Từng đống, từng đống tài liệu chuyển tới trang viên của Diệp Trùng, mặc dù giá của mấy tài liệu này so với bình thường đắt hơn hai mươi phần trăm, nhưng Diệp Trùng vẫn cho rằng đáng. Hầu hết hiện kim trên tay hắn, toàn bộ đều dùng để mua tài liệu, đặc biệt là một số tài liệu hiếm có, hắn càng có bao nhiêu cần bấy nhiêu. Có bút phê của Tô Môn Tây Gia Hoa, Diệp Trùng mua mấy tài liệu này có thể nói là thoải mái vô cùng.
Ở Tô thành, mấy thương gia lớn đó không ai không phải đại quý tộc, bọn họ tin tức nhanh nhạy, đối với vị đại sư Diệp Trùng đang được bệ hạ ân sủng, không ai không ra sức xu nịnh. Mà Diệp Trùng tuy vẫn vẻ mặt lãnh đạm nhưng người tới không từ chối. Điều này làm mấy quý tộc này vui mừng ngoài ý muốn, từ việc này tạo quan hệ được với nhân vật lớn này, đây là một việc tuyệt vời biết bao a!
Ai cũng không có nghi vấn gì với việc hắn mua tài liệu, đại sư vũ khí, tích trữ một số nguyên tài liệu, là việc bình thường vô cùng. Càng huống chi, trên tay hắn còn có bút phê của bệ hạ. Tới cuối cùng, tài liệu hắn thu được vượt xa so với dự tính của hắn rất nhiều, mà trong đó có rất nhiều, hắn thậm chí không tốn một đồng, một cắc nào. Có vài thương gia thậm chí còn tặng thêm máy bay vận tải vận chuyển hàng hóa nữa.
Christine mở to miệng hỏi: “Thầy, người mua nhiều tài liệu như vậy làm gì?”
- Có sử dụng. Diệp Trùng không giải thích. Kỳ thật Christine làm một học sinh cực kỳ không tệ, nàng có thiên phú ưu tú, cần cù khắc khổ, tiến bộ cực nhanh, điều quan trọng nhất là nàng vẫn còn rất trẻ. Nhưng Diệp Trùng không hề định dẫn nàng ta theo, đây là điều hắn đã định sẵn từ sớm.
Huấn luyện mỗi ngày dày đặc tới mức không có chút thảnh thơi.
Mà Diệp Trùng cũng bắt đầu tiến hành cải tạo lớn đối với năm ngàn người này. Đối với quân đội, hắn đã sớm không phải là tay mơ. Chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt của quân đội, còn có quân kỷ nghiêm khắc, chế độ thưởng phạt, dưới sự bào chế của hắn, từng hạng mục đã sinh ra. Mà mấy thứ này, Diệp Trùng đều đã sớm xe nhẹ, đường quen.
Mấy người đột xuất trong huấn luyện bình thường mà Diệp Trùng chọn ra đó đảm nhận quân quan cấp thấp. Hiệu quả cực kỳ rõ ràng, khí chất của năm ngàn người này cũng mau chóng xảy ra biến hóa, thay đổi phong cách tản mạn mọi khi.
Trên sân huấn luyện, năm ngàn người đứng thành năm hình vuông chỉnh tề, biểu tình mỗi người đều cực kỳ nghiêm túc, đứng thẳng người.
Diệp Trùng đứng trước mặt bọn họ, mặt không cảm xúc. Đám học viên kính sợ Diệp Trùng vô cùng, có tin tức nhỏ lưu truyền giữa bọn họ, đại sư Diệp Trùng có quyền lực xây dựng một đội cận vệ năm ngàn người. Điều này làm bọn họ cao hứng phi thường, ở nước Đông Vân, có thể có tư cách trở thành thị vệ của nhân vật trứ danh giống đại sư Diệp Trùng thế này là một việc cực kỳ vinh quang. Càng huống chi, bọn họ một năm trước đều chỉ là người bình thường, là người bình thường ngay cả thần niệm cũng không sao phóng ra được. Nhưng từ sau lúc này, trên người bọn họ cũng sẽ được đánh lên dấu ấn của Diệp Trùng. Phát triển tương lai của Diệp Trùng, trực tiếp quyết định vận mệnh phía trước của bọn họ.
- Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi chính là đội cận vệ tư nhân của ta. Nếu như có ai không nguyện ý, đứng ra. Giọng nói của Diệp Trùng rất bình thường.
Mấy học viên đứng nghiêm túc, ai nấy khó che giấu vẻ kích động, nhưng bọn họ vẫn cố sức đè nén, chỉ là lồng ngực kéo ra càng thêm thẳng tắp. Hôm nay, tin tức có liên quan tới đội cận vệ tư nhân cuối cùng đã được chứng thực. Cũng tức là nói, tiền đồ sau này của bọn họ cuối cùng cũng chắc chắn rồi.
Giọng nói bình đạm của Diệp Trùng tiếp tục vang lên: “Là đội cận vệ tư nhân của ta, các người sẽ đi theo bước chân của ta. Các người sẽ rời khỏi cha mẹ, người thân của các người, rời khỏi quê hương quen thuộc của các người. Ta cho các người thời gian mười phút suy nghĩ.”
Không có ai động đậy, Diệp Trùng không hề biết, ở nước Đông Vân, rời khỏi quê nhà là một việc vô cùng phổ biến. Nam nhi chí tại bốn phương, mà mấy thiếu niên thành xạ thủ đó càng phải du lịch khắp nơi, mài dũa kỹ xảo của mình. Quá trình này rất gian khổ, với lại nguy hiểm, rất ít người có thể trở về.
Không có ai rời khỏi. Kết quả này làm Diệp Trùng vô cùng vừa ý. Tuy mấy thiếu niên này cách chiến sĩ đạt chuẩn vẫn còn rất xa nhưng lại là chiến sĩ Diệp Trùng tạo ra theo suy nghĩ của mình. Diệp Trùng không phải không cảm thấy hứng thú với xạ thủ, nhưng thứ Diệp Trùng cần lại là xạ thủ có thể điều khiển quang giáp, mà một điểm này, căn bản mang tất cả xạ thủ đào thải sạch, thân thể bọn họ thật sự quá yếu. Một xạ thủ có thể điều khiển quang giáp là cực kỳ cường đại, đặc biệt là đối với sinh vật giống như là Xích vĩ thú, có lực sát thương cực mạnh.
Nhưng trừ thiên tài cực kỳ ít ỏi, lại có ai có thể làm được tới mức có cả hai?
Mấy học viên này sẽ là vốn yên thân gởi phận của mình, Diệp Trùng mang tất cả tiền bạc còn lại trên tay dùng cho mấy học viên này làm phí an gia. Lập tức làm hảo cảm đối với Diệp Trùng của mấy thiếu niên này tăng mạnh.
Diệp Trùng gọi Hy Ngôn lại: “Trong kỹ sư chế tạo vũ khí ngươi biết, có người thực lực không tồi nhưng không có gì ràng buộc không?”
Hy Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, nói: “Có mấy người.”
- Đưa ta danh sách và địa chỉ. Diệp Trùng nói rất dứt khoát.
Diệp Trùng tìm tới đại sư Tạp Lỗ.
Đại sư Tạp Lỗ nghe thấy Diệp Trùng tới tìm lão, lập tức dừng tất cả hoạt động trên tay lại. Lão biết Diệp Trùng sẽ không tới tìm lão uống trà, hỏi thẳng: “Ngươi tại sao nghĩ tới việc chạy tới chỗ này của ta? Việc gì?”
Diệp Trùng đưa danh sách tới trước mặt đại sư Tạp Lỗ: “Ta cần mấy người này.”
Đại sư Tạp Lỗ nhìn quét qua một cái, không nói hai lời: “Được.” Sau đó xoay người dặn dò thuộc hạ hai câu, rồi xoay mặt lại: “Ngươi phải đợi một lát. Ngươi tại sao muốn tìm bọn họ? Ngươi không phải đã có hai học sinh rồi sao?”
Diệp Trùng tìm một cái có không tồi: “Ta có một hành động, cần người giúp.”
- Ừ. Đại sư Tạp Lỗ lập tức có hứng thú: “Là hạng mục lớn gì thế?” Một số hạng mục lớn thường cần rất nhiều đại sư vũ khí cùng nỗ lực, cho nên lão mới hỏi câu này. Diệp Trùng vừa nói tới hành động, điều đầu tiên lão nghĩ tới chính là một hạng mục cỡ lớn.
Diệp Trùng gật đầu: “Đúng.”
- Ha ha, đã nói sớm rồi mà. Thiếu người ngươi nào cần đi ra ngoài tìm? Chỗ này của ta nhiều lắm. Ừ, ta phái hai mươi kỹ sư chế tạo vũ khí giúp việc cho ngươi. Đại sư Tạp Lỗ lập tức nhiệt tình vô cùng nói.
Lão không đợi Diệp Trùng đồng ý, liền gọi lại một đống kỹ sư chế tạo vũ khí. Khi Diệp Trùng nhìn thấy mấy kỹ sư chế tạo vũ khí này tới đứng trước mặt hắn, hắn mới biết đại sư Tạp Lỗ có chủ ý gì. Mấy kẻ gọi là kỹ sư chế tạo vũ khí này chẳng qua chỉ là một đám học đồ vô cùng tạp nham, hy vọng bọn họ giúp đỡ, vậy thì đừng nghĩ tới nữa.
Đại sư Tạp Lỗ tính rất hay, mấy người này phái tới chỗ Diệp Trùng, nói nghe hay thì là làm trợ thủ, thật ra có ý học tập càng nhiều hơn. Tới lúc, về trở lại, vậy thì sẽ trở thành lực lượng trung kiên.
Diệp Trùng hai mắt nhìn thẳng đại sư Tạp Lỗ, không nói tiếng nào.
Đại sư Tạp Lỗ mặt già đỏ lên, lập tức có chút ngượng ngập, ho nhẹ một tiếng: “Ngươi cũng biết, cục thế gần đây khá khẩn trương, nhiệm vụ trên tay chúng ta cũng có chút gấp. Cho nên chỉ có thể phái bọn họ cho ngươi, ngươi có rảnh cũng có thể chỉ điểm bọn họ một chút, à, là trao đổi, bọn họ cũng có thể trợ giúp ngươi, đại loại như việc nặng, khô khan ấy.”
Diệp Trùng vẫn nhìn thẳng đại sư Tạp Lỗ, giữ im lặng.
Đại sư Tạp Lỗ bị Diệp Trùng nhìn chằm chằm có chút không yên, thấy Diệp Trùng cả nửa ngày cũng không ừ hử gì, bất đắc dĩ lại ho một tiếng: “Ài, con người ngươi, chính là tích cực như thế. Nếu không, chúng ta trả một chút thù lao coi là bồi thường?” Đại sư Tạp Lỗ hỏi một câu thăm dò.
- Thù lao gì? Lời Diệp Trùng làm đại sư Tạp Lỗ mừng rỡ trong lòng, chỉ là Diệp Trùng có ý nói chuyện, vậy thì tốt. Chỉ cần việc này thành công, vậy thì đối với bọn họ mà nói, đều là một vụ làm ăn không thua thiệt.
Vậy là, Diệp Trùng lại từ chỗ của đại sư Tạp Lỗ vét được một đống tài liệu khá có giá trị, mới “miễn cưỡng” tiếp nhận hai mươi người trẻ tuổi này. Nguyên liệu ở chỗ đại sư Tạp Lỗ so với tài liệu có thể mua trên thị trường cao cấp hơn nhiều.
Từ đầu tới cuối, Diệp Trùng đều chỉ có ừ hử vài câu, phần lớn thời gian đều không nói tiếng nào. Đại sư Tạp Lỗ đối với kết quả này vô cùng vừa ý, cả gương mặt già cả giống như hoa cúc nở rộ. Rất mau, mấy người trên danh sách của Diệp Trùng được dẫn tới trước mặt hai người.
Đại sư Tạp Lỗ như đổi thành con người khác, ho nhẹ một tiếng, thần tình nghiêm túc đi tới trước mặt mấy người này, hắng giọng: “Mấy người các ngươi, căn cứ điều lệ thời chiến của nước Đông Vân, các ngươi đã bị điều động. Bắt đầu từ hôm nay, các ngươi sẽ phục vụ quốc gia vô điều kiện. Vị đại sư Diệp Trùng này sẽ là người phụ trách của các ngươi, điều các ngươi cần làm chính là hỗ trợ y, nghe theo mệnh lệnh của y. Nếu như dám kháng lại mệnh lệnh, sẽ xử lý theo tội quốc gia!”
Trong biểu tình sửng sốt của mấy người này, đại sư Tạp Lỗ sát khí đằng đằng.
Đại sư Tạp Lỗ quay người lại, đối mặt Diệp Trùng, biểu tình hãy còn sát khí đằng đằng vừa rồi lập tức thay đổi, đắc ý hấp háy mắt với Diệp Trùng.
Diệp Trùng cứ như vậy, mang theo một đống tài liệu quý giá và hai mươi kỹ sư chế tạo vũ khí thanh niên, còn có tám kỹ sư chế tạo vũ khí dân gian vẻ mặt mù mờ, tới giờ vẫn chưa rõ chuyện gì trở về trang viên.
Mấy kỹ sư chế tạo vũ khí này được dẫn tới trang viên, đồng loạt bị phân phối tới dưới tay Christine và Hy Ngôn, bọn họ nửa ngày học tập, thời gian nửa ngày còn lại chính là theo hai người Hy Ngôn và Christine chế tạo linh kiện kỳ lạ, cổ quái trên sơ đồ. Ba mươi người cùng làm việc, tốc độ so với trước không biết nhanh hơn bao nhiêu lần.
Đại chiến rất nhanh liền bùng nổ.
Cục thế trong nước Đông Vân lập tức trở nên khẩn trương, vật giá bắt đầu tăng vọt. Nhưng Diệp Trùng không hề chịu chút ảnh hưởng nào, khi quân đoàn trôi nước của hắn luyện tập, không hề bay về phía biên cảnh, mà là bay về phía bên trong nước Đông Vân, không dẫn tới sự chú ý của bất cứ ai.
Hôm nay, cũng chính là ngày thứ mười mà chiến tranh bùng nổ, Diệp Trùng đột nhiên tập hợp tất cả học viên.
Năm ngàn cái máy huấn luyện chỉnh tề đợi lệnh, bọn họ đều đã tiến vào máy huấn luyện. Trải qua hơn một năm huấn luyện, bọn họ bây giờ đã trong khá lão luyện, đã mang phong cách quân sự rõ nét.
Hành động lần này, Diệp Trùng tự mình dẫn đội.
Diệp Trùng hỏi Hy Ngôn: “Chuẩn bị xong rồi chứ?”
- Đã chuẩn bị xong, thầy. Hy Ngôn nói xong, sâu sắc nhìn Diệp Trùng một cái rồi lên máy bay vận tải. Trên máy bay vận tải, tất cả mọi người, trừ Christine, toàn bộ đều ở chỗ này.
Tổng cộng có năm cái máy bay vận tải, máy bay vận tải đều đã trải qua cải tạo của Diệp Trùng, người lái chúng là năm học viên.
- Xuất phát.
Diệp Trùng giống như thường ngày, tuyên bố xuất phát. Năm ngàn máy huấn luyện, chính xác mà nói, là bốn ngàn chín trăm chín mươi lăm máy huấn luyện và năm máy bay vận tải đồng thời bay lên không. Mà phương hướng bay của chúng, rõ ràng chính là phương hướng Dã Tháp thành.
Nhìn trang viên càng lúc càng nhỏ, Diệp Trùng mặt không cảm xúc.
Christine. Tạm biệt.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK