Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Diệp Trùng buộc chặt dây thừng trên người, đường kính của dây thừng chỉ có 5mm, nhưng có thể chịu được lực kéo mấy chục tấn. Diệp Trùng không chỗ mượn lực chỉ có thể không ngừng dùng đầu ngón chân điểm lên tường, tiến lên theo hình chữ Z. Đầu ngón chân của Diệp Trùng tuy rằng điểm lên tường nhưng không hề phát ra tiếng động nào, giống như một con ly miêu (hình như là con cầy hương) đi săn đêm, linh mẫn kinh người.

Cửa an toàn cuối lối đi rộng mở, giúp Diệp Trùng khỏi mất công ra tay.

Sau cửa an toàn là cầu thang mạn (cầu thang bên sườn tàu), đối với tàu vũ trụ, Diệp Trùng mù tịt, bây giờ đang ở nơi nào, tác dụng của phương hướng các loại đều không biết, Diệp Trùng càng cẩn thận hơn. Vịn cầu thang mạn, cẩn thận đi xuống dưới.

Đột nhiên, leng keng vài tiếng đập của kim loại truyền tới tai của Diệp Trùng, Diệp Trùng trong lòng khẽ run, lập tức tắt đèn laser trên tay. Diệp Trùng trước giờ không có thói quen đặt mình vào những vị trí bắt mắt. Như thế, thông thường sẽ chết rất nhanh. Nheo mắt lại, ra sức thích ứng với hoàn cảnh tối tăm, hai tai ép lên tường kim loại, cẩn thận nghe ngóng.

Tiếng bước chân, không sai, chính là tiếng bước chân! Diệp Trùng dám xác định tuyệt đối không nghe lầm! Xác định được phương hướng đại khái, Diệp Trùng khẽ hạ thấp người, từ từ bay xuống dưới.

Dò tìm trong bóng tối tĩnh lặng là một việc thử thách rất lớn tới ý chí của con người!

Đèn tắt, lửa không, bản thân lại không quen thuộc hoàn cảnh, muốn tìm ra kẻ mai phục, lại phải nhờ vào may mắn thôi!

Diệp Trùng loanh quanh vô định, hắn hiện giờ căn bản không hy vọng có thể gặp được đối phương, bởi vì hắn hiện giờ đã hoàn toàn mất đi cảm giác về phương hướng, từ lúc vừa ra khỏi cầu thang mạn chẳng bao lâu, hắn liền phát hiện hoàn cảnh khó khăn của mình. Không dám mở đèn laser, hắn hoàn toàn chỉ nhờ vào cảm giác, nhưng địa hình phức tạp ra ngoài dự kiến của hắn.

Cũng may là trên người vẫn còn buộc dây thừng, nếu không, hắn thật sự không dám tin rằng mình có thể trở về.

Đột nhiên, thanh âm dường như lớn dần, dần dần tiến gần tới nơi này. Diệp Trùng không dám khinh suất, áp tai xuống đất, muốn thu được thêm tin tức, nhưng khi tai hắn vừa tiếp xúc nền nhà, tất cả âm thanh đột nhiên biến mất, giống như thanh âm vừa mới văng vẳng truyền lại chỉ là ảo giác mà thôi.

Một lớp da gà dày đặc tự nhiên nổi lên, Diệp Trùng không khỏi rùng mình. Lúc này lấy bất biến ứng vạn biến mới là đúng, Diệp Trùng tự an ủi mình như vậy.

Diệp Trùng đợi hồi lâu, tình huống bất thường nào cũng không xảy ra, chẳng lẽ thật sự là mình quá khẩn trương? Dẫn tới ảo giác? Nghĩ tới thời gian của hộp cứu sinh không còn nhiều, bây giờ đối với hắn mà nói, mỗi một giây thời gian đều vô cùng quý giá, có thể sớm một bước tìm được thiết bị cứu sinh, có lẽ chính vài giây đó cực kỳ có khả năng quyết định mình sống hay chết!

Diệp Trùng cắn răng, tìm thiết bị cứu sinh mới là yêu cầu bức thiết nhất bây giờ của hắn, nếu cứ né tránh thế này, chỉ e rằng nếu nơi này có người, còn là kẻ địch, bản thân nhất định sẽ bị ngạt thở mà chết trước khi bị kẻ địch giết.

Quyết định xong, Diệp Trùng liền tính toán bắt đầu con đường tìm sự sống của hắn.

Nghĩ tới tên kia, tuy rằng có khả năng trở thành bia sống cho kẻ địch, nhưng cái mạng nhỏ vẫn gấp hơn.

Diệp Trùng vừa chuẩn bị mở đèn laser trên cổ tay, đột nhiên, dị biến xảy ra!

Thân thể Diệp Trùng vốn không có tí trọng lực nào, đột nhiên giống như có người ở phía dưới túm lấy, vốn đang khẩn trương ở trên cao, Diệp Trùng không chút do dự nhanh như chớp rút ra trủy thủ, tay phải khẽ lật, tuy rằng tối đen như mực, một đạo hàn quang sắc lạnh trong bóng tối lóe lên thấy rõ.

Một phát nhanh như vậy, Diệp Trùng cho rằng chắc thắng, không ngờ rằng lại lạc vào khoảng không.

Diệp Trùng không khỏi khẽ ngạc nhiên, cũng chính khoảnh khắc phân tâm này, thân thể to lớn của Diệp Trùng “binh” một tiếng nện xuống nền nhà, tuy Diệp Trùng mạnh mẽ cũng té tới mày choáng mắt hoa.

Gần như đồng thời, trước mắt lập tức sáng chóa lên, Diệp Trùng có mắt như mù, dưới sự hoảng hốt, Diệp Trùng lăn tròn, tránh dưới một cái quầy vừa rồi còn trôi nổi sau lưng.

Diệp Trùng đáng thương, có thể nói là xui xẻo liên tiếp, hắn sao cũng không ngờ, cái động tác bảo vệ mình theo tiềm thức này lại trở thành…

Binh, cái quầy to lớn nặng tới hơn 300 bảng (1 bảng = 0.9072 kg), không có gì cản trở, đập thật mạnh lên thân thể Diệp Trùng. Mắt Diệp Trùng do trong hoàn cảnh tối đen như mực đột nhiên gặp phải ánh sáng khá mạnh mà làm cho mắt bị mù tạm thời, hơn nữa không đợi hắn trở lại bình thường, cú đánh có thể so với tấn công của quang giáp này nhất thời làm cho đầu óc Diệp Trùng choáng váng luôn.

Cái quầy lớn bằng kim loại từ độ cao 3 mét đập xuống, cổ họng Diệp Trùng chợt ngọt, rồi không nhịn được, một ngụm máu phun ra, sau đó liền hôn mê.

Chỉ thấy tất cả đèn đều sáng lên, những tạp vật vỡ nát vốn đang trôi nổi trên không, không hẹn mà cùng ào ào rơi xuống, trọng lực đột nhiên xuất hiện, cả căn phòng nhất thời trở nên thoáng đãng hơn nhiều. Lối vào của cầu thang mạn đột nhiên toàn bộ đóng lại, trần nhà từ từ thổi ô-xy ra.

Diệp Trùng đương nhiên không biết chuyện gì xảy ra, hắn với hình dáng chữ Đại (大) bị đè dưới cái quầy lớn, chỉ lộ ra hai tay hai chân.

Cửa phòng đột nhiên mở ra, một vị thiếu niên tướng mạo thanh tú và một người toàn thân được bao phủ bởi áo giáp tiến vào.

Thiếu niên giống như phát hiện tân đại lục: “Số 2, ở đây vẫn còn một người kìa!”

Người mặc áo giáp trả lời: “Thiếu gia, chúng ta đi xem sao, nhưng khả năng còn sống rất thấp!”

Thiếu niên nhìn thấy thảm trạng của Diệp Trùng, không khỏi lộ ra vẻ mặt không nỡ nhìn: “Đây thật là quá thảm, bị đè thành tương thịt rồi!”

Số 2 bước tới, hai tay nắm lấy hai bên cái quầy kim loại, không phí chút sức lực nào đã nhấc cái quầy kim loại nặng hơn 300 bảng này lên, sau đó nhẹ nhàng để sang một bên, cả quá trình đều cực kỳ ung dung, cái quầy kim loại đó trên tay hắn giống như bọt xà phòng vậy.

Số 2 lật Diệp Trùng lại kiểm tra một chút, kinh ngạc nói: “Người này vẫn còn sống!”

Thiếu niên không thể tin nói: “Không thể nào, tên này vẫn là người sao?”

Số 2 cũng rất khó tin: “Xem thế nào cũng không giống người khỏe mạnh a!” Thể hình của Diệp Trùng rõ ràng khá là thanh mảnh, hoàn toàn không tương xứng với lực lượng chứa trong thân thể, cực kỳ dễ bị lừa. Ngay cả Mục cũng vô cùng kinh ngạc khi lực lượng của hắn không ngừng gia tăng nhưng thể trọng lại không có chút thay đổi.

Số 2 đột nhiên nhíu mày: “Người này rất lạ, tôi tại sao dường như chưa từng thấy qua hắn?”

Thiếu niên cũng phụ họa nói: “Đúng a, ta hình như cũng chưa gặp qua hắn!”

- Chất liệu, hình thức của quần áo cũng rất kỳ lạ, rất ít gặp, trên thuyền chúng ta nhất định không có loại quần áo này!” Số 2 nhìn qua Diệp Trùng, sau đó kết luận.

Thiếu niên kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ hắn không phải là người trên thuyền chúng ta? Vậy hắn làm sao vô đây được?”

Số 2 cũng nghĩ không ra, ánh mắt vô tình nhìn qua tay của Diệp Trùng, đến khi nhìn thấy trủy thủ của Diệp Trùng, mắt của số 2 mau chóng co rút lại, hắn kinh nghiệm phong phú, vừa nhìn đã biết cái trủy thủ này hoàn toàn là dùng để thực chiến, hàn ý dày đặc trên mặt giống như khoe khoang nó tuyệt đối không chỉ tước đoạt qua một sinh mạng.

Hai tay số 2 nhanh chóng hướng tới thanh trủy thủ này tóm lấy, một người lạ có lai lịch không rõ ràng nằm trước mặt thiếu gia, trên tay còn nắm một vũ khí giết người, hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này, mặc dù người này có thể đã bị thương nặng. Cẩn thận là phẩm chất hắn phải có, bảo vệ an toàn của thiếu gia là nhiệm vụ của hắn.

Vừa vặn là Diệp Trùng đúng lúc này cũng từ từ tỉnh lại, cũng không ngờ là, nhìn thấy đầu tiên khi mở mắt lại là nhìn thấy một cánh tay sắt đang nhanh chóng bay tới tóm mình.

Lông tơ đột ngột dựng đứng, hai mắt Diệp Trùng mãnh liệt mở to!


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK