Nhuế Băng nhìn võ trường trước mắt, võ trường của nàng hiện giờ đã là võ trường lớn nhất của cả khu vực hành tinh Dật Cúc. Đệ tử chỗ này có một số là con em Tang tộc, có một số là dân chúng khác được vào khu vực hành tinh Dật Cúc sau này. Nhuế Băng đối với võ thuật của Nhuế gia, không hề giấu cho riêng mình, mà sau khi tiến vào cảnh giới giới giả, đối với những thứ này cũng nhìn càng mở hơn.
Nhuế Băng vẫn một bộ đồ luyện công màu trắng, khí chất đặc hữu của võ thuật gia giữa chân mày, làm nàng trông có sự khác biệt hoàn toàn với cô gái dịu dàng bình thường. Nàng là nữ thần hoàn toàn bất khả xâm phạm trong lòng tất cả học viên của võ trường, mà loại tâm tình này càng thêm cuồng nhiệt trong Tang tộc. Quan hệ giữa Diệp Trùng và Nhuế Băng ở Tang tộc đã sớm không còn là bí mật của bí mật rồi. Một khi có người có ý đồ làm loạn gì, mấy con em Tang tộc đó sẽ cho hắn một bài học cả đời khó quên.
Mấy con em Tang tộc này chịu ảnh hưởng của Diệp Trùng, làm việc trước giờ bất chấp thủ đoạn, chỉ hỏi kết quả, hoàn toàn không có cách nói quang minh, công bằng. Mà cho dù mấy việc này làm ầm tới chỗ Tang Phổ, Thu Mạn cũng tuyệt sẽ không có kết quả tốt gì.
Nhuế Băng cũng thích Tang tộc vô cùng. Đây là một dòng họ cực kỳ tự ràng buộc mình, cho dù hiện giờ khu vực hành tinh Dật Cúc, Tang tộc chiến địa vị chủ đạo tuyệt đối, nhưng không có Tang tộc đi vui chơi, đi hưởng thụ. Bọn họ phảng phất như là chiến sĩ trời sinh, cảm thấy học tập là niềm vui lớn nhất. Cuộc sống của Tang tộc cực có quy luật, loại cuộc sống trông cực kỳ khô khan trong mắt người thường này, bọn họ lại vô cùng hưởng thụ. Tuy bởi vì cơ sở quá tệ, vẫn không thể chủ đạo trong mỗi một ngành nghề, nhưng chỉ cần cho bọn họ thời gian, Nhuế Băng tin rằng bọn họ nhất định sẽ trở thành người thắng lợi cuối cùng.
Nàng có thể cảm nhận được sự yêu quý từ tận đáy lòng của Tang tộc đối với nàng,mà mọi thứ này, đều xuất phát từ một người đàn ông.
Nhìn mấy học viên mồ hôi như mưa trên sân huấn luyện, tâm tư của Nhuế Băng lại bay tới nơi khác. Tỷ tỷ vẫn tốt chứ? Mẹ vẫn tốt chứ? Tiền gia gia thì sao? Còn có con khỉ nhỏ nghịch ngợm Nguy Nguyên đó nữa?
Còn có, hắn? Hiện giờ lại ở chỗ nào? Vẫn tốt chứ?
Nhuế Băng không kìm được, nhè nhẹ thở dài một tiếng trong lòng, thần tình trên mặt lại nhìn không ra chút manh mối nào.
Học viên trong võ trường càng lúc càng nhiều, mấy dân chúng tới dựa vào Tang tộc sau này đó, bọn họ đã trải qua kiếp nạn, biết trong thời loạn thế này, sức mạnh quan trọng tới bực nào. Mà sự nhiệt tình của Tang tộc đối với võ thuật tự nhiên càng không cần nói, kỹ xảo võ thuật của bọn họ hoàn toàn đến từ chém giết với dã thú, điều coi trọng là giết chóc và hiệu suất, nhưng về mặt tính hệ thống và nghiên cứu đối với cơ thể con người, võ thuật của Nhuế Băng có rất nhiều chỗ đáng để bọn họ làm gương.
Võ trường đã tan học, tất cả học viên đều cáo biệt nàng. Nhuế Băng dọn dẹp võ trường một chút, mặc dù trong mắt rất nhiều người, thân phận của nàng tôn quý, nhưng nàng vẫn thích tự mình làm mấy việc này hơn.
Nàng hiện giờ phải đi thăm hỏi A Lý Ước Đức, đó là một lão già khá thú vị, lão nhận được đầu tư của Thu Mạn, hiện giờ đã dựng một phòng thí nghiệm, kế bên chỗ ở của nàng. Nhuế Băng không quen ở cùng với người khác, hiện giờ mấy người Tang Phổ và Thu Mạn cũng càng lúc càng bận rộn, việc lớn nhỏ cần bọn họ xử lý rất nhiều. Vì vậy, Nhuế Băng đã tìm một căn nhà ở chỗ không xa võ trường, sau đó thì quen biết A Lý Ước Đức, hai người là hàng xóm.
A Lý Ước Đức tuy thân thể thấp bé, nhưng cổ họng lại lớn vô cùng: “Ha ha, Băng cô nương đến rồi.” A Lý Ước Đức hiện giờ và lúc sa sút ngày trước như là hai người, sắc mặt hồng hào, vừa nhìn liền biết là một lão già tinh thần quắc thước. Lão cực kỳ yêu thích cô gái trẻ lễ phép, lại nhiệt tình này, mặc dù nàng trông lạnh như băng. Thí nghiệm của A Lý Ước Đức cuối cùng đã có chút manh mối, điều này làm lão vui mừng khôn xiết, nhưng lão ở chỗ này không hề có người quen nào, người quen nhất trừ học sinh của mình ra, thì chỉ có Nhuế Băng. Lão liền mời Nhuế Băng tới tham quan thí nghiệm lần này, chứng kiến ngày mà với cái nhìn của lão hoàn toàn có thể coi như là thời khắc lịch sử này.
Người với khuôn mặt cung kính đứng bên cạnh A Lý Ước Đức là học sinh của A Lý Ước Đức, Tang Khảm. Tang Khảm lúc này trông giống như một học sinh ngoan ngoãn, ôn thuận, lễ phép, nhưng Nhuế Băng hiểu biết sâu sắc Tang tộc, Tang tộc có thể đi ra từ Thiên vực trì, sức chiến đấu đều cực kỳ kinh người.
- Chào A Lý Ước Đức gia gia. Nhuế Băng chào hỏi với A Lý Ước Đức, nhưng thần tình trên mặt vẫn lạnh như băng.
A Lý Ước Đức cũng không để ý, lão biết Nhuế Băng ngoài lạnh trong nóng, là một cô gái tốt.
- Chào sư mẫu. Tang Khảm vội vàng hành lễ, xưng hô này lại lập tức làm trên gương mặt trắng muốt vô cùng của Nhuế Băng dâng lên một lớp ráng hồng. Nhưng nàng vẫn ừ nhẹ một tiếng, tất cả Tang tộc nhìn thấy nàng đều xưng hô như vậy.
- Ha ha, mau vào trong, mau vào trong. Chúng tôi đều đã đợi cô rất lâu rồi. Ài, không ngờ ta trong những năm còn sống, còn có thể nhìn thấy ngày này, thật là chết cũng cam lòng a! Trong lời nói của A Lý Ước Đức tràn đầy sự vui mừng thanh thản. Lão từ nhỏ vì thân thể thấp bé, bị người ta coi thường, tạo thành tính cách lầm lì của lão, lý luận hao phí vô số tâm huyết của mình lại không có được sự thừa nhận của người khác, cho nên vẫn luôn rất uất ức. Bây giờ lão không chỉ có phòng thí nghiệm của mình, còn ra được thành quả, một phen bộc bạch uất ức lâu ngày này, phun ra oán khí mấy mươi năm trong lồng ngực. Cho nên lão cũng càng muốn có người có thể cùng lão chia sẻ giờ phút này, vì thế nghĩ tới người quen duy nhất gần bên lão, Nhuế Băng.
Nhuế Băng an ủi: “Ông nghĩ quá nhiều rồi. Tin rằng mọi người sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ tên của ông.”
A Lý Ước Đức nghe lời của Nhuế Băng, mắt sáng lên, lại nghĩ tới mình có thể lưu lại dấu vết của mình trong lịch sử, lập tức trở nên kích động.
Nhuế Băng và Tang Khảm đều nhìn A Lý Ước Đức kích động không thôi, đều không khỏi im lặng.
Hồi lâu sau, A Lý Ước Đức cuối cùng đã khôi phục bình tĩnh, cảm thấy được sự thất thố của mình, gương mặt già đỏ lên, vội vàng nói: “Chúng ta mau vào đi.”
Đây là lần đầu tiên Nhuế Băng tiến vào phòng thí nghiệm của A Lý Ước Đức, máy móc phức tạp không gì sánh được bên trong, nàng nhìn hoa cả mắt.
A Lý Ước Đức đã sớm chuẩn bị xong, tất cả máy móc liên quan đều đã trong trạng thái khởi động, chỉ thấy trong phòng thí nghiệm, ánh sáng xanh nhảy nhót, mà mấy mạch quang màu lam vô cùng phức tạp đó, như thật như ảo, mỹ lệ mà thần bí.
- Chúng tôi đã làm ra máy có thể mở được cửa sổ không gian đầu tiên. Ta đặt tên cho nó là V-1, thứ hiện giờ chúng ta sử dụng phổ biến đều là kỹ thuật bước nhảy đó, nhưng cho dù như vậy, chúng ta từ một hành tinh tới một hành tinh khác vẫn cần nhiều thời gian.
- Trước đây rất lâu ta đã nghĩ, có thể tìm được một loại kỹ thuật không gian càng đơn giản hơn không, có thể làm cho chúng ta đột phá trói buộc giữa không gian và thời gian? Đây chính là cơ sở lý luận của ta. Trong vũ trụ, dưới một vài hoàn cảnh đặc biệt nào đó, thì có thể sản sinh ra cửa sổ không gian, nó chính là giống như cửa sổ gắn trên tường, ngoài cửa sổ và trong cửa sổ, chính là hai thế giới thật ra cách nhau cực kỳ xa xôi.
- Cô vẫn còn nhớ trận chiến đấu đó chứ? Trận đại chiến với Xích vĩ thú đó? A Lý Ước Đức nhìn Nhuế Băng đang tỉ mỉ lắng nghe, lập tức hưng phấn.
Nhuế Băng gật đầu: “Nhớ.”
- Vậy cô nhất định vẫn còn nhớ vòng tròn đen đen thui mà lại không ngừng bành trướng đó. Đó chính là một cửa sổ không gian, chỉ là nó sản sinh ra một số biến hóa cực kỳ xảo diệu. Ta trước lúc đó, vẫn luôn cho rằng lý luận của ta chỉ là một loại giả thiết, nhưng khi ta nhìn thấy cửa sổ không gian đó, ta liền biết, tưởng tượng của ta là đúng.
A Lý Ước Đức đĩnh đạc nói, ánh hồng đầy mặt, nắm chặt nắm tay. Nhuế Băng không nói gì, nàng biết A Lý Ước Đức lúc này chỉ là muốn dốc bầu tâm sự chút mà thôi.
- Sau đó, ta cùng người chạy nạn tới hành tinh Dật Cúc, vừa may nhìn thấy giấy đầu tư mà đại nhân Thu Mạn công bố, ta liền đi thử vận may, không ngờ lại trúng. Khoảng thời gian đó ta giống như nằm mộng vậy, mọi thứ này, tới quá không dễ dàng. Bắt đầu từ ngày đầu tiên xây dựng xong phòng thí nghiệm, ta liền nghĩ, làm sao mới có thể ứng dụng suy nghĩ của ta. Ta và Tang Khảm đã nghĩ hết mọi biện pháp, cuối cùng đã nghĩ ra biện pháp này, cũng chính là V-1 mà cô hiện nhìn thấy.
Ở ngay chính giữa phòng thí nghiệm, đã bị dọn sạch sẽ, chỉ có một cỗ máy đặt ở chính giữa khu vực trống không.
Một cái giá đỡ hình chữ V trên một cái đế hình vuông, kết cấu giá đỡ cực kỳ phức tạp, mạch quang và điểm nối dày đặc phía trên đủ làm hắn váng đầu hoa mắt. Cái giá cao bằng hai người, điểm nối trên cái đế càng dày đặc hơn, giống như các vì sao mênh mông trên trời, lúc sáng lúc tối.
- Được rồi, vậy thì bây giờ để chúng ta tới xem tính năng mạnh mẽ của V-1. Đi tới trước mặt, A Lý Ước Đức bỗng quay đầu lại nhếch miệng cười với Nhuế Băng: “Yên tâm, rất an toàn, có thể đi tới gần coi, chúng tôi đã thử rất nhiều lần, trước giờ chưa từng xảy ra vấn đề.”
Người khởi động V-1 là Tang Khảm, hắn đối với mấy thao tác này có thể nhìn ra được là cực kỳ thành thạo. Mấy điểm nối dày đặc vô cùng của cái đế đó dường như không có bất cứ ảnh hưởng nào với hắn, hắn vô cùng quen thuộc, đụng mấy điểm nối này từng cái từng cái một, tốc độ mau lẹ.
Điểm nối trên cái giá đỡ hình chữ V bắt đầu động đậy, chúng giống như cá vậy, không ngừng di chuyển xung quanh cái giá đỡ hình chữ V, rồi tùy theo thao tác của Tang Khảm mà không ngừng tiến hành, tốc độ di chuyển của mấy điểm nối này cũng càng lúc càng sáng. (hic, tốc độ di động mà sáng, chắc thiếu nữa rồi.)
Xì xì xì, trên hai cái giá đỡ, mấy quang điểm màu lam đó đã tụ tập lại với nhau, giống như tia điện.
Trong lúc vô thanh vô tức, giữa cái giá đỡ hình chữ V bỗng xuất hiện một điểm tròn. Điểm tròn này từ lúc bắt đầu xuất hiện liền không ngừng bắt đầu mở rộng.
Một màn này, Nhuế Băng quen thuộc vô cùng, quả thật là giống y chang lần Xích vĩ thú xuất hiện đó.
Nhuế Băng không khỏi có chút khẩn trương, nhưng A Lý Ước Đức và Tang Khảm thần tình như thường, điều này làm nàng cũng không khỏi thả lỏng một chút.
Cuối cùng, hình tròn màu đen này ngừng khi đường kính lớn khoảng hai mét, trở nên ổn định.
A Lý Ước Đức và Tang Khảm cũng thở phào, tuy bọn họ đã làm qua rất nhiều lần, nhưng vẫn chưa từng lộ ra trước mặt người khác. Nhuế Băng ở phía sau bọn họ, bọn họ vẫn ít nhiều có chút áp lực. Vẫn còn tốt, không xảy ra sai sót gì, Tang Khảm trước sau vẻ mặt bình tĩnh cũng thầm thở phào trong lòng một hơi, mất mặt trước mặt sư mẫu, trở về còn không bị cười chết.
A Lý Ước Đức xoay người lại, đắc ý vô cùng, giống như đứa trẻ khoe khoang đồ chơi của mình vậy: “Thế nào, cũng không tệ chứ. Đợi ngày mai thì ta có thể báo thành quả này cho đại nhân Thu Mạn, còn lợi dụng cụ thể thế nào, có thể qua một khoảng thời gian mới biết được. Kỹ thuật này sẽ tạo ra biến hóa nghiêng trời lật đất đối với khoa học không gian hiện nay. Ngừng một lát, lão bổ sung một câu: “Lần sau có trò vui, ta nhất định sẽ kêu cô lại.” A Lý Ước Đức nói ra lời này giống như một đứa nhãi ranh, đầy tính trẻ con.
Lão không chú ý thấy, ở sau lưng lão, hình tròn màu đen đó bỗng phình lên giống như quả bóng, im hơi lặng tiếng.
Sắc mặt Nhuế Băng biến đổi, mũi chân phát lực, sấn người tới. Trong khoảnh khắc quả cầu tròn đó sắp đụng phải A Lý Ước Đức, nàng chật vật tóm được ống tay áo của A Lý Ước Đức, còn chưa kịp lôi lão qua, trước mắt tối đen, quả cầu đen đó liền nuốt chửng lấy nàng.
Trong nháy mắt này, toàn thân Nhuế Băng dường như đều không nghe điều khiển, mà cùng lúc này, một loại cảm giác kỳ dị trước giờ chưa từng có dâng lên trong lòng.
Loại cảm giác kỳ dị này, chỉ ở lại chưa tới một giây, Nhuế Băng chỉ cảm thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Nàng sợ hãi trong lòng, xoay người nhìn lại, sau lưng trôi nổi một hình tròn đen, sau đó nó đang mau chóng thu nhỏ. Tốc độ co lại của hình tròn đen mau chóng, Nhuế Băng không kịp làm bất cứ phản ứng nào.
Không có bất cứ khí tức nào, hình tròn đen này cứ khi không như thế mà biến mất ở trên không, không để lại bất cứ dấu vết nào.
Nhuế Băng nhìn trừng trừng chỗ hình tròn đen biến mất, nàng không rõ vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
- Ai da. A Lý Ước Đức trực tiếp ngã trên đất kêu đau một tiếng, lúc này mới kêu Nhuế Băng tỉnh lại. Mà Tang Khảm ở một bên lại vẻ mặt cảnh giác quan sát xung quanh.
Nhuế Băng vội vàng đỡ A Lý Ước Đức dậy, A Lý Ước Đức đã tuổi này, cú ngã này không nhẹ.
- Đây là chỗ nào? Đợi A Lý Ước Đức tỉnh lại, Nhuế Băng hỏi thẳng. Liếc nhìn Tang Khảm ở bên cạnh một cái, tuy kinh sợ nhưng không loạn, mà lại cẩn thận cảnh giác.
- Ý, chuyện gì thế? A Lý Ước Đức mở to mắt, kỳ quái nói: “Đây là chỗ nào? Chúng ta tại sao tới chỗ này?”
Nhuế Băng vừa nghe thấy lời của A Lý Ước Đức, liền biết lão nhất định cũng không rõ. Lập tức liền mang một màn vừa rồi đó, cực kỳ tỉ mỉ miêu tả lại cho A Lý Ước Đức một phen, nàng hy vọng có thể có chút giúp đỡ cho A Lý Ước Đức.
Nghe Nhuế Băng miêu tả xong, lông mày A Lý Ước Đức nhíu thành một đống, đôi tay tóm lấy mái tóc rối loạn, miệng lầm bầm: “Không ổn định? Chuyện là sao? Sai sót chỗ nào…” Lão đối với lời của Nhuế Băng nghe mà không thấy, Tang Khảm ở một bên thấy vậy, liền nói với Nhuế Băng: “Sư mẫu, hiện giờ đừng hỏi lão. Lão rơi vào trầm tư liền thành thế này, sấm cũng kêu cũng không tỉnh. Đợi lát lão sẽ tỉnh lại.”
Liếc nhìn A Lý Ước Đức vẻ mặt si ngốc, Nhuế Băng chỉ đành bỏ qua ý định này. Nàng đánh giá tỉ mỉ xung quanh, tới một nơi xa lạ, an toàn đều là đứng đầu.
Trước mắt trôi nổi sương tím mỏng manh, cực kỳ mỏng manh.
Nhìn thấy sương tím, Nhuế Băng nhảy thót trong lòng, trận chiến hành tinh Dật Cúc đó, nàng chính mắt quan sát, ký ức cực kỳ sâu sắc.
Tang Khảm cũng sắc mặt ngưng trọng giống vậy, vẻ mặt cảnh giác, hắn không hề tham gia trận chiến đó, nhưng trận chiến đó đã truyền tụng vô số lần trong Tang tộc, mỗi chi tiết hắn đều nghe thuộc nằm lòng, bên trong từng nhắc tới sương tím.
Nhưng sương tím nơi này so với đám sương tím nhìn thấy ở hành tinh Dật Cúc thì mỏng hơn nhiều.
Điều quan trọng nhất trước mắt là làm rõ bọn họ rốt cuộc ở chỗ nào.
Tang Khảm nhất A Lý Ước Đức lên, nhìn Nhuế Băng một cái, hai người liền cẩn thận tiến tới trước. Tang Khảm để lại ký hiệu đặc biệt của Tang tộc ở chỗ này, để tiện tìm kiếm sau này.
Đất đai trên mặt đất cực kỳ cứng rắn, sương tím mỏng manh tuy tạo nên ảnh hưởng nhất định đối với tầm nhìn của bọn họ, nhưng mặc kệ là Tang Khảm hay là Nhuế Băng, nhãn lực đều cực mạnh. Đây là một cánh đồng hoang, trên đất không mọc được cọng cỏ, chỉ có một ít nham thạch, cực kỳ hoang vu.
Nhuế Băng hỏi: “Lần này là chuyện thế nào?”
- Không biết, chúng tôi lúc trước đã thực nghiệm rất nhiều lần, trước giờ chưa từng gặp phải loại tình huống này. Tang Khảm cũng buồn bực vô cùng. Hai người vừa nói, vừa tiến mau tới trước. Hai người đều là hạng có cước lực mạnh mẽ, tốc độ nhanh cực kỳ, mà Tang Khảm một tay nhấc A Lý Ước Đức, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào. Dáng vẻ A Lý Ước Đức mặt mày si ngốc, hoàn toàn không phát giác mình bị người ta nhấc lên, miệng lầm bầm liên tục.
Tang Khảm đối với loại tình huống này rõ ràng rất có kinh nghiệm, bọn họ trông thì tốc độ cực kỳ nhanh nhưng thật ra vẫn còn giữ sức, một khi gặp phải tình huống bất ngờ, đủ để bọn họ có thời gian ứng biến.
Diệp Trùng vẫn luôn rất cẩn thận, nhưng bọn họ vẫn gặp phải tình huống.
Một bầy Dực long thân đen vằn vàng, thân hình và đặc trưng của mấy con này vô cùng gần với Dực long thân xám vằn đen, trừ thân thể là màu đen, giữa có vằn vàng ra.
Tốc độ của Dực long thân đen vằn vàng nhanh cực kỳ, với lại cảm giác cực nhạy, từ xa thì đã phát hiện mấy người Diệp Trùng.
- Số lượng, sáu mươi hai! Toàn thể chú ý! Tiếng quát ngắn gọn của Diệp Trùng đã tuyên cáo chiến đấu bắt đầu.
Thình lình gặp địch, đám học viên lập tức có chút hoảng loạn, một số trong bọn họ vừa rồi hãy đang thưởng thức phong cảnh đặc hữu của Darkness. Nhưng huấn luyện nghiêm khắc bình thường, lúc này vẫn phát huy tác dụng. Tất cả quang giáp, toàn bộ đều nhấc súng quang trên tay lên, nhao nhao khai hỏa. Lông mày Diệp Trùng nhíu lại, bắn mù quáng thế này, khó mà phát huy sức chiến đấu.
Nhưng vẫn có vài phát bắn trúng mấy con Dực long thân đen vằn vàng này, mấy con Dực long kêu thảm một tiếng, rơi từ trên không xuống. Bầy Dực long thân đen vằn vàng đồng loạt giương cánh, bỗng cái tăng tốc. Sự tăng tốc đột ngột của bầy Dực long thân đen vằn vàng này, vượt xa ngoài ý liệu của đám học viên, tiết tấu bắn của bọn họ lập tức trì trệ.
Không kịp suy nghĩ, Diệp Trùng biết, nếu như mình không đi kềm chế mấy con Dực long thân đen vằn vàng này, vậy thì mấy học viên này khẳng định tử thương nặng nề.
Từ chiến đấu gặp mặt vừa rồi, Diệp Trùng liền phát hiện ra bầy Dực long thân đen vằn vàng này không dễ chọc, so với Dực long thân xám vằn đen còn lợi hại hơn nhiều. Ba trăm mười bốn cái quang giáp, chỉ bắn rơi năm con, bắn bị thương tám con. Thành tích này, nếu như bị Thương biết, khẳng định sẽ lấy cười nửa ngày.
Tốc độ nhanh, quỹ tích bay khó dự đoán, không bắn trúng chỗ yếu hại, chúng vẫn có sức chiến đấu, từ điểm này thì có thể nhìn ra, sự hung hãn của loại sinh vật này.
Sinh vật giống thế này, là cực kỳ khó dây.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK