Bạc phi tuyến, hắn biết, loại kim loại này cực kỳ mềm mại, có thể làm thuốc phụ gia của hợp kim. Nó có thể tăng cường tính linh hoạt của kim loại. Nhưng nghĩ chắc là không ai làm như vậy, bởi vì nó là một loại kim loại cực kỳ hiếm có, từ mặt lợi ích mà nói là không thỏa đáng chút nào. Loại kim loại hiếm có mà lại không có giá trị thực dựng bao nhiêu giống thế này trước giờ đều không được hắn xem trọng, nhưng nhận ra lại không có vấn đề gì lớn. Thiên Diệu thạch là một loại đá quý, đây là kiến thức duy nhất của Diệp Trùng đối với nó.
Hình dáng của mặt dây chuyền khá đặc biệt, giống như một làn khói nhẹ, lại giống như nước chảy, vây quanh viên Thiên Diệu thạch đó, có đôi chút cảm giác như thật như ảo, tay nghề cực kỳ tinh xảo, làm người ta phải khen ngợi. Nhưng đáng tiếc, thẩm mỹ quan của Diệp Trùng vẫn chưa đạt tới cảnh giới này, trong cái nhìn của hắn, cái này thuộc vào điển hình hào nhoáng trống rỗng.
Thứ thật sự hấp dẫn sự chú ý của Diệp Trùng là cái nhân Hắc Phách ngọc đó, chính xác mà nói, phải là viên châu màu đen khảm trên cái nhẫn Hắc Phách ngọc đó. Viên ngọc đen với màu đen tuyền không có chút tì vết, người bình thường có lẽ cho rằng đây là loại ngọc thiên nhiên làm cảnh gì đó, nhưng nó lại không phải. Diệp Trùng nhận ra viên ngọc này, nó là quả của Hắc lạc yên thụ, gọi là yên châu. Hắc Phách ngọc là một loại đá quý cực kỳ hiếm có, nhưng so với Yên châu, giá trị hai thứ hoàn toàn không thể so sánh.
Trong con chip của Quản phong tử, Hắc lạc yên thụ được quy vào chủng loại thực vật đã bị tuyệt diệt. Một cây Hắc lạc yên thụ chỉ cho ba trái Yên châu, từ điểm này có thể thấy được mức độ hiếm có của Yên châu.
Trong mắt người bình thường, Yên châu chẳng qua chỉ là một viên ngọc màu đen bình thường, nhưng trong mắt điều bồi sư, nó lại là bảo vật vô giá không hơn không kém. Yên châu gần như là khắc tinh của tất cả các loại thuốc mê, đương nhiên, là gần như, trong ghi chép của Quản phong tử, có ba loại thuốc mê vẫn có thể gây thương hại cho người đeo Yên châu, “Tự Hoan” (Tựa như ảo) của Thiên hệ, “Băng” của Hàn Minh lưu, “Phù sinh túy” (Cơn say kiếp phù du) của Cửu gia. Nhưng cho dù ba loại thuốc mê cao cấp nhất này, Yên châu vẫn có thể làm giảm hiệu năng của chúng.
Chiến đấu giữa điều bồi sư, luôn im hơi lặng tiếng, không có động tác kịch liệt, không có biến hóa hoa lệ, nhưng sự hung hiểm trong đó, so với chiến đấu quang giáp, quyết đấu tay đôi đều không hề thua kém. Động tới là sống chết, thường là trong vòng vài giây thì sẽ kết thúc. Chính như thế, đã khoác lên bọn họ một lớp áo ngoài thần bí . Nhưng sự tàn khốc của nó, trong mắt người bình thường giống như ác mộng. Thí dụ như người chết bởi Thoát thủy xích sa, nó sẽ biến thành một cái xác khô thật sự, một cái xác khô không có bất cứ tí nước nào.
Đây là một lĩnh vực thần bí, hiếm có người biết.
So ra, điều bồi sư của năm thiên hà lớn lại hoàn toàn là học giả. Bọn họ chỉ nghiên cứu tri thức, bình hòa hơn nhiều.
Tất cả tri thức của Diệp Trùng đối với lĩnh vực này đều là có được từ chỗ Quản phong, đối với hắn mà nói, đây cũng là một loại tri thức về mặt lý luận. Nhưng hắn sử dụng thuốc mê lần này mới thật sự phát hiện ra sự cường đại của điều bồi sư. Nếu như không phải sự giúp đỡ của mấy viên Dạ Mê đó, hắn tuyệt đối chống đỡ không nổi. Trong im hơi lặng tiếng, người đột nhiên xếp lớp ngã xuống, tuyệt đối đủ chấn động nhân tâm.
Thuốc thuộc loại thuốc mê là vật phẩm có tính công kích của điều bồi sư mà Diệp Trùng thể hội sâu sắc nhất, với thân thủ của hắn, vẫn bị Quản phong tử dễ dàng đánh gục. Giá trị của cái nhẫn Hắc Phách ngọc - Yên châu này không nói cũng rõ. Hơn nữa nó có thể làm cho Diệp Trùng càng thêm tự nhiên sống trong khu rừng rậm này.
Hắn lập tức đeo cái nhẫn Hắc Phách - Yên châu này lên, dây chuyền bạc phi tuyến, Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đeo nó lên. Đối với những thứ linh tinh khác, Diệp Trùng quả thật không tìm thấy bất cứ vật phẩm có giá trị nào, liền mang chúng chôn xuống cùng với bộ xương trắng đó.
Phát hiện lần này, là điểm ngoặc của cuộc sống gian khó trong khu rừng rậm của Diệp Trùng.
Có nhẫn Hắc Phách ngọc – Yên châu, hắn hoàn toàn không cần lo lắng mấy thứ khí độc, chất khí có tính mê hoặc do loại thực vật nào đó thả ra trong khu rừng rậm. Mấy món đồ đựng điều bồi tuy công năng đơn giản, nhưng vẫn có thể mang lại tiện ích cực lớn cho Diệp Trùng.
Tài nguyên ở chỗ này phong phú vô cùng, hắn có đủ nhiều các lựa chọn.
Túi lá vốn dĩ chứa các loại nguyên liệu lập tức bị vô số chế phẩm điều bồi thay thế. Có thuốc trị thương hiệu quả trong trị thương, thuốc giải độc, thuốc đuổi côn trùng, thuốc mê mạnh, chế phẩm điều bồi có thể che giấu mùi vị thân thể hắn, v.v… Diệp Trùng hoàn toàn không đắn đo mấy loại chế phẩm điều bồi này có quý giá hay không, hắn chiếu theo nguyên tắc nhu cầu là trên hết để lập ra phương án điều bồi.
Hắn còn chế ra lượng lớn viên thức ăn, viên thức ăn là vật phải mang theo khi ra ngoài của điều bồi sư cổ đại, nó do nguyên liệu điều bồi có thể ăn được, có năng lượng cao, nhiệt lượng cao chế thành, có thể được cơ thể con người hấp thu hữu hiệu. Nó tương đương với chất dinh dưỡng, là một loại dự trữ thức ăn. Nguyên liệu có thể chế tạo viên thức ăn ở nơi này cực nhiều, Diệp Trùng đều chọn thứ tốt nhất, thí dụ như Hoàng lựu quả, Diệp Trùng chế ra viên thức ăn tới tận hai túi lá, có thể duy trì cho hắn sử dụng trong hai tháng.
Nơi này là thiên đường của điều bồi sư, Diệp Trùng không khỏi cảm khái trong lòng, nếu như có thể có một phòng thí nghiệm ở nơi này, bên trong trang bị đầy đủ đồ dùng thí nghiệm, đó phải là một việc hạnh phúc biết bao.
Từ ý nghĩa nào đó, Diệp Trùng kỳ thật có đặc tính của người nghiên cứu khá sâu.
Đột nhiên nghĩ tới bộ xương trắng đó, bất giác, trong lòng Diệp Trùng không khỏi sinh ra vài phần kính trọng.
Thời gian trôi qua cực nhanh, đặc biệt là dưới tình huống có việc để làm. Diệp Trùng đã yêu thích chỗ này, nơi này không có tranh đấu, lại có vô số tài nguyên, nơi này giống như chôn giấu vô số bảo tàng chưa biết, đang chờ hắn khai quật. Mấy ngày này, trình độ điều bồi của Diệp Trùng tiến bộ vượt bực, đương nhiên, cùng với thành tựu này chính là số lượng thực vật Diệp Trùng làm hư.
Không có vị điều bồi sư nào có thể giống như Diệp Trùng, có nguyên liệu điều bồi quý giá nhiều thế này tùy hắn phung phí.
Đối với khu rừng rậm này, Diệp Trùng càng lúc càng tự nhiên. Điều duy nhất làm Diệp Trùng khá đau đầu lại là vấn đề phương hướng, hắn tới giờ vẫn không sao tìm thấy phương hướng chính xác trong khu rừng rậm um tùm gió thổi không lọt này.
Hắn mỗi ngày đều không ngừng tiến tới trước, tuy nhiên, hắn cũng không xác định mình đang tiến tới trước, nói không chừng, hắn đang đi vòng vòng. Túi lá trên tay, cái nào cũng nặng chình chịch, nhưng trọng lượng này đối với Diệp Trùng mà nói, thực sự không coi là gì, không ảnh hưởng tới hành động của hắn chút nào.
Không biết có phải là mấy ngày này vẫn luôn dùng trái cây thực vật, hay là nguyên nhân mấy ngày này không có ánh mặt trời chiếu tới, làn da của Diệp Trùng trở nên trắng trẻo hơn. Thể hình cao dài, gầy ốm, làn da trắng trẻo càng hiện rõ thanh tú nho nhã. Nếu như Thương bây giờ nhìn thấy Diệp Trùng, nhất định sẽ ngạc nhiên. Nhưng bản thân Diệp Trùng không hề có bất cứ cảm giác gì với vẻ ngoài của mình.
Toàn thân treo đầy túi lá, tay phải cầm một cây mâu gỗ vót đầu, Diệp Trùng xem ra giống một người hoang dã. Ngọn mâu nay là do Thiết trầm mộc chế thành, hôm đó Diệp Trùng đã mừng rỡ phát hiện một cây Thiết trầm mộc có tuổi trên năm trăm năm.
Cây Thiết trầm mộc này cao ước một trăm năm mươi mét, thân cây mười hai, mười ba người cùng ôm mới có thể ôm hết. Dáng vẻ Thiết trầm mộc kỳ lạ phi thường, mỗi cành cây của nó đều thẳng tắp, giống như sức người điêu khắc mà thành, bắt đầu từ tầng thấp nhất, cứ cách 30 cm thì sẽ có một cành ngang, cành ngang thấp nhất là ngắn nhất, lên cao thì dài dần ra, mấy cành ngang này xếp thành hình xoắn ốc. Nhìn từ xa, giống như trên một cái cột thô to, tròn trịa, cành ngang tạo thành bậc thang xoay tròn đi lên.
Chất gỗ của Thiết trầm mộc cứng rắn vô cùng, là loại gỗ đã biết cứng rắn nhất. Mấy cành ngang này, cành thấp nhất là cứng nhất, cành ngang chỉ dài có hai mét đó liền bị Diệp Trùng chọn trúng. Nếu như không phải thanh trủy thủ đó của Diệp Trùng sắc bén vô bì, muốn cắt cành ngang này xuống thì khó khăn vô cùng. Diệp Trùng từng thử qua, cành ngang ở thấp nhất này, hắn lại không cách nào bẻ gãy bằng tay không được, điều này làm hắn cả kinh. Ngay cả khi dùng trủy thủ cắt, loại cảm giác trúc trắc vô bì đó cũng là lần đầu tiên Diệp Trùng gặp phải.
Ngoài sự kinh ngạc, Diệp Trùng cũng không khỏi mừng rỡ, vũ khí do thứ cứng rắn thế này chế thành nhất định tốt vô cùng. Diệp Trùng bỏ ra cả một ngày thời gian, chế nó thành một ngọn mâu. Đột nhiên nhớ tới đường vân xoắn ốc được khắc trên cây mâu nhìn thấy ở Tang gia thôn, không chỉ có thể chống trơn trợt, mà lại có thể dùng nó để tăng sự ổn định trong quá trình ném nó đi. Diệp Trùng lại tỉ mỉ khắc đường vân xoắn ốc trên cả thân mâu.
Thành phẩm cuối cùng làm Diệp Trùng vừa ý vô cùng, thân mâu đen nhánh không hề bắt mắt, đường vân xoắn ốc nhỏ dày chỉnh tề, có quy tắc. Hai bên mũi mâu dẹt, mỗi bên phân bố ba rãnh máu sâu cạn khác nhau. Cả cây mâu gỗ đen thui, nhưng nếu như tỉ mỉ thì sẽ phát hiện mũi mâu đen tới mức giống như mực đậm.
Thứ khu rừng rậm này không thiếu nhất có lẽ chính là thực vật có kịch độc. Diệp Trùng từ trong năm loại thực vật kịch độc, rút ra chất dịch của chúng, chế thành một loại độc hỗn hợp, độc tính của nó mãnh liệt, là kiến huyết phong hầu thật sự. Diệp Trùng tin rằng, độc tính của loại độc hỗn hợp này tuyệt không thua kém mấy loại kịch độc đỉnh cấp được ghi chép trong con chip.
Mũi mâu của ngọn mâu gỗ này bị Diệp Trùng ngâm đi ngâm lại trong loại độc hỗn hợp này không dưới năm mươi lần. Đối với vũ khí giữ mạng của minh, hắn có đủ kiên nhẫn. Không ngờ chất độn hỗn hợp trong suốt không màu sau khi gặp phải Thiết trầm mộc lại biến thành đen như mực, may mà bản thân Thiết trầm mộc là đen, mũi mâu ngược lại cũng không nổi bật.
Thanh mâu gỗ này là hung khí thật sự, cho dù là Diệp Trùng cũng phải sử dụng cẩn thận. Nếu như bản thân hắn không cẩn thận bị mũi mâu rạch rách da, vậy cũng chỉ có toi đời. Sự mãnh liệt của loại độc tính này, căn bản không kịp uống thuốc giải độc, hơn nữa Diệp Trùng cũng không biết loại thuốc giải độc nào có thể có tác dụng với nó.
Để cẩn thận, Diệp Trùng dùng túi lá bao mũi mâu kỹ càng, mỗi lần sử dụng cũng cẩn thận vô cùng.
Độ lớn của khu rừng rậm này vượt xa ý liệu của Diệp Trùng. Diệp Trùng đã đi bộ được một tháng, vẫn không thấy điểm cuối cùng. Đương nhiên, trong đó cũng có nguyên nhân hắn không biết phương hướng, nhưng cho dù là thế, phạm vi hoạt động của hắn đã rất lớn rồi.
Trên eo lại nhiều thêm bảy cái gai gỗ màu lam, mấy cái gai gỗ này, mỗi cái dài chừng hai mươi cm, có chút giống tên lông vũ. Đây là do bữa trước Diệp Trùng không cẩn thận đụng phải một cây Khí nang xuy tiễn đằng (Dây leo thổi tên có túi khí), bảy cái gai gỗ này chính là lễ vật tặng hắn. Nhưng bảy cái gai gỗ này suýt nữa đã lấy đi mạng của hắn, túi rỗng bên trong gai gỗ của Xuy tiễn đằng chứa một loại thuốc gây ảo giác cực kỳ mạnh, nó là một loại độc tố thần kinh, sẽ làm cho tinh thần người ta hỗn loạn, từ đó dẫn tới hành vi thất thường.
Ở địa phương nguy cơ mai phục tứ bề này mà hỗn loạn tinh thần thì chỉ có một con đường chết.
May mà về sau, Diệp Trùng cũng không còn gặp phải nguy hiểm gì.
Dần dần, Diệp Trùng mẫn cảm phát hiện, cây cối ở vị trí hiện giờ của hắn so với lúc đầu thì thưa thớt một chút, phát hiện này làm tinh thần hắn phấn chấn.
Có lẽ, phương hướng của mình không hề sai!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK