Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Sự thực chứng minh, công thức phối chế điều bồi xuất xứ từ trong con chip của Quản phong tử ở phương diện uy lực đích xác đáng để dựa dẫm. Bộp bộp, sinh vật năm sừng liên tu bất tận rơi xuống từ trên không, giống như diều đứt dây.

Ngay cả Diệp Trùng, cho dù có sự bảo hộ của Yên châu, trong đám sương khói này cũng hơi cảm thấy choáng váng.

Trong lòng thầm tự chặc lưỡi, dược tính thật mạnh mẽ!

Hình tượng của Thương đột nhiên thoáng qua trong đầu hắn, hắn chắc là rất thích mấy thứ này. Nghĩ tới cá tính đáng ghét đó của Thương, đối với thủ đoạn càng nham hiểm, càng ưa thích.

Ài, lúc nào mới có thể nhìn thấy Mục Thương chứ? Trong sương khói, gương mặt cứng nhắc giống như nham thạch của Diệp Trùng lộ ra vài phần ấm áp, hắn lúc này đây, vô luận là ai nhìn thấy, cũng tuyệt khó mà liên hệ với cái gã lãnh khốc không có bất cứ dao động tình cảm nào đó. Diệp Trùng lúc này chẳng qua chỉ là một đứa trẻ lớn hoài niệm bạn bè.

Mấy tình cảm này chỉ thoáng qua rồi mất trên mặt Diệp Trùng, gương mặt đó của hắn lại khôi phục sự hờ hững xưa nay không đổi.

Ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát mấy sinh vật kỳ dị làm mình lâm vào hiểm cảnh này.

Khắp nơi trên mặt đất rơi vãi mấy sinh vật năm sừng này, có vài con vẫn đang sáng ánh sáng tím, có vài con ánh sáng tím toàn thân đã biến mất. Mỗi sinh vật năm sừng đều chỉ cỡ bàn tay, có hình sao năm cánh tiêu chuẩn, cơ thể cực kỳ mềm mại. Làn da màu tím sẫm trong bóng tối khó mà nhìn rõ, đây cũng là tại sao Diệp Trùng không phát hiện ra chúng. Chúng yên lặng nằm trên mặt đất, bụng ở chính giữa sao năm cánh nhấp nhô có tiết tấu, đáng yêu khó nói ra, hoàn toàn không có chút hung hãn vừa rồi. Mép năm cái sừng của chúng có một lớp chất sừng cực kỳ sắc bén, cứng rắn, dưới sự xoay chuyển tốc độ cao, lực sát thương cực kỳ kinh người.

Đối với sự hung hiểm vừa rồi, Diệp Trùng vẫn còn sợ hãi trong lòng, nếu như không phải mình phản ứng nhanh, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Loại sinh vật này lại thông minh bất ngờ, không biết đây là bản năng chiến đấu của chúng hay là trí tuệ mà chúng có, vô luận là loại nào, điều này đều làm cho sự nguy hiểm của chúng tăng lên tới một mức độ kinh người.

Không biết tính kháng thuốc của loại sinh vật này rốt cuộc là thế nào, nhưng Diệp Trùng không dám lấy tính mạng của mình để kiểm chứng. Nhặt lấy mâu gỗ, hắn bổ lên mỗi sinh vật hình sao năm cánh trên mặt đất một cái. Độc tính của mũi cây mâu gỗ quả nhiên bá đạo vô bì, chỉ cần vừa bị rạch da, cả con sinh vật lập tức trở nên đen thui, không chút động đậy.

Làm xong mọi thứ, Diệp Trùng mới cảm thấy mệt mỏi như thủy triều kéo tới, đôi chân nặng nề giống như đổ chì, mồ hôi thấm đẫm toàn thân, gió đêm thổi tới, lập tức lạnh căm căm.

Diệp Trùng không hề đặt mông ngồi phịch xuống, bây giờ ngồi xuống không hề tốt cho sự khôi phục thể lực. Lê đôi chân nặng nề cực độ, hắn hoạt động từng chút một, trên thực tế, hắn hiện giờ mệt tới mức một ngón tay cũng không muốn cử động.

Cắn chặt răng, cố sức chống lại ý nghĩ mê người là lập tức nằm xuống. Diệp Trùng hoạt động tứ chi trong phạm vi nhỏ. Quả nhiên, nỗ lực này của hắn không uổng phí. Dần dần, sự đau nhức toàn thân vừa rồi giảm dần rất nhiều, hắn đã có thể cảm thấy thể lực đang khôi phục từng chút một. Hắn lúc này mới từ từ ngồi xuống, hít từng ngụm khí lớn.

Nửa giờ sau, Diệp Trùng đứng lên. Tinh thần hắn lúc này dồi dào, nào có nửa phần dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi.

Tổng kết chiến đấu vừa rồi, Diệp Trùng bình tĩnh phân tích.

Trong này sẽ còn có gì? Không biết. Nhưng hắn tin rằng, trong này chắc sẽ không chỉ có một loại sinh vật. Hơn nữa, ai cũng không biết trong này rốt cuộc còn có loại sinh vật năm sừng này nửa hay không.

Xem ra mình thật sự không phải là một điều bồi sư hợp chuẩn, trong tiềm thức của hắn không hề mang điều bồi đặt cùng vị trí với võ thuật, điều khiển quang giáp. Hắn chỉ khi nào có vấn đề nào đó mà võ thuật và quang giáp không sao giải quyết được thì mới nghĩ tới sử dụng thủ đoạn điều bồi.

Trong lúc bất tri bất giác, mình lại tồn tại sai lầm nghiêm trọng thế này. Trước đây rất lâu, Mục từng chỉ hắn, vô luận lúc nào, đều phải xem trọng tất cả tiền vốn mình có, trong thời cơ có lợi nhất lựa chọn phương pháp tối ưu nhất, mà không phải là phương pháp mình quen thuộc nhất.

Nếu như vừa rồi mình trong quá trình quay đầu chạy không ngừng thả ra mấy thứ thuốc mê và thuốc ảo giác cực mạnh này ra, vậy những sinh vật này hoàn toàn không cách nào làm mình bị thương chút nào, mình cũng hoàn toàn không cần chật vật thế này. Hắn nhớ rất rõ, khi mấy sinh vật năm sừng đó đuổi kịp mình, mình đã chạy được gần năm trăm mét. Năm trăm mét này, nếu như hắn vừa bắt đầu thì đã thả mấy loại thuốc mê này ra, vậy thì đủ cho hắn mang mấy sinh vật năm sừng này làm hôm mê cả mấy lượt rồi.

Cười khổ tự châm biếm mình hai tiếng, Diệp Trùng đứng dậy thu thập túi lá không bị hư hại trên mặt đất. Đếm lại, thuốc mê trên tay đã tiêu hao gần hết. Dưới tình hình khẩn cấp vừa rồi, hắn nào kịp phân biệt trong túi lá nào là cái gì, hắn hận không thể mang toàn bộ tất cả thuốc mê thả ra hết.

Đắn đo một lượt, Diệp Trùng không tiếp tục đi tới trước. Hắn bây giờ phải trở về khu rừng rậm bổ sung mấy loại thuốc mê này, ai cũng không biết chỗ sâu của hẻm núi này còn có sinh vật mạnh mẽ gì. Trước mặt nguy hiểm chưa biết, hắn phải chuẩn bị chu đáo nhất.

Trở về khu rừng rậm, Diệp Trùng chế tạo một lượng lớn thuốc mê. Trong khu rừng rậm có nguyên liệu điều bồi phong phú, Diệp Trùng chỉ cần thu thập nguyên liệu ở rìa khe núi. Cho dù là vậy, những công việc này vẫn lãng phí thời gian ba ngày của Diệp Trùng. Nhưng đối với chút thời gian này, hắn lại không hề để ý, công tác chuẩn bị càng làm đầy đủ, khả năng sống sót của mình trong nguy hiểm càng lớn. Hắn không muốn vì sự nóng vội của mình mà mất mạng.

Bước vào lại hẻm núi lần này, Diệp Trùng có thể nói là chuẩn bị chu đáo. Trên eo hắn treo bảy cái túi lá, trong đó có hai cái luôn mở. Trong bảy cái túi lá này là thuốc mê cực mạnh, cái bình điều bồi có chứa Thoát thủy xích sa đó cũng được hắn treo trên eo, trên tay đã bôi một lớp keo dày cộm, nhưng vị trí của Yên châu lại không dính chút nào. Thứ chứa trong hai cái túi mở ra là hai loại thuốc mê có tính lan tỏa cực mạnh, chúng sẽ hình thành một vòng bảo vệ xung quanh Diệp Trùng. Mà Diệp Trùng có Yên châu tự nhiên sẽ không chịu ảnh hưởng của chúng, nếu như không phải vì có Yên châu, Diệp Trùng cũng không cách nào thực hiện phương pháp này.

Khi đi qua khối nham thạch đột nhiên ló ra ở trên không lần trước đó, Diệp Trùng không khỏi chậm bước. Nhưng nham thạch trống không làm hắn không khỏi thở phào.

Tiếp tục tiến sâu vào, nham thạch màu đỏ sẫm thường làm người ta có cảm giác nặng nề. Khí trời nặng nề làm cho trong hẻm núi càng thêm đè nén, không có bất cứ thanh âm dù chỉ một chút nào, yên ắng như tờ. Cho dù là người có thần kinh bền bỉ như Diệp Trùng cũng không khỏi nhíu mày.

Nơi này không có đất đai, cả mặt đất hoàn toàn do nham thạch tạo thành. Hẻm núi này không có bất cứ dấu vết nào của con người, địa thế cũng cao thấp, trồi sụt không bằng phẳng. Nhưng mấy thứ này không hề mang lại khó khăn quá nhiều cho Diệp Trùng, vô luận là nhảy nhót hay leo trèo, động tác nhanh nhẹn của Diệp Trùng thường làm người ta nghĩ tới mấy sinh vật nhờ động tác nhanh nhẹn mà nổi tiếng như loài vượn đó.

Địa thế trong hẻm núi càng lúc càng dốc, mặt đất ở khắp nơi là khe nứt, đã rất khó tìm thấy mặt đất bằng phẳng giống như ở lối vào hẻm núi. Với lại, Diệp Trùng có chú ý thấy, địa thế đang không ngừng lên cao. Cũng tức là nói, hắn hiện giờ đang bò lên cao.

Tiếng tí tách của nước ngẫu nhiên thấm từ lớp đá ở trong hẻm núi vắng lặng vô cùng kinh tâm động phách.

Nhưng Diệp Trùng rất mau liền thích ứng. Nơi này làm hắn nhớ tới hành tinh rác, nhớ tới đoạn cuộc sống một mình đơn độc phấn đấu của mình trước khi Mục Thương tới. Cũng là núi rác mênh mông vắng lặng, cũng là nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cũng là một mình mình.

Rất mau, Diệp Trùng liền quăng toàn bộ những suy nghĩ lung tung ở trong đầu, tập trung mọi sự chú ý vào hoàn cảnh xung quanh, lúc này không phải là lúc nghĩ mấy thứ này.

Chính ngay lúc này, tai hắn bắt được tiếng ông ông nhẹ tới mức gần như không thể nghe thấy.

Hắn lập tức dừng chân, ngưng thần nghiêng tai lắng nghe.

Trước mặt! Âm thanh này truyền lại từ góc ngoặt ở phía trước.

Tiếng ông ông càng lúc càng lớn, hắn đang tiến tới gần bên này, trong lòng Diệp Trùng lập tức đưa ra phán đoán chính xác. Mau chóng quan sát địa hình xung quanh, góc ngoặt phía trước ước rộng bốn mươi mét.

Được, cứ vậy đi! Diệp Trùng mau chóng quyết định phương án.

Hắn không biết tiếng ông ông này rốt cuộc là cái gì, nhưng đạo lý tiên hạ thủ vi cường này hắn cũng biết.

Lấy xuống hai cái túi lá từ trên eo, cẩn thận mở ra. Đây là hai loại thuốc mê cực mạnh, chúng có hai điểm chung rõ ràng, một là dược tính cực mạnh, một điểm này, thuốc mê trong tám túi lá đều có. Một đặc điểm còn lại chính là chúng không màu không mùi.

Diệp Trùng dùng động tác cực kỳ tháo vát mang tất cả bột phấn trong hai cái túi lá này rải đều các nơi của góc ngoặt này. Bán kính hữu hiệu của hai loại dược phẩm này là từ năm mươi tới tám mươi mét, đủ bao phủ cả góc ngoặt này. Một vành đai thuốc mê rộng rãi cắt ngang góc ngoặt này.

Trong hẻm núi không có gió, đối với Diệp Trùng mà nói, đây là một điều kiện tốt vô cùng.

Làm xong mọi thứ, Diệp Trùng mau chóng lùi lại, hắn lùi một mạch năm trăm mét rồi mới nhẹ nhàng nhảy vào mai phục trong một khe rãnh, hắn phải nhìn xem rốt cuộc là thứ gì. Hắn phải có hiểu biết trực quan đối với loại sinh vật này, để phòng bị mấy thứ thuốc mê này không có tác dụng, mình sẽ lựa chọn phương án khác. Đương nhiên, đây là chuẩn bị cho lần tiến vào sau.

Tiếng ông ông càng lúc càng rõ ràng, Diệp Trùng kiên nhẫn tránh trong khe, cẩn thận mà tỉ mỉ quan sát góc ngoặc. Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào, nếu như hai loại thuốc mê này không đạt hiệu quả.

Ông! Âm thanh này bỗng lớn lên, giống như âm thanh sinh ra do một sợi dây thép đang kéo căng cứng bị gảy mạnh.

Một đám mây đen lớn thùi lùi đột nhiên xuất hiện ở góc ngoặt, góc ngoặt đó bỗng nhiên tối sầm.

Diệp Trùng hít một hơi khí lạnh, trái tim nhảy mạnh không ngừng. Nhưng sắc mặt hắn lại không có chút thay đổi, hắn đã chuẩn bị sẵn sàng để quay đầu bỏ chạy!

Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy số lượng côn trùng bay đông đảo thế này. Côn trùng giống loại này, nếu như thuốc mê không có hiệu quả, vậy phiền phức của hắn lớn rồi. Võ thuật ở trước mặt quân đoàn côn trùng bay nhiều không đếm xuể, che kín trời đất này không có bất cứ tác dụng nào.

Cặp mắt nhìn chằm chằm góc ngoặt phía trước, trái tim Diệp Trùng đã dâng lên tới cổ họng.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK