Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong mắt người thanh niên này tràn ngập hàn mang, phẫn nộ ngập trời.

Hai mắt đại hán ngớ ra. Hắn kinh ngạc nhìn người đang bay ra, lập tức phản ứng, thân thể run lên, xoay người bỏ chạy.

Chẳng qua thân thể hắn vừa mới bước được hai bước đã bị một bàn tay khổng lồ vô hình tóm lấy, xiết một cái, ngay cả một tiếng kêu thảm cũng không kịp phát ra đã hóa thành thịt nát.

Cái túi trước ngực hắn lập tức bay lên, rơi vào trong tay người thanh niên.

Người thanh niên này chính là Vương Lâm. Nhớ linh lực dưới thủy lao, hắn sử dụng toàn lực, cuối cùng cũng đã đột phá, khiến cơ thể có một tia linh lực.

Chẳng qua tia linh lực này thực sự quá ít, hắn từ địa lao bay ra, sau khi giết hai người thì linh lực đã gần như tiêu tan. Hắn lập tức truyền linh lực vào túi trữ vật.

- Văn thú!

Lập tức trong túi trữ vật lóa lên thanh mang, ngay sau đó một đạo ô quang bay ra, giữa không trung ầm một tiếng liền hóa thành Văn thú lớn như một tòa núi nhỏ.

Tên lâu la còn lại vô cùng kinh hãi, thân thể run rẩy, một mùi khai của nước tiểu bốc lên. Kẻ này quần ướt đẫm, thân thể ngã xuống, đã bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.

Văn thú sau khi xuất hiện lập tức gầm lên một tiếng. Tiếng gầm này ầm ầm vang vọng khắp sơn trại. Lập tức toàn bộ âm thanh trong sơn trại biến mất, chỉ còn có tiếng gầm phẫn nộ của Văn thú nọ.

Nó với Vương Lâm tâm ý tương thông. Giờ đây thấy bộ dạng suy yếu của Vương Lâm, lập tức phẫn nộ, không đợi Vương Lâm phân phó đã hút cái thân thể vừa ngã xuống đất kia một cái. Lập tức thân thể này liền run rẩy, cơ hồ trong nháy mắt đã hóa thành một bộ xương khô.

Sau khi phóng xuất Văn thú, Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm. Linh lực trong cơ thể hắn đã tiêu hao không còn chút nào. Nhưng chỉ cần có Văn thú bên cạnh, sự an toàn của hắn sẽ được đảm bảo.

Văn thú gầm thét, lập tức khiến cho tất cả mọi người trong sơn trại khiếp sợ, mang vũ khí từ bốn phương tám hướng chạy tới. Chẳng qua bọn chúng mới chạy vài bước, nhìn thấy con vật dữ tợn to như tòa núi nhỏ này đều phải hít sâu một hơi, hai chân mềm nhũn ra.

Có kẻ nhát gan liền hét ầm lên, bị dọa cho vỡ mật.

- Yêu vật!!

Khớp xương tứ chi Vương Lâm vẫn còn đau nhức. Ánh mắt hắn lóe lên hàn mang, liếc một cái đã nhận ra hán tử mặt sẹo kia. Hắn chỉ một cái, Văn thú lập tức gầm lên. Lần này nó không hút mà dùng cả thân hình to lớn ầm ầm đánh tới.

Dưới sự va chạm đó, hán tử mặt sẹo kêu thảm thiết một tiếng, ầm một cái biến thành một đống thịt nát. Thậm chí ngay cả phòng ốc phía sau hắn cũng ầm một tiếng liền tan tành. Văn thú bay lên, lơ lửng trên đầu Vương Lâm, quét ngang một cái.

Lúc này tất cả người trong sơn trại đều đã buông vũ khí. Hai chân bọn chúng run rẩy, vẻ mặt khiếp sợ tới cực điểm.

Giờ phút này, từ trong đó bước ra một người. Người này là một văn sĩ, thân thể run rẩy nhưng nét mặt lại cố gắng trấn tĩnh, sau khi đi ra thật lâu sau vẫn cúi đầu, run giọng nói:

- Xin tiên nhân bớt giận, bớt giận. Chúng ta trước không biết thân phận của tiên nhân, thật sự không biết......

Vương Lâm nhìn chằm chằm người này, trầm giọng hỏi:

- Nơi này là nơi nào?

Văn sĩ vội vàng nói:

- Nơi này là Bì Lô quốc ở phương bắc.

- Bì Lô quốc...... Đây là phương bắc Chu Tước đại lục.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, nói:

- Đào địa lao này lên, xem nước trong này từ nơi nào chảy tới! Phải mất mấy ngày?

Văn sĩ nọ run giọng nói:

- Ba ngày......ko, một ngày, một ngày là có thể xong.

Vương Lâm gật đầu nói:

- Bắt đầu đi!

Hắn để cho Văn thú ra tay mà để nó ở bên cạnh bảo vệ mình.

Văn sĩ nọ thở phào nhẹ nhõm, vội vàng xoay người quát:

- Mau tới đây, đào nơi này lên!

Mọi người trong sơn trại đều hành động. Chỉ có điều đám người này hiện giờ đang sợ hãi quá mức, thân thể run rẩy, không đào đâu ra sức lực. Nhất là mười sáu người đã bắt Vương Lâm về lại càng bị dọa cho vỡ gan vỡ mật.

Vương Lâm nhắm mắt dưỡng thần, lẳng lặng thổ nạp. Văn thú ở giữa không trung xoay một vòng rồi rơi xuống bên cạnh Vương Lâm, đôi mắt lộ vẻ hung ác, nhìn chằm chằm về phí những người kia.

Hơn hai trăm người của Hỏa Vân trại lúc này đều bị ép phải dùng hết tất cả sức lực từ hồi bú tí mẹ mà đào thủy lao này lên. Tất cả thứ nước hôi thối đen ngòm chảy ra. Nhưng khiến người ta thấy kỳ lạ chính là lúc đầu nước còn dơ bẩn, sau đó càng chảy lại càng trong, thậm chí còn còn một mùi thơm tỏa ra.

Một ngày trôi qua, dòng nước ngày càng nhỏ. Mọi người trong sơn trại đều dừng tay, sợ hãi nhìn Vương Lâm.

Vương Lâm không để ý tới bọn chúng, dưới sự trợ giúp của Văn thú, thân thể hắn trầm xuống, rơi xuống thủy lao. Lúc này thủy lao trông giống như một cái hồ sâu.

Ngồi bên trong, Vương Lâm khép hai mắt, lẳng lặng thổ nạp.

Văn thủ thủy chung thủ hộ một bên. Bất cứ kẻ nào dám bén mảng tới sẽ phải trả giá bằng tính mạng của hắn.

Đợi hồi lâu nhưng không thấy Vương Lâm có gì sai khiến, văn sĩ kia hơi do dự, lui lại vài bước, thấy Văn thú không có phản ứng gì, lúc này mới hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, vợi vàng lùi lại mấy bước nữa.

Những kẻ khác trong sơn trại đều ra hiệu cho nhau, rất nhanh nơi này chẳng còn một bóng người.

Lúc này mọi người nơi đây đang muốn nhân cơ hội chạy khỏi sơn trại, đột nhiên nghe tiếng nói của Vương Lâm vang lên từ trong hồ sâu:

- Bất luận kẻ nào cũng không được phép ra ngoài!

Văn sĩ âm thầm kêu khổ, vội vàng cung kính dạ vâng.

Cứ như vậy, Hỏa Vân trại chưa bao giờ lại yên tĩnh như thế, cả ngày hầu như không có một tiếng động, chẳng khác nào nơi tử ngục.

Mấy ngày này những người lữ hành qua đây cũng đều kinh ngạc vô cùng. Hỏa Vân thập bát anh hoành hành bá đạo nơi này tự nhiên liên tục trong hai tháng không thấy bóng dáng.

Một ngày nọ, Vương Lâm ở trong hồ mở mắt ra. Thương thế trên thân thể hắn đã hoàn toàn khôi phục, nhưng phong ấn ý cảnh vẫn chưa phá được.

- Thời gian hai tháng chỉ khôi phục được tới Ngưng Khí kỳ tầng hai. Xem ra phong ấn này sau khi kết hợp với trà ý cảnh quá mức bá đạo, phải tìm nơi linh lực sung túc hơn nữa. Đáng tiếc là nguyên thần tan nát, ẩn sâu trong cơ thể ta, không thể lấy nghịch thiên châu ra được. Nếu không có nó tích lũy linh lực thì nhất định có thể khôi phục nhanh hơn. Chẳng qua ta cũng còn cực phẩm linh thạch, trong thời gian ngắn cũng không lo thiếu linh lực. Chỉ là việc trọng yếu nhất lúc này là phải khôi phục được nguyên thần, sớm xuất ra được nghịc thiên châu. Nhưng nơi này rõ ràng không phải là linh mạch, vậy mà trong nước lại có linh lực, thật là kỳ lạ!

Vương Lâm trầm ngâm một chút, thân thể nhoáng lên, hướng về chỗ sâu trong hồ lặn xuống. Lúc trước hắn tu luyện đều là nổi trong nước, không hề chìm xuống một chút nào.

Giờ đây tu vi đã khôi phục một chút, hắn liền quyết định tra xem nguyên nhân là vì sao. Chẳng qua Vương Lâm cũng biết tu vi hiện giờ của mình quá yếu, nếu có nguy hiểm hắn lập tức sẽ gọi Văn thú.

Rất nhanh sau đó hắn đã chìm tới đáy hồ. Nước trong hồ rất trong, nhìn một cái là có thể thấy chỗ sâu nhất. Ở dưới đáy địa lao, nước rất trong nhưng mặt đất lại đen ngòm, bị phủ một lớp bùn dày.

Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải bắt quyết. Một phép thuật cấp thấp đã lâu không sử dụng xuất hiện trong tay hắn. Một lúc sau, một khối bùn lỏng bị nâng lên, nhất thời một luồng khí tanh tưởi tản ra khắp trong làn nước xanh mát. Một màu nước đen kịt nhanh chóng lan ra.

Thân thể Vương Lâm nhoáng lên, như một con cá lao vút về phía trước. Làn nước đen kia nhanh chóng đuổi sát sau lưng hắn.

Vương Lâm phóng vọt ra khỏi mặt nước, thân thể vừa bay lên, tay phải liền nhấn xuống dưới một cái. Dưới sự điều khiển của dẫn lực thuật, hầu hết nước bùn lập tức theo lỗ hổng chảy ra.

Một lúc sau, làn nước trong dần, thân thể Vương Lâm lại tiến vào trong thủy lao một lần nữa.

Sau ba lần như vậy, lớp bùn dày dưới đáy thủy lao đã được rửa sạch sẽ, hiện ra khung cảnh phía trong.

Chỉ thấy dưới dáy nước có một trận đồ hình tròn. Ở ba vị trí trên đồ hình này có ba viên linh thạch. Nếu là loại linh thạch tầm thường thì cũng không nói, nhưng Vương Lâm liếc mắt một cái liền nhận ra đó là linh thạch tuyệt không phải tầm thường, có linh khí tỏa ra bên ngoài. Thứ này không ngờ lại là cực phẩm linh thạch.

- Khó trách tại sao không phải là linh mạch mà trong nước lại có linh lực.

Ánh mắt Vương Lâm sững lại, nhìn chăm chú.

Ba khối cực phẩm linh thạch trên trận đồ đều chuyển thành màu xám, hiển nhiên đã bị đặt ở đây rất lâu rồi, cũng sắp hỏng tới nơi. Nhưng đó không phải là thứ khiến Vương Lâm chú ý. Thứ chính thức khiến hắn để tâm là vật ở trong trận pháp kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK