Trên một đỉnh núi cạnh thôn, một hàng mấy người lão Tang Đức đang đứng, chẳng qua sự trầm ổn ngày xưa đã sớm biến mất không thấy. Trên mặt mỗi người đều trắng bệch như giấy, không có chút huyết sắc nào. Cho dù là người vẫn luôn trầm ổn như Diệp Trùng, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lúc này cũng không khỏi hơi đổi.
Ở xa xa, một sợi màu đen đang mau chóng tới gần bên này. Mỗi một người ở chỗ này đều là hạng có ánh mắt sắc bén, thế nào lại nhìn không rõ?
Vô số dã thú đen thui giống như một đám mây đen lao về bên nay, lại giống như thủy triều vậy. Cảnh tượng hoành tráng, ngay cả loại người quen nhìn cảnh tượng lớn như Diệp Trùng cũng cảm thấy hoảng sợ. Trong cánh đại quân dã thú này, chủng loại dã thú cực kỳ phong phú, mà những dã thú này lại không để ý lẫn nhau, chỉ là một mạch cúi đầu liều mạng chạy chạy tới trước, thần sắc hốt hoảng, giống như sau lưng có gì đó đáng sợ đang đuổi theo bọn chúng.
Cánh đại quân dã thú này to lớn vô cùng, từ đỉnh núi nhìn ra xa, dòng thác lũ màu đen đó không bờ không bến, nhìn không thấy điểm cuối.
Trước mặt dòng thác lũ màu đen này, tất cả mọi thứ rõ ràng đều nhỏ bé, yếu ớt như thế. Không có cái gì có thể ngăn cản con đường tiến lên của chúng .
Oành ầm ầm, oành ầm ầm.
Mặt đất rung bần bật, thanh thế vạn thú cùng chạy kinh người cùng cực, không có ai đối diện cảnh tượng này mà vẫn giữ được sự thong dong.
Diệp Trùng sau khi trải qua sự chấn động lúc đầu, vừa mới khôi phục lại bình tĩnh, xoay mặt nhìn lão trưởng thôn Tang Đức mặt đã không chút máu, hỏi: "Đây là chuyện gì?"
Lão Tang Đức lắp ba lắp bắp, nào có chút trầm ổn lúc bình thường, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Làm sao có thể... làm sao có thể..."
Nhìn thấy mọi người đều đã loạn cả lên, Diệp Trùng chỉ đành bất lực quay đầu đi, cái gì cũng phải đợi bọn họ khôi phục rồi nói. Trước mắt, dòng thác lũ này vẫn còn cách chỗ này khá xa, hơn nữa nhìn phương hướng của dòng thác lũ màu đen này, rất có khả năng chảy qua bình nguyên trước lối vào Tang gia thôn.
Trong khi mọi người đang hoảng sợ, Diệp Trùng tùy ý chọn một chỗ trên đỉnh núi, ngồi xuống. Hắn phải đợi mấy người này bình tĩnh lại thì mới có thể biết được đây rốt cuộc là chuyện gì. Từ thần thái của bọn họ, Diệp Trùng biết bọn họ nhất định biết chuyện này là thế nào, chỉ là trước mắt mất đi chừng mực.
Không có chút máu náu sục sôi, không có bất cứ tim đập chân run, Diệp Trùng giống như một kẻ bàng quan, bình tĩnh mà thong thả nhìn, cũng chỉ là nhìn thôi. Mặt đất dưới thân đang rung động, tiếng ầm ầm như sấm từ xa truyền tới, Diệp Trùng mặt vẫn bình tĩnh nhìn mấy con dã thú đang hoảng hốt liều mạng này.
- Sao thế? Ngữ khí Diệp Trùng hờ hững, chỉ dã thú ở xa xa, đột nhiên mở miệng hỏi. Hắn đã nghe được hô hấp của lão Tang Đức bắt đầu khôi phục bình thường.
Trong giọng nói của lão Tang Đức kèm theo chút khàn khàn: "Đây là thú triều... thú triều... mười năm... phải còn mười năm a..." Trong giọng nói của lão Tang Đức lộ ra sự tuyệt vọng sâu sắc.
- Thú triều? Diệp Trùng vẫn không hiểu.
Lão Tang Đức mạnh mẽ phát tiết một lượt, cuối cùng khôi phục bình tĩnh, bắt đầu giải thích với Diệp Trùng cái gì là thú triều.
Thú triều mỗi 200 năm lại đến một lần. Mấy dã thú này chỉ là bị xua đuổi. Đầu dây mối nhợ của trận thú triều oanh oanh liệt liệt này của Thiên vực trì chẳng qua chỉ là một loại di trú của loài chim. Thiết bức điểu (chim dơi sắt), loài chim sống ở nơi sâu nhất của Thiên vực trì này, bọn chúng là vương giả ở chỗ này. Vuốt sắc và mỏ sắt của chúng đủ xuyên thủng vương giả trên lục địa, Trùng lân thú (thú vảy tầng). Trừ sinh vật sống trong nước, bọn chúng là khắc tinh của tất cả dã thú Thiên vực trì. Bởi vì, ở chỗ này, chỉ có chúng có năng lực bay.
Điều đáng sợ nhất là, Thiết bức điểu trước giờ đều hành động quần thể, cả trăm cả ngàn con cùng hành động.
Nguồn họa thật sự của thú triều chính là Thiết bức điểu này. Mỗi hai trăm năm, Thiết bức điểu lại thực hiện di trú quy mô lớn một lần. Vô số Thiết bức điểu sẽ tập trung lại, tiến về phía còn lại của Thiên vực trì. Thiết bức điểu trong thời gian di trú cực kỳ khát máu, tất cả sinh vật chúng có thể nhìn thấy đều sẽ bị chúng giết chết. Có ưu thế trên không, bọn chúng ở chỗ này là vô địch, không thú nào cản được. Cho nên ba tháng trước mỗi lần sắp tới lúc Thiết bức điểu di cư, đám dã thú mẫn cảm này sẽ hoảng sợ mà bỏ chạy tới trước, điều này hình thành thú triều trước mắt.
Diệp Trùng thầm líu lưỡi, Thiết bức điểu này lại khủng bố tới mức độ này. Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi. Có ưu thế trên không, Thiết bức điểu trên thực tế đã ở vào thế bất bại, thêm vào vuốt và mỏ có lực sát thương cao, cũng khó trách chúng có thể ở đỉnh cao nhất trong chuỗi thực vật của chỗ này.
Vẻ mặt lão trưởng thôn Tang Đức đầy tuyệt vọng: "Không ngờ thú triều năm này lại tới sớm mười năm, xem ra chúng tôi cũng phải theo đám thú dời đi. Chỉ là chúng tôi đều không chuẩn bị gì, lần này chỉ e..." Trong lòng mọi người còn lại đều nặng nề, dời tộc không phải là nói đùa, ai cũng không biết phía trước là cái gì, không có bất cứ sự chuẩn bị nào, thực hiện di dời khoảng cách dài như vậy, tổn nhất nhân viên tuyệt đối sẽ làm cho nguyên khí của Tang tộc tổn thất lớn.
- Chúng ta cũng phải di dời? Diệp Trùng bỗng mở miệng hỏi.
Lão trưởng thôn Tang Đức không biết làm sao nói: "Chứ làm thế nào? Thiết bức điểu một khi tới thì kín trời kín đất, theo như lời tiền nhân lưu truyền lại, mỗi khi Thiết bức điểu tới, bầu trời đều bị che kín. Cả quá trình di dời sẽ kéo dài cả một tháng. Ai lại muốn rời khỏi chỗ này chứ? Phía trước có gì ai cũng không biết. Nhưng chúng tôi không có cách chống mấy con Thiết bức điểu này a." Trong lời nói của lão Tang Đức lộ ra sự bi thương nồng đậm, mấy người Tang Phổ bên cạnh, ai nấy đều mặt đầy bi thương.
- Thú triều thường xảy ra ba tháng trước khi Thiết bức điểu di trú? Diệp Trùng đột nhiên hỏi.
- Ừ. Lão trưởng thôn Tang Đức lơ đãng trả lời.
- Ba tháng... Diệp Trùng thấp giọng lẩm bẩm, trong lòng mau chóng tính toán. Nếu như di dời, vậy không biết ngày nào tháng nào mới có thể ổn định lại được, vậy thì kế hoạch giải cứu Mục Thương mình vạch ra lúc trước cũng không thể không tuyên bố phá sản rồi.
Thiết bức điểu đáng chết này! Trong lòng Diệp Trùng căm hận nguyền rủa loại chim vẫn chưa từng thấy qua này.
Trong miêu tả của lão Tang Đức, sự cường đại của Thiết bức điểu không gì so sánh được, căn bản không cách nào chống chọi. Nhưng Diệp Trùng lại không tin, dã thú càng cường đại, thì chẳng qua cũng chỉ là dã thú, thế nào cũng không thể so với con người. Người tộc họ Tang cảm thấy chúng cường đại, nguyên nhân lớn nhất là bọn họ quá lạc hậu, nếu như bọn họ có quang giáp, vậy bọn họ vẫn sẽ sợ Thiết bức điểu như vậy sao? Ở năm thiên hà lớn, có người mạo hiểm chuyên môn săn giết các loại sinh vật biến dị.
Quang giáp! Ngực Diệp Trùng nảy một cái, đúng, chính là quang giáp!
Mau chóng tính toán trong lòng, Diệp Trùng lập tức có chủ kiến.
Diệp Trùng hỏi lão Tang Đức: "Lần di dời này, có bao nhiêu người có thể sống sót?"
Lời này rõ ràng hỏi trúng chỗ đau trong lòng lão Tang Đức, lão thần sắc thảm thiết nói: "Chỉ e có thể sống sót 30% thì đã không tồi rồi. Lam quả năm nay vẫn còn hai tháng nữa mới chín toàn bộ, trước mắt chúng tôi hoàn toàn không có bao nhiêu thức ăn." Nhưng lão lập tức chỉnh sắc mặt: "Nhưng tiên sinh xin cứ yên tâm, sự an toàn của tiên sinh, chúng tôi nhất định sẽ bảo đảm, chỉ hy vọng tới địa phương mới, tiên sinh có thể giúp tộc chúng tôi khôi phục sinh cơ một lần nữa." Vẻ mặt lão trưởng thôn Tang Đức tha thiết nhìn Diệp Trùng.
- Tôi có một biện pháp. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, cặp mắt không hề né tránh ánh mắt ngẩng lên của lão Tang Đức.
Không khí của Tang gia thôn khẩn trương cùng cực, mọi người đều bận cuống cả lên.
Chỗ lối vào của Mai cốt địa, thôn dân họ Tang xếp thành đội ngũ dài dằng dặc, mà hai người Tang Phàm, Tang Lăng đứng ở lối vào duy trì trật tự. Mỗi thôn dân nhận lấy mấy cái xương từ trên tay Tang Phàm, Tang Lăng lúc này lại đưa tới một tấm da có vẽ hình.
Tang Phàm cao giọng nói: "Mọi người chú ý, mỗi người sau khi nhận xương, theo như hình vẽ A Lăng đưa mọi người mà tiến hành điêu khắc, trước đó, mọi người cũng đã nhận được công cụ tiên sinh phát cho mọi người rồi. Mọi người đều đã từng khắc định tình cốt, tin rằng rất nhanh sẽ lên tay, nhưng mọi người chú ý một điểm, nhất định phải tuân thủ nghiêm ngặt từng li trên hình vẽ, không được có chút sai sót nào. Mỗi người sau khi hoàn thành một món, đều phải lập tức đưa tới chỗ của ta kiểm tra, nếu như mọi người làm hư xương, lập tức tự tới chỗ này lấy. Tin rằng mọi người cũng biết chuyện gì rồi, hôm qua, thú triều đã bắt đầu. Chúng ta làm hiện giờ chính là bảo vệ Tang gia thôn của chúng ta, mọi người đều phải mau hết sức hoàn thành món đồ trên tay, điều này quan hệ tới sinh tử tồn vong của thôn chúng ta, mỗi một món mọi người làm nhiều hơn, hy vọng thắng lợi của chúng ta cũng sẽ lớn hơn một phần, mọi người nghe rõ không?"
- Rõ! Mọi người trả lời rền vang.
Ba trăm người điêu khắc thành thạo nhất trong thôn được triệu tập lại. Ba trăm người giống như học sinh, thần sắc nghiêm túc ngồi thẳng, không chút tiếng động. Trước mặt bọn họ là người có uy vọng nhất trong thôn, trừ trưởng thôn Tang Đức, Xích y Tang Như Bắc.
Gương mặt lão già gầy còm này lúc này lại rất nghiêm túc, trầm giọng nói: "Công việc của chúng ta là bộ phận quan trọng nhất, hình vẽ đặt trước mặt các người là thứ các người cần hoàn thành. Mỗi người chỉ phụ trách một loại bộ phận. Từ hôm nay bắt đầu, nhiệm vụ của các người chính là không ngừng điêu khắc, thức ăn của các người sẽ có người đưa tới. Điều các người phải làm chính là điêu khắc, không ngừng điêu khắc. Bây giờ là giờ phút sinh tử tồn vong của thôn chúng ta, hy vọng mọi người có thể cố gắng hết sức!"
- Vâng. Giọng nói không lớn, nhưng chỉnh tề đồng loạt.
Mọi phụ nữ và con nít đều được lão trưởng thôn Tang Đức phân phối nhiệm vụ của mình: "Người vốn chăm nom Lam quả không đổi, qua hai tháng nữa, Lam quả sẽ chín, các người nhất định không thể lười biếng, toàn thôn đều trông chờ các người."
Một phụ nữ trung niên dẫn đầu nói: "Trưởng thông, người hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt không có chút sơ suất."
Lão trưởng thôn Tang Đức vừa ý gật đầu, rồi lại xoay mặt đối diện đám thiếu niên vây quanh lão, nói: "Các con, bây giờ đã tới lúc mọi người vì thôn mà cống hiến sức lực, các con có sợ mệt hay không?"
- Không sợ! Tiếng con nít non nớt lớn nhỏ không đều, nhưng đều mang theo sự sục sôi đặc hữu của thiếu niên.
- Ừ, các con đều là đứa trẻ ngoan! Lão trưởng thôn Tang Đức thần sắc ôn hòa, an ủi sờ đầu một đứa trẻ bên cạnh. "Vậy bây giờ gia gia giao cho các con một nhiệm vụ, nhìn thấy mấy viên Đê nhiệt thạch đó chứ? Chờ lát nữa sẽ phát cho mỗi người các con một cái hộp, điều các con phải làm chính là phải mài mấy viên Đê nhiệt thạch đó vừa vặn có thể bỏ vào trong hộp. Mọi người phải nhớ rõ, kích cỡ nhất định phải vừa vặn có thể bỏ vào trong hộp nha."
- Biết rồi. Mấy đứa trẻ này nắm chặt nắm tay, ai nấy đều lớn tiếng trả lời.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK