tắc. Quy tắc này, do huyết long thi triển một thức thần thông này mà quyết định.
Dưới sự tràn ngập của tuế nguyệt quy tắc này, toàn bộ hư vô bị bao phủ vào trong đó. Trong hư vô, một nhóm La Thiên tu sĩ đang chậm rãi phi hành , cảnh giác nhìn bốn phía. Bọn họ có hàng chục người, chỉ cần không gặp phải thượng cổ luyện khí quá mạnh, thì đủ để có thể đứng vững bên trong hư vô này.
Nhưng lúc này, sức mạnh tuế nguyệt kia quanh quẩn, xuyên thấu qua bên người những người này. Trong đó có một thanh niên tu vi yếu nhất, thân mình lập tức run lên. Bộ dạng hắn thoạt nhìn cũng hơn hai mươi tuổi, tuy không phải là tuổi thực tế, nhưng diện mạo thì y hệt như vậy.
Thân mình hắn run rẩy, cũng không còn chịu sự khống chế của hắn, không hiểu tại sao lại run lên, dường như có một luồng hàn khí từ trong cơ thể dâng lên. Dần dần, làn da bóng loáng của hắn xuất hiện những nếp nhăn, những nếp nhăn này không ngừng chồng lên nhau, hắn cảm thấy thân mình vô cùng mỏi mệt, tu vi lại có cảm giác bị đình trệ.
Hết thảy những chuyện này chỉ diễn ra trong thời gian ngắn. Thanh niên này như là bị mê hoặc, bên tai dường như từ rất xa có những tiếng gào thét truyền đến. Bên trong những tiếng gào thét này ẩn chứa một sự sợ hãi.
Thanh niên ngẩn ra, định quay đầu nhìn, nhưng thân mình hắn cũng đã tê dại, dường như động tác quay đầu cũng có chút khó khăn.
- Ta... ta bị làm sao vậy...
Trước mắt thanh niên lại trở nên mờ nhạt, đã không còn rõ nét như trước, dường như cách một lớp sương mù. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, dùng sức dụi nhẹ mắt, cố gắng xua đám sương mù này đi. Động tác này có chút hiệu quả, trước mắt hắn lại trở nên rõ ràng, hắn thấy được những đạo hữu bên cạnh toàn bộ đều đã rời xa mình, ánh mắt nhìn về phía mình lộ ra vẻ sợ hãi và kinh hoàng.
hắn nhìn thấy sự muội mà hắn định chung sống cả đời , giờ phút này đứng ở đó giật mình sợ hãi. Trên tay hắn đầy những nếp nhăn, lại còn có những đốm màu nâu...
- Đây...
Thân mình thanh niên càng run rẩy hơn, gắng gượng nâng tay lên, sờ mặt mình, mở miệng ra. Dường như có thanh âm hoảng sợ từ trong miệng hắn truyền ra, nhưng lúc này... thanh âm này đã vĩnh viễn bị chôn vùi ở trong cơ thể hắn, không còn có ngày xuất hiện.
Bởi vì hai mắt hắn đã mất đi toàn bộ sức sống, toàn thân hắn trong mắt những người bạn ở xung quanh không ngừng lão hóa, tóc rụng xuống, răng rơi ra, xương cốt tan vỡ, cuối cùng dường như ngay cả sức lực để chịu được sức nặng của bộ da cũng không còn, hóa thành tro bụi. Thân thể hắn co rút lại, tử vong ngay lập tức.
Cảnh tượng quỷ dị này khiến cho bốn phía hoàn toàn im lặng. Những tu sĩ nhìn thấy cảnh tượng này không còn có thời gian để kịp thương tiếc. Lại có một nữ tử trong đám người này xuất hiện dấu hiệu lão hóa.
Rất nhanh, sự lão hóa này như một căn bệnh truyền nhiễm, tất cả tu sĩ đều bị như vậy.
Dường như lúc này, trời xanh đã hủy bỏ tư cách tu sĩ của bọn họ, hủy bỏ tư cách sinh mệnh sống qua hàng trăm, thậm chí hàng ngàn vạn năm kia trong nháy mắt giáng lên người bọn họ.
Hơn mười tu sĩ này chỉ là một góc, vào lúc này trong phạm vi toàn bộ hư vô, những cảnh tượng như vậy không ngừng phát sinh. Toàn bộ tu sĩ, bất kể đến từ nơi nào, nhưng phàm là ở trong nơi này đều không thể trốn thoát được tuế nguyệt quy tắc giáng xuống, chỉ có Toái Niết tu sĩ mới có thể chống cự lại. Chỉ có điều... Toái Niết tu sĩ cũng không có nhiều.
Mỗi khi có một tu sĩ chết ở bên trong tuế nguyệt, đều có một luồng khí tức vô hình từ trong cơ thể tràn ra, hướng về vị trí trung tâm trong hư vô nhanh chóng bay đi.
Dần dần bên trong hư vô này, từng luồng khí tức này dường như là một bộ phận của trời đất, giờ phút này mỗi khi chuyển động, trong nháy mắt đã đi vào trong cơ thể của con huyết long thi triển tuế nguyệt thần thông ở trung tâm của hư vô.
Theo tu sĩ không ngừng tử vong, khí tức kia càng lúc càng nhiều, không ngừng dung nhập vào trong cơ thể của huyết long. Rất nhanh, những tảng băng màu lam trên người huyết long này bắt đầu sụp đổ , thân thể nó dường như lại có một sức sống mới, khiến cho những tảng băng kia rắc rắc tan vỡ.
Bát Vương của Thi Âm Tông dưới tuế nguyệt thần thông này không bị ảnh hưởng gì, những đạo thân ảnh như cầu vồng cách chỗ của huyết long càng lúc càng gần.
Ở hướng ngược lại hướng của bọn họ, Viêm Lôi Tử thần sắc cung kính đi theo sau lão già áo đen, theo hắn đi về phía trước. Bước chân của lão già áo đen này không nhanh, nhưng mỗi một lần nhấc chân lên, hư vô bên dưới lão già này đều điên cuồng co rút lại, dường như muốn đem trời đất vô tận rút lại chỉ còn một tấc... Đây không phải là Súc Địa Thành Thống dung nhập vào trong trời đất, mà là Súc Thốn Thành Không! Không cần dung nhập vào trong trời đất, chỗ của hắn lúc này chính là thiên địa, cả thế giới này cũng chỉ còn một tấc.
Hắn không nóng lòng đi tới, cho nên từng bước này duy trì một nhịp độ nhất định, như mây trôi nước chảy tiến lên. Vẻ cung kính trong mắt Viêm Lôi Tử càng đậm, hắn ở phía sau lão già, cũng tự nhiên là bị bao trùm vào trong thần thông kỳ dị kia.
Ngay khi tuế nguyệt quy tắc bao phủ nơi đây, Vương Lâm cũng cảm nhận được sự tồn tại của nó. Chỉ có điều thân thể hắn vốn là từ nham thạch tạo thành, nham thạch này có từ lúc mặt trăng sinh ra, thời gian tồn tại tới hiện tại là không thể tính toán.
Sức mạnh của tuế nguyệt này bao phủ toàn thân, cho dù là thời gian có nhiều hơn nữa, nếu không có gió thổi, thì nham thạch vẫn là nham thạch...
Bình tĩnh tiến nhanh về phía trước, Vương Lâm nhìn thấy những tu sĩ ở bốn phía dưới sức mạnh của tuế nguyệt hóa thành hư vô, toàn bộ tan thành mây khói.
- Nếu không có thân phận tu sĩ, không có thần thông thì chúng ta... chung quy cũng chỉ là một phàm nhân...
Vương Lâm trong lòng cảm khái, nhưng tốc độ cũng không hề chậm lại.
- nếu hôm nay bản thể đến đây, dưới tuế nguyệt quy tắc này... ta cũng sẽ giống như bọn họ, trở thành một phần của hư vô... Không ngờ được đường đường là tu sĩ, tu đạo hàng ngàn hàng vạn năm, hiểu rõ quy tắc của thiên địa, nhưng đôi khi so với tảng đá lại còn kém hơn...
Vương Lâm lắc đầu, nhìn thấy toàn bộ những việc trước mắt, bỗng nhiên hắn đối với một chữ đạo lại có một cảm ngộ mới.
Huyết long ở vị trí trung tâm trong hư vô hấp thu vô số khí tức của những người chết dưới tuế nguyệt quy tắc, những tảng băng màu lam trên thân thể cuối cùng ầm một tiếng toàn bộ sụp đổ.
Thân mình vô biên của nó nâng lên, hướng về thiên địa hư không phát ra một tiếng rít gào. Trong tiếng rít gào này, ở phía trên nó lập tức xuất hiện một cơn lốc xoáy rất lớn. Cơn lốc xoáy này cũng to lớn vạn trượng, không ngừng xoay tròn, từng trận tiếng động rầm rầm vang vọng bốn phía. Một thanh âm lạnh như băng từ trong cơn lốc xoáy kia chậm rãi truyền ra, tràn ngập bên trong hư vô này.
- Ta, đang chờ các ngươi đến đây.
Ngay khi thanh âm này truyền ra, lão già áo đen đang tiến đến ở đằng xa bỗng dừng chân lại, ánh mắt lộ ra vẻ ngưng trọng. Viêm Lôi Tử ở phía sau hắn yên lặng không nói. Thanh âm này hắn đã nghe thấy hai lần, chỉ có điều lúc này so với lúc trước còn rõ ràng hơn, còn có một vẻ điên cuồng ngợp trời ẩn chứa bên trong.
Loại điên cuồng này coi thường quy tắc, khinh thường thiên đạo, nhưng lọt vào tai Viêm Lôi Tử cũng không cảm thấy đối phương không có một chút vọng ngôn nào... Uy lực ở bên ngoài Chu Tước Tinh kia cũng đủ để có được sự diên cuồng này. Bát Vương của Thi Âm Tông trong lúc đó cũng dừng lại, nhìn về cơn lốc xoáy ở xa phía trước, trở nên trầm ngâm. Nhưng rất nhanh, trong mắt bọn họ lại nổi lên u quang và sự tham lam với mức độ khác nhau.
Vương Lâm cũng nghe thấy thanh âm này, thân mình hắn dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía trước, hai mắt lộ ra vẻ bất khuất, bất kể là Thác Sâm này rất mạnh, bất kể trên đường có nhiều gian khổ, nhưng nếu Thác Sâm muốn giết Vương Lâm hắn, hắn tuyệt nhiên sẽ không cúi đầu.
- Người muốn giết ta có rất nhiều, chỉ có điều đến bây giờ ta vẫn sống...
Vương Lâm khóe miệng lộ ra một nụ cười lạnh, nâng bước chân lên, lại tiến về phía trước. Câu nói vừa rồi, là sự thật.
Giờ phút này, ở bên trong hư vô, cũng không chỉ có một vài người ở vị trí trung tâm còn sống, mà còn có một vài Toái Niết tu sĩ sau khi chống cự được tuế nguyệt quy tắc yên lặng từ các hướng trong hư vô tiến tới gần.
Ở một cửa khẩu còn sót lại bên ngoài hư vô này, những tu sĩ chưa tiến vào hư vô thì may mắn né tránh được tuế nguyệt quy tắc này, vẫn còn sống sót.
Ở vùng đất Cổ Thần này, ngoài hư vô còn có một nơi. Nơi này thậm chí có thể nói không thuộc về vùng đất của Cổ Thần, bởi vì nơi này... vốn là vùng đất của Cổ Thân...
Những lời này tuy có chút mâu thuẫn, nhưng trên thực tế vùng đất Cổ thần này ở trên Chu Tước Tinh chỉ có một lối vào. Vùng đất Cổ Thần mà cửa này dẫn tới không thuộc khe nứt không gian của tinh vực này. Cái khe này rất lớn, đủ để cho một khối thân thể khổng lồ của một bát tinh Cổ Thần nằm xuống.
Hư vô cũng được, mà cửa khẩu cũng thế, trên thực tế, đều là bên trong cơ thể của Cổ Thần này... Giống như lúc này, Vương Lâm, Bát Vương của Thi Âm Tông, lão già áo đen, chỗ của bọn họ chính là bên trong lồng ngực của Cổ Thần.
Mà ở bên trong khe nứt không gian yên lặng này, thân thể của Cổ Thần đã nằm ở đây vô số năm, ở bên trong tinh điểm thứ tư trong tám tinh điểm đã trở nên ảm đạm trên mi tâm, nếu phóng đại lên vô số lần có thể nhìn thấy ở chỗ sâu tận cùng bên trong, có một người đang khoanh chân ngồi.
Người này là một văn sĩ trung niên, tướng mạo bình thường nhưng lại lộ ra một vẻ cuồng ngạo. Hắn ngồi ở nơi đó dường như đã rất lâu, thủy chung không hề cử động. Tên của hắn, là Vô Cực Tử...