Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


- Có bốn người có thể xác nhận, mấy người khác, tư liệu không đủ, số lượng cụ thể không cách nào xác nhận. Người nói là Mục, mắt điện tử của hắn đã khôi phục bình thường.

- Đúng a, mấy người này đều rất mạnh. Tiểu Thạch đầu tán đồng nói: “Nếu không phải đối với tôi có chút xa lạ, tôi cũng thật không phát hiện được bọn họ.” Vẻ mặt hắn vô cùng bình thường, có thể phát hiện cao thủ thế này, với cái nhìn của hắn, chẳng qua cũng là một việc không thể bình thường hơn. Hắn không hề biết, hắn hiện giờ, thành tựu ở phương diện thuật toán này rốt cuộc đã tới mức độ nào. Hơi ngừng một lát, biểu tình của tiểu Thạch đầu trở nên có chút kỳ quái: “Mạng mô phỏng này và mạng mô phỏng chúng ta sử dụng lúc trước có chỗ khác biệt rất lớn, rất nhiều thuật toán thường thấy của hai cái có sự sai lệch kha khá, thật là kỳ quái.”

- Mục lão đại, đây rốt cuộc là chỗ nào? Người hỏi câu này là Liên Nguyệt.

Mục do dự một lát mới nói: “Tư liệu không đủ, không cách nào xác nhận. Một số mảnh vỡ trong kho thông tin có 62% liên quan tới chuyện này.”

Liên Nguyệt lập tức trố mắt, rên rỉ nói: “Sẽ không đâu, Mục lão đại, ngay cả ngươi cũng không biết chúng ta ở đâu? Vậy chúng ta tiếp theo nên làm sao?”

- Đây là ba bộ kế hoạch hành động, xác suất khả thi của mỗi loại đều khoảng 70%, mỗi cái có ưu khuyết. Các người có kiến nghị nào không? Mục hỏi mấy người còn lại, trên màn hình của Hoa hoa công tử lập tức bắn ra ba bộ kế hoạch hành động.

Soạt soạt, ba người đồng loạt nhất trí lắc đầu, giống như đã tập luyện qua vậy.

- Xét theo tình hình trước mắt, sử dụng phương pháp lựa chọn ngẫu nhiên. Động tác của Mục trôi chảy vô cùng, chỉ thấy ba bộ kế hoạch trên mành hình lập tức không ngừng cuộn, đột nhiên dừng lại, trên màn hình, rành rành ký hiệu C của phương án thứ 3.

Trải qua cả mấy phút, Quả lão đại mới lại từ trong khách sạn đi ra. Thấy Quả lão đại đi ra, mọi người đều biết giờ phút quan trọng nhất đã tới, Lauren ngược lại vẻ mặt như thường, nhìn không ra bất cứ khẩn trương nào.

Sau khi Quả lão đại đứng vững, không hề lập tức gì, sau khi hơi trầm ngâm mới mở miệng, thản nhiên nói: “Điều kiện của quý ngài chúng tôi có chút động lòng, nhưng chúng tôi lại có mấy điều kiện.”

- Mời nói. Tộc trưởng Lauren làm một tư thế mời.

- Thứ nhất, trong vòng năm năm, hắn sẽ không cách nào liên lạc với ngài.

- Tôi đồng ý.

- Thứ hai, chúng tôi đối với sống chết của hắn không chịu trách nhiệm.

Đám đông lập tức la ó. Từ xưa tới này, có sư phụ nào lại không chịu trách nhiệm với sống chết của học trò. Cầm nhiều tiền như vậy mà còn nói loại câu không có trách nhiệm này, quả thật là làm người ta không biết nói gì. Đây chính là năm tỷ, cướp tiền cũng không quá đáng thế này a.

Ngay khi mọi người đều cho rằng tộc trưởng Lauren sẽ từ chối, không ngờ tộc trưởng Lauren lại quả đoán nói: “Tôi đồng ý.”

Đám đông lập tức sôi sục. Mọi người đều dùng một loại ánh mắt giống như kẻ ngốc nhìn tộc trưởng Lauren, trong mắt bọn họ, lão già mục nát kiêu ngạo đứng này vô nghi là kẻ phá của lớn nhất trong lịch sử. Mà một số người còn lại trong đám đông lại bất giác lộ ra vẻ suy nghĩ sâu xa, mấy người này đều là người có qua lại với tộc trưởng Lauren. Bọn họ tự nhiên biết tộc trưởng Lauren nào phải có thể là tên phá của. Trong lòng ai nấy đều tìm tòi, bên trong mối làm ăn xem ra hoàn toàn lỗ vốn này nhất định có huyền cơ gì đó.

- Giao dịch hoàn thành. Quả lão đại phát hiện mình lại không có cảm giác gì, tấm thẻ năm tỷ điểm cầm trên tay lại hoàn toàn không có loại cảm giác hưng phấn như trong tưởng tượng.

Trên mặt Trưởng Tôn Ly hiện ra vẻ xem thường, đứng lên phía trước, cao giọng nói: “Không ngờ cái gọi là giới giả lại cũng là một đám thấy tiền sáng mắt, là ta đã xem trọng các người rồi.” Lời Trưởng Tôn Ly nói đi vào tâm khảm không ít người, không ít người lộ ra vẻ khinh thường giống như vậy, nhưng bọn họ không có dũng khí nói ra.

Quả lão đại lười biếng liếc Trưởng Tôn Ly một cái. Hắn biết lão đại là người thế nào, đối với lời nói của Trưởng Tôn Ly, hắn ngay cả phản bác cũng lười phản bác.

Quả lão đại xoay người, định trở lại khách sạn, không ngờ lại bị người ta kêu lại: “Tiền bối, xin chờ chút.”

Số lần Quả lão đại một ngày hôm nay bị người ta gọi là tiền bối chỉ e so với lời trước đây của hắn nhiều năm vậy cộng lại cũng nhiều hơn nhiều. Thời đại này, tiền bối cũng không dễ làm a, trong lòng Quả lão đại tự chế giễu một câu, xoay người lại, người mở miệng là Thạch Hinh.

Thạch Hinh bước vào trong vòng, cao giọng nói: “Tôi cũng muốn bái các vị tiền bối làm thầy, nguyện tuân thủ hai điều kiện các tiền bối định ra, học phí năm tỷ điểm, xin các vị vui lòng nhận lấy.”

Đám đông lại một lần nữa la hét ầm lên, mấy người này hôm nay có thể nói là xem đủ trò vui rồi, sau này sẽ không thiếu chuyện để tám rồi, cảnh tượng giống thế này, sau này làm sao mà có nữa chứ? Mấy hộ vệ này của Thạch Hinh hoàn toàn nghệch mặt ra, ngay cả Hoa thúc cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Bất đắc dĩ, lập tức mau chóng nối máy liên lạc với tộc trưởng. Len lén nói lại tình huống một lượt. Hắn đã quyết định, nếu như tộc trưởng phản đối thì nhất định phải bắt tam tiểu thư trở về.

Trong khách sạn, Diệp Trùng đã câm nín rồi, năm tỷ điểm, đám người này tại sao giống như một người nhiều tiền hơn một người? Nhưng, ai lại băn khoăn với tiền chứ, với lại lúc này lại chính là lúc Diệp Trùng thiếu tiền. Chỉ là Diệp Trùng không thể không lại một lần nữa khen ngợi sự giàu có của mấy thế gia này, mấy gia tài này của mình so với mấy thế gia đó hoàn toàn là một tên khố rách áo ôm.

Quả lão đại thấy Diệp Trùng gật đầu, liền đồng ý nói: “Được, cô đã có giác ngộ này, vậy thì qua đây đi.” Nhận lấy thẻ trên tay Thạch Hinh, dẫn Thạch Hinh đi vào trong khách sạn.

Thần sắc trên mặt Hoa thúc đấu tranh với nhau, mâu thuẫn vạn phần, nhưng chỉ trừng trừng mắt nhìn Thạch Hinh đi vào khách sạn, không hề cản trở.

Trong lòng Thạch Hinh đã có chút hối hận, mình làm thế này có phải quá mạo hiểm không?

Nàng sớm đã nhìn rõ suy nghĩ thật sự của tộc trưởng Lauren, trong lòng hiểu thực lực thế này rốt cuộc là có ý nghĩa gì, sau lưng của nó thế nào? Lại che giấu thế lực thế nào? Nàng tin rằng, đây tuyệt không phải toàn bộ thực lực bọn họ để lộ ra, không chút nghi ngờ, đây là một lực lượng có thể thay đổi phân bố thực lực của thiên hà Hà Việt. Điều đáng sợ nhất là, lực lượng này còn thần bí như thế, không cho người ta biết. Trước mắt, trong mấy người bên cạnh này không có ai có thể đủ đảm đương trọng trách này, nếu như muốn làm rõ mấy thứ này, chỉ có một mình mình mới có năng lực này.

Chính vì mấy nguyên nhân này tổng hợp lại mới thôi thúc nàng cuối cùng ra quyết định này.

- Thành tựu của cô gái này sau này không thể hạn lượng a! Người trung niên trong đám đông đó không khỏi phát ra một tiếng cảm khái.

Mười tỷ điểm, đám đông có chút nhốn nháo muốn động rồi, nhưng sợ hãi uy danh của giới giả, không ai dám ra tay trước.

Quả lão đại vừa vào khách sạn liền mang hai tấm thẻ giao cho Diệp Trùng. Thầm để ý, Thạch Hinh lập tức đưa ra phán đoán, gã xem ra thể hình hơi cao này có thể chính là đầu lĩnh của bọn họ. Nhưng đáng tiếc, trên mặt mấy người này đều mang mặt nạ, làm người ta nhìn không ra tướng mạo của bọn họ.

Diệp Trùng nói với Tang Lăng: “Ngươi dẫn nàng ta vào phòng, lấy đồ trên người nàng ta xuống.”

Tang Lăng gật đầu, rồi mang Thạch Hinh đi vào một căn phòng.

Diệp Trùng lại liếc nhìn Greta hữu khí vô lực nằm trên mặt đất, nói với Tang Thiết: “Sau này hắn chính là học sinh của ngươi.”

Tang Thiết nhếch mép cười, xoa tay cười nói: “Hắc hắc, được đó.” Greta trên mặt đất nghe nói lập tức trước mắt tối sầm, hôn mê. Ánh mắt người xung quanh nhìn Greta đầy vẻ đồng tình, hoàn toàn có thể xác định, cuộc sống trong năm năm của Greta dưới tay Tang Thiết sẽ u ám vô quang.

Bĩu môi về phía Greta, Diệp Trùng nói: “Ngươi cũng lấy đồ trên người hắn xuống đi.”

Tang Thiết cười hì hì rồi xách Greta ở trên mặt đất đi vào phòng.

Còn mấy hộ vệ khác của Greta, toàn bộ được thả ra.

Mấy phút sau. Tang Lang và Tang Thiết đều đi ra khỏi phòng. Chỉ là hai người ôm trên tay bọn họ làm mấy người Quả lão đại và Hải Liên cảm thấy đầu óc có chút đoản mạch. Hai người Thạch Hinh và Greta đều bị quấn trong chăn, Thạch Hinh còn tốt chút, được Tang Lăng ôm ngang trên tay. Greta lại có chút thảm, bị Tang Thiết kẹp dưới nách. Với lại, trong tấm chăn đó, hai cái chân trắng bóc lúc ẩn lúc hiện.

- Các ngươi đây là? Diệp Trùng có chút kỳ quái hỏi.

Tang Thiết ngạc nhiên nói: “Tiên sinh không phải nói lấy đồ trên người họ xuống sao?”

- Các ngươi mang tất cả đồ trên người họ lấy xuống hết cả sao? Diệp Trùng có chút khóc cười không xong, ý của hắn vốn chẳng qua chỉ là lấy những thứ đại loại như máy liên lạc trên người bọn họ xuống. Không ngờ hai người Tang Thiết và Tang Lăng chấp hành triệt để như vậy, mọi thứ trên người hai người đều lấy xuống hết, ngay cả một món đồ mặc cũng không để lại, trong chăn là hai người trần như nhộng.

Greta hôn mê, tự nhiên không biết mình xuân quang ngoại tiết, nhưng Thạch Hinh lúc này lại tỉnh táo dị thường, nhưng chỉ e nàng cũng hận mình không thể hôn mê đi, mặt nóng tới mức đỏ như hoa vậy.

- Đúng vậy. Trả lời của Tang Thiết có lý, mạnh mẽ, Tang Lăng cũng lộ ra biểu tình giống như vậy. Hải Liên và Quả lão đại có biểu tình như muốn hôn mê, mà cô gái Bạch Văn tộc tóm chặt lấy Hải Liên lộ ra vẻ kinh ngạc, rồi lập tức cười lên khanh khách, cặp mắt cười tới mức nhíu lại thành hai vầng trăng cong.

- Như vậy cũng tốt. Mấy thứ đó đâu? Diệp Trùng hỏi.

- Nghiền nát rồi, đều nghiền thành tro rồi. Tang Thiết cười ngốc khà khà hai tiếng, Diệp Trùng nhìn Tang Lăng, Tang Lăng cũng gật đầu.

- Ừm, làm tốt lắm. Diệp Trùng đối với loại hành vi không để lại bất cứ hậu hoạn này biểu thị sự tán thưởng.

Mấy tên bạo lực điên cuồng này! Hải Liên và Quả lão đại nhìn nhau, trên trán hai người, sợi tơ đen nổi lên.

- Chúng ta chuẩn bị ra thành. Diệp Trùng nói. Soạt, mọi người lập tức đứng lên. Năm người Hải Liên, Quả lão đại, cô gái Bạch Văn tộc, Greta, Thạch Hinh đều bị người Tang tộc ở bên cạnh hoặc ôm hoặc xách.

Chính ngay lúc đoàn người Diệp Trùng muốn đi, ngoài khách sạn đột nhiên có một cô gái cao giọng nói: “Tuyết Lai tộc Đóa Hoàn nhận lệnh tộc trưởng mời các vị tiền bối tới Tuyết Lai tộc một chuyến.”

Mọi âm thanh xung quanh trong nháy mắt liền không còn. Im ắng không tiếng động, chỉ có giọng nói của Đóa Hoàn vang trong không trung. Tuyết Lai tộc cũng bắt đầu chú ý tới mấy người này rồi sao? Trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nổi lên suy nghĩ này.

Trong lúc mọi người đang nghi hoặc, trong đám đông đi ra một gã đồ đen, sắc mặt lạnh lẽo, người tinh mắt đã nhận ra đây chính là Diệp Bối, tổng lĩnh của Diệp gia ở Nguyệt Mang thành.

Diệp Bối sải bước tới trước, kề vai với Đóa Hoàn, trầm giọng nói: “Diệp Bối nhận lệnh tộc trưởng, mời các vị quý đầu lĩnh tới Diệp gia một chuyến, có việc quan trọng cần thương lượng.”

Quả nhiên là hàng nóng a! Lauren lúc này đã vì sự tiên đoán sáng suốt của mình mà thầm đắc ý. Tiếng nghị luận của đám người xung quanh lập tức dâng cao, trong ba đại thế gia đã có hai nhà ra mời rồi, vinh dự đặc biệt thế này, không biết sẽ làm bao nhiêu đoàn đội đỏ mắt a. Vô luận là tộc trưởng Tuyết Lai tộc hay là gia trưởng Diệp gia, đều là ẩn sâu ít ra ngoài, bình thường tuyệt đối khó gặp được. Ngay cả người trong tộc của bọn họ, muốn nhìn thấy bọn họ cũng không phải là việc dễ dàng. Hôm này lại đồng thời mời đám người này.

- Ha ha, xem ra trong lòng mọi người tâm ý tương thông (1) rồi a, Hy Phượng bộ lạc, Phượng Vô Tinh nhận lệnh tộc trưởng mời các vị tới Hy Phượng chơi vài ngày. Giọng nói không nặng không nhẹ của Phượng Vô Tinh vô nghi giống như lại bỏ vào trong nước đã sắp sôi một quả bom nặng ký.

Chú thích: (1)NV là Tâm hữu linh tê. Linh tê: tê ngưu là linh thú, trong sừng của nó có hoa văn màu trắng như tơ, nối liền hai bên, cảm ứng linh dị, đến mức hai bên tâm ý tương thông, hiểu rõ tâm ý của nhau. Ví von hai bên nam nữ yêu nhau tâm tâm tương ấn. Hiện nay phần lớn ví von hai bên đối với tâm tư của nhau đều có thể hiểu rõ.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK