Trong phòng thí nghiệm yên lặng như tờ, Griffiths nghe thấy tiếng nhịp tim gấp gáp của mình, sắc mặt của nàng có chút trắng bệch. Ở trước mặt nàng, hai tuyến phổ phức tạp, hỗn tạp đó biến mất không thấy, chỉ có hai sợi tơ đỏ trôi nổi trên không. Một bộ phận trước của hai sợi tơ đỏ gần như hoàn toàn giống nhau, nhưng một bộ phận phía sau lại không hề giống nhau.
Nhìn chằm chằm hai sợi tơ đỏ này, trong lòng Griffiths không ngừng quay cuồng dữ dội.
Tiến hóa! Đây là tiến hóa!
Nếu như thứ Griffiths học là một nhánh khác của sinh vật học, nàng có lẽ không thể nào mau chóng như vậy mà khẳng định phán đoán này. Nhưng sở trường của nàng là vi sinh vật học, trong vi sinh vật học, hiện tượng tiến hóa thường thấy vô cùng. Cũng chính là vì vậy mới làm cho nàng cực kỳ quen thuộc với tuyến phổ đặc trưng của tiến hóa. Nhưng trong sinh vật học lại có một định luật khác, theo đẳng cấp càng cao của sinh vật, khó khăn của tiến hóa sẽ tăng lên mấy lần, chu kỳ tiến hóa cũng tăng thêm mấy con số.
Nhưng tin tức trước mắt cho biết, nó đích xác đang tiến hóa. Đối với phán đoán của mình, nàng khá có tự tin!
Nhưng, nếu như thật sự là tiến hóa, vậy thì đây hoàn toàn lật đổ định luật cơ bản mà nàng đã học! Chẳng lẽ, đây chính là đặc trưng của quần thể sinh vật này sao? Nếu như thật sự là tiến hóa, nguyên nhân tiến hóa của mấy hệ thống này lại là cái gì chứ? Ánh mắt của Griffiths lại một lần nữa rơi trên miếng thịt mà nàng từng lấy tiêu bản đó.
Dưới ánh đèn trắng toát của đèn natri hydro, mấy đốm lửa lóe lên.
Trái tim Diệp Trùng hơi trầm xuống, đợt tấn công vừa rồi đó lại bị cản lại toàn bộ. Mười hai cái xúc tu, không sót cái nào, đều bị cản lại. Mấy đốm lửa đó bùng nổ trong không gian chính là do hai bên va chạm mà sinh ra.
Con sinh vật bất minh trước mắt này so với mấy sinh vật bất minh bên ngoài đó, vô nghi là đẳng cấp càng cao. Chiều cao mười hai mét chênh lệch không bao nhiêu với Hàm gia. Phần đầu của nó cũng có chỗ không giống, được một lớp mai dày cộm bảo hộ chặt chẽ, giống như đội một cái mũ vậy. Mai đen sau lưng xem ra đều có cảm giác gần như là hợp kim Hắc kim, đen bóng. Cái đuôi tên màu đỏ buông thõng thò ra phía trước, chót đuôi chỉ thẳng Hàm gia. Vừa rồi chính là cái đuôi tên cường tráng, linh hoạt này ngăn cản tất cả công kích của Hàm gia.
Hai bên đứng đối mặt.
Trong cặp mắt màu đỏ sậm hẹp dài tìm không thấy bất cứ tình cảm nào, lạnh lùng dị thường. Nó yên lặng trôi nổi trên không, yên lặng nhìn dán vào quái vật trước mắt này.
Hai thanh trủy thủ của Hàm gia đã rút ra, tới tận trước mắt, hai thanh trủy thủ này đều chưa từng làm hắn thất vọng, lông thổi qua là đứt, sắc bén vô bì.
Bỗng, con sinh vật bất minh vừa rồi vẫn yên lặng trôi nổi dưới cột sáng đó đột nhiên mất đi bóng dáng.
Đồng tử của Diệp Trùng bỗng trợn tròn.
Đáng chết!
Đôi tay mau chóng hóa thành một làn khói nhẹ trên bàn điều khiển chính. Hàm gia bỗng xông mạnh tới trước, lao đầu vào thân mềm dạng cầu đó, tốc độ cực nhanh!
Trên hình ảnh ống kính phía sau truyền tới trên màn hình, một quỹ tích màu đỏ lóe lên rồi mất ngay vị trí Hàm gia vừa mới đứng.
Diệp Trùng lập tức hoảng sợ toát mồ hôi lạnh toàn thân, thật nguy hiểm! Mấy phương hướng chủ yếu toàn thân Hàm gia đều lắp đặt ống kính quang học. Chúng hình thành trên màn hình mấy khu hình ảnh, thống qua mấy khu hình ảnh này, Diệp Trùng có thể biết được thay đổi xung quanh. Bất quá, so với hình ảnh nổi của hệ thống quét hình, phương thức quang học lạc hậu rất nhiều, cũng có rất nhiều chỗ không tiện. Nhưng hiện giờ Diệp Trùng lại không có bất cứ chỗ để lựa chọn nào.
Hắn rất rõ ràng, lúc này hắn không hề thoát khỏi nguy hiểm.
Dư quang nơi khóe mắt bỗng liếc thấy một khu hình ảnh trên màn hình, lập tức hoảng sợ, đôi tay lại một lần nữa lướt qua bàn điều khiển chính.
Hàm gia đột nhiên lướt sang một bên. Nhưng vẫn không hoàn toàn tránh được công kích của đối phương. Binh, một luồng sức mạnh lớn truyền tới, trước mắt Diệp Trùng hoa lên. Hình ảnh trên màn hình trời đất xoay chuyển. Căn cứ kinh nghiệm mà phán đoán, Diệp Trùng biết Hàm gia bị đánh trúng rồi!
Sức mạnh lớn thật! Diệp Trùng kinh ngạc không thôi, sức mạnh của một cú vừa rồi, phỏng chừng chẳng khác gì với bị quang giáp tông thẳng vào chính diện.
Vẫn không kịp có phản ứng gì, va chạm càng kịch liệt hơn truyền tới! Cho dù có hệ thống bảo vệ bằng chất lỏng, trước mắt Diệp Trùng vẫn bay đầy sao.
Chính vào lúc vừa rồi, con sinh vật bất minh đó đột nhiên lướt tới bên cạnh Hàm gia, mặc dù Diệp Trùng đã né tránh nhưng vẫn bị cái đuôi tên màu đỏ sậm đó quét trúng. Hàm gia lập tức giống như một ngôi sao băng, mạnh mẽ tông vào thân mềm dạng cầu.
Va chạm kịch liệt lần thứ hai chính là Hàm gia tông trúng thân mềm dạng cầu. Nhưng điều đáng để chúc mừng là chót đuôi sắc bén của đối phương không hề đánh trúng Hàm gia, nếu không, một cú vừa rồi đó đã đủ cho Diệp Trùng chịu rồi.
Lớp vỏ ngoài mềm mại của thân mềm dạng cầu nào có thể chịu được sức mạnh khổng lồ như vậy, một cột chất lỏng khổng lồ từ chỗ Hàm gia tông trúng vừa rồi vọt ra, còn Hàm gia đã chui vào trong thân mềm dạng cầu.
Diệp Trùng phản ứng cực nhanh, trong khoảnh khắc bị quét trúng đó, đôi tay của hắn liền ấn chặt trên bàn điều khiển chính. Trong lúc Hàm gia chui vào trong chất lỏng bên trong thân mềm dạng cầu đó, đôi cánh ở phần lưng đột nhiên mở ra. Sức cản trong chất lỏng vốn dĩ cực lớn, đôi cánh khổng lồ của Hàm gia càng làm diện tích bị cản của nó tăng mạnh.
Chỉ thấy tốc độ Hàm gia giảm mạnh, chính ngay lúc này, một quỹ tích màu đỏ lóe lên rồi mất ở chỗ không xa phía trước Hàm gia, trông thấy làm Diệp Trùng rét lạnh trong lòng.
Tàn ảnh của quỹ tích màu đỏ vẫn chưa biến mất, đôi tay vẫn luôn không rời khỏi bàn điều khiển chính của Diệp Trùng lại một lần nữa biến mất, tốc độ tay của hắn ở trong khoảnh khắc này đã phát huy tới tột độ.
Chỉ thấy Hàm gia làm ra một động tác thu cánh, vận động của đôi cánh rộng lớn làm cho chất lỏng xung quanh Hàm gia chảy ra phía sau, điều này cho Hàm gia một sức đẩy tới trước. Mà đồng thời với việc này, toàn bộ tất cả động cơ chính và động cơ hỗ trợ của Hàm gia đều đẩy ra sau. Hàm gia giống như ngư lôi bắn ra khỏi nòng, bay lên trên với tốc độ cao!
Khi Hàm gia xông phá vỏ ngoài thân mềm dạng cầu, Diệp Trùng nhìn thấy con thú đuôi tên mạnh mẽ đó đã sớm yên lặng trôi nổi trên không, chăm chú nhìn mình.
Mồ hôi lạnh lại một lần nữa không thể khống chế men theo trán Diệp Trùng chảy xuống.
Đã có bao lâu không chật vật vậy rồi? Cặp mắt không nhắm, nhìn chằm chằm con thú đuôi tên đang nhàn nhã trôi nổi trên không đó, thần kinh của Diệp Trùng căng thẳng trước giờ chưa từng có.
Tốc độ cao, linh hoạt, phối hợp, cái đuôi tên cực có lực sát thương đó đủ làm cho nó trở thành một sát thủ đỉnh cấp! Điều quan trọng nhất là nó lại không chịu ảnh hưởng của bóng tối. Mình ở trong khu vực này giống như bị mù, phạm vi chiếu sáng của đèn natri hydro nhỏ tới mức đáng thương, còn hệ thống quét hình hoàn toàn không cách nào sử dụng, ở điểm này, mình thuộc vào thế yếu hoàn toàn.
Hoàn cảnh thế này đối với quá bất lợi rồi, mồ hôi lạnh tí tách rơi xuống.
Bình tĩnh. Phải bình tĩnh! Chỉ có bình tĩnh mới có thể từ trong nguy hiểm chạy thoát, thậm chí nghịch chuyển!
Diệp Trùng cố sức làm cho đầu óc đã có chút nóng lên của mình bình tĩnh trở lại. Hô hấp thật sâu, ngực giống như ống bễ, phồng lên, xẹp xuống nhanh chóng. Giờ phút này, ánh mắt của hắn liền trở lại lạnh lẽo như băng tuyết.
Hàm gia nhẹ nhàng nửa quỳ trên bề mặt thân mềm dạng cầu, hai tay nắm lấy hai thanh trủy thủ, giao thao bảo vệ trước ngực.
Đầu óc đang vận chuyển mau chóng, Diệp Trùng vắt óc, muốn tìm thấy phương pháp giải quyết hiện trạng trước mắt, nhưng vẫn không có chút đầu mối. Điều kỳ quái là con thú đuôi tên đó ngược lại vẫn dáng vẻ dù bận rộn vẫn nhàn nhã, đôi tay giao thoa ôm trước ngực, không hề xông tới trước tấn công lần nữa.
Bị động ăn đòn trước giờ không phải thói quen của Diệp Trùng, hắn quyết định chủ động xuất kích!
Hàm gia bỗng phát động!
Chỗ duy nhất Diệp Trùng hiện giờ có thể dựa dẫm chỉ có phương tức quang học. Đáng tiếc hắn không phải thuật thừa sư, không sao dự đoán trước một bước công kích của đối phương. Nhưng, nhìn tốc độ của nó, Diệp Trùng ước chừng, trừ thuật thừa sư siêu cấp là Hoàng Bạch Y có thể hoàn thành dự đoán ra, còn có ai có thể làm được một điểm này? Nhưng, Hoàng Bạch Y sẽ điều khiển quang giáp ư?
Diệp Trùng đã không rãnh đi suy nghĩ mấy vấn đề hoàn toàn không có giới hạn này. Trong mắt hắn hiện giờ chỉ có con thú đuôi tên đó.
Trong cặp mắt đỏ tươi của con thú đuôi tên đó lóe lên một tia trào phúng.
Trên màn hình, thân hình của nó đột nhiên lóe lên rồi mất.
Quá nhanh! Cho dù Diệp Trùng đã chuẩn bị sẵn sàng nhưng đèn natri hydro vẫn không cách nào theo kịp tốc độ của nó. Con thú đuôi tên này biến mất trong bóng tối mà đèn natri hydro chiếu không tới, rồi không tìm thấy lại bóng dáng của nó.
Cặp mắt mau chóng quét qua mỗi một khu hình ảnh trên màn hình, nhưng trừ phạm vi chiếu sáng của đèn natri hydro ra, toàn bộ mấy khu hình ảnh khác đều là một mảng tối đen, nào tìm thấy bóng dáng con thú đuôi tên đó chứ?
Mồ hôi nhỏ mịn giăng đầy trên trán Diệp Trùng, đã bao lâu rồi không có lâm vào bị động thế này rồi? Diệp Trùng thở mạnh cũng không dám, mồ hôi lạnh trên trán tụ tập thành một dòng suối, lại chảy xuống mặt, mắt của Diệp Trùng.
Một luồng cay xè gần như làm cho mắt Diệp Trùng đau tới mức mở không ra, nhưng chính trong giờ phút này, có cho hắn lớn gan hơn, hắn cũng không dám nhắm mắt. Mồ hôi càng lúc càng nhiều, gần như làm cặp mắt hắn mơ hồ. Nhưng Diệp Trùng không dám cử động, đôi tay hắn giống như tảng đá mọc rễ, đặt hờ phía trên bàn điều khiển chính.
Cố sức mở to mắt, Diệp Trùng lúc này giống như con bò rừng mở to cặp mắt như chuông đồng, mắt trợn to tròn.
Đột nhiên, khu hình ảnh bên phải màn hình lóe lên một bóng đen.
Chính là lúc này!
Máu toàn thân Diệp Trùng trong khoảnh khắc này sôi sục lên, máu toàn thân dường như đều chảy tới phần đầu, ở đáy lòng, hắn hò hét dữ dội không tiếng động! Giống như gặp phải kích thích, tốc độ tay của Diệp Trùng vậy mà lại nâng cao thêm một chút!
Nếu như vào lúc khác, một chút nâng cao này sẽ làm Diệp Trùng mừng rỡ vạn phần. Nhưng hiện giờ, hắn căn bản không sao đi chú ý mấy thứ này, trong đầu hắn hiện giờ chỉ một ý nghĩ!
Đánh trúng nó!
Hàm gia ngụy dị lùi ra sau một bước, trủy thủ tay phải giống như tia chớp vạch về phía sườn phải của mình.
Ting!
Âm thanh va chạm thấu qua linh kiện của quang giáp, truyền tới tai Diệp Trùng! Trong bóng tối, một đốm lửa chói mắt vô bì!
Đánh trúng rồi! Mình đánh trúng rồi!
Trủy thủ tay trái vẫn luôn ẩn giấu ở sườn trái cũng không chút bảo lưu, đâm thẳng đốm lửa ở phía trước đó.
Bụp!
Một tiếng vang nhẹ, làm Diệp Trùng vui vẻ trong lòng! Dựa vào kinh nghiệm, hắn biết, cú này đâm trúng rồi. Quả nhiên, dưới sự chiếu sáng của đèn natri hydro, mũi trủy thủ có một vệt máu.
Con thú đuôi tên này đã bị thương, kết quả này làm Diệp Trùng vẫn luôn trấn định trở nên hưng phấn! Đột nhiên, phía trước đèn natri hydro, một bóng đen đang bay ra xa.
Đối phương muốn chạy!
Không chút do dự, Hàm gia đuổi sát theo sau.
Có thể nhìn ra, bị thương lần này ảnh hưởng khá lớn đối với tốc độ của con thú đuôi tên này, còn lâu mới đi không thấy bóng, tới không thấy hình như vừa rồi. Thêm vào nó bỏ chạy theo một hướng, ngược lại làm cho đèn natri hydro càng dễ nắm bắt. Thân mềm ở nơi này không hề xoắn xuýt lấy nhau như bên ngoài, điều này cũng là tại sao tới tận bây giờ, Diệp Trùng vẫn không mất dấu.
Một thú một người, cứ như vậy một trước một sau bay ra ngoài với tốc độ cao.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK