Tuy rằng Mục nói vô cùng hời hợt, nhưng Diệp Trùng cũng không ngờ cả quá trình lại thuận lợi đến như vậy. Diệp Trùng cùng với Mục đường hoàng bay trong một lối đi của cái tàu vũ trụ có tên gọi là Saberi này, cả quá trình chưa từng có bất cứ kiểm tra thân phận nào, cũng không có người nào tỏ ra chút kinh ngạc nào đối với sự xuất hiện của Diệp Trùng và Mục, phảng phất như bọn họ chính là nhân viên làm việc trên con tàu Saberi này.
Đây mới chính là chỗ làm Diệp Trùng cảm thấy kinh ngạc! Diệp Trùng dường như đang ở trong giấc mơ, Mục không phí chút sức lực nào liền làm cho vật to lớn, kềnh càng, xem ra không thể tấn công này mở ra trước mặt hắn, chấn động do điều này mang lại cho hắn rất lớn. Đối với sức mạnh mà mình có, lần đầu tiên Diệp Trùng cảm thấy nó mới nhỏ bé và không đáng là gì tí nào! Vô luận là thân thể của hắn có mạnh mẽ hơn thế nào, cũng tuyệt không thể so với việc dễ dàng giành lấy quyền điều khiển con tàu vũ trụ này.
Lần đầu tiên, Diệp Trùng có chút cảm giác thất bại đối với sức mạnh của mình! Nhưng rất nhanh, cảm xúc này bị hắn quẳng vô một góc xa xăm không biết nào đó.
Thể tích to lớn làm cho không gian bên trong của Saberi rất rộng rãi, không có loại cảm giác nhỏ hẹp trong tàu vũ trụ, hơn nữa, là đại biểu cho tàu vũ trụ loại hào hoa, phương diện thoải mái và chế tạo của Saberi vô cùng công phu, vô luận công trình, thiết bị nào cũng rất được nhân tính hóa, làm Diệp Trùng được mở rộng tầm mắt.
Trên nền nhà đều có phủ thảm, đi lên đó rất mềm mại, thoải mái, cũng giảm nhỏ rất nhiều tiếng bước chân của Diệp Trùng.
Điều kỳ quái là dọc đường Diệp Trùng gặp rất nhiều người, nhưng mọi người đều hấp tấp đi qua, dường như không ai chú ý tới Diệp Trùng, chỉ có nhìn thấy một cái quang giáp tàn phế mà đẹp đẽ sau lưng Diệp Trùng mới lộ ra vài phần khác lạ, nhưng cũng chỉ là ở mức độ nhìn nhiều hơn một chút mà thôi, không có bất kỳ ai tới kiểm tra.
Diệp Trùng rất kỳ quái: "Mục, chẳng lẽ bọn họ nhìn thấy người lạ mà một chút tâm lý cảnh giác cũng không có sao?"
Mục giải thích nói: "Ta vừa thu được một tin tức từ trên tàu vũ trụ này, phần lớn người trên tàu vũ trụ này đều do Fred thuê tạm thời, bao gồm cả thuyền trưởng Hardyck, giữa bọn họ thường không có quen biết, chỉ có cháu của Fred, Brent là vẫn luôn đi chung với ông ta. Ừm, Brent đồng thời cũng phụ trách an toàn của Fred, nghe nói, hắn cũng là một cao thủ cận chiến. Bây giờ xem ra, hắn chắc là chướng ngại duy nhất của ngươi!"
- Brent? Diệp Trùng thấp giọng lẩm bẩm, trái lại, một người trung niên đi ngang qua người hắn nghe thấy cái tên Brent này, liền nhìn Diệp Trùng vài cái.
Diệp Trùng theo như hướng dẫn của Mục, tới trước cửa phòng của Fred, tin tức Mục lấy được từ kho tư liệu cho biết Fred và Brent đang ở chỗ này cùng nhau. Căn phòng này chia làm 2 gian, trong và ngoài, Brent ở gian ngoài, Fred ở gian trong. Trước cửa phòng không có bất cứ người bảo vệ nào, nhưng ống kính có tới hơn 20 nơi, hơn nữa bố trí vô cùng xảo diệu, không có góc chết nào. Còn hệ thống cảnh báo tự động chỉ cần có 1 người tới gần nơi này thì sẽ báo cho người ở bên trong, hơn nữa sẽ còn truyền hình ảnh ở chỗ này tới máy liên lạc hoặc quang não trong phòng.
Nhưng, có Mục ở , giờ mấy thứ này có cũng như không, căn bản không có chút tác dụng nào, Mục giống như một vị vua của thế giới thần bí này, tùy ý chi phối tất cả những thứ liên quan tới chỗ này!
Làm Diệp Trùng rất là ngưỡng mộ!
- Chuẩn bị tốt chưa? Mục hỏi Diệp Trùng.
Diệp Trùng đứng trước cửa hít sâu vài hơi, chuẩn bị kỹ càng, đồng thời phát tín hiệu cho Mục: "Xong!"
Soạt, cửa trong nháy mắt mở ra, Diệp Trùng giống một cơn gió xông vào trong!
Cửa đột nhiên mở ra làm Brent ở gian ngoài có chút kinh ngạc, nhưng đồng thời một bóng người nhanh tới gần như không nhìn thấy rõ xông vào làm Brent lập tức đưa ra phản ứng chính xác.
Tay trái ấn máy cảnh báo, đồng thời tay phải làm ra động tác ngăn cản, cả quá trình một hơi là xong, lưu loát tự nhiên, thể hiện trình độ cực cao.
Cho dù là trong lúc vội vàng, Brent vẫn chặn được một kích như trúng rồi của Diệp Trùng, nhưng giống như đối thủ trước của Diệp Trùng, hắn hiển nhiên đã đánh giá sai sức mạnh một quyền này của Diệp Trùng, cả người bị sức mạnh to lớn đánh cho ngã ra phía sau.
Thừa thắng truy kích, trước giờ vẫn luôn là một trong những thói quen chiến đấu tuyệt vời của Diệp Trùng, nhân cơ hội Brent đang ở trên không, không chỗ mượn lực, chân phải Diệp Trùng giống như cái roi quét về phía eo của Brent. Với sức mạnh của Diệp Trùng, một cước này nếu như mà đá trúng, chỉ e Brent khó thoát khỏi hậu quả bị gẫy ngang hông.
Brent trầm ổn tự nhiên, không có chút kinh hoảng, phần eo trên không đột nhiên phát lực, xoay chuyển thân hình, đồng thời hai tay bắt chéo hình chữ thập trước ngực, khó khăn ngăn cản một cước này của Diệp Trùng.
Diệp Trùng lúc này lại rất kinh ngạc, cảm giác truyền lại từ một cước này làm Diệp Trùng cảm giác quái dị đến cùng cực, giống như một cước này đá lên bên cạnh một quả cầu da được bôi dầu, trơn trợt vô cùng, không hề có chút cảm giác chân thật nào.
Còn Brent lại giống như một con bướm, mượn sức một cước này của Diệp Trùng, ưu nhã mà chậm rãi từ từ trôi dạt về phía bên cạnh.
Với nhãn lực của Diệp Trùng, tự nhiên là nhìn rõ động tác vừa rồi của Brent. Brent ngay khoảnh khắc ngay khoảnh khắc vừa rồi khi mà hai tay bắt chéo tiếp xúc với chân của mình, 2 tay rung rung kỳ dị cực nhanh, kết quả thế này bây giờ hoàn toàn là do tác dụng của sự rung rung cổ quái này.
Sự cảnh giác của Diệp Trùng tăng mạnh, vốn cho rằng đánh lén thế này ăn chắc rồi, không ngờ Brent lại là một cao thủ như vậy! Sắc mặt Diệp Trùng không chút biến hóa, vẫn bình tĩnh như nước, trong lòng lại dậy lên một phen sóng to gió lớn không phải nghi ngờ.
Diệp Trùng lúc này mới cẩn thận đánh giá Brent trước mặt, người cao 1 mét 8, thân thể to lớn, thần thái tiêu sái, anh tuấn bất phàm, đặc biệt là ánh mắt của hắn, ôn hòa như một cơn gió nhẹ, làm người ta cảm thấy vô cùng thoải mái, lại phối hợp với nụ cười nhẹ như có như không nơi khóe miệng, tuyệt đối là người tình trong mộng của vô số phụ nữ.
Đương nhiên, điều này không hề là trọng điểm quan sát của Diệp Trùng, tư thế 2 tay của Brent rất kỳ quái, bước chân cực kỳ ổn định, hắn vừa chạm đất, cả nửa thân dưới liền không chút động đậy, nửa thân trên lại rung động với một loại tiết tấu đặc biệt trong phạm vị cực nhỏ. Ánh mắt ôn hoàn, lại làm cho trong tình huống này, vẫn như cũ không hề có chút sát khí nào. Diệp Trùng có chút cảm giác nhìn không thấu đối phương, sự cảnh giác trong lòng càng trở nên trầm trọng.
Không ngờ rằng đối phương cũng đang đánh giá hắn. Nhìn thì xem ra không khỏe mạnh lắm, nhưng sức mạnh của 1 quyền vừa rồi lại lớn đến kinh người, nếu như không phải mình cẩn thận, chỉ e tay phải đã gẫy xương rồi! Ánh mắt thật lợi hại, sát khí trong đó như lưu chuyển tùy ý, không che giấu chút nào. Brent trong lòng phát lạnh, sắc mặt cũng ngưng trọng hơn, cảm giác đối phương tạo ra giống như một con dã thú cực kỳ nguy hiểm, như muốn cắn nuốt người khác!
- Ngươi là ai? Tại sao đánh lén ta? Trong tình hình như vậy, Brent vẫn thong thả, trong giọng nói cú một chút phong phạm làm người ta tin phục.
Chỉ đáng tiếc, Diệp Trùng căn bản không cảm thấy vậy. Với hắn, trong tình huống thế này mà vẫn phân tâm nói chuyện, không nghi ngờ gì, là hành vi tự tìm đường chết. Diệp Trùng cũng không trả lời, liền lập tức ra tay!
Thân hình Diệp Trùng lập tức hóa thành một làn khói nhẹ, đánh về phía Brent.
Nếu như nói Diệp Trùng vừa rồi biểu hiện ra sức mạnh làm người ta kinh ngạc, thì thứ biểu hiện ra bây giờ lại là tốc độ, tốc độ kinh người, tốc độ khó mà bì kịp!
Sắc mặt Brent lập tức khẽ thay đổi! Sự thong thả của hắn trong chớp mắt biến mất không thấy đâu!
Trong nháy mắt, Diệp Trùng đã tới bên cạnh Brent, hai tay Diệp Trùng hóa thành vô số hư ảnh che kín mít bao vây lấy Brent.
Sắc mặt vừa rồi khẽ biến, còn sắc mặt Brent bây giờ lại biến thành không còn chút máu!
Lốp bốp lốp bốp, một loạt âm thanh dày đặc do tay chân va chạm giống như mưa bão đập lên cửa sổ! Hai tay của Brent cũng nhanh tới mức làm người ta nhìn không rõ.
Mười giây sau, hai bóng người đột nhiên tách ra!
Brent thở hổn hển cong gập cả lưng, mái tóc tán loạn ướt nhẹp dính bết lên trán, một tay ôm lấy bụng, không ngừng ho, khóe miệng rỉ ra vài sợi tơ máu, xem ra tình hình có chút không ổn.
Còn Diệp Trùng thì tốt hơn nhiều, chỉ là nơi cổ tay có vài vệt trắng nhàn nhạt, xem ra khá là bắt mắt.
Xem ra hình như Diệp Trùng toàn thắng!
Diệp Trùng cũng ngầm thở phào, tốc độ tay của đối phương rõ ràng thấp hơn mình nhiều, nhưng lại vẫn có thể cản được tuyệt đại đa số đòn tấn công của mình, hơn nữa còn có vài lần, ngón tay còn vạch lên cổ tay của mình, nếu như không phải mình thu tay nhanh, chỉ e động mạch đều bị hắn rạch đứt. Ngón tay của hắn lại đạt tới hiệu quả như là kim loại sắc bén, điều này cũng làm Diệp Trùng cảm thấy không thể tưởng tưởng được. Nhưng một cước đó của mình, đánh trúng ngay phần bụng mềm yếu của đối phương, thương hại gây ra cho đối phương tuyệt không nhẹ!
Thật lòng mà nói, về mặt kỹ xảo, Diệp Trùng thật sự thua kém đối phương quá nhiều. Nhưng vô luận là thuần túy sức mạnh hay là tốc độ, Diệp Trùng đều vượt xa Brent, mới là chỗ cơ bản nhất làm Diệp Trùng chiếm được thượng phong. Brent có thể dùng tần suất thua xa tốc độ tay của Diệp Trùng để ngăn cản tuyệt đại đa số công kích của Diệp Trùng, hơn nữa còn có thể đôi lúc phản kích, Diệp Trùng thầm khen mãi không thôi. Nhưng nhìn thấy tốc độ của đối phương rõ ràng chậm hơn mình nhiều làm mà lại có thể ngăn cản tấn công của mình, Diệp Trùng ít nhiều cũng có chút buồn bực.
Công kích của Diệp Trùng không hề có chút nào gọi là đẹp mắt, dã man nhưng trực tiếp! Loại chiến thuật xem ra không hề cao minh này, ở trên thân thể dã thú gần như có thể xem là không phải con người này lại phát huy đến tột cùng!
Đối phương bị thương nặng như vậy, cán cân thực lực liền nghiêng về phía Diệp Trùng, Diệp Trùng tin rằng, chỉ cần không tới nửa phút, tuyệt đối có thể giết chết người mấy lần làm Diệp Trùng kinh ngạc trước mặt này.
Chính lúc Diệp Trùng muốn giết kẻ làm người ta kinh ngạc trước mặt này, tích nhẹ một tiếng, theo sau là một giọng nói cuống quít vang lên: "Chậm đã!"
Ngay khi tiếng cửa mở vang lên, Diệp Trùng đã sớm cảnh giác, nhưng lại không dám có chút phân tâm nào, càng huống chi, còn có Mục ở ! Nếu như Diệp Trùng yên tâm giao sau lưng mình cho ai đó, vậy cũng chỉ có Mục thôi!
Chú thích:
布兰特: Brent Sancho, là cầu thủ của Trinidad & Tobago, từng tham gia đội tuyển bóng đá của Trinidad & Tobago tham dự Worldcup 2006, thông tin có thể tham khảo ở .
撒贝里: Roxana Saberi, là nhà báo nữ từng bị Iran cáo buộc làm gián điệp cho Mỹ.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK