Máy lao công Diệp Trùng chế tạo ra đã nhiều tới sáu mươi hai cái. Trên mỗi máy lao công đều gắn quang não sinh vật cấp thấp, Diệp Trùng không hề để ý công năng của mấy cái quang não này cực kỳ yếu ớt, bởi vì chế tạo mấy cái quang não sinh vật cấp thấp này rất đơn giản.
Lợi dụng phương thức bồi dưỡng định hướng trong bồi dưỡng, Diệp Trùng có thể bồi dưỡng ra lượng lớn quang não sinh vật cấp thấp trong thời gian rất ngắn. Ngược lại, chế tạo linh kiện của máy lao công khá tốn công sức, chất địa của vật liệu gỗ ở chỗ này khá cứng rắn, độ cứng sánh ngang hợp kim, nhưng tính gia công lại không như hợp kim, cho nên rất nhiều chỗ nhỏ cần Diệp Trùng động tay chỉnh sửa. Nếu không thứ hiện giờ Diệp Trùng có có thể không phải là sáu mươi hai cái, mà là sáu trăm hai mươi cái.
Mấy máy móc chuyên môn dùng làm khổ sai này, Diệp Trùng goi là máy lao công, ngược lại khá phù hợp.
Hậu viện của trang viên đã chất thành một gò đất nhỏ, mà phía dưới mặt đất phòng thí nghiệm của Diệp Trung đó đã đào sâu tới sáu mươi mét. Trong con chip Khuê cho Diệp Trùng, có kỹ thuật xây dựng căn cứ dưới mặt đất cực kỳ chi tiết. Còn có lượng lớn kinh nghiệm xây dựng căn cứ dưới mặt đất hành tinh U Linh của bọn họ.
Điều này mang lại cho Diệp Trùng sự giúp đỡ khá lớn, nếu không, với cơ sở của nó, xây dựng một phòng dưới đất nhỏ chút còn tạm được, căn cứ dưới mặt đất thì đừng nghĩ tới nữa.
Khi căn cứ hiện tại còn lâu mới hoàn công, khắp nơi chất đống bùn đất, nhưng chỗ đã trải sàn đá lại sạch sẽ vô bì. Vì giảm thiểu giá thành, thứ Diệp Trùng đắn đo đều là tài liệu thiên nhiên như là nham thạch.
Phòng thí nghiệm số một đã hoàn công. Sàn nhà do nham thạch cứng rắn, bằng phẳng tạo thành, bề mặt sàn nhà trơn bóng nổi lên đường vân màu chàm thiên nhiên, mấy nham thạch này đều đã trải qua việc máy cắt laser có độ chính xác cao cắt mà thành. Hệ thống tuần hoàn không khí nội bộ cũng đã xây dựng toàn bộ, cung cấp điện nước cũng đã giải quyết. Phòng thí nghiệm số một có một ngàn sáu trăm mét vuông, nó là một hình vuông tiêu chuẩn. Không gian lớn thế này đủ làm Diệp Trùng đặt các loại máy móc ở trong tòa nhà vào trong này.
Sau khi dời vào, Diệp Trùng lại chia phòng thí nghiệm số một rộng lớn thành mấy mươi phòng nhỏ. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đầy đủ, mà mấy phòng nghiên cứu này cũng đủ hình đủ kiểu, chủng loại liên quan rất nhiều. Diệp Trùng chỉ xây mấy phòng nghiên cứu lúc trước sử dụng nhiều nhất. Nếu như phải mang toàn bộ tất cả máy móc trong công tắc không gian của Thần đều dọn ra cả, vậy thì vẫn phải chờ sau khi toàn bộ tổng cộng năm phòng thí nghiệm đều xây xong mới được.
Trung tâm điều khiển hệ thống phòng ngự của cả trang viên cũng đã dời xuống đất, trang viên hiện giờ tuy không thể coi là cực kỳ kiên cố, nhưng cũng khá an toàn. Dưới lòng đất sâu sáu mươi mét chính là Diệp Trùng, muốn phá hoại cũng là một việc cực kỳ đau đầu. Mà mấy tòa nhà bên ngoài đó lại là trang trí không quan trọng.
Đối với việc có người muốn từ dưới đất lẳng lặng tiến vào, vậy thì càng không thể nào, mọi thứ xung quanh đều dưới sự giám sát của hệ thống quét hình.
Bận rộn mấy ngày trời, Diệp Trùng cũng thở phào một hơi. Phòng nghiên cứu số một hiện giờ có thể coi như là phòng thí nghiệm thật sự. Mấy ngày này vì xây dựng căn cứ dưới đất đã phí của Diệp Trùng không ít tâm tư. Trên tay hắn không hề có công cụ chuyên môn ở phương diện này, hắn phải tự mình chế tạo. Máy móc loại công trình, Diệp Trùng chế tạo mấy cái không có vấn đề gì lớn, nhưng nếu như là căn cứ dưới lòng đất cỡ lớn, chủng loại các loại máy móc công trình cần thiết khá nhiều, mà rất nhiều là thứ Diệp Trùng chưa từng thấy qua, thậm chí chưa từng nghe qua. Hắn chỉ có thể đại khái thông qua công năng của chúng mà thiết kế kết cấu của chúng. Nếu như không phải cơ bản của Diệp Trùng vững chắc, kinh nghiệm lại phong phú, vậy thì sáu mươi hai cái máy lao công này hoàn toàn không hoàn thành được.
Cuối cùng đã có một căn cứ khá an toàn, thật sự là không dễ dàng a. Diệp Trùng nhìn căn cứ vẫn chưa hoàn công này, trong lòng lại cảm khái, dường như trước giờ, hắn đều không có một căn cứ thật sự thuộc về mình.
Chỉ là, nơi này, mình sẽ ở bao lâu chứ?
Ở trong trang viên một tuần, Diệp Trùng không thể không ra ngoài, bởi vì vẫn có một việc đang đợi hắn. Đó chính là cuộc thi chế tạo vũ khí kế tiếp, hắn cần phải đi làm giám khảo.
Bất quá, trước việc này, hắn vẫn cần phải chiêu đãi một người khách.
Tuyên Ninh tới thăm ra ngoài ý liệu của Diệp Trùng, mà Tuyên Ninh cũng trở thành người thứ ba tiến vào trang viên ngoài Tô Môn Tây Gia Hoa và đại sư Tạp Lỗ.
Nếu như là người khác, Diệp Trùng mặc kệ, nhưng là Tuyên Ninh, Diệp Trùng vẫn quyết định gặp mặt.
Tuyên Ninh hiện giờ giống như đổi thành một người khác, nếu như nói, hắn lúc trước là một thanh kiếm sắc bén lộ rõ, hắn hiện giờ lại trở nên bình đạm. Trên mặt chỉ có nụ cười ấm áp, gió nhẹ mây nhạt.
Diệp Trùng nhìn Tuyên Ninh hai cái, hỏi: “Ngươi đã tới cấp chín?”
Tuyên Ninh cười cười: “Đúng vậy, không ngờ cấp chín vẫn luôn không có đột phá lại là ngươi mang tới cho ta. Ta phải cám ơn ngươi thật nhiều.”
- Không cần cám ơn ta, đây là bản lãnh của bản thân ngươi. Diệp Trùng lắc đầu, với hắn, việc tăng cấp của đối phương tuy có quan hệ nhất định với mình nhưng loại quan hệ này, không phải là phương diện tốt gì đó. Nếu như là bản thân Diệp Trùng, nếu như có người suýt nữa giết hắn mà bức hắn đột phá, hắn cũng tuyệt sẽ không vì một điểm này mà cảm tạ đối phương.
Việc đầu tiên Diệp Trùng đột phá chính là giết tên đó.
Suy bụng ta ra bụng người, Diệp Trùng không cho rằng mình đáng để Tuyên Ninh cám ơn.
Tuyên Ninh không tranh chấp, chỉ cười ha hả: “Cám ơn hay không là chuyện của ta, không cần phải tranh chấp.”
- Ừ, đúng. Diệp Trùng gật đầu, hắn đối với việc chi phối suy nghĩ của người khác trước giờ không có chút hứng thú. Hắn hỏi Tuyên Ninh: “Ngươi tới tìm ta có việc gì?”
- Không có gì, chỉ là trong lòng có cảm xúc, tới gặp ngươi. Tuyên Ninh lắc đầu, cười nói.
- Được rồi, vậy thì người có thể đi rồi. Diệp Trùng dứt khoát nói thẳng với Tuyên Ninh.
Tuyên Ninh cười: “Ta đang chuẩn bị đi đây.”
Đối thoại của hai người làm Sa Á ở bên ạnh không hiểu gì cả, không rõ hai người rốt cuộc giở trò huyền hư gì. Bất quá, tin tức Tuyên Ninh tăng lên cấp chín này thật sự là một quả bom lớn. Nếu như truyền ra ngoài, tuyệt đối lại là một trận phong ba. Nàng vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn bóng dáng Tuyên Ninh từ từ đi ra xa, trong lòng thấp thỏm. Vị xạ thủ cấp chín đầu tiên năm mươi năm trở lại đây đã sinh ra. Quay đầu nhìn lại, mình thân là xạ thủ cấp tám vẫn cách một bước đó rất xa, không biết năm nào tháng nào mới có thể tăng cấp.
Cũng nhìn bóng dáng Tuyên Ninh rời khỏi, trong lòng Diệp Trùng bỗng máy động. Nhìn Sa Á ở bên cạnh: “Cô lại đây, ta kể cho cô nghe một số chi tiết trận chiến đấu của ta và Tuyên Ninh, có lẽ có mở mang trí thức cho cô.”
Hiểu biết của Diệp Trùng đối với Tuyên Ninh sâu sắc hơn người bình thường nhiều, ngay cả công kích thần niệm cuối cùng của Tuyên Ninh, Diệp Trùng cũng rõ rành rành. Mấy chi tiết đó đối với người bình thường mà nói, có lẽ không chút giá trị, nhưng đối với Sa Á mà nói, lại là bảo vật vô giá.
Diệp Trùng nói xong, Sa Á biểu tình gương mặt như có điều suy nghĩ, Diệp Trùng không làm phiền nàng ta, tự đi sân huấn luyện.
Trong sân huấn luyện một cảnh tượng nóng rực xông tới trời, bụi đất đầy trời lan tràn khắp nơi. Tiếng kêu gào của Liêu Tam, hơi thở nặng nề của đám học viên, còn có tiếng ầm ầm của bước chân đạp trên mặt đất, quả thật nhiệt náo phi thường.
Mấy người này đã bắt đầu nắm bắt được tiết tấu của bước chân, đã không tốn sức như lúc bắt đầu nữa. Mà một vài người xuất sắc, càng tỏ ra thoải mái, dễ dàng. Một khi nắm bắt được tiết tấu, hoặc là phương pháp chạy, thể lực thể chất sẽ mau chóng tăng cường. Nhưng loại tăng cường này có mức độ, một khi tới giá trị giới hạn nào đó, lại muốn tăng lên thì cần phải dùng phương pháp khác.
Qua một khoảng thời gian, Diệp Trùng đã có thể từ trong này lựa chọn ra học viên phù hợp với yêu cầu của mình. Một sư sĩ viễn chiến đạt chuẩn, thể lực là ngưỡng đầu tiên, sau đó mới là xạ kích. Sư sĩ viễn chiến bình thường càng xem trọng xạ kích, Diệp Trùng ngược lại không lo lắng, ở nước Đông Vân, tuy về pháp luật, người có giấy chứng nhận mang súng mới có thể giữ súng, nhưng thật ra, ai lại chưa từng chơi súng chứ?
Từ từ thôi, Diệp Trùng lại an ủi mình một lần nữa.
Cuộc thi chế tạo vũ khí của nước Đông Vân mỗi bốn năm cử hành một lần, không chỉ là thịnh hội của giới chế tạo vũ khí, cũng là ngày hội giao dịch quy mô cực lớn. Bình thường, kỹ sư chế tạo vũ khí có chút nổi tiếng đều mang một số tác phẩm khá xuất sắc mình bình thường chế tạo tới chỗ này để bán hoặc đấu giá. Kỹ sư chế tạo vũ khí không thiếu tiền lại dùng chúng để đổi tài liệu quý hiếm mình cần.
Còn mấy xạ thủ, vào lúc này cũng sẽ mang thu hoạch mấy năm trở lại đây của mình tới chỗ này mua một hai món vũ khí cao cấp mình mong muốn đã lâu.
Diệp Trùng là giám khảo chính của cuộc thi này, trừ cuộc thi quyết đấu lúc sau xuất hiện ra, lúc khác đều cực kỳ tự do.
Trên quảng trường rộng lớn, toàn bộ đều là kỹ sư chế tạo vũ khí đặt các loại vũ khí, còn có một số là xạ thủ đặt tài liệu hiếm quý. Mấy gian hàng này dày đặc tới mức gần như làm người ta khó mà đặt chân, nhưng nhiệt tình của mấy người tới giao dịch đều lên cao cực kỳ.
Các loại tài liệu và vật phẩm hiếm có, kỳ lạ đặt trên gian hàng làm Diệp Trùng mở rộng tầm mắt.
Điều duy nhất làm hắn cảm thấy không thích ứng là, hiện giờ gần như người nào cũng biết hắn. Vô luận hắn đi tới chỗ nào, người tới chào hỏi, lấy lòng, hy vọng bái sư , toàn bộ đều xông tới. Ngay cả người trấn định như Diệp Trùng thế này, nhìn thấy cảnh tượng dữ dội thế này cũng có chút tê dại da đầu.
Không dễ dàng gì chen ra từ trong đám người, Diệp Trùng vội vàng mua một cái áo khoác, loại áo khoác màu xám này có đồ che mặt, có thể ngụy trang cả người. Ở chỗ dòng người cực lớn này, người không muốn ló đầu lộ mặt giống như Diệp Trùng thế này không hề ít, ngược lại cũng không nổi bật như thế.
Trên người Diệp Trùng có mang mấy khẩu súng quang tự mình chế tạo, hắn muốn xem xem có thể đổi một số thứ không tệ hay không.
Hắn đối với vũ khí không có hứng thú gì, gian hàng hắn lượn lờ chủ yếu đều là một số gian đặt tài liệu. Trên mấy gian hàng này, có rất nhiều đều đặt kim loại ở trên, cũng chính là đá nặng mà người ở đây nói. Tuy xạ thủ có thể thâm nhập Darkness rất ít, nhưng vẫn có một số xạ thủ cấp sáu, bảy kết bạn mà đi, mạo hiểm sinh mạng tiến vào Darkness, mà mục tiêu của bọn họ chính là đá nặng đặc sản của Darkness.
Một món vũ khí tốt ở trên thị trường thường có giá không có thị trường, còn một vài kỹ sư chế tạo vũ khí khá nổi tiếng cũng thường không thiếu tiền, bọn họ thích trao đổi hơn, mà đá nặng chính là thứ khá được bọn họ yêu thích trong số đó.
Nhưng đối với Diệp Trùng mà nói, kim loại là một trong những thứ hắn quen thuộc nhất, mấy quặng đá kim loại này không cách nào làm hắn hứng thú. Bên trong cái nhẫn của Thần, thứ hợp kim cao cấp chế tạo không phải nhiều bình thường.
Mắt Diệp Trùng tìm kiếm xung quanh, bỗng nhiên liếc thấy gian hàng một người râu ria bày ra, trước mắt bỗng sáng lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK