Diệp Trùng không sao ngờ được, vừa mới hoàn thành bước nhảy không gian, thậm chí Hoa hoa công tử bay còn chưa ổn định, thì đã bị tấn công. Diệp Trùng lắc lắc cái đầu có hơi choáng váng, lúc này mới nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Trong vũ trụ, vô số tàu vũ trụ, vô số quang giáp bay loạn khắp nơi. Chùm tia laser liên tục xẹt qua hư không, đám lửa do vụ nổ hình thành chói lọi, rực rỡ nhưng lại không có bất cứ âm thanh nào truyền tới.
Diệp Trùng có chút ngạc nhiên, mình thật sự là tới thiên hà Farr rồi ư?
- Thương, chuyện gì vậy? Không rõ tình hình, Diệp Trùng chỉ đành hỏi Thương.
- Xem dáng vẻ hình như là 1 đội tàu gặp phải 1 đám hải tặc. Thương cũng không hiểu tình hình. Chủ yếu là tình cảnh trước mắt quả thật quá hỗn loạn. Tàu vũ trụ bị hư hại, quang giáp kịch đấu, tình hình hỗn loạn vô cùng.
Diệp Trùng cẩn thận nhìn, cũng không khỏi có chút tán đồng với ý kiến của Mục. Trong mấy tàu vũ trụ ở chỗ này, không có cái nào là chiến hạm, điều này làm Diệp Trùng nhẹ nhõm, chỉ cần không gặp phải Liên minh tự do gì đó, Diệp Trùng sẽ không quá lo lắng.
Điều làm người ta kỳ quái là tàu của đội tàu này, loại hình nào cũng có, vô cùng hỗn tạp. Thông thường mà nói, để tiện cho việc tiếp tế, đội tàu bình thường phần lớn đều lựa chọn loại hình tương tự, mà loại hình của tàu vũ trụ trước mắt quả thật là quá hỗn tạp. Với lại, chỉ có 1 tàu là tàu vũ trụ cỡ lớn, đây cũng là 1 tàu vũ trụ cấp Scar, nhưng hình dáng của đối phương và Hoa hoa công tử hoàn toàn khác biệt, thể hình của nó hình thoi, xem ra, so với Hoa hoa công tử càng thêm nhẹ nhàng, linh hoạt.
Sắc mặt Phí Địch trấn định như không, trong lòng lại vô cùng lo lắng. Tình hình chiến đấu giằng co thế này, số lượng hải tặc vượt xa ý liệu của hắn.
Đội tàu này đều là bình dân, bọn họ vì tránh né chiến tranh muốn di dân tới thiên hà Thiết Bối Tây Ni. Do dọc đường hải tặc hoành hành, tập thể bọn họ bỏ tiền thuê 3 sư sĩ đoàn bảo hộ an toàn dọc đường của bọn họ.
Thật ra, bọn họ ngay từ khi bắt đầu đã bị hải tặc nhòm trúng rồi. Đội tàu hoàn toàn do bình dân tạo thành này đối với hải tặc mà nói, không khác gì 1 bầy cừu làm người ta thèm rõ dãi không thôi. Do đó hải tặc gần đây liên hợp lại, lên kế hoạch lần hành động này.
Vốn dĩ tình thế sẽ không gay go thế này, nhưng không ngờ 1 sư sĩ đoàn thấy số lượng hải tặc đông đảo thế này, sợ đến mức quay đầu chạy mất, chỉ còn lại Tượng diệp đoàn của Phí Địch và 1 sư sĩ đoàn khác gọi là Hồng sư tử cực khổ chống cự. Trong bình dân cũng có rất nhiều người ngồi lên quang giáp, đầu không quay lại chiến đấu với hải tặc, bảo vệ người thân của mình. Chính vì do mấy người này gia nhập nên mới không làm cho chiến cục vừa bắt đầu liền xuất hiện xu hướng lệch về 1 bên.
Sự khốc liệt của chiến trường vượt xa tưởng tượng của hải tặc. Bọn họ không sao ngờ đám bình dân ôn thuận này lại không muốn sống như vậy, bọn họ hoàn toàn không kể tới an nguy cá nhân, 1 đợt rồi 1 đợt lại xông lên, giống như thiêu thân lao vào lửa, chỉ muốn dùng thân thể yếu ớt của mình, ngăn cản thế lửa đang lan ra này.
Mọi người đều hiểu, sau lưng là người thân của mình, chỉ có tiến tới trước, không thể lùi ra sau! Mỗi 1 người lúc này đều kích thích máu nóng, trung niên chết, thiếu niên lên, thiếu niên chết, phụ nữ lên. Không có tiếng động, không có kêu than. Mọi thứ đều tiến hành trong yên lặng. Không tham vọng sống sót, chỉ hy vọng dùng thân máu thịt của mình để đổi về chút cơ hội sống sót của mấy người già và con nít ở trong cùng. Chỉ vì chút cơ hội này, bọn họ dũng cảm lao ra.
Bức tranh không tiếng động, va chạm lại kịch liệt không gì so sánh được, ánh sáng và lửa, máu và thịt, đồng quy ư tận là tham vọng lớn nhất lúc này của bọn họ. Khoảnh khắc nổ tung, quay đầu nhìn về phía tàu, ánh mắt ôn nhu, trong nháy mắt tan thành tro bụi trong ngọn lửa nuốt chửng bọn họ.
Hải tặc mỗi khi lên 1 tàu vũ trụ đều phải trả 1 giá tương đương.
Phí Địch thế nào không biết tình hình nguy cấp hiện giờ, nhưng hắn cũng vô kế khả thi. Chính ngay lúc này, phụ tá của hắn đột nhiên chỉ lên màn hình, vui mừng nói: “Đoàn trưởng, xem kìa!”
Phí Địch vội ngẩng đầu, trên màn hình, 1 tàu vũ trụ to lớn đang từ từ tiến gần bên này.
Một tàu vũ trụ to lớn như vậy đột nhiên xuất hiện lập tức thu hút chú ý của chỉ huy 2 bên. Nhưng thủ lĩnh hải tặc nhìn thấy chỉ xuất hiện 1 con tàu vũ trụ, lập tức yên tâm. Cục diện trước mắt thế này, chỉ e không có ai nguyện ý lội vào chỗ hỗn loạn này. Hơn nữa đối phương chỉ có 1 tàu vũ trụ, nếu như thật sự không có mắt, vậy mình cũng nuốt nó luôn. Lão đại của đám hải tặc nhìn con tàu vũ trụ xem ra vô cùng vụng về này cười lạnh không thôi. Tàu vũ trụ cấp Scar thì sao chứ? Thủ hạ của hắn hiện giờ đã hoàn toàn giết đỏ mắt rồi. Với lại trên tay hắn còn có 1 chi lực lượng mạnh, cũng không sợ bọn họ có thể làm được trò trống gì.
Diệp Trùng lãnh khốc nhìn từng màn một xảy ra trên màn hình, nhìn mấy người này tuy biết rõ không địch lại vẫn hung hãn không sợ chết lao lên, 1 người tiếp 1 người, không có bất cứ sự chỉ huy nào. Sau lưng bọn họ là 1 cánh cửa hợp kim. Bởi vì không có âm thanh, thay đổi sáng tối trên màn hình ở trên mặt Diệp Trùng, làm người ta nhìn không rõ vẽ mặt của hắn.
Khi thông qua cửa sổ trong suốt cạnh bên tàu vũ trụ nhìn thấy con nít sau cánh cửa hợp kim, Diệp Trùng mới có chút vẻ ưu buồn. Tên hải tặc lên tàu này cuối cùng cũng quét sạch chướng ngại cuối cùng, đám người không sợ chết vừa rồi đã sớm làm hắn giết đỏ cả mắt, trên sàn tàu đầy mảnh vỡ của quang giáp. Mấy đứa trẻ sau cửa hợp kim này, đứa nào cũng sợ khóc thét lên, hắn hung hãn mà tham lam cười, chỉ cần 1 lát nữa, cánh cửa hợp kim này sẽ bị mình hủy diệt, tưởng tượng mọi tài phú sau cánh cửa hợp kim này sẽ thuộc về mình, mấy người này không cần mạng bảo vệ thế này, nhất định là tài bảo cực kỳ quý giá đây!
Sự chênh lệch thực lực không phải dũng khí có thể bổ sung được, trong lòng Diệp Trùng lãnh khốc đưa ra đánh giá, điều này cũng càng kiên định niềm tin phải làm mình trở nên càng thêm mạnh mẽ của hắn, chỉ có như thế, mình mới có thể nắm bắt được vận mệnh của mình.
Chính ngay lúc này, 1 cái quang giáp gần như hoàn toàn tàn phế vốn nằm trên đất đột nhiên bật lên, ôm lấy cái quang giáp hải tặc này, ầm ầm mở tất cả động cơ, mạnh mẽ tông vào tường của con tàu. Vỏ giáp con tàu vốn dĩ đã sớm tan nát này lập tức bị tông vỡ 1 lỗ lớn, 2 cái quang giáp ôm chặt nhau cùng bay vào trong vũ trụ.
Biến cố đột nhiên này làm hải tặc phản ứng không kịp.
Diệp Trùng rõ ràng nhìn thấy khoang động cơ của cái quang giáp tàn phế đó đã hoàn toàn hư hại, trong khoảnh khắc tông phá con tàu đó, trên mặt hắn hiện ra màu xanh tái thiếu ôxi, nhưng trên gương mặt xanh tái này lại lộ ra 1 nụ cười khó khăn, xem ra ngụy dị không nói nên lời. Trong nháy mắt, ngọn lửa vụ nổ đã nuốt chửng nụ cười tái xanh này, cùng bị nuốc chửng với nó còn có cái quang giáp hải tặc đó.
Gương mặt cười tái xanh. Diệp Trùng ngơ ngác nhìn, đột nhiên, trong đáy lòng hắn giống như có 1 chỗ cực kỳ mềm yếu bị đâm xuyên qua vậy.
Dưới sự chiếu sáng của ánh lửa, mặt Diệp Trùng lúc rõ lúc mờ.
Ánh mắt Diệp Trùng lộ ra vài phần mất mát, bọn họ liều mạng như vậy, có lẽ là có người cần mình bảo vệ. Nhưng mình thì sao? Cha mẹ đều không biết mình là ai, cha nuôi cũng đã chết rồi. Chỉ còn lại 1 mình mình. Ừ, không, còn có Mục và Thương, nhưng Mục và Thương cần mình bảo vệ ư? Trong lòng Diệp Trùng lại nổi lên vài phần chua chát.
Tia sáng trên màn hình không ngừng biến ảo, màu sắc phản chiếu trên mặt Diệp Trùng cũng biến ảo theo, chỉ là trong sự biến ảo màu sắc này, sự mất mát trong mắt Diệp Trùng đó càng lúc càng sâu, gần như trong nháy mắt, vẻ mặt Diệp Trùng lại trở lại dáng vẻ thờ ơ lúc bình thường.
Thương lúc này cũng yên tĩnh không nói gì.
- Thương, chúng ta đi. Diệp Trùng lạnh nhạt nói, chiến cục trước mắt quả thật quá hỗn loạn. Loại chiến đấu quy mô lớn thế này, trừ phi mình bạo lộ ra hỏa lực của Hoa hoa công tử, nếu không, ảnh hưởng của 1 người đối với cả chiến trường nhỏ vô cùng. Hơn nữa, Diệp Trùng tìm không thấy lý do mình ra tay. Ở trên hành tinh rác, kẻ săn mồi sau khi tiêu diệt con mồi, cũng sẽ không bỏ qua cho thú con của con mồi. Đây là quy luật phổ biến nhất của thiên nhiên.
Tuy Diệp Trùng không hề sợ mấy hải tặc này, nhưng nếu đối phương thật sự đụng tới mình, vậy vô nghi cũng là 1 việc vô cùng phiền phức. Tối thiểu sẽ làm dây dưa hành trình của mình rất nhiều, mình hiện giờ có việc trên người, mình phải mau chóng tới hành tinh Minh Hồng. Chỗ đó có 1 câu đố có thể có liên quan tới cha, mà điều Diệp Trùng muốn làm, chính là giải câu đố này.
Nhưng Diệp Trùng không đi trêu người khác không có nghĩa là người khác nhìn mà không thấy hắn. Mấy cái quang giáp đang bay về phía bên này, còn liên tục dùng súng laser trên tay bắn Hoa hoa công tử. Thật ra thủ lĩnh hải tặc cũng không hy vọng đi trêu chọc con tàu vũ trụ cỡ lớn này, chỉ là hiện giờ đám thủ hạ đã giết đỏ cả mắt, hắn căn bản cũng không quản lý được.
Liên tục vài tia laser bắn lên Hoa hoa công tử, chỉ để lại vài cái lỗ. Loại súng laser cấp này đối với vỏ giáp dày cộm thế này của Hoa hoa công tử quả thật là giống như gãi ngứa vậy. Bất quá Diệp Trùng lại nhăn mày, kể từ vừa rồi, tâm tình của hắn đã không tốt, hiện giờ lại có người leo lên đầu mình, trong lòng Diệp Trùng cũng không khỏi có chút nổi giận.
Ăn đòn mà không nói tiếng nào không phải là phong cách của hắn, nói thật, nếu như không phải đối thủ hoàn toàn không cùng 1 cấp bậc như 3 thế lực lớn, Diệp Trùng vẫn chưa từng làm cái việc bị đánh mà không trả đũa. Với lại, mấy cái quang giáp này trong mắt Diệp Trùng không có gì khác biệt với những thằng hề. Loại quang giáp cấp bậc này, loại sư sĩ cấp bậc này, đối với hắn hiện giờ mà nói, quả thật là không chịu nổi 1 kích.
Diệp Trùng gọi Quỷ lỗi ra, không nói tiếng nào liền nhảy vào buồng lái quang giáp tên hề.
- Diệp tử, để cho ta vài tên. Thương múa may Quy pháp trong tay, gấp giọng nói.
Khi cửa khoang của Hoa hoa công tử mở ra, mấy cái quang giáp hải tặc đó, 1 tia lý trí cuối cùng vẫn chưa mất đi, nếu như người từ trong đó đi ra quá nhiều, bọn họ nhất định sẽ len lén bỏ chạy, dù sao phía sau còn có lão đại, 1 đám lớn như thế nữa.
Đợi cả nửa ngày, bên trong mới đi ra 1 cái quang giáp, còn là 1 cái quang giáp kỳ lạ, gầy gò, hài hước vô cùng, sau khi mấy cái quang giáp hải tặc này nhìn rõ, giống như quên là đang ở trên chiến trường, lại đồng thời phát ra tiếng cười giòn giã.
Đối với biểu hiện của đối thủ khi nhìn thấy Quỷ lỗi, Diệp Trùng đã quen rồi, đây cũng là thứ hắn muốn, hình như đối thủ nhỏ yếu hơn mình. Bất quá, nếu như có thể giải quyết đối phương nhẹ nhàng hơn, vậy còn gì vui bằng chứ?
Diệp Trùng nhìn đối phương, cảnh tượng trước mắt quen thuộc làm sao, rõ ràng giống như 1 phiên bản khi mình cứu 5 người. Ngay khi Diệp Trùng vừa chuẩn bị ra tay, 1 tia sáng màu lam cực nhỏ lóe lên rồi biến mất trước mắt hắn, cái quang giáp trước mắt Diệp Trùng đột nhiên biến thành 1 quả cầu lửa.
Diệp Trùng ngớ người. Chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi Diệp Trùng hơi ngớ người này, lại có 2 tia sáng lam lóe qua, 2 cái quang giáp còn lại lập tức biến thành quả cầu lửa.
Lộp bộp lộp bộp, mảnh vỡ hình thành do 3 cái quang giáp nổ tung như hạt mưa đánh lên người Quỷ lỗi.
- Hì hì. Trong quang não của Quỷ lỗi vang lên tiếng cười đắc ý của Thương. Diệp Trùng có đôi chút không biết làm sao nhìn ra sau, thân ảnh của Thương ở cửa khoang ẩn ước có thể thấy được, giống như biết Diệp Trùng đáng nhìn về phía này, khoa trương vung vẫy Quy pháp trên tay, không cần nghĩ, 3 tia sáng lam vừa rồi nhất định là kiệt tác của tên này. Vụ nổ hình thành chắc là do Thương chính xác bắn trúng tấm năng lượng của quang giáp đối phương mà gây nên. Bất quá 3 phát đều bắn trúng tấm năng lượng của đối phương, trình độ xạ kích của Thương cũng không kém Mục bao nhiêu a, Diệp Trùng không kiềm được khen ngợi trong lòng. Nếu như khi mà Diệp Trùng biết rằng vị trí 3 phát Mục bắn trúng hoàn toàn giống y chang nhau, không biết sẽ có dáng vẻ thế nào.
Vẫn luôn chú ý bên này, sắc mặt thủ lĩnh hải tặc lúc này kịch biến: "Con bà nó, ai kêu mấy tên đó tới gần con tàu lớn đó? Ngươi, ngươi... còn có ngươi, truyền lệnh xuống, ai cũng không được tới gần con tàu lớn đó, nếu không, con bà nó, đừng trách lão tử không khách khí." Ngón tay thủ lĩnh hải tặc chỉ liên tục, giận thở hổn hển nói, trái tim hắn lại đập dồn dập, mẹ nó chứ, thì ra trong này còn có 1 sư sĩ bắn tỉa siêu cấp như vậy, xa như thế mà 3 phát đều có thể bắn trúng tấm năng lượng, đáng sợ, thật quá đáng sợ! Hơn nữa cây súng bắn tỉa này cũng thật là ngụy dị đáng sợ, thứ bắn ra lại là tia sáng lam, còn có 2 phát sau nữa, giữa chúng gần như không có khoảng dừng, mẹ nó, đây còn là súng bắn tỉa sao?
Hắn biết 1 sư sĩ bắn tỉa thực lực khủng bố như vậy, nếu như phối hợp với 1 cây súng bắn tỉa như vậy thì sẽ khủng bố thế nào.
Sư sĩ bắn tỉa là 1 nhánh cực kỳ bị ghẻ lạnh trong sư sĩ, nhưng nó cũng là 1 loại nghề nghiệp cực kỳ mạnh mẽ. Bọn họ là sư sĩ mà kỹ xảo xạ kích đã tới mức đăng phong tạo cực, không giống sư sĩ khác, bọn họ chỉ chuyên sâu xạ kích, không rành cận chiến. Bọn họ thông thường sử dụng súng bắn tỉa làm vũ khí, theo đuổi 1 kích trí mạng, bọn họ có yêu cầu nghiêm ngặt với quang giáp, với vũ khí. Có thể nói, mỗi 1 sư sĩ bắn tỉa đều là 1 nhân vật cực kỳ lợi hại, dưới kỹ xảo xạ kích gần như hoàn mỹ của họ, cho dù 1 cây súng hồng ngoại thông thường ở trong tay bọn họ cũng sẽ phát huy được tác dụng kinh người. Nếu như ngươi xuất hiện trong tầm mắt của hắn, vậy người có khả năng sẽ ngã dưới súng của hắn bất cứ lúc nào.
Bất quá, cho dù sư sĩ bắn tỉa có mạnh mẽ như vậy, nhưng muốn có được danh hiệu này, cũng khó khăn giống như vậy, bởi vì yêu cầu của nó với xạ kích quá cao, mỗi 1 sư sĩ xạ kích đều là tiêu điểm lôi kéo của các thế lực lớn.
Không ngờ nơi này lại xuất hiện 1 người! Trong lòng thủ lĩnh hải tặc nhịn không được lại 1 lần nữa chửi rủa 3 tên ngu ngốc vừa rồi đó, hắn hoàn toàn không nghĩ qua, chính vừa rồi, trong lòng hắn cũng có tâm tư muốn để 3 người này đi thăm dò thử.
Trong lòng cũng giật thót giống như thủ lĩnh hải tặc còn có Phí Địch, bất quá thay thế là hắn đè nén không được sự mừng rỡ. Nếu như tàu vũ trụ này có thể giúp đám người mình, vậy đám người mình nói không chừng có thể được cứu rồi. Hắn nghĩ rằng, chỗ này có 1 sư sĩ bắn tỉa cường đại như vậy tồn tại, cho dù lực chiến đấu của quang giáp khác bình thường, vậy lực chiến đấu tổng thể vẫn không thể xem thường. Nhưng, chỉ sợ hắn thế nào cũng không ngờ trong con tàu vũ trụ cấp Scar cường đại như vậy lại chỉ có 1 người.
Sư sĩ bắn tỉa là người có khả năng cải biến cả cục diện chiến trường.
- Mau, phát tín hiệu cầu cứu đối phương, nói với đối phương, trong này đều là bình dân, hy vọng bọn họ có thể giúp đỡ! Giọng nói của đoàn trưởng Phí Địch gấp không thể chờ thêm, hắn biết tình thế trước mắt khẩn trương thế nào, mỗi 1 phút đều quý báu ra sao.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK