Trên mặt Diệp Trùng viết đầy sự mệt mỏi, cho dù với thân thể mạnh mẽ thế này của hắn, ngày ngày huấn luyện cường độ cao thế này, thần kinh của hắn đã bị kéo tới cực hạn. Tám mươi ngày, trong khoảng thời gian này, Diệp Trùng mỗi ngày đều trong trạng thái chạy nhanh không ngừng, né tránh không ngừng. Dùng hết toàn lực chạy nhanh, né tránh trong mưa ánh sáng Sa Á bắn ra, hắn giống như con báo săn trong rừng rậm, đang không ngừng chạy nhanh trong mưa. Chạy tới cuối cùng, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy!
Lực bạo phát của Diệp Trùng cực kỳ kinh người, Sa Á đã từng biết qua, nhưng sự chịu đựng của Diệp Trùng cũng lại khủng bố giống như lực bạo phát của hắn. Hắn có thể giữ trạng thái tốc độ cao như nhau trong cả ngày, không ngừng chạy điên cuồng trong phòng huấn luyện. Một loạt chuỗi hư ảnh trước mắt đương nhiên không tạo ra ảnh hưởng gì quá lớn đối với xạ thủ cấp tám như Sa Á, nhưng nếu như cả ngày đều nhìn chằm chằm hư ảnh không ngừng vận động với tốc độ cao, vậy thì ngay cả cường giả đỉnh cao giống như xạ thủ cấp tám thế này cũng chống đỡ không nổi. Qua ngày đầu tiên, Diệp Trùng mệt tới mức gần như hư thoát, còn Sa Á thì sao, nhìn cái gì cũng đều là bóng chồng.
Ngày thứ hai, Sa Á học khôn rồi, nàng dứt khoát nhắm mắt lại, ở cự ly thế này, thần niệm so với mắt còn đáng tin hơn. Điều duy nhất làm nàng ngạc nhiên chính là Diệp Trùng như không có việc gì, có mặt đúng giờ trong phòng huấn luyện.
Ý nghĩ đầu tiên trong đầu Sa Á lúc đó chính là: Tên này có còn là người không?
Chạy, vẫn là chạy điên cuồng, Diệp Trùng chạy loạn khắp nơi một cách cực kỳ điên cuồng trong sân huấn luyện không hề coi là lớn, tuy mỗi lần đổi hướng cấp tốc của hắn vẫn hoàn toàn không có hiệu quả, nhưng hắn vẫn cố sức chạy nhanh hết toàn lực.
Chạy tới cuối cùng, hơi thở nặng nề giống như ống bễ đó nghe thấy làm cho Sa Á chấn động trong lòng. Bước chân Diệp Trùng đã sớm không còn nhẹ nhàng tự nhiên như lúc đầu, mỗi lần đạp chân, mỗi lần đổi hướng đều giống như một người khổng lồ vạn tấn nặng nề đạp lên sàn từ trên cao vậy, sàn đã trải qua xử lý gia cố trong khoảnh khắc liền xuất hiện vô số vết nứt. Sa Á biết, thể lực Diệp Trùng lúc này đã đạt tới mức độ đèn khô dầu hết.
Mỗi khi tới lúc này, nàng đều đếm giây, nhưng Diệp Trùng thường có thể sờ sờ chống đỡ tới giây cuối cùng. Diệp Trùng lúc này giống như vừa mới bò ra từ trong nước, trên dưới toàn thân ướt nhỏ giọt, gân xanh trên trán con giun to đùng uốn lượn, cực kỳ dọa người.
Trọn vẹn tám mươi ngày, một ngày lại một ngày, mỗi ngày đều như vậy.
Sa Á rất khó tưởng tượng, trong thân thể mong manh thế này, làm sao có thể chứa đựng sức mạnh khổng lồ như thế?
Nàng phát hiện thiếu niên trước mắt này đã hoàn toàn đánh đổ tất cả hiểu biết lúc trước của nàng. Sự khắc khổ của Diệp Trùng, không, đây hoàn toàn là huấn luyện cực hạn kiểu tự ngược đãi, làm Sa Á cung kính nể phục. Trong giờ phút này, Diệp Trùng đã thắng được sự công nhận toàn bộ của Sa Á.
Điều này không hề nói Sa Á đã nảy sinh tình cảm gì với Diệp Trùng. Đây là một loại tôn kính, sự tôn kính của một cường giả đối với một cường giả khác.
Xạ thủ đều mẫn cảm, thần niệm của bọn họ thường có thể làm cho bọn họ trong khoảng thời gian ngắn nhất phát hiện sự thay đổi nhỏ nhặt ở xung quanh, mà thân là xạ thủ cấp tám, Sa Á đối với mỗi chỗ nhỏ nhặt xung quanh nàng đều có sự hiểu biết rõ ràng làm người ta dựng tóc gáy.
Đột phá của Diệp Trùng xảy ra vào ngày thứ năm mươi bảy, con số này không hề có chỗ đặc biệt nào. Nhưng đối với Sa Á mà nói, đây là một con số cực kỳ có ý nghĩa. Ngày này, nàng đã chứng kiến một sự đột phá. Võ thuật gia cường đại nhất của cả nước Đông Vân, có lẽ là võ thuật gia cường đại nhất của cả thế giới, hắn cuối cùng đã tìm ra phương pháp thoát khỏi thần niệm của xạ thủ cấp tám.
Tuy không biết Diệp Trùng làm sao làm được, nhưng Sa Á cảm nhận được một cách chân thật thần niệm vẫn luôn không bị hẫng của mình trong khoảnh khắc đó đã mất đi bóng dáng của đối phương. Nhưng rất mau, Diệp Trùng lại một lần nữa bị thần niệm của nàng bắt được. Nhưng Sa Á biết, người đáng sợ như Diệp Trùng thế này, chỉ cần bị hắn phát hiện vết nứt đột phá, chỉ e là vết nứt này có nhỏ xíu đi nữa, hắn đều sẽ không bỏ qua.
Sự thật cũng đã chứng minh suy đoán của Sa Á. Thời gian tiếp theo, Diệp Trùng trở nên càng lúc càng trơn trợt, thần niệm của Sa Á cũng càng lúc càng khó khóa được hắn.
Sa Á biết, tuy Diệp Trùng hiện giờ vẫn không cách nào làm lung lay địa vị của xạ thủ, nhưng bắt đầu từ ngày này, thời đại độc tôn của xạ thủ chỉ e sẽ dần dần trôi xa.
Diệp Trùng rất mệt, cực kỳ mệt mỏi! Nhưng hắn không dám có chút sơ sẩy, hắn biết cơ hội giống hiện tại thế này không hề lúc nào cũng có, mỗi một chút thời gian của hắn đều cực kỳ quý giá. Hắn cần mau chóng quen thuộc loại cảm giác này, chỉ có như vậy, mang nó trở thành một bản năng của mình thì mới có thể làm cho mình đối mặt mấy xạ thủ cấp tám đó mà không rơi vào thế hạ phong.
Diệp Trùng lúc mới đầu không hề có suy nghĩ gì, đối với thứ thần niệm này, hắn cũng không có phương pháp gì quá tốt. Vì vậy hắn dứt khoát để Sa Á công kích hắn, muốn đánh bại một kẻ địch, đầu tiên chính là quen thuộc hắn. Diệp Trùng mỗi ngày đều bao phủ dưới thần niệm cường đại của Sa Á, chạy nhanh trong thần niệm của Sa Á, cố sức né tránh mấy chùm sáng hắn mỗi lần đều không sao né tránh được đó.
Phương pháp này cực kỳ hữu hiệu, Diệp Trùng rất mau liền quen thuộc cảm giác bị khóa chặt. Mới đầu, mỗi lần khi bị khóa, hắn đều sinh ra cảm giác cực kỳ nguy hiểm, dần dần, đã quen bị khóa chặt, hắn đã có thể dùng tâm tư bình thường đối xử với loại cảm giác này.
Sau một tháng, Diệp Trùng đã có thể cảm giác được một cách tỉ mỉ thay đổi nhỏ nhặt trong thần niệm của Sa Á. Nếu như nói thần niệm của Sa Á là nước, vậy thì Diệp Trùng lúc này đã bắt đầu quen thuộc với đặc tính của nước. Ưu thế này cực kỳ khó có được, trừ hắn ra, cho dù là võ thuật gia khác có thực lực thế này của hắn, nhưng có ai lại có một vị xạ thủ cấp tám một mực bồi luyện không gián đoạn chứ? Mỗi một vị xạ thủ cấp tám đều là cường giả đỉnh cấp nhất, bọn họ có đủ vốn để kiêu ngạo.
Một điểm này rất quan trọng. Diệp Trùng dù sao cũng không phải thuật thừa sư thật sự, lúc trước, tuy tri thức lý luận của hắn cực kỳ phong phú, nhưng hắn không thể nào giống Hoàng Bạch Y hoặc là Sa Á, đối với thần niệm có nhận thức bản chất sâu sắc như vậy. Nhưng bây giờ, huấn luyện suốt ngày suốt đêm, mà Sa Á cũng không chút keo kiệt phô bày ra thực lực của nàng, đối với xung kích một lần rồi lại một lần của cực hạn, làm cho nhận thức đối với thần niệm trông như hư vô, mù mịt của Diệp Trùng tăng lên dữ dội.
Một khi đối với thần niệm có nhận biết thật sự, kinh nghiệm chiến đấu phong phú của Diệp Trùng, đầu óc bình tĩnh, thực lực mạnh mẽ của một kẻ thân là giới giả, mấy nhân tố này làm Diệp Trùng có thể trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế này tìm được biện pháp ứng phó.
Lần thử đầu tiên của Diệp Trùng chính là sử dụng kỹ năng đặc biệt có được sau khi trở thành giới giả. Lúc trước hắn không phải chưa từng dùng, nhưng lại không có hiệu quả. Lần này hắn lại sử dụng loại kỹ năng này lần nữa, trong tầm nhìn của hắn, một đường cong màu lam cực kỳ ngụy dị lóe lên rồi mất, loại đường cong giống như gợn sóng này, Diệp Trùng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Lúc trước, khi Diệp Trùng sử dụng kỹ năng này, những đường nét màu lam xuất hiện trong tầm mắt đó đều là những đường thẳng và đường gấp khúc, vẫn chưa từng xuất hiện đường cong ngụy dị thế này.
Gần như là bản năng, Diệp Trùng liền cong người tiến lên men theo đường cong ngụy dị đó. Khoảnh khắc đó, Diệp Trùng chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, giống như một người vẫn luôn đi trong nước, bỗng nhiên toàn bộ nước xung quanh đều thoáng cái biến mất, loại cảm giác thoải mái đó, Diệp Trùng chỉ e cả đời cũng không quên được.
Khoảnh khắc đó, trong đầu óc vẫn luôn không chút gợn sóng của Diệp Trùng bị sự vui mừng trước giờ chưa từng có trám đầy. Mỗi ngày không ngừng xung kích cực hạn bản thân, hắn giống như một sợi dây cung, bị kéo căng từng chút, từng chút một, thân thể và tâm lý của hắn thật ra đã bị kéo căng tới tột cùng. Lúc này, tất cả áp lực, toàn bộ đều thoát ra hết. Mất đi tâm trạng cân bằng, Diệp Trùng cũng rất mau liền thoát ra khỏi loại trạng thái này, cho nên sau đó bị Sa Á bắn trúng liên tiếp.
Từ đó về sau, số lần Diệp Trùng tránh khỏi công kích của Sa Á cũng càng lúc càng nhiều. Diệp Trùng rất mau thì đã tìm thấy bí quyết thoát khỏi thần niệm của Sa Á, phải bình tĩnh. Tâm tịnh như nước, điều này đối với hắn mà nói, không hề tồn tại khó khăn gì. Đây vẫn luôn là sở trường của hắn.
Theo việc Diệp Trùng càng lúc càng quen thuộc với thần niệm của Sa Á, số lần xuất hiện của đường cong ngụy dị đó cũng càng lúc càng dày đặc, đường cong mỗi lần xuất hiện đều hoàn toàn khác nhau. Về sau, Diệp Trùng giống như một con cá, có thể thoải mái, tự nhiên bơi lội trong thần niệm của Sa Á. Mà đường cong trong tầm nhìn của hắn cũng từ một đường lúc ban đầu dần dần tăng lên, điều này cũng có nghĩa là, Diệp Trùng có nhiều lựa chọn hơn.
Kỹ năng sau khi mình trở thành giới giả này, Diệp Trùng lúc trước không hề bỏ quá nhiều tâm tư ở mặt này. Thủ đoạn chiến đấu của Diệp Trùng nhiều phi thường, kỹ năng này, hắn chỉ sử dụng qua có vài lần.
Lần này có thể thành công thoát khỏi thần niệm của Sa Á, kỹ năng này có tác dụng quan trọng đặc biệt, đây là điều hắn không ngờ tới.
Tại sao lúc đầu kỹ năng này không có tác dụng, mà về sau lại có thể có hiệu quả rõ ràng như vậy, biến hóa trong này làm Diệp Trùng suy nghĩ thật sâu. Lúc này Diệp Trùng mới phát hiện mình đối với kỹ năng đã có khá lâu này không rành rẽ đến như vậy, hắn trước giờ chưa từng suy nghĩ nguyên lý của nó. Lúc kỹ năng này xuất hiện lần đầu tiên, Diệp Trùng cảm thấy có chút không thể tin nổi, hắn vốn dĩ cho rằng, kỹ năng có vài phần tính chất dự đoán giống thế này nếu như xuất hiện trên người loại thuật thừa sư siêu cấp như là Hoàng Bạch Y ngược lại có thể hiểu được. Xuất hiện ở trên người không có chút thiên phú nào đối với thuật thừa như mình đây, quả thật có chút ngụy dị. Bất quá, sau đó bởi vì cơ hội sử dụng rất ít, Diệp Trùng cũng vẫn luôn bỏ qua vấn đề này.
Đột phá lần này đã thay đổi nhận thức của Diệp Trùng đối với kỹ năng này, nó không hề giống dự đoán của thuật thừa sư, mà chắc là tấn công nhược điểm sau khi trải qua lượng lớn tính toán giống như Mục! Đây cũng là tại sao lúc mới đầu, kỹ năng này không có bất cứ tác dụng gì. Theo sự quen thuộc càng lúc càng lớn của Diệp Trùng đối với thần niệm của Sa Á, hắn giống như một cái quang não, càng lúc càng rõ ràng tham số của thần niệm, như vậy mới có thể dần dần lợi dụng năng lực tính toán siêu mạnh của hắn tìm ra được chỗ hở của thần niệm.
Thế này xem ra kỹ năng này dường như không có chỗ đặc biệt nào, nhưng Diệp Trùng lại hiểu rõ sâu sắc lợi hại của nó. Nếu như bình thường, Diệp Trùng tin rằng, cho dù hắn có quen thuộc với thần niệm của Sa Á thế nào cũng không sao chủ động thông qua đầu óc của mình mà tính toán ra biến hóa trong này, nhưng kỹ năng này lại có thể.
Dưới trạng thái sử dụng kỹ năng này, năng lực tính toán của đầu óc hắn gấp trên trăm lần trạng thái bình thường.
Thật là một kỹ năng đáng sợ!
Từ kết quả mà xét, phong bế huấn luyện lần này cực kỳ thành công. Diệp Trùng không chỉ có được đột phá mà hắn muốn có, mà còn kèm theo một chỗ tốt khác, thân thể vốn dĩ đã cường hãn vô bì của hắn trải qua huấn luyện siêu cực hạn trong khoảng thời gian này, lại tăng thêm một bậc. Sau khi trải qua ba ngày nghỉ ngơi, thân thể Diệp Trùng khôi phục tới trạng thái tốt nhất, hắn lúc này mới phát hiện một điểm này. Sức mạnh hàm chứa trong thân thể làm hắn thoải mái tới mức muốn rên rỉ.
- Không ngờ anh thật sự có thể thành công, chúc mừng anh. Sa Á khàn khàn trầm thấp, nàng thật tâm thành ý chúc mừng Diệp Trùng. Năng lực và liều mạng quên mình của Diệp Trùng, có lúc làm trái tim đã tôi luyện tới mức giống như đá, thép của nàng cũng nảy sinh ra vài phần bất nhẫn. Trong tám mươi ngày này, Diệp Trùng làm sao tôi luyện chính mình, từ sàn thì có thể nhìn ra, toàn bộ sàn của cả phòng huấn luyện nứt thành mảnh vụn còn nhỏ hơn móng tay, cả phòng huấn luyện đều vậy, cực kỳ cân bằng. Đạp trên sàn hơi nặng một chút, mấy mảnh sàn vụn đó sẽ bắn đi khắp nơi. Toàn bộ những thứ này đều là do Diệp Trùng mấy ngày này mạnh mẽ đạp ra.
Trải qua lần phong bế huấn luyện này, Sa Á mới bừng ngộ ra, một thân bản lĩnh tuyệt không tương xứng với tuổi tác này của Diệp Trùng là làm sao có được.
Diệp Trùng đã khôi phục lại từ trong sự vui mừng lúc ban đầu, hắn bình tĩnh tiếp nhận lời chúc của Sa Á: “Cám ơn. Cũng cám ơn cô mấy ngày này cực khổ bồi luyện, không có cô, tôi cũng không thể nào thành công.” Lời Diệp Trùng không hề là lời khách khí. Nếu như không có bồi luyện xuất thần thế này của Sa Á, hắn không thể nào tìm được phương pháp chính xác trong khoảng thời gian ngắn như vậy.
Sa Á cười cười, gương mặt bình thường đó lập tức trở nên sinh động, trong giọng nói của nàng mang theo chút cảm khái: “Tôi trước giờ chưa từng thấy một tên điên bình tĩnh như anh thế này. Không cần cám ơn tôi. Trợ giúp lần huấn luyện này đối với tôi cũng rất lớn, tôi vẫn phải cảm tạ anh đã giúp tôi tìm được một phương pháp tăng cường thực lực.”
- Súng quang ngày mai sẽ cải tạo cho cô. Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, phương thức cảm ơn của hắn rất trực tiếp.
- Tôi không nói cám ơn đâu. Nhưng tôi rất kỳ quái, anh làm sao làm được chứ. Từ sau khi phát giác Diệp Trùng thành công thoát khoải thần niệm của mình lần đầu tiên, Sa Á đã không ngừng thay đổi thần niệm của mình, nhưng vẫn không sao ngăn cản bước chân tiến tới của Diệp Trùng, khóa chốt của thần niệm đối với Diệp Trùng càng lúc càng nhỏ, tới cuối cùng hoàn toàn không sao khóa được.
Thật ra trong lòng Sa Á có chút lo lắng, Diệp Trùng hiện giờ, đối với xạ thủ mà nói, quả thật là sự tồn tại cực kỳ nguy hiểm. Nếu như Sa Á không phải thuộc về Diệp Trùng…
Biểu tình của Diệp Trùng có chút cổ quái: “Tôi cũng nói không rõ được.”
Sa Á có chút hiểu gật gật đầu, nàng biết Diệp Trùng không hề thoái thoát, tới cảnh giới này của bọn họ, có rất nhiều việc đích xác không phải có thể nói rõ được.
Ngày hôm sau, Diệp Trùng liền cải tạo khẩu súng quang cỡ nhỏ màu xám bạc đó tặng cho Sa Á, mà tiền sáu pháo trận của ba tháng, Christine cũng giao tới tay Diệp Trùng.
Cuộc sống của Diệp Trùng dường như thoáng cái lại khôi phục như bình thường, không có huấn luyện điên cuồng, tiết tấu sinh hoạt của hắn đã chậm lại.
Võ thuật đã đột phá, đối với Diệp Trùng mà nói, đích xác là một tin tức tốt. Điều này cũng có nghĩa, đám xạ thủ không điều khiển chiến cơ, không cách nào tạo được uy hiếp cho hắn. Cho nên, Diệp Trùng hiện giờ cần suy nghĩ vấn đề chiến cơ. Nếu như vấn đề này cũng có thể giải quyết, vậy thì Diệp Trùng cũng đã giải quyết hai vấn đề cấp bách nhất.
Ở chỗ này, chiến cơ tương đương với quang giáp.
Thân là xạ thủ cấp tám, chiến cơ của Sa Á cực kỳ tiên tiến, là chuyên môn đặt một công ty chế tạo chiến cơ chế tạo. Công ty có năng lực sản xuất chiến cơ của Đông Vân có rất nhiều, nhưng có năng lực thiết kế chiến cơ lại đếm trên đầu ngón tay, mà công ty Phoenix Scooter chính là một trong số đó. Chiến cơ của Sa Á chính là đặt chế tạo từ công ty này, tên của nó là: Hồng Âm.
So với mấy chiến cơ tiêu chuẩn bán trên thị trường đó, Hồng Âm về mặt ngoại hình có sự khác biệt cực kỳ rõ ràng. Ngoại hình của nó là một hình tam giác gần như hoàn toàn đều, nhưng chỉ có khi đứng ở hông chiến cơ mới phát hiện đường cong và chỗ nhô trên hai cạnh chiến cơ. Trong tầng khí quyển, tốc độ cao nhất của chiến cơ này gần như có thể đạt tới cùng tốc độ của Thần, bởi vì nó càng phù hợp với không khí động lực học, còn lực cản không khí Thần chịu lớn hơn.
Ở trước biểu tình mang theo vài phần đau đớn của Sa Á, Diệp Trùng gỡ Hồng Âm thành tám khối, hắn cuối cùng đã tìm thấy động cơ của cái chiến cơ này.
Kết cấu của loại động cơ này làm trước mắt hắn sáng lên, đây là khoa học kỹ thuật cao thật sự hắn phát hiện lần đầu tiên ở chỗ này. Tư duy thiết kết loại động cơ này cực kỳ tiên tiến, nhưng nó vẫn không hề đủ làm cho tốc độ của chiến cơ cùng trọng lượng có thể đạt tới mức độ của Thần. Vật liệu chỗ này mới có tác dụng mang tính quyết định, chúng không chỉ có tính năng vật lý xuất sắc, mà chất địa còn cực nhẹ.
Thứ chủ yếu nhất trong tài liệu Hồng Âm sử dụng là một loại gỗ nhẹ màu đỏ gọi là Chủng phiêu mộc, chất địa của nó nhẹ liệt vào hàng đầu trong tất cả vật liệu gỗ, với lại tính năng vật lý của nó cũng cực kỳ xuất sắc, nhưng giá của nó cực kỳ đắt. Giá của Hồng Âm càng đắt đến bất ngờ. Ngoài ra, do tốc độ quá nhanh, mà trọng lượng bản thân lại nhẹ, độ khó trong việc điều khiển nó cực cao, chỉ có xạ thủ cấp tám thực lực siêu quần mới đi mua loại chiến cơ kiểu này.
Diệp Trùng lắc đầu, tính thực dụng của loại phi hành khí chuyên môn thiết kế vì tầng khí quyển quá nhỏ. Tốc độ trong tầng khí quyển của Thần và Hồng Âm tuy gần nhau vô cùng, nhưng nếu như ở trong vũ trụ, tốc độ của Thần nhanh hơn Hồng Âm xa. Với lại, tính linh hoạt của Thần, Hồng Âm càng không so được. Mà Hồng Âm sở dĩ có thể đủ gây uy hiếp cho Thần, chính là vì nó có một thiết bị Diệp Trùng không hiểu, Hồn viên nghi.
Sa Á biểu diễn phương pháp sử dụng Hồn viên nghi ngay tại chỗ, ánh sáng chớp chớp đó làm Diệp Trùng cảm thấy cực kỳ mới mẻ. Với Diệp Trùng, Hồn viên nghi tương đương với bàn điều khiển chính dùng thần niệm để điều khiển.
Thần niệm khóa mục tiêu, thần niệm khống chế hỏa lực của chiến cơ, so với việc thông qua màn hình phát hiện kẻ địch trước, sau đó lại nhập chỉ lệnh trên bài điều khiển chính của quang não bình thường, quả thật là nhanh chóng hơn nhiều. Đây cũng là tại sao khi Thần đối mặt mấy chiến cơ này sẽ rơi vào thế hạ phong.
Hồn viên nghi thần kỳ có chút giống quả cầu thủy tinh này mới là thứ lợi hại nhất của cái chiến cơ này.
Đáng tiếc mình không có chút thần niệm nào, với nó cũng không có bất cứ biện pháp nào.
Chính ngay lúc này, Tô Môn Tây Gia Hoa tới.
Diệp Trùng cảm thấy rất kỳ quái, chẳng lẽ kẻ thống trị của một quốc gia lại nhàn nhã tới mức độ này sao?
Ánh mắt đầu tiên Tô Môn Tây Gia Hoa nhìn thấy Diệp Trùng, sắc mặt liền có chút thay đổi, cùng biến sắc với hắn, còn có mấy cận vệ cận thân bên cạnh hắn.
Tô Môn Tây Gia Hoa hít một hơi thật sâu, ngữ khí lập tức khôi phục bình thường, cười nói: “Không ngờ, thật là không ngờ a! Ngươi quả nhiên là người vĩnh viễn sẽ mang lại sự vui mừng cho ta a.”
Diệp Trùng không để ý tới sự cảm khái của Tô Môn Tây Gia Hoa, hỏi rất trực tiếp: “Tìm ta có việc gì?” Lập tức nhíu mày: “Thi đấu toàn quốc vẫn còn rất sớm mà.”
Tô Môn Tây Gia Hoa cười khan hai tiếng: “Chẳng lẽ ta không có việc gì thì không thể tới sao? Nghe nói ngươi gần đây huấn luyện rất cực khổ, ta liền thuận tiện tới xem ngươi, ừm, vừa hay dẫn ngươi ra ngoài thoải mái một chút.”
Thị vệ bên cạnh Tô Môn Tây Gia Hoa đối với việc trước mắt đã quen như thường, bệ hạ dường như thường không có cách nào với thiếu niên này.
Diệp Trùng không nói gì, chỉ nhìn Tô Môn Tây Gia Hoa.
Đối với loại mềm cứng không ăn này của Diệp Trùng, trong mắt Tô Môn Tây Gia Hoa lóe qua một tia sắc lạnh. Bất quá, lập tức khôi phục như thường, nhẹ giọng giải thích: “Đây cũng là một bước trong kế hoạch.”
- Ừm. Diệp Trùng nhìn Tô Môn Tây Gia Hoa một cái, tuy hắn không sao hiểu được mấy thứ này, nhưng hắn cũng tin Tô Môn Tây Gia Hoa tuyệt không phải là loại người thích lãng phí thời gian.
Phủ đệ của thân vương Đức Tắc Ni Áo nằm ở khoảng đất phồn hoa nhất Tô thành, âm nhạc liên tục vang ra từ bên trong thường làm người đi trên đường ngưỡng mộ ngước mắt nhìn vào trong. Dạ hội của thân vương cực kỳ nổi tiếng ở Tô thành, rượu ngon gái đẹp ở chỗ này chưa từng thiếu, danh sĩ phong lưu tự nhiên cũng trước giờ không thiếu. Nơi này không chỉ có âm nhạc sư nổi tiếng nhất biểu diễn, mà còn có đầu bếp đỉnh cấp đếm trên đầu ngón tay của cả nước Đông Vân, nơi này là du lạc viên (chốn ăn chơi) của đám quý tộc thượng tầng chân chính. Có tư cách tham gia dạ hội thân vương là một loại tượng trưng của địa vị. Chỉ có tham gia dạ hội của thân vương mới có thể nói rõ ngươi đã được sự chấp nhận của cả giới quý tộc. Rất nhiều người nghĩ trăm phương ngàn kế để có được một tấm thiệp mời dạ hội, ở chợ đen, một tấm thiệp mời dạ hội thân vương không ghi tên, mỗi lần đều đấu giá bán với giá trên trời.
Thân vương Đức Tắc Ni Áo là chú của Tô Môn Tây Gia Hoa, địa vị của vị thân vương này cực kỳ tôn quý. Lúc Tô Môn Tây Gia Hoa còn nhỏ từng ở trong phủ thân vương một thời gian khá dài, cảm tình với thân vương cực tốt. Vị thân vương này tuy thân phận tôn quý, nhưng chưa từng câu nệ, đối với chính sự trước giờ không can dự vào, mà lại hao phí nhiều tâm tư hơn vào ca múa, dạ hội.
Nhưng đừng có mà coi thường sức ảnh hưởng về chính trị của thân vương Đức Tắc Ni Áo. Mà tân vương đăng vị, càng làm loại sức ảnh hưởng này của y được tăng cao với mức độ lớn. Nhưng y vẫn giữ thấp giọng, trước giờ không phát biểu ý kiến của mình vào việc chính trị.
Đức Tắc Ni Áo là dạ hội đám quý tộc thích nhất, nơi này có bố trí theo quy cách khác, còn có không khí thoải mái, làm nó trở thành lựa chọn đầu tiên để đám quý tộc thoải mái xã giao.
Thân vương Đức Tắc Ni Áo dáng vẻ cao to, thô hào, sắc mặt hồng nhuận, giọng nói nói chuyện cực kỳ sang sảng.
- Ha ha, công tước đại nhân có một khoảng thời gian kha khá không tới chỗ này của bổn vương rồi, chẳng lẽ đã tìm được chỗ vui vẻ mới rồi sao? Vậy thì nhất định phải nói cho bổn vương biết a. Nhìn thấy công tước Uy Luân, thân vương Đức Nặc Ni Áo ha hả cười lớn, tiến lên ôm xiết lấy hắn một cái (NV: hùng bão: ôm của gấu: một cách thức ôm làm người ta cảm thấy an toàn). Công tước Uy Luân tránh không kịp, liền bị thân vương Đức Nặc Ni Áo ôm chặt, trên mặt lúc đó lộ ra biểu tình đau khổ và ảo não, miệng vội vàng hét: “Nhẹ chút, nhẹ chút, ngài muốn bộ xương già này của ta đều bị gỡ ra sao?” Công tước Uy Luân cũng là một trong những quyền thần quan trọng nhất trước người bệ hạ. Lão đầu bóc bạc phơ, nhưng da dẻ bảo dưỡng cực tốt, gương mặt có vẻ mệt mỏi.
Đức Nặc Ni Áo đánh giá công tước Uy Luân trên dưới, kinh ngạc nói: “Sao thế? Chẳng lẽ tối qua… “ Lão lộ ra một biểu tình ám muội hiểu rõ trong lòng.
- Ta từng tuổi này rồi, nào có tinh lực đi chiếu cố mấy đám đĩ đó (sorry, nguyên tác nó thế, chỗ ăn chơi mà). Công tước Uy Luân cười khổ nói.
- Vậy làm sao thế? Thân vương Đức Nặc Ni Áo ngụy dị hỏi.
Biểu tình của công tước Uy Luân trở nên càng thêm đau khổ: “Còn không phải vì lễ chúc mừng của bệ hạ, bệ hạ bỗng tuyên bố cử hành thi đấu toàn quốc, người trên tay ta hiện giờ toàn bộ đều phái ra hết rồi, nhưng vẫn thiếu không đủ. Hai ngày nay ta cũng sắp phát điên rồi, hôm nay không dễ gì có được cơ hội thở, liền chạy tới chỗ này của thân vương thoải mái một chút.”
- Làm sao lại không đủ người chứ? Thân vương Đức Nặc Ni Áo lại một lần nữa ngạc nhiên. Công tước Uy Luân là đại thần nội vụ của bệ hạ, nắm giữ gần như lực lượng nhân sự của cả Tô thành, lão lại gào người không đủ, điều này làm sao làm thân vương Đức Nặc Ni Áo không ngạc nhiên?
Mặt công tước Uy Luân đã hoàn toàn thành trái khổ qua: “Lễ mừng của bệ hạ lập tức sẽ tới. Sứ đoàn các nước, đại biểu quan viên các nơi phái tới, mấy thứ này đều cần người tiếp đãi.”
- Đúng vậy. Đức Nặc Ni Áo gật đầu.
- Lễ mừng của Bệ hạ phải cử hành cuộc thi đấu đáng chết đó, tin tức này ngài nhất định cũng biết rồi. Công tước Uy Luân rõ ràng cực kỳ không thích cái gọi là cuộc thi đấu.
- Ha ha, đương nhiên biết. Lúc đó ta cũng cao hứng rất lâu, đã rất lâu không có việc vui như thế rồi, tới lúc đó chính là quyết đấu đỉnh cao a, chỉ nghĩ thôi thì đã làm người ta kích động dữ dội.
- Ừ, đương nhiên, nếu như không cần ta tới chủ trì mấy việc này, ta cũng nhất định sẽ giơ hai tay tán thành cuộc thi đấu. Đây là một loại phương thức giải trí mới tốt làm sao a! Công tước Uy Luân biểu tình khoa trương nói: “Nhưng mà, lại là ta tới chủ trì mọi thứ này. Trời ơi, ta dám khẳng định, trong cuộc đời này của ta, khoảng thời gian này là lần tiêu hao tâm sức lớn nhất. Ngài xem, ta ngay cả nếp nhăn cũng có rồi.”
Từ trên gương mặt bảo dưỡng rất tốt đó của công tước Uy Luân, thân vương Đức Nặc Ni Áo không có phát hiện, nhưng sự mệt mỏi trong thần sắc lại vừa nhìn liền có thể nhìn ra. Thân vương Đức Nặc Ni Áo không hiểu hỏi: “Ngài tại sao chật vật thế này chứ?”
Biểu tình công tước Uy Luân sắp khóc tới nơi: “Quá nhiều! Người quả thật quá nhiều! Tô thành hiện giờ đã sắp bị người từ các nơi trên cả nước tràn về chen chúc nát luôn rồi. Lễ mừng của bệ hạ, thi đấu toàn quốc.” Công tước Uy Luân bẻ đầu ngón tay, đuối sức nói: “Còn có cuộc thi chế tạo vũ khí, chính là một tuần sau lễ mừng của bệ hạ. Toàn bộ dồn thành một cục. Ngài không phải không biết, mỗi thứ này đều làm đầu ta to ra, ba việc này dồn thành một cục. Vậy có còn muốn ta sống không?”
Thân vương Đức Nặc Ni Áo đồng tình nhìn công tước Uy Luân: “Công tước đại nhân phải bảo trọng cho tốt a.”
Bỗng, biểu tình công tước Uy Luân thu liễm lại, toàn bộ tất cả tâm tình vừa rồi đều không cánh mà bay, giống như biến thành một người khác: “Bất quá, ra sức vì bệ hạ, đối với mấy người làm thần tử chúng ta mà nói, không thể chối từ.” Trong ánh mắt khinh thường của Đức Nặc Ni Áo, công tước Uy Luân nhìn xung quanh, đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Nghe nói, bệ hạ là sau khi trở về từ trang viên đó mới tuyên bố sắc lệnh cử hành cuộc thi đấu toàn quốc, ngài nói xem, việc này có phải có quan hệ gì đó với chủ nhân trang viên đó không?”
Thân vương Đức Nặc Ni Áo lộ ra vài phần cảnh giác, cười hì hì, cũng đè thấp giọng nói: “Hì hì, cái này thì ta không biết. Tin tức của chủ nhân trang viên đó thật thật giả giả quá nhiều, ta quá lười, quả thật lười đi hỏi.”
- Hai vị, đang bàn gì thế? Bỗng một giọng nói sang sảng cắt ngang hai người.
Hai người giật mình, ngước đầu nhìn, thì ra là quân đoàn trưởng quân đoàn số một, Minh Tiêu. Cho dù ở trường hợp thế này, hắn vẫn một thân quân phục thẳng thớm, cực dễ làm người ta chú ý. Trên tay Minh Tiêu cầm một ly rượu đỏ, vừa nói vừa đi về phía này.
- Đại nhân Minh Tiêu lần này lại chịu nể mặt, thật là mặt trời mọc từ đằng tây a. Thân vương Đức Nặc Ni Áo nhìn thấy Minh Tiêu, câu đầu tiên chính là đâm thọc như vậy.
Đại nhân Minh Tiêu tính khí dữ dội trong truyền thuyết lại không chút để bụng, cười hích hích: “Hai ngày nay quả thật nhàn nhã phát hoảng, nghe nói Tuyết cáp (cóc tuyết) chỗ này của ngài làm có mùi vị cực ngon, tối nay rãnh rỗi liền tới xem sao.”
Uy Luân quái gở nói: “Đại nhân Minh Tiêu nghe đồn vẫn luôn trong sạch, giữ luật, không ngờ lần này lại vì Tuyết cáp mà cúi người. Chậc chậc, không dễ dàng, thật sự không dễ dàng. Ta nói thân vương ngài phải thưởng cho đầu bếp thật tốt a.”
- Đúng đó, đúng đó. Đức Nặc Ni Áo phụ họa nói.
Minh Tiêu ha hả cười lớn, giọng nói cực vang, cười mà như không nhìn hai người: “Ủa, hai vị, một vị là đại thần nội vụ tay nắm trọng quyền, vị còn lại là thân vương cao quý, chẳng trách ăn ý như thế, với lại nói chuyện nhập tâm như vậy, thần bí như vậy, không phải là đại sự quân quốc gì đó chứ? Thật là làm người thô lỗ như tôi đây vô cùng tò mò a.”
Người xung quanh đều dỏng tai chú ý từng tí động tĩnh bên này. Đại nhân Minh Tiêu và công tước Uy Luân, thân vương Đức Nặc Ni Áo lúc trẻ đều là bạn thân, rồi sau này bất đồng của ba người lại càng ngày càng lớn. Giữa quân đội và đại thần khác, quan hệ cực kỳ tệ hại, đặc biệt là Minh Tiêu và công tước Uy Luân, thân vương liền trở thành bước đệm giữa hai người.
- Nghe nói khoảng thời gian trước, đại nhân Đỗ Phụng, ái tướng dưới tay đại nhân, bộ hạ tử thương vô số, ta và thân vương đang thương lượng đi an ủi một phen. Đoàn trưởng Đỗ Phụng chiến công hiển hách, thủ hạ nghĩ chắc cũng là lính mạnh, tướng tinh, lần này bị thương nặng, chính là tổn thất của quốc gia, hỗ trợ một phen cũng nói rõ chút tâm ý của tôi. Công tước Uy Luân lạnh lẽo nói.
Sắc mặt Minh Tiêu biến đổi, lập tức khôi phục như thường: “Ủa, cũng không biết công tước Uy Luân có được tin tức này từ chỗ nào. Ài, hiện giờ đặt điều điêu ngoa quả thật lợi hại! Chẳng trách bệ hạ ba lần bốn lượt hạ lệnh, tuyên truyền tin giả là tội lớn, thì ra là vậy, thì ra là vậy a!”
Lần này là sắc mặt công tước Uy Luân thay đổi, ý trong lời Minh Tiêu rất rõ ràng, bệ hạ không hy vọng những tin tức này lan truyền khắp nơi.
Đức Nặc Ni Áo không biết làm sao nhìn hai người chơi chọi gà: “Ta nói hai người các ngươi, sao lại giận dữ thế chứ? Nào nào nào, uống rượu, uống rượu!”
Chính ngay lúc lão đang muốn nâng ly, bỗng người hầu thần sắc hốt hoảng chạy lại, thấp giọng bên tai thân vương.
Minh Tiêu và công tước Uy Luân gần thân vương nhất, nghe thấy rõ ràng, hai người nhìn nhau, lập tức tách ra như bị điện giật, thần sắc hai người có chút dị dạng.
Bệ hạ đến rồi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK