Giống như biết Diệp Trùng hiện muốn làm gì, thuật thừa sư áo trắng khẽ cười, mở miệng trước: “Xin thả lỏng, xin thả lỏng, ta không hề có ác ý. Ừm, cậu cũng biết, thuật thừa sư cực kỳ mẫn cảm.”
Điều này thì Diệp Trùng biết, thứ thuật thừa sư nghiên cứu là tôi luyện tinh thần, bọn họ mẫn cảm hơn người bình thường rất nhiều, chính võ thuật gia có sáu giác quan mẫn cảm cũng không sao so được với họ. Thuật thừa sư lợi hại thậm chí còn xuất hiện hiện tượng không cách này giải thích đại loại như dự cảm, điều này cũng là một trong những nội dung mà Mục Thương không sao hiểu được.
Một điểm này đích xác làm người ta không sao hiểu được, nhưng lại tồn tại thật sự, Diệp Trùng cũng đã gặp được mấy lần. Lần động thủ với Phượng Túc năm đó, phương thức tấn công ngụy dị của đối phương để lại cho hắn ấn tượng cực sâu. Nói thật, võ thuật của Phượng Túc không hề coi là lợi hại, nhưng người bị lâm vào khốn cảnh trong lần giao thủ đó lại là mình.
Đối với những thứ nhìn không thấy, mò không được này, Diệp Trùng không hề cảm thấy sợ hãi. Hiểu biết của hắn đối với thuật thừa sư sâu sắc hơn người bình thường nhiều. Trên đời này, không có bất cứ thứ gì là tuyệt đối, nó và tốc độ, sức mạnh giống nhau, chỉ là một loại nhân tố. Chỉ là thuật thừa sư mang nhân tố này phát huy tới tận cùng.
Hai phía giữ khoảng cách mười năm mét. Diệp Trùng không lập tức tấn công, hắn không hề nắm bắt tuyệt đối. Rất rõ ràng, thuật thừa sư tóc trắng này so với Âm tiên sinh của Quỹ hình khuyên đó còn cao minh hơn không biết bao nhiêu lần. Mức độ mạnh mẽ của trói buộc tinh thần vừa rồi so với thứ Nhuế Băng thi triển ra còn mạnh mẽ hơn rất nhiều. Ai biết lão vẫn còn thủ đoạn tấn công nào khác, khoảng cách mười lăm mét, với tốc độ của mình, chẳng qua chỉ là khoảng khắc búng tay. Nhưng hắn cũng biết rõ, thân thể thuật thừa sư tuy là yếu đuối, nhưng tốc độ của công kích bọn họ phát động so với võ thuật gia còn nhanh hơn.
Thứ bọn họ khống chế là tinh thần.
Thứ này khá huyễn hoặc. Sớm khi còn ở hành tinh rác, Mục từng nói qua với Diệp Trùng tính quan trọng của tinh thần đối với công kích. Nhưng hắn thật sự lĩnh ngộ ra lại là lần đột phá kỹ năng võ thuật của trường thương. Cũng chính là lần đó, hắn mới trở thành giới giả thật sự. Nhưng cho dù là thành giới giả, khống chế của hắn đối với loại nhân tố tinh thần này cũng nông cạn tới mức đáng thương. Cũng là giới giả, Nhuế Băng ở phương diện này lại mạnh hơn hắn rất nhiều, nàng thậm chí có thể phát động công kích tinh thần thuần túy.
Đương nhiên, Diệp Trùng đối với thứ này không hề có cảm giác gì, thứ hắn theo đuổi là sự mạnh mẽ của sức chiến đấu. Sự mạnh mẽ của sức chiến đấu là kết quả tổng hợp mà không phải là do một nhân tố đơn lẻ nào đó quyết định. Ngoài ra, phong cách của mỗi người không hề giống nhau. Thí dụ như Diệp Trùng, sức mạnh và tốc độ là điểm mạnh của hắn, thêm vào kỹ xảo điều khiển cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt, hắn ở phương diện nhục thể đã đạt tới mức độ đăng phong tạo cực. Huống chi, ngoài ba nhân tố sức mạnh, tốc độ, tinh thần này ra, còn có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng tới sức chiến đấu, thí dụ như kinh nghiệm, thí dụ như tư duy, v.v…
- Ông là ai? Diệp Trùng hỏi. Giọng nói lạnh lùng gây cho người ta cảm giác cứng nhắc.
Thuật thừa sư tóc trắng kìm chế cực tốt, không cho là ngang ngược, cười nhẹ nhàng: “Ta tên là Hoàng Bạch Y, là một thuật thừa sư.” Hoàng Bạch Y tuy không coi là anh tuấn, nhưng vô luận là khí chất hay là phong độ, đều không chê vào đâu được. Trong sự bình tĩnh có sự thành thục, làm người ta không có bất cứ cảm giác cứng nhắc nào. Sự bình tĩnh của lão và sự bình tĩnh của Diệp Trùng hoàn toàn khác nhau, một người là ôn nhu nho nhã, một người là lạnh lùng, đáng sợ.
Diệp Trùng hiện giờ tốt hơn nhiều, đã có thể hơi chê giấu sát khí của mình. Không giống như lúc trước, hắn hoàn toàn là một thanh kiếm sắc rút ra khỏi vỏ, vô luận ở đâu, đều nổi bật như thế, hoàn toàn không hòa nhập với xung quanh.
- Hoàng? Đồng tử Diệp Trùng lập tức co lại: “Ông biết Hoàng Cực Minh không?” Hắn cực kỳ mẫn cảm với ba đại thế gia, một trong ba đại thế gia, bộ lạc Hy Phượng, phụ nữ của bọn họ phần lớn họ Phượng, còn đàn ông phần lớn họ Hoàng. Hoàng Cực Minh là một trong những cao thủ nổi tiếng nhất của bộ lạc Hy Phượng, nếu như thuật thừa sư tóc trắng là người của bộ lạc Hy Phượng, nhất đinh biết hắn.
- Hoàng Cực Minh? Hoàng Bạch Y ngớ người, lắc đầu: “Không biết, hắn là ai?” Dáng vẻ trên mặt lão thản nhiên vô cùng, không có chút sơ hở. Điều quan trọng nhất là, nhịp tim của lão từ đầu tới cuối không có chút biến hóa nào.
Lão không nói dối, ánh mắt Diệp Trùng khôi phục bình thường. Nơi này là tinh khu tự do, xác suất ở chỗ này gặp được một người của bộ lạc Hy Phượng nhỏ tới mức chẳng khác gì không.
- Hắn là kẻ thủ của cậu sao? Hoàng Bạch Y rất kỳ quái hỏi.
- Không phải. Diệp Trùng ngậm miệng.
Hoàng Bạch Y cười nhẹ, hứng thú đánh giá Diệp Trùng: “Anh bạn trẻ, cậu năm nay bao tuổi?”
- Tại sao phải nói với ông? Diệp Trùng hỏi cực kỳ trực tiếp.
Hoàng Bạch Y ngớ người, lập tức cười ha ha thật lớn: “Không sai, không sai, chi bằng thế này đi, ta hỏi cậu một vấn đề. Cậu có thể cũng hỏi ta một vấn đề, hai bên giao dịch công bằng, không thể tránh mà không đáp, thế nào?”
Diệp Trùng nghĩ đi nghĩ lại, gật đầu: “Được.” Trong lòng hắn cũng có rất nhiều nghi vấn, có lẽ người trước mặt này có thể cho hắn đáp án.
Hoàng Bạch Y cười nhẹ một tiếng, nói: “Được, ừm, vậy ta hỏi trước, chính là vấn đề vừa rồi.”
- Hai mươi ba. Đáp án của Diệp Trung đơn giản tới mức không dư một chữ nào.
Trong mắt Hoàng Bạch Y lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lợi hại! Trẻ như vậy mà đã thành giới giả, tiền đồ không thể giới hạn được a! Ừm, tiếp theo đến lượt cậu hỏi rồi.”
Diệp Trùng nghiêng đầu nghĩ một lát, mở miệng hỏi: “Tôi muốn biết thực lực của ông.” Đây là việc Diệp Trùng hiện giờ muốn biết nhất, như vậy hắn mới có thể căn cứ tình huống mà đưa ra phán đoán chính xác nhất.
Hơi ngẩn người, Hoàng Bạch Y lập tức cười khổ: “Vấn đề này của cậu ta khó mà làm được. Ta không biết cậu hiểu biết bao nhiêu đối với thuật thừa sư. Thuật thừa sư không hề giống giới võ thuật các cậu, có phân chia cấp bậc rõ ràng, trong thuật thừa sư không có phân chia cấp bậc, ta cũng không biết nên miêu tả thực lực của mình thế nào.” Trầm ngâm một lát, lão lại mở miệng: “Ta sáu tuổi bắt đầu luyện tập minh tức, hiện giờ đã sáu mươi năm, ba mươi tuổi gặp phải bình cảnh lần thứ nhất, lúc bốn mươi lăm tuổi gặp được bình cảnh lần thứ hai. Còn thực lực ư, trong thuật thừa sư chắc là không tệ đâu.”
Câu nói cuối cùng lão tuy nói hời hợt vô bì, nhưng tự tin trong lời nói lại lộ ra rành rành.
Diệp Trùng đã nghệch mặt ra, sáu tuổi bắt đầu minh tức, đã sáu mươi năm, vậy lão há không phải là sáu mươi sáu tuổi. Người trung niên tóc trắng bồng bềnh trước mặt này, hắn thế nào cũng không sao liên hệ được với một lão già sáu mươi sáu tuổi.
Bình cảnh là thứ mà mỗi một cao thủ trưởng thành đều gặp phải, gặp phải bình cảnh cũng nói rõ thực lực đã tích lũy tới mức độ khá thâm hậu. Đối với người bình thường mà nói, trong cả cuộc đời có thể đột phá một lần bình cảnh thì đã cám ơn trời đất rồi.
Diệp Trùng tới tận bây giờ, bình cảnh gặp được thật sự chẳng qua cũng chỉ một lần. Chính là đột phá lần bình cảnh đó, hắn mới thật sự bước vào cảnh giới giới giả, bình cảnh lần thứ hai cách xa hắn vời vợi. Có thể nghĩ được, thực lực sau khi đột phá hai lần bình cảnh phải là khủng bố tới mức nào! Tuy không biết thuật thừa sư có giống võ thuật hay không, nhưng đối phương rất mạnh, điểm này không cần phải nghi ngờ.
- À, nếu như đáp án này cậu không vừa ý, vậy cậu có thể đổi một vấn đề khác. Vấn đề này không tính. Phong độ ngay thẳng của Hoàng Bạch Y làm người ta không khỏi sinh ra hảo cảm.
Diệp Trùng lắc đầu: “Không cần, ông hỏi.” Trong lời nói vừa rồi của Hoàng Bạch Y đã có đủ thông tin, Diệp Trùng đã có được đáp án mình muốn.
- Cậu có hứng thú học tập tri thức phương diện thuật thừa sư không? Cặp mắt Hoàng Bạch Y nhìn Diệp Trùng chằm chằm, lập tức giải thích: “Ha ha, cậu sau này sẽ biết cuộc sống nơi này buồn chán thế nào, tìm việc giết thời gian, cực kỳ không tồi đó.”
- Không có. Diệp Trùng trả lời rất dứt khoát. Mình ở phương diện thuật thừa sư không có bất cứ thiên phú nào, đây là kết luận hắn đã nghiệm chứng rất nhiều lần mà có được. Hơn nữa, những thứ hắn học đã cực kỳ tạp nham, điều hắn phải làm hiện giờ là phải thông hiểu mọi mặt những thứ này, tham lam quá độ ngược lại rất dễ làm cho ở mỗi lĩnh vực đều không sao có được thành tựu.
Từ chối dứt khoát thế này của Diệp Trùng rõ ràng là ra ngoài ý liệu của Hoàng Bạch Y. Nhưng lão rất mau liền khôi phục như thường, gật gật đầu: “Mỗi người mỗi chí, cái này không miễn cưỡng được.” Lời nói hờ hững làm người ta càng cảm thấy tấm lòng, khí độ bất phàm của lão.
Tới lượt Diệp Trùng hỏi: “Đây là chỗ nào?”
Hoàng Bạch Y kỳ quái nhìn Diệp Trùng: “Chẳng lẽ cậu không biết? Vậy cậu làm sao đi vào? Đây là Hắc sâm lâm. Khu vực nguy hiểm nhất của hành tinh Thoát Mộc. Cậu có thể sống đi tới chỗ này, may mắn cũng thật không tệ.”
Hoàng Bạch Y thuận thế ngồi trên đất, tiếp tục nói: “Ta biết cậu muốn hỏi cái gì. Nhưng ta cũng không biết đường ra. Cậu đoán ta ở chỗ này bao lâu rồi?”
- Bao lâu? Diệp Trùng không khỏi tiếp lời hỏi.
- Mười năm!
Diệp Trùng yên lặng. Ở một mình ở một chỗ thế này suốt mười năm, đó tuyệt đối sẽ làm người ta phát điên.
Hoàng Bạch Y ngược lại không cho là đúng cười nói: “Chỗ này thật ra cực tốt, không có phân tranh. Lúc trước ta còn cảm thấy tịch mịch, hiện giờ cậu tới rồi, lại nhiều thêm một người. Nhưng ta rất kỳ quái, cậu làm sao tiến vào chứ? Cho dù là giới giả, tiến vào Hắc sâm lâm vẫn có thể an toàn vô sự cũng không có khả năng lớn.”
- Ta biết chút điều bồi. Diệp Trùng trả lời.
Hoàng Bạch Y bừng tỉnh ngộ: “Chẳng trách a! Hắc sâm lâm chính là thiên đường của điều bồi, nhưng cũng là thiên đường tử vong!” Câu nói này của lão nói không sai, Diệp Trùng rất cho là đúng. Sự phong phú của nguyên liệu điều bồi của Hắc sâm lâm tuyệt đối có thể coi như là thiên đường của điều bồi sư. Nhưng sự nguy hiểm trong này cũng phong phú giống như nguyên liệu điều bồi vậy. Điều bồi sư bình thường, muốn tồn tại ở trong này, là một việc khá khó khan.
Lập tức Hoàng Bạch Y dùng một loại ánh mắt nhìn quái vật nhìn Diệp Trùng, mang theo vài phần cảm khái nói đùa: “Không ngờ ta gặp được một thiên tài. Một giới giả tinh thông điều bồi, ha ha, đây chính là sự kết hợp khá đáng sợ a!” Xem ra, lão hình như đối với các loại nghề nghiệp đều khá quen thuộc.
Trong lòng Diệp Trùng lại không có chút sát cơ nào. Nếu như giống như lời Hoàng Bạch Y nói, không cách nào rời khỏi chỗ này, có thêm một người bạn, điều đó khá quan trọng. Từng trải qua cuộc sống ở hành tinh rác, hắn biết, tịch mịch và cô độc, càng khó làm người ta chịu đựng hơn chiến đấu nhiều.
Nhưng, Diệp Trùng không hề từ bỏ, hắn phải tự mình thăm dò địa hình xung quanh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK