Thân Như Tuyết ở xa xa nhìn đám học viên ở sân huấn luyện đối diện đang thực hiện huấn luyện điên cuồng, trong lòng cảm khái giáo quan của tổ hai mươi lăm này quả nhiên không phải nhân vật bình thường. Nàng đối với Diệp Trùng, ngược lại không hề phức tạp như Thương nói, chỉ là trong lòng có chút tò mò mà thôi, cho nên mới ra tay thử xem. Quả nhiên giống như dự liệu của nàng, thực lực của giáo quan tổ hai mươi lăm bị mọi người cười chê này không hề tệ hại giống như trong tưởng tượng. Nhưng cụ thể cao thế nào, nàng tới giờ vẫn nhìn không thấu.
Từ tin tức trong miệng mấy học viên nữ của tổ hai mươi lăm mà suy đoán, vị giáo quan không thích nói cười này của tổ hai mươi lăm, trình độ võ thuật cao siêu, trình độ quang giáp tới tận bây giờ vẫn chưa lộ ra, nhưng chắc là cũng không tệ.
Thân Như Tuyết gạt bỏ dự định thăm dò thêm bước nữa của mình, từ huấn luyện tổ hai mươi lăm hiện giờ đang thực hiện thì có thể nhìn ra, thiếu niên này không phải là thứ lương thiện gì, tuyệt đối là một người thủ đoạn độc ác, loại người này, nàng không muốn trêu chọc.
Nhìn đám học viên từng người từng người một không chút sợ hãi lao về phía chướng ngại vật, Diệp Trùng gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn ra. Mấy học viên này đã sớm quen với loại phương thức viễn chiến, vừa gặp phải chiến đấu, bọn họ thường sẽ theo bản năng kéo dãn khoảng cách với đối phương. Bọn họ sẽ sợ tới gần đối phương, đầy gần như là chướng ngại tâm lý của tất cả sư sĩ viễn chiến.
Nếu như một cửa này bọn họ cũng không qua được, với cái nhìn của Diệp Trùng, không cách nào trở thành một sư sĩ cận chiến đạt chuẩn. Vì đập tan loại chướng ngại tâm lý này, Diệp Trùng mới sắp xếp huấn luyện xem ra điên cuồng thô bạo như vậy.
Bất quá, bây giờ xem ra hiệu quả vẫn khá tốt, ít nhất trước mắt xem ra mọi người đều đã khắc phục được loại chướng ngại tâm lý này, còn sau này có ám ảnh tâm lý hay không thì không ở trong phạm vi suy nghĩ của hắn.
Mấy học viên này đều có căn cơ võ thuật khá tốt, ngay cả mấy học viên nữ cũng có thể coi như nửa cao thủ. Đám học viên hoàn thành hai giai đoạn đang thảo luận với nhau làm sao tiến hành cận chiến quang giáp. Diệp Trùng không hề can thiệp, hắn cảm thấy, để bọn họ tự mình thử trước một chút rồi mình mới tới dạy thêm một chút, độ khó sẽ nhỏ hơn nhiều.
Nhưng điều làm hắn có chút kinh ngạc là mấy tên này lại đánh có bài bản hẳn hoi, có vài tên, sau khi có thể đột phát chướng ngại tâm lý thì càng thêm thoải mái, phong cách tác chiến cực kỳ tàn bạo.
Tố chất của đám học viên này quả nhiên không tệ! Đặc biệt là thiếu niên tên gọi Tây Thanh đó, là người bình tĩnh, trầm ổn, cho dù ở trong thế yếu cũng chưa từng hoảng hốt, ngược lại thường có thể chuyển bại thành thắng.
Ừ, đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, Diệp Trùng đắn đo trong lòng.
Sinh hoạt của Diệp Trùng mau chóng trở nên có quy luật. Mỗi ngày, hầu hết thời gian của hắn đều bỏ trên người đám học viên này, thời gian còn lại không phải làm quen sử dụng Mãnh nam thì là vào mạng mô phỏng. Ngược lại, Thương chẳng thấy bóng dáng đâu, không biết đi làm gì.
Khoảng thời gian này, tin tức sôi sục nhất trong mạng mô phỏng không ngoài nơi nào phát hiện tông tích Xích vĩ thú, bao nhiêu người chết, mất tích vân vân… Người sáng mắt vừa nhìn liền có thể nhìn ra, Xích vĩ thú không biết từ con đường nào mà đã bắt đầu lẻn vào bên trong Hôi cốc. Tin tức dọa người nhất trong này lại là một đoạn ghi hình, trong đoạn ghi hình, một con Xích vĩ thú đã nuốt chửng lượng lớn tấm năng lượng, cuối cùng đã xảy ra dị biến.
Đoạn ghi hình này vô nghi là truyền đạt tới mọi người một tin tức, loại sinh vật này có thể hấp thu năng lượng thuần túy. Diệp Trùng coi đoạn ghi hình này không có quá nhiều kinh ngạc, với hắn, đây chỉ là một bằng chứng cho suy đoán của Griffiths.
Sự len lỏi vào sâu của Xích vĩ thú làm cả Hôi cốc gần như hoàn toàn náo động. Giống như trong thoáng chốc, Hôi cốc liền khói lửa khắp nơi, trị an các nơi mau chóng trở xấu. Chiến đấu giữa con người và Xích vĩ thú cũng không còn là tin tức gì đó.
Sau khi Xích vĩ thú tiến vào tầng khí quyển, ưu thế ngược lại càng thêm rõ ràng. Nhân loại thường phải bỏ ra cái giá cao hơn mới có thể tiêu diệt chúng. Hiện giờ, thiếu hụt đối với sư sĩ cận chiến đã không còn là tiền tuyến, gần như mỗi thành thị, hiện giờ đều thiếu sư sĩ cận chiến dữ dội.
May mà cho tới trước mắt, về mặt giành giật ở nội địa Hôi cốc, nhân loại vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối. Nhưng Diệp Trùng tính toán một chút thì lại phát hiện số lượng Xích vĩ thú phát hiện của cả Hôi cốc mỗi ngày đang tăng lên mau chóng.
Ở một số hành tinh, mọi người hiện giờ đã không dám rời khỏi thành phố quá xa, chỉ sợ ở ngoài hoang dã gặp phải Xích vĩ thú đột nhiên chui ra. Mấy thành thị này hiện giờ giống như một pháo đài, vòng ngoài của nó đã bố trí lượng lớn lực lượng chiến đất. Sư sĩ nơi đó vì bảo vệ nhà cửa của mình, không nghĩ tới bản thân, đây cũng là nguyên nhân quan trọng tại sao tới tận trước mắt, Xích vĩ thú vẫn không đột nhập vào thành thị.
Chỉ sợ loại tình huống này sẽ càng lúc càng khốc liệt, Diệp Trùng nhìn sơ đồ tần suất xảy ra sự cố mình mới vừa hoàn thành, đường cong tươi rói đó đang dâng cao lên một cách cấp tốc.
Giới bị của Minh Âm thành cũng bắt đầu trở nên nghiêm ngặt, trên đường phố linh tinh vài người đi đường, vắng lạnh vô bì. May mà hành tinh Heiner cách tiền tuyến không hề xa, lực lượng quân sự gần đó rất mạnh, vấn đề an toàn về tổng quát vẫn được bảo đảm.
- Diệp tử! Thương rất lâu không lên tiếng đột nhiên trồi lên mặt nước.
- Thương! Diệp Trùng ngớ người.
- Hì hì, cho ngươi biết một tin tức tốt nè… Thương hưng phấn vô cùng.
Tây Thanh lê đôi chân nặng chịch, lết từng bước về phía máy dinh dưỡng. Mở nắp trên máy dinh dưỡng ra, hắn cũng mặc kệ hình thức gì đó, bùm một tiếng, nhảy vào trong. Dung dịch dinh dưỡng trong máy dinh dưỡng có thể mau chóng bổ sung các loại chất cần thiết trong cơ thể hắn, làm hắn có thể khôi phục thể lực trong thời gian ngắn nhất.
Lúc trước, thiết bị đắt đỏ giống thế này đối với hắn mà nói, chỉ có thể mong mà không thể có. Hắn đã sớm nghe nói rất nhiều chỗ tốt của thứ này, bây giờ có cơ hội sử dụng, nào lại lãng phí, hắn mỗi ngày đều kiên trì sử dụng máy dinh dưỡng. Máy dinh dưỡng tuy công hiệu mạnh mẽ, nhưng cảm giác ngâm bên trong lại khá khó chịu, giống như cả vạn con kiến đang cắn xé cơ nhục và xương cốt của ngươi, cho nên người sử dụng không hề nhiều.
Cắn răng, biểu tình trên mặt Tây Thanh vô cùng khó coi, rõ ràng là đang cố gắng chịu đựng. Mấy học viên đi ngang qua trước cửa phòng máy dinh dưỡng, nhìn thấy Tây Thanh đang ngâm trong dung dịch dinh dưỡng, ai nấy mặt đều lộ ra vẻ khâm phục. Đối với tổ trưởng được chỉ định này của bọn họ, bọn họ vẫn khá là tâm phục.
Dung dịch dinh dưỡng chưa tới cổ, dung dịch dinh dưỡng chảy với tốc độ cao không chỉ có thể cung cấp dưỡng chất mà còn có thể có tác dụng mát xa cơ nhục. Tây Thanh đột nhiên nghĩ tới giáo quan, trong lòng suy tư, lần lựa chọn này của mình tới cùng là đúng hay sai.
Hắn chỉ biết, thực lực của giáo quan khẳng định không chỉ là thực lực hắn biểu hiện ra khi khảo hạch. Nhưng rốt cuộc là lợi hại cỡ nào, ai cũng không biết. Tới tận bây giờ, giáo quan vẫn chưa từng cùng bọn họ tiến hành một trận cận chiến quang giáp nào, điều này làm hắn không chỗ phán đoán. Bọn họ mỗi ngày đều thực hiện huấn luyện đơn giản nhất mà cũng khô khan nhất. Nhưng cái gọi là đơn giản chẳng qua cũng chỉ là sự đơn giản của động tác, còn tham số của mỗi động tác lại hà khắc tới mức kinh người.
Nhưng, mình cuối cùng cũng đã hoàn thành rồi! Khóe miệng Tây Thanh nhếch lên thành một nụ cười mỉm nhàn nhạt. Hắn là học viên đầu tiên trong cả tiểu tổ hoàn thành tham số chỉ tiêu động tác mà giáo quan quy định. Lúc vừa bắt đầu, gần như không ai tin tham số chỉ tiêu giáo quan quy định sẽ có người có thể hoàn thành, Tây Thanh cũng có suy nghĩ này. Không ngờ mình lại thật sự có thể làm được, niềm vui sau khi có đột phá gần như làm cho tất cả đau đớn trên người hắn giảm bớt.
Hắn nhớ rất rõ ràng, giáo quan từng nói, sau khi hoàn thành tham số chỉ tiêu, hắn sẽ tự mình truyền thụ kỹ xảo cận chiến. Điều này cũng là huấn luyện hắn mong chờ đã lâu, không chỉ có thể biết thực lực giáo quan tới cùng là thế nào, cũng có thể biết ánh mắt của mình có phải là rất chuẩn.
Bất quá, Tây Thanh không hề cao hứng được quá lâu, ban đầu, hắn luôn cho rằng, đã có tổ nghiên cứu khoa học tham gia trận chiến này, vậy trận chiến này nhất định sẽ rất mau kết thúc. Nhưng điều làm hắn không ngờ là chiến tranh phát triển tới mức độ này, đã vượt xa tưởng tượng của hắn rồi.
Trận chiến này, lúc nào mới có thể kết thúc đây? Tây Thanh có chút ngơ ngẩn nghĩ.
Alvar vẻ mặt thẫn thờ, ở bên cạnh hắn, Bắc Quảng cũng tối sầm mặt, không thốt tiếng nào. Trạng thái lúc này của quân đoàn trưởng thứ nhất và thứ hai của quân đoàn Tiêu gia, không ai dám tới gần.
Alvar đột nhiên nổi điên: “Đám khốn nạn này, chẳng lẽ không muốn sống nữa? Bọn họ chẳng lẽ không biết thế này và tìm chết không khác gì sao? Kế hoạch chết tiệt này là ai đưa ra, ta phải đi chẻ hắn ra…”
Trong phòng hội nghị, tiếng gào thét của Alvar truyền ra xa, chiến sĩ đứng ngoài cửa ai nấy đều im thin thít. Bọn họ quả thật nghĩ không hiểu, rốt cuộc là ai đã làm việc thương thiên hại lý gì, ngay cả đại nhân Alvar vẫn luôn bình hòa cũng giận dữ bừng bừng như vậy.
- Liên minh tối qua đã quyết định. Về cơ bản, tám mươi phần trăm thế lực tham chiến đều đồng ý kế hoạch tác chiến này. Bắc Quảng trầm giọng nói.
- Đầu óc đám người này uống lộn thuốc rồi sao? Tám mươi phần trăm? Bọn họ điên rồi sao? Chúng ta hiện giờ căn bản ngay cả bên trong là thế nào cũng không rõ, lại liều lĩnh tấn công toàn lực, điều này quá lắm rồi! Alvar vẻ mặt không thể tin được. Liên minh tối qua đã thông qua kế hoạch tác chiến này, chính là tập trung tất cả sức chiến đấu, tấn công sương tím!
Bắc Quảng mặt không cảm xúc nói: “Bọn họ đều có thế lực của mình, lần này là vì tổ nghiên cứu khoa học đàm phán mới chạy tới tiền tuyến tham chiến. Xích vĩ thú lẻn vào hậu phương gần đây càng lúc càng nhiều, áp lực của bọn họ cũng rất lớn, bọn họ cần lực lượng để bảo đảm sự bình an của phạm vi thế lực mình, đều muốn trở về cả. Ngươi có thể không biết, thiên hà Hà Việt đã hoàn toàn loạn rồi, hơn nữa, so với chúng ta còn loạn hơn. Xích vĩ thú đã có tình trạng lan tràn, trừ phụ cận hành tinh Dật Cúc của quân đoàn tông ủi đó, địa phương khác đều hỗn loạn. Mấy người này cũng sợ loại việc này sẽ xảy ra ở hậu phương chúng ta.”
Alvar yên lặng không nói gì, hồi lâu sau mới khó khăn hỏi: “Vậy chúng ta thì sao?”
- Đại tiểu thư đã đồng ý rồi. Bắc Quảng nhẹ giọng.
Alvar suy sụp ngồi trở lại sô pha.
- Có lẽ, tình hình cũng không tệ như ngươi dự liệu đâu. Tấn công lần này chính là tập trung lực lượng tinh nhuệ nhất của cả Hôi cốc! Ngay cả quân đoàn hoàng kim của tổ nghiên cứu khoa học cũng tham gia. Bắc Quảng an ủi Alvar.
Alvar giật giật khóe miệng, dường như muốn nói gì đó, nhưng giật rồi giật, chỉ thốt ra một câu: “Chỉ mong là vậy!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK