Khứu giác của điều bồi sư ai nấy đều mẫn cảm phi thường. Ai thả điều bồi phẩm ra? Vài người không khỏi quay đầu nhìn ra sau.
- A! Tiếng kêu chói tai hoảng sợ vang lên. Tiếng kêu chói tai liên tục vang lên không ngớt, ai cũng không ngờ sau lưng lại có người. Nếu như không phải một điều bồi sư không chết hẳn bóp vỡ điều bồi phẩm trong tay, chỉ e mọi người sẽ chết sạch sẽ trong cuộc săn giết yên lặng này.
Thi thể máu chảy dầm dề, kẻ đánh lén như thủy triều, còn có sự lãnh khốc khi mấy kẻ đeo mặt nạ đó giết người, nhìn thấy làm người ta phát lạnh trong lòng.
Nhưng người có mặt gần như đều là nhân vật nổi tiếng trong giới điều bồi của hành tinh Thoát Mộc, ai chưa từng trải qua chiến đấu?
Mọi người lập tức nhao nhao thả điều bồi phẩm trên người mình. Khói sương đủ màu đủ sắc đột nhiên bốc lên, che phủ cả khu vực. Trong sương khói, bóng người có thể thấy được lờ mờ. Hoàn cảnh lập tức hỗn loạn.
Ngồi trên đất, Diệp Trùng liều mạng hít thở, đầu óc trống rỗng sau sau khi vận động quá nặng. Ngỡ ngàng nhìn màn sương khói dày đặc gần như thò tay không thấy năm ngón đầy trong phòng, đôi tay Diệp Trùng đặt trên đất không ngờ bị mảnh vỡ của một cái bình điều bồi cắt trúng. Tay đau đớn, không khỏi rụt lại, cái đau này cũng làm hắn lập tức tỉnh lại.
Khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh vỡ của bình điều bồi. Thành quả mấy ngày nay của mình phỏng chừng toàn bộ tiêu hết rồi.
Tốc độ của Đạn tuyến xà quá nhanh, ngay cả tốc độ của mảnh vỡ bình điều bồi bị nó đụng vỡ cũng rất nhanh, lực sát thương cực kỳ kinh người. Chính là phá hoại đợt hai của mấy mảnh vỡ này, hầu hết bình điều bồi ở trong này đều bị liên lụy.
Trong sương khói ẩn ước truyền tới mùi vị thơm ngọt ngầy ngậy, Diệp Trùng bỗng bừng tỉnh. Trong lòng thầm chửi một tiếng, mặc kệ mệt mỏi trên người, cố gắng đứng dậy.
Hắn lúc này mới nhớ tới mình đã phối chế mấy thứ khá là khủng bố, mấy bình điều bồi đó sẽ không cũng bị phá hoại chứ? Diệp Trùng không khỏi cảm thấy cực kỳ không ổn, hắn biết sự lợi hại của đống đồ đó. Hơn nữa, Yên châu trên tay hắn chỉ có tác dụng đối với điều bồi phẩm như là thuốc mê, hắn không muốn mình lấy thân ra để thử nghiệm uy lực của mấy thứ này.
Nhặt lấy mâu gỗ trên đất, Diệp Trùng không kịp thu thập, lảo đảo mò mẩm tới trước cửa. Ánh mắt đột nhiên rơi trên rương gỗ đang đặt bên cạnh cửa, vô cùng mừng rỡ, Diệp Trùng tiện tay mang ra khỏi phòng.
Sương khói đột nhiên bay lên trước mặt làm Quảng Vệ lập tức hôn mê. Chẳng qua hắn lúc này nhất định là không ngờ, tính mạng của hắn chính vì vậy mà mới được giữ lại.
Từ trên không của thành chủ phủ nhìn xuống, phía dưới đã thành địa ngục trần gian. Đám đánh lén này rõ ràng đã bỏ qua mọi sự kiêng kỵ, quyết định đánh mạng. Không có bất cứ thăm dò và dạo đầu nào, chiến đấu vừa bắt đầu liền trở nên nóng bỏng.
Khi thị nữ vẫn luôn đứng hầu ngoài cửa nhìn thấy vị điều bồi sư thần bí đó đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, không khỏi bị dọa nhảy dựng lên. Vị điều bồi này từ khi bước vào trong liền vẫn luôn đóng cửa không ra. Tiếng động bên trong trước đó nàng cũng nghe thấy, nhưng từ khi nàng ta phục vụ vị điều bồi sư này, trong phòng này thường có một vài tiếng động, từ từ theo thói quen, nàng cũng không lấy làm lạ.
- Ngài đây là? Nhìn thấy Diệp Trùng một tay xách một cây gậy, một tay cầm cái rương, nàng ta không khỏi cung kính hỏi. Trông bộ dáng này, hắn hình như muốn rời khỏi. Nàng hơi nghi hoặc, tuy không dám cản trở, trong lòng lại đang tính toán, lập tức báo tin này cho thành chủ.
Rương ở trên tay, Diệp Trùng an tâm vô cùng. Vô luận là bản đồ hay là thù lao lần trước Hàn Việt đưa cho hắn đều được hắn bỏ vào trong rương. Ngược lại là các loại nguyên liệu bên trong bị thu nhỏ nghiêm trọng, nghiên cứu mấy ngày nay làm cho nguyên liệu bị tiêu hao cực kỳ nghiêm trọng. Nhưng cũng không có cách nào, muốn trong khoảng thời gian ngắn có được tiến bộ khá lớn, giá cả tự nhiên cũng khó tránh cao một tí.
- Không có gì. Diệp Trùng lịch sự trả lời, đây hoàn toàn là bản năng. Nhưng sự chú ý của hắn rất mau liền chuyển tới phương diện khác, hắn đột nhiên nghĩ tới một chủ ý không tồi.
Nhìn xung quanh, ánh mắt của hắn rơi trên một bình hoa cạnh cửa. Lấy bình hoa, Diệp Trùng mau lẹ trút hoa tươi trong bình ra, tùy ý quăng trên thảm.
Hắn đang làm gì? Thị nữ kinh ngạc nhìn vị điều bồi sư truyền thuyết mạnh mẽ vô bì này, nhưng không sao nghĩ ra hắn rốt cuộc là định làm gì. Cái bình hoa này giá trị không nhỏ, tất cả thu nhập một năm của nàng cộng lại cũng mua không được một cái. Chính mấy cành hoa tươi này, đều là mới đổi sáng nay, một tiệm hoa lớn nhất Lục thành mang tới.
Diệp Trùng không nói gì, thử chất liệu cái bình hoa, khá là vừa ý.
Lập tức lấy ra vài loại thuốc thử, rồi cứ thế điều bồi trên hành lang này.
Thị nữ tò mò nhìn vị điều bồi sư này không ngừng bỏ các thứ kỳ lại cổ quái vào trong bình hoa, tay trái của hắn rung động nhẹ nhàng có quy luật.
Bên ngoài truyền vị điều bồi sư này tà ác vô cùng, mang theo vài phần sợ hãi, vài phần tò mò, nàng khẩn truong nhìn bình hoa trên tay Diệp Trùng, bên trong rốt cuộc sẽ biến thành cái gì? Trong lòng nàng, Diệp Trùng giống như một nhà ảo thuật, hiện giờ đang giống như biến ma thuật.
Vừa ý nhìn thành phẩm cuối cùng trong bình hoa. Trong bình hoa trắng như tuyết chứa chất lỏng dinh dính hơi vàng, phân lượng của chất lỏng này tới non nửa bình.
- Cô lùi ra sau vài bước. Diệp Trùng nói với thị nữ.
Thị nữ đó vội vàng lùi ra sau.
- Lùi thêm vài bước nữa.
Thị nữ lại lùi ra sau bảy, tám bước. Sau khi đứng vững, vẻ mặt tò mò nhìn vị điều bồi sư này, có đôi chút chờ mong nhìn hành động tiếp theo của hắn.
Cẩn thận cầm bình hoa trên tay, thần sắc Diệp Trùng ngưng trọng. Nếu như có võ thuật gia ở chỗ này thì sẽ phát hiện đôi tay Diệp Trùng không rung động chút nào, giống như thép đúc.
Đám người bên ngoài đó, Diệp Trùng không biết bọn họ tại sao đánh lén mình. Nhưng vừa thoát chết, hắn không định tìm bọn họ lý luận. Hắn phải cho bọn họ một bài học, một bài học thật lớn!
Trong phòng hắn ở đã đầy các loại điều bồi phẩm, cũng không biết có phải là thói quen không, số lượng điều bồi phẩm có tính sát thương hắn chế tạo vượt xa mấy loại điều bồi phẩm khác.
Căn phòng này, hắn hiện giờ tuyệt không dám tiến vào. Một vài điều bồi phẩm trong đó không thiếu sự lợi hại, nếu như chuẩn bị không đầy đủ, tiến vào chắc chắn là chỉ có con đường chết. Hơn nữa, chủng loại của chúng phức tạp, trộng lẫn lại thế này, rất có khả năng xảy ra biến hóa mới.
Diệp Trùng chuyển bình hoa sang tay phải, tay trái đặt trên cửa. Hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng hé mở cửa phòng, bình hoa trên tay phải bị hắn quăng vào trong phòng. Không đợi bình hoa chạm đất, hắn liền lập tức đóng cửa phòng. Tiếp đó, hắn làm một tư thế chống đỡ, chặn chặt cánh cửa phòng. Bùm! Một tiếng trầm muộn vang lên. Cánh cửa rung động dữ dội vài cái, nhưng cánh cửa do Hoa Lưu Mộc chế tạo này không hổ là chất liệu cao cấp, vẫn không hề suy suyển. Thị nữ hoa dung thất sắc, hai tay bụm chặt miệng, cố gắng không làm cho mình phát ra chút tiếng động nào. Tiếng bùm trầm muộn vừa rồi quả thật dọa nàng không nhẹ, trái tim nàng giờ vẫn đang đập mạnh. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trong con ngươi màu lam nhạt lộ ra vẻ hoảng hốt và không biết làm sao. Không dừng lại, Diệp Trùng co giò chạy. Sớm chút rời khỏi chỗ thị phi này mới là lựa chọn tốt nhất trước mắt. Thị nữ đó đã sớm bị biến cố trước mắt dọa ngây ra, ngây ngốc đứng ở đó.
Cú này của Diệp Trùng lại là cực hạn. Thứ hắn vừa mới quăng vào trong phòng chính là thuốc nổ. Uy lực của loại thuốc nổ này so với thứ chế tạo trong lều hôm đó thì lớn hơn nhiều. Dưới vụ nổ như vậy, bình điều bồi cho dù vẫn còn giữ được hoàn hảo trong phòng hắn cũng tuyệt đối vỡ nát tại chỗ. Khả năng đóng kín của căn phòng cực tốt, lối ra vào duy nhất chính là cửa và cửa sổ. Cửa đã bị hắn chắn chặt, cửa sổ liền biến thành lối thoát duy nhất. Toàn bộ khí lưu mạnh mẽ do vụ nổ hình thành thoát ra ngoài cửa sổ, các loại điều bồi phẩm chứa trong khí lưu nhiều tới mức cực kỳ khủng bố. Điều bồi sư và kẻ đánh lén đang chiến đấu kịch liệt ở chỗ không xa cửa sổ, khí lưu mạnh mẽ đầy tính sát thương này mang tới đả kích có tính hủy diệt cho đám người này.
Người có phản ứng trước nhất là Tề Ngụy và Phỉ Lý Độ. Sắc mặt hai người đồng loạt biến đổi, bọn họ tuy vẫn chưa đạt tới mức độ điều bồi tông sư, nhưng đắm mình nhiều năm trong phương diện điều bồi, thấy nhiều biết rộng, biết sự lợi hại của khí lưu này. Quảng Vệ may mắn có thể nói là cực điểm. Do một lòng lách tới trước, hắn lúc này vừa đúng ở giữa Tề Ngụy và Phỉ Lý Độ, hưởng sái của hai người này, may mắn thoát nạn trong luồng khí lưu này.
Tấn công chính diện hoàn toàn dựa vào thực lực, thông thương mà nói, cực kỳ ít có đường tắt, đặc biệt là đối diện địa phương phòng thủ nghiêm ngặt như thành chủ phủ thế này. Nhưng bọn họ đã không có lựa chọn, hiện giờ là lúc thực lực thành chủ phủ yếu nhất, thêm vài ngày nữa, không chỉ mấy thành trấn gần đây có một đống nhân viên chiến đấu kéo tới, mà đội quân tinh nhuệ nhất của Hàn gia cũng sẽ tới trong mấy ngày này. Nhưng thật sự có thể đánh hạ được ư? Nhìn thành chủ phủ hiện giờ vẫn ngoan cường, trong mắt người lãnh đạo đội ngũ đánh lén thoáng qua một tia đắn đo.
Hành lang, Diệp Trùng mau chóng tiến tới trước. Binh, cửa sở vỡ nát, trong mảnh vỡ bắn mạnh, một bóng người lao bổ tới hắn. Phản ứng Diệp Trùng cực nhanh, mâu gỗ nắm nhẹ trên tay hơi giật, chuẩn xác đâm vào cổ họng người đó. Bụp, một đóa hoa máu nở rộ! Sau lưng người đó bỗng tối sầm, Diệp Trùng cong người chui vào trong, mạnh mẽ tông vào lòng kẻ đánh lén này. Diệp Trùng giống như một cái quang giáp bay với tốc độ cao, còn kẻ đánh lén đã mất mạng đó giống như một bao cát, mạnh mẽ bay ra ngoài cửa sổ. Người sau lưng kẻ đánh lén có lẽ không sao ngờ được là sẽ gặp tình huống này, lập tức luống cuống chân tay. Việc xảy ra đột ngột, Diệp Trùng căn bản không cho bọn họ thời gian suy nghĩ, kẻ đánh lén này theo bản năng muốn đón lấy đồng bọn của mình. Bộp, hai cái bao cát va chạm! Cùng ngã về phía cửa sổ. Diệp Trùng không để ý tới, bước chân không ngừng, vẫn mau chóng lao về phía trước. Vừa đi ra một cửa vòm hình bán nguyệt, cảnh tượng trước mắt làm hắn hơi ngạc nhiên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK