Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Chứng minh? Người trung niên ngớ ra, trên gương mặt cứng đờ lộ ra chút tiếu ý hiếm thấy: “Quả nhiên không hổ là học sinh của nàng ta! Có phong phạm năm đó của nàng ta. Ừm, ngươi nói xem chứng minh làm sao.”

Trên mặt Quản Thanh Ngân và Thi Minh Bội là dáng vẻ ngây ngốc, đại nhân trước giờ nghiêm túc vô bì lại có biểu tình thế này, điều này quá làm người ta không thể tin được. Điều càng làm bọn họ cảm thấy không thể tin được là, lại có người muốn bọn họ chứng minh thân phận Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh!

Đúng a, nên chứng minh thế nào đây? Diệp Trùng không khỏi đắn đo.

Người trung niên có chút hứng thú nhìn Diệp Trùng đang trầm tư.

Nếu như Quản phong tử thật sự xuất thân từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, vậy nàng chắc thuộc vào trường phái điều bồi này. Nếu như gã đàn ông này thật sự là đến từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, vậy hắn và Quản phong tử nên thuộc cùng một trường phái.

Tư liệu Quản phong tử ghi chép cực kỳ hỗn tạp, thứ của trường phái người khác đại loại như Bích Thối Vũ khá nhiều. Diệp Trùng sau khi tiến hành học tập khá sâu mới ngấm ngầm nắm bắt được thứ thật sự thuộc về hệ thống của bản thân nàng.

Đã là cùng một trường phái, vậy đối với mấy vấn đề này, hắn chắc là có hiểu biết.

- Ta hỏi ngươi ba vấn đề, nếu ngươi có thể trả lời được, ta sẽ đồng ý thân phận xuất thân từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh của ngươi. Diệp Trùng thong thả nói, không khó khăn chút nào. Mấy tri thức phương diện kỹ thuật này, chính là thứ không thể nào làm giả được.

- Ừm. Người trung niên biểu hiện ra dáng vẻ có chút hứng thú: “Được, ngươi hỏi đi.” Quản Thanh Ngân và Thi Minh Bội ở bên cạnh đều đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ ngây ngốc nhìn người trung niên.

Trời ạ, thế giới này sao thế? Hai người nhìn nhau, không biết nói sao mới đúng.

Vấn đề không thể quá đơn giản, Diệp Trùng đắn đo trong lòng. Nhưng hắn rất mau liền quăng ra vấn đề đầu tiên: “Bản chất cốt lõi của điều bồi kiểu giao hoán là cái gì?”

Vấn đề này Diệp Trùng sau khi học tập con chip đó rất lâu mới hiểu được. Từ trên độ khó mà nói, nó ở trong con chip không coi là khó nhất, nhưng Diệp Trùng cho rằng nó đã bước vào nội dung cốt lõi của hệ thống điều bồi của Quản phong tử.

Yên lặng, yên lặng ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy!

Sắc mặt người trung niên ngưng trọng vô cùng, cúi đầu, quang mang trong mắt nhấp nháy. Đôi chân hắn quay trên mặt đất nửa vòng một cách vô thức, hai người Quản Thanh Ngân và Thi Minh Bội hiểu rõ người trung niên đều biết điều này biểu thị người trung niên đang cố sức suy nghĩ.

Đáng tiếc vô luận là hai người Quản Thanh Ngân hay là Thi Minh Bội đều không có dư giả đi chú ý người trung niên, bọn họ đều giống như vậy, lâm vào trong trầm tư. Thành tựu của hai người ở lĩnh vực điều bồi tuy kém người thanh niên rất xa, nhưng cũng điều bồi sư thông thường cũng còn lâu mới so sánh được. Trong lòng hai người cũng có ý đồ trả lời vấn đề này.

Mười phút đã trôi qua, ba người vẫn giống như tượng đất, không chút động đậy.

Ba mươi phút trôi qua, trán Quản Thanh Ngân ẩn hiện dấu mồ hôi, sắc mặt vốn dĩ trắng bệch của Thi Minh Bội càng thêm không còn chút máu, người trung niên nhăn mặt, mặt đất dưới chân đã bị hắn xoay thành một cái lỗ nông.

Một giờ qua đi, trong ba người, Quản Thanh Ngân tuyên cáo bỏ cuộc đầu tiên, toàn thân hắn giống như vừa lặn từ trong nước ra, gương mặt vốn dĩ xanh xao không thấy chút máu. Tiêu hao đối với thể lực của việc đầu óc suy nghĩ tốc độ cao thời gian dài khá kinh người. Hắn ngồi phịch một cái trên mặt đất, hít thở từng ngụm lớn, không chút để ý tới hình tượng, chỉ có ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng là càng thêm nóng bỏng.

Lại qua nửa giờ, Thi Minh Bội cũng chán nản bỏ cuộc, trong cặp mắt xinh đẹp đều là vẻ kinh ngạc. Thiếu niên trước mắt này rốt cuộc là lai lịch thế nào? Thầy của hắn thật sự là người trong Lĩnh sao? Trong mắt nàng, thiếu niên này càng lúc càng phủ thêm lớp mê ly thần bí khó dò.

Ba giờ sau, người trung niên thở một hơi thật sâu, cặp mắt lại khôi phục sự rõ ràng, lắc đầu: “Vấn đề này ta cần khoảng nửa năm nghiên cứu mới có thể hoàn thành, cái này vẫn là dưới tiền đề mọi thứ thuận lợi. Hiện giờ ta không cách nào trả lời.” Sự mệt mỏi trong lời nói hiện hết cả ra. Một phen suy nghĩ lâu vừa rồi này làm cảm giác của hắn mệt mỏi tới mức trước giờ chưa từng có.

Sự kiên nhẫn của Diệp Trùng cực kỳ xuất sắc, nhìn người trung niên suy nghĩ ba giờ, hắn không có chút mất kiên nhẫn nào, trên mặt vẫn là sự thong thả và lạnh nhạt xưa nay không đổi.

Diệp Trùng lắc đầu: “Vấn đề này ngươi trả lời không được, độ khó của hai vấn đề sau càng cao. Rất xin lỗi, ngươi không có cách nào đưa ra đáp án để chứng minh thân phận của ngươi.” Lời nói bình lặng như nước lại làm mặt người trung niên soạt cái đỏ lên, nhưng sức khống chế của người trung niên vẫn khá xuất sắc, mau chóng khôi phục bình thường.

Diệp Trùng ngược lại không có bất cứ ý châm chọc nào. Hắn chỉ là kể lại một sự thật, độ khó cao của hai vấn đề phía sau ngay cả bản thân hắn cũng không hiểu rõ triệt để. Vốn dĩ hắn chỉ định dùng để áp trục, không ngờ bọn họ ngay cả vấn đề đầu tiên cũng không trả lời được.

Chú thích: Áp trục vốn dĩ là thuật ngữ kinh kịch. Kinh kịch gọi màn đầu tiên là Khai La Hí, thứ hai gọi là Tảo Trục, thứ ba gọi là Trung Trục, thứ tư gọi là Áp Trục, cuối cùng gọi là Đại Trục. Áp Trục hí là màn thứ hai đếm ngược.

Một vấn đề đơn giản thế này đối phương cũng không thể trả lời, Diệp Trùng hơi thất vọng trong lòng, suy đoán người trung niên xuất thân từ Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh hoàn toàn bị hắn gạt ra khỏi đầu. Hắn tin rằng, nếu như thật sự là đồng môn của Quản phong tử, cho dù trình độ không sao đạt tới độ cao của Quản phong tử, vấn đề thế này chắc vẫn có thể trả lời được.

Điều Diệp Trùng hoàn toàn không nghĩ tới là, Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh và thứ trong tưởng tượng của hắn hoàn toàn không giống nhau.

Nhưng điều Diệp Trùng nghĩ trong đầu chính là một vấn đề khác, ba người này tiếp cận mình rốt cuộc là xuất phát từ mục đích gì? Diệp Trùng bỗng trở nên cảnh giác.

Đặc biệt là cô gái đó, đột nhiên ra tay với mình. Mà một tia oán độc lướt qua vừa rồi trong mắt nàng ta, Diệp Trùng nhìn thấy rõ ràng. Loại người này hắn quá rõ ràng, nếu như cho nàng ta cơ hội, nàng ta sẽ không chút do dự mà báo thù mình.

Vốn dĩ cho rằng bọn họ có khả năng là người của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, Diệp Trùng mới không muốn làm cho sự tình phát triển theo hướng nghiêm trọng hóa. Bây giờ cho rằng bọn họ không hề là người của Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh, trong lòng Diệp Trùng không khỏi dâng lên vài phần sát cơ. Hắn không muốn để lại hậu hoạn cho mình.

Cơ nhục toàn thân trong khoảnh khắc điều chỉnh tới trạng thái tốt nhất, ánh mắt Diệp Trùng nhìn về phía ba người giống như nhìn ba con thú săn.

Uất ức bao năm của Quản Thanh Ngân trong khoảnh khắc này tan thành mây khói, hắn cảm thấy vui mừng trước giờ chưa từng có, tâm tình thoải mái vô bì. Nếu như thiếu niên này thật sự là học sinh của nàng ta, vậy Quản gia được cứu rồi. Quản Thanh Ngân tin tưởng hắn tuyệt sẽ không hỏi không lo hiện trạng của Quản gia, nói không chừng nàng ta bảo học sinh của mình trở về chính là có ý này.

Không giống hai người còn lại, hắn thật sự là người của Quản gia. Vấn đề Diệp Trùng hỏi này hắn tuy không biết đáp án, nhưng càng chứng thực suy đoán trong lòng hắn. Hắn nhớ rất rõ ràng, trước khi nàng ta rời khỏi Quản gia, hạng mục làm nửa chừng bỏ dỡ để lại cuối cùng chính là liên quan tới điều bồi kiểu giao hoán, chỉ là không ngờ nàng ta lại có thể nghiên cứu tới mức sâu sắc thế này.

Quả nhiên không hổ là nàng ta a!

Chính là học sinh này của nàng ta, cũng rất không đơn giản a! Quản Thanh Ngân hân thưởng vô hạn nhìn Diệp Trùng, bình tĩnh, thong thả, xử sự không kinh hoảng, càng nhìn Quản Thanh Ngân càng vui mừng.

Chậc chậc, thanh niên tài tuấn thế này, có thể tới chỗ nào để tìm a. Nói ra, sau này có tám, chín phần là nhân vật lãnh quân của Quản gia chúng ta rồi.

Ánh mắt của Quản Thanh Ngân vẫn luôn chưa từng rời khỏi người Diệp Trùng, giống như dán vào vậy.

Ý, hắn thế này là sao?

Quản Thanh Ngân hoảng sợ, sát cơ! Từ này như tia chớp lóe lên trong lòng hắn, hắn không khỏi có chút lấy làm lạ. Nhưng đầu óc hắn trước giờ cực kỳ linh hoạt, chỉ trong khoảnh khắc, hắn liền nắm bắt được chỗ quan trọng nhất trong này.

- Đợi một lát! Tình huống khẩn cấp, Quản Thanh Ngân không lo được quá nhiều, lớn tiếng quát.

Toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Quản Thanh Ngân, đang chuẩn bị ra tay, Diệp Trùng không khỏi chậm đi đôi chút.

- À à à, cái đó, cái đó… Quản Thanh Ngân có chút lắp ba lắp bắp, không biết nói gì. Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên ý tưởng, ngữ điệu lập tức trở nên suôn sẻ: “Ta đã nghĩ ra làm sao chứng minh thân phận của chúng ta rồi.”

- Ừm? Diệp Trùng nhìn dán vào Quản Thanh Ngân. Hai người khác cũng nhìn Quản Thanh Ngân, muốn xem phương pháp hắn nghĩ ra.

- Nếu như thầy của ngươi và người chúng ta nói là một người, ta nghĩ ngươi chắc nhất định sẽ biết mấy thứ này. Trên mặt Quản Thanh Ngân hiện ra vài phần kiêu ngạo, vài phần tự hào.

Diệp Trùng yên lặng nhìn Quản Thanh Ngân.

Ánh mắt nóng bỏng của Quản Thanh Ngân hừng hực tập trung trên người Diệp Trùng, từ từ thốt ra một chuỗi lớn danh từ: “Điểm hồng du cúc, Cổ hách dịch, Lam tuyến bồi dưỡng pháp, song tầng dịch thối thuật!”

Quản Thanh Ngân mỗi khi nói một danh từ, vẻ tôn kính trên mặt người trung niên càng nặng thêm vài phần, còn Thi Minh Bội là lại vẻ mặt mù mờ, mấy thứ này nàng trước giờ chưa từng nghe qua.

Gương mặt bình tĩnh của Diệp Trùng nhìn không ra chút manh mối nào, trong lòng Quản Thanh Ngân lập tức trở nên khẩn trương, nếu như thiếu niên này chưa từng nghe qua mấy thứ này, vậy…

- Mấy thứ này có thể chứng minh cái gì? Diệp Trùng mở miệng.

Người giải thích không hề là Quản Thanh Ngân, mà là người trung niên, trong giọng nói của hắn mang theo vài phần tôn kính: “Nếu như ngươi thật sự là học sinh của nàng ta, ta tin rằng ngươi nhất định đã nghe mấy thứ này. Đây là phát minh kiệt xuất nhất một trăm năm trở lại đây của một mạch họ Quản trong Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh. Nếu như ta không nhớ lầm, song tầng dịch thối thuật trong đó chính là kiệt tác của thầy ngươi.”

Thi Minh Bội lộ ra vẻ bừng tỉnh ngộ, trong lòng bỗng dâng lên sự cảnh giác, thời gian Thi gia tiến vào Ngũ Nguyệt Dạ Lĩnh quá ngắn, nếu luận căn cơ, còn lâu mới có thể so sánh với gia tộc cổ xưa thế này như Quản gia.

Diệp Trùng yên lặng nhìn ba người, ba người không khỏi khẩn trương khó hiểu một trận.

Nhịp tim Quản Thanh Ngân đập gần như sắp nhanh lên tới cổ họng rồi, miệng mồm khô khốc, cổ họng co thắt.

- Được rồi, các người đã đưa ra được chứng minh. Diệp Trùng gật đầu. Mấy danh từ mà Quản Thanh Ngân nói đều có ghi chép trong con chip của Quản phong tử, địa vị của chúng trong con chip khá đặc biệt. Hơn nữa, từ số liệu ghi chép trong con chip có thể nhìn ra được, mấy năm nay, Quản phong tử vẫn luôn không ngừng cải tiến chúng. Cải tiến dữ dội nhất trong đó chính là song tầng dịch thối thuật, Diệp Trùng thậm chí đã nhìn thấy hơn năm phiên bản khác nhau, trong phiên bản sau cùng, có thể thấy được hình bóng hệ thống điều bồi của năm thiên hà lớn cực kỳ rõ ràng.

Không ngờ chúng mới là kỹ thuật họ Quản chân chính. Diệp Trùng lúc này mới bừng tỉnh ngộ sự phân chia hệ thống trong con chip, rất nhiều chỗ không hiểu lúc trước vào lúc này đều được thông suốt trơn tru.

Cho nên, hắn gật đầu.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK