Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cánh tay của Hàn Việt càng lúc càng nặng, đồng bọn bên cạnh không ngừng giảm xuống. Trong đầu hắn đã đờ đẫn ra, trong đầu ngoài giết chỉ có giết, hai tay vung trường kiếm trên tay một cách máy móc. Luyện tập khắc khổ bình thường lúc này là chỗ dựa lớn nhất của hắn. Xác sói đầy trên đất, trong không khí lan tràn mùi máu tanh làm người ta buồn nôn. Toàn thân hắn không chỗ nào không dính máu, hắn cũng phân biệt không rõ rốt cuộc là máu sói hay là máu của mình. Quần áo đã sớm rách nát, đôi tay đã sớm tê dại không có sức.

Bọn họ ở chỗ này chống chọi cả ba giờ đồng hồ, mức độ mãnh liệt của cường độ tấn công của bầy sói ra ngoài ý liệu của mọi người.

Ba giờ này hoàn toàn hoàn toàn là dùng mạng liều đổi lấy.

Sau lưng Hàn Việt đột nhiên thò ra hai thanh trường thương, một giọng quan tâm nói: “Đầu mục, anh nghỉ trước một lát đi, chúng tôi chống trước.” Tiếp đó một luồng sức mạnh truyền tới, hắn đã bị kéo vào trong vòng bảo hộ. Hắn giờ đã là cung hết đà, sự hỗ trợ của hai người này cực kỳ kịp thời. Hàn Việt không nói cảm ơn, mà lại liều mạng hít thở, hắn hiện giờ chỉ hy vọng mau chóng khôi phục thể lực, trên chiến trường, không có thời gian nói chữ cảm ơn.

Ngẩng đầu quét nhìn xung quanh, trên mặt mỗi người đều mệt mỏi, yêu cầu đối với thể lực của chiến đấu kịch liệt thế này vô nghi là cực kỳ cao. Không ngừng có người bị thương được cứu từ phía trước về. Mà người hạ mấy mệnh lệnh này lại là đám thuật thừa sư sau lưng bọn họ. Bí thuật của thuật thừa sư trong lúc này không hề có thể phát huy tác dụng quá lớn,nhưng lục thức của mẫn cảm của bọn họ, đầu óc tỉnh táo, tâm chí bền bỉ làm cho bọn họ cực kỳ mẫn cảm đối với cục thế xung quanh. Bọn họ là người chỉ huy chiến thuật cục bộ, bí thuật tuy không thích hợp tác chiến thời gian dài, nhưng họ thường có thể lợi dụng bí thuật ngăn cản công kích trí mạng tập kích chiến sĩ ở phía trước trong giờ phút quan trọng.

Trong chiến đấu tại chỗ này, người phụ trách chủ công là võ thuật gia và điều bồi sư. Dược phẩm điều bồi sư phối chế thường có lực sát thương khổng lồ, với lại phần lớn là công kích phạm vi lớn, trong tình huống thế này là thích hợp nhất. Nhưng hiện giờ tất cả nguyên liệu mang theo đã tiêu hao hết sạch, điều bồi sư không có chế phẩm điều bồi bây giờ trở thành nhân viên phi chiến đấu, được bảo vệ ở chính giữa.

Trước mắt chỉ dựa vào sự phối hợp giữa võ thuật gia và thuật thừa sư, người từ vòng ngoài trở về nghỉ ngơi không ai không trầm mặc không nói tiếng nào, trầm mặc uống nước, ăn uống. Nhưng cho dù như vậy, muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất khôi phục thể lực.

Trong lòng Hàn Việt thầm kêu may mắn mình lần này mang theo không ít thuật thừa sư. Nếu như không có mấy thuật thừa sư này, thương vong của nhân viên sẽ cao hơn bây giờ rất nhiều. Nhưng cho dù như vậy, người hiện giờ có thể đứng được cũng chỉ còn lại không tới một nửa.

Liếc nhìn lão bà, vẻ mặt lão bà bình tĩnh, nhìn không ra bất cứ sự kinh hoảng nào. Quả nhiên là người đã trải qua sóng to gió lớn, hắn thầm khen một tiếng ở trong lòng. Lão bà này quyết đoán quả cảm, có lúc ngay cả hắn cũng cảm thấy không bằng. Nếu như vừa rồi không phải bà ta để thủ hạ của mình tham gia chiến đấu, chỉ e thương vong sẽ nhiều thêm ba thành.

Mười hộ vệ bên cạnh bà ta hiện giờ chỉ còn lại hai người, tám người còn lại toàn bộ đều ở vòng vây ngoài cùng. Tám người hộ vệ này, mỗi hai người là một tổ, chia ra thủ bốn hướng. Thực lực cường hãn của mấy hộ vệ này so với đội trưởng là Hàn Việt này đều cao siêu hơn rất nhiều. Bọn họ giống như cây đinh đóng chặt trên đất, hết thảy sóng gió có lớn hơn cũng khó mà lay chuyển chút nào.

Thể lực của bọn họ giống như vô cùng vô tận, từ đầu tới cuối, tần suất tấn công của bọn họ không giảm xuống chút nào, càng không có chút hỗn loạn. Bọn họ giống như tám người máy, không biết mệt mỏi, vĩnh viễn không phạm sai lầm. Trên mặt bọn họ trước sau nghiêm túc, lạnh lùng, làm người ta cảm giác trên đời này không có thứ gì có thể làm bọn họ động dung.

Nếu như không phải là tám hộ vệ này, chỉ e… chỉ nghĩ thôi thì Hàn Việt đã không lạnh mà run.

Viện quân lúc nào mới có thể tới a? Nhìn chiến sĩ không ngừng thụ thương lùi lại từ phía trước mặt, lòng Hàn Việt đau như dao cắt. Nhưng điều hắn hiện giờ có thể làm chỉ là chờ đợi, chờ đợi một hy vọng xem ra mù mịt vô cùng.

- Uống chút nước đi. Một bình nước đưa tới bên miệng hắn. Hàn Việt ngớ người, ngẩng đầu nhìn, là thị nữ ở bên cạnh lão bà đó. Một đôi tay thon nhỏ, trắng trẻo cầm một bình nước tinh xảo, Hàn Việt ngẩng đầu liếc nhìn lão bà. Lão bà cười ra dấu với hắn, Hàn Việt vội vàng hành lễ, sau đó nhận lấy bình nước từ đôi tay đó, cảm ơn: “Cám ơn cô nương!” Người thị nữ đó cười nhẹ nhàng: “Đừng khách khí.”

Nhận lấy bình nước, Hàn Việt đang chuẩn bị uống, đột nhiên một chiến sĩ ở bên cạnh bỗng đứng bật dậy, chỉ lên trời, thất thanh kêu lên: “Đội trưởng, đội trưởng! Anh mau nhìn xem! Đó… đó là cái gì?”

Hàn Việt nhìn theo ngón tay của chiến sĩ đó, bỗng ngây người ra, bình nước đưa tới bên miệng dừng ở trên không. Mà ánh mắt của mọi người xung quanh đều không khỏi hướng lên không.

Trên không, một điểm đen đang dùng tốc độ kinh người tiến tới gần bên này.

Diệp Trùng cố sức muốn ổn định tàu lượn, không khí khuấy động quá lợi hại, hắn lại là người mới, không rớt xuống hắn đã cảm thấy may mắn lắm rồi. Nhưng tàu lượn hiện giờ có dấu hiệu mất đi khống chế, tốc độ không ngừng tăng nhanh. Gió thổi tới trước mặt làm hắn sắp mở mắt không lên nữa rồi, nhưng hắn lại không thể nhắm mắt.

Thanh trượt điều khiển không ngừng biến hóa trên tay hắn, nhưng hiệu quả vẫn không rõ ràng. Nếu như là một tay lão luyện, loại gió lớn mức độ này không thể nào gây ra ảnh hưởng lớn như vậy đối với bọn họ. Bọn họ có thể lợi dụng khí lưu không ngừng thay đổi để thu được động lực và thay đổi phương hướng. Nhưng loại kỹ xảo này đối với người lần đầu tiên điều khiển loại phi hành khí lạc hậu này như Diệp Trùng mà nói, quả thật là quá cao cấp rồi.

Tuy Diệp Trùng dùng hết bản lĩnh toàn thân nhưng tình huống vẫn không có chút chuyển biến tốt nào. Mọi sự chú ý của hắn đều đặt trên việc điều khiển tàu lượn, không còn rãnh rỗi đi chú ý phương hướng.

Phù, Diệp Trùng cuối cùng đã cảm thấy tốc độ khí lưu giảm dần với tốc độ rõ ràng. Điều này đối với hắn hiện giờ mà nói, vô nghi là tin tức tốt lớn nhất. Cuối cùng cũng thở phào rồi, điều hắn lo lắng nhất chính là gặp phải khí lưu phức tạp mà lại đa biến thế này, đối với hắn hiện giờ, đây tuyệt đối là điều trí mạng, cũng là điều có khả năng nhất làm cho người chết, máy tiêu.

Từ trên cao rơi xuống, cho dù thân thể hắn có cường hãn hơn cũng tuyệt đối là một đống bùn thịt.

Bay trở nên bình ổn lại, tàu lượn ở trong khí lưu biến hóa mạnh mẽ như vậy mà không bị giải thể, thật là một việc làm người cảm thấy may mắn a. Cuối cùng đã bình ổn lại, Diệp Trùng lúc này mới rãnh chú ý cảnh tượng phía dưới.

Cho dù là Diệp Trùng lớn gan, khi nhìn thấy bầy sói đông nghìn nghịt phía dưới cũng không khỏi hoảng sợ, da đầu lập tức tê dại. Diệp Trùng tuy không biết Thích nha lang, nhưng đối với mấy động vật sống quần cư này, trước giờ đều bị hắn liệt vào trong danh sách không đi chọc vào.

Nhưng hiện giờ căn bản không có khí lưu đi lên, hắn muốn thay đổi phương hướng cũng hoàn toàn không có khả năng. Nhìn độ cao của tàu lượn giảm xuống từng chút một, trong đầu Diệp Trùng mau chóng tìm kiếm phương pháp giải quyết.

Chính ngay lúc này, hắn nhìn thấy chỗ không xa phía dưới mấy người Hàn Việt đang bị vây khốn, nhưng hắn không có thời gian nghĩ quá nhiều.

Trong lòng hắn mau chóng tính toán điểm rơi, rất mau liền có được kết luận, điểm rơi của mình cách đám người này gần nhất cũng khoảng năm mươi mét.

Do khí lưu bình ổn, tàu lượn hiện giờ căn bản không cần hắn điều khiển. Diệp Trùng lấy mấy thứ thuốc mê cực mạnh đó ra, chỉ đợi một khi rớt xuống thì có thể sử dụng. Hắn đã sớm phát hiện người có Yên châu như hắn, các loại thuốc mê cực mạnh là vũ khí tốt nhất của hắn. Trừ túi lá treo trên người hắn, ở trong rương, thuốc mê cũng chiếm phần khá lớn.

Nếu như dùng tiết kiệm chút, vậy thì chắc là đủ cho mình thoát khỏi bầy sói này, Diệp Trùng thầm tính toán trong lòng. Đối với đám người đó, Diệp Trùng hoàn toàn không nghĩ tới.

Hiện giờ cách mặt đất chỉ có không tới hai mươi mét, Diệp Trùng chuẩn bị sẵn sàng để nhảy xuống. Mười mét, tám mét, năm mét, Diệp Trùng nhẹ nhàng nhảy từ trên tàu lượn xuống.

Bầy sói phía dưới đã sớm nhìn chằm chằm như hổ đói, con nào cũng ngẩng đầu nhìn chốt Diệp Trùng trên không, có con dồn sức chuẩn bị, có con gào rú bất an.

Diệp Trùng vẫn chưa tới đất, viu viu viu, mấy con Thích nha lang từ bốn phương tám hướng đã lao bổ tới hắn. Cặp mắt đỏ ngầu, rang năng sắc lạnh, mỗi con Thích nha lang lao vọt lên không thân hình co lại, tốc độ cực nhanh, giống như tên rời cung.

- A! Một tiếng kêu hoảng sợ từ trong đám người bị vây ở phía trước truyền lại. Thì ra là người thị nữ mặc đồ trắng đứng bên cạnh Hàn Việt đó thất thanh kêu lên, đôi tay bụm miệng, cặp mắt không khỏi nhắm tịt lại.

Diệp Trùng không để ý tới tiếng kêu thét đó, sớm từ khi nhảy xuống, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng. Hai cái rương được hắn dùng mâu gỗ để gánh, bột thuốc mê trên tay phải đã được rải xuống ngay khoảnh khắc hắn nhảy xuống.

Loại công kích mức độ này đối với hắn mà nói quả thực là trò trẻ con. Nhớ năm đó khi hắn ở hành tinh rác, công kích của những sinh vật biến dị mà hắn mỗi ngày đều phải chiến đấu cùng đó so với cái này còn có tính đột nhiên hơn. Sống sót dưới hoàn cảnh như thế, hắn thừa sức ứng phó loại công kích này.

Đôi chân hơi co lên trên, tránh một con Thích nha lang nhảy cao nhất. Vẫn không đợi con Thích nha lang đó rơi xuống, đôi chân vừa co lại của Diệp Trùng như tia chớp đạp lên đầu con Thích nha lang này.

Binh! Con Thích nha lang này giống như bị một cái trọng chùy mạnh mẽ đập thẳng vào, giống như sao băng từ trên không trung nện xuống mặt đất, còn nhanh hơn tốc độ nhảy lên vừa rồi của nó không biết bao nhiêu lần.

Oành, bụi đất mịt mù! Mà trong đám bụi đất này, Diệp Trùng mượn luồng sức mạnh vừa rồi, bật cao lên vài phần. Cú này của Diệp Trùng cũng làm cho công kích của mọi con Thích nha lang hoàn toàn bị hụt.

Một cước thật lợi hại! Hàn Việt thầm khen trong lòng. Sức mạnh một cước vừa rồi của quái nhân đó cực mạnh, nếu như ở đất bằng cũng không có gì, nhưng ở trên không trung, không có bất cứ chỗ mượn lực nào, có thể đạp ra một cước thế này, thực không đơn giản.

Dáng vẻ Diệp Trùng lúc này có thể gọi là quái nhân. Quần áo của hắn đã sớm bị hư hỏng sạch khi còn ở Vương gia, sau đó toàn bộ đều là dùng nguyên liệu trong Hắc sâm lâm. Trên dưới toàn thân hắn đều treo túi lá, một cây gậy nhỏ màu lục, gánh hai cái rương gỗ, cổ quái nói không ra lời.

Chính ngay lúc Hàn Việt mong chờ quái nhân này phát huy thêm một bước, một màn làm người ta không thể tin được đã xảy ra!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK