Thể lực kinh người của Diệp Trùng lần đầu tiên bị tiêu hao sạch sẽ như thế này! Một chiêu cổ quái vừa rồi đó của đối thủ làm tinh thần Diệp Trùng tiêu hao gần như không còn, không chỉ là cạn kiệt về mặt thể lực, sự tiêu hao của tinh thần còn lớn hơn thể lực, trong đầu của Diệp Trùng trống rỗng, giống như vừa mới được tẩy rửa qua, cực kỳ khó chịu.
Đây chính là tinh thần mà Mục đã nói sao?
Đối với tất cả những lời Mục nói, mỗi một câu Diệp Trùng đều ghi nhớ cẩn thận! Một chiêu này cũng lật đổ hoàn toàn quan niệm liên quan đế cận chiến của Diệp Trùng!
Nhuế Băng giống như một đống rác bị Diệp Trùng quăng đi. Thương vừa thấy tình hình có chuyển biến tốt, lập tức chui ra, chậc lưỡi ca thán: “Diệp tử, thật là không biết thương hương tiếc ngọc nha! Ừm, vừa rồi cảm giác ở tay thế nào? Diệp tử, ngươi thật quá bỉ ổi! Nhưng, lần này chiếm được tiện nghi thật sự là cũng quá tuyệt đi! Hắc hắc!” Thương phát ra một tràng cười quái lạ!
Diệp Trùng không quan tâm Thương, mà lại cẩn thận nhìn điểm rơi của Nhuế Băng, đồng thời cố hết khả năng hồi phục lại thể lực! Tình hình Diệp Trùng bây giờ cực kỳ không ổn, sự mệt mỏi và rã rời trước giờ chưa từng có, từng cơn, từng cơn đánh vào Diệp Trùng, tầng phòng ngự tâm linh kiên cường của Diệp Trùng từng chút, từng chút bị lung lay, Diệp Trùng liều mạng để bản thân mình giữ vững.
Chỉ cần một cú! Chỉ cần một cú! Chỉ cần thêm một cú nữa, thì có thể đánh bại nàng ta!
Diệp Trùng lẩm bẩm tự thôi miên mình, hình ảnh trước mặt càng lúc càng mơ hồ, bộ đồ tập võ màu trắng của Nhuế Băng phất phơ trên không trong mắt Diệp Trùng phảng phất giống như mây bay trên trời, càng lúc càng xa!
Diệp Trùng nỗ lực muốn mở cặp mắt ra, nhưng mắt lại không nghe lời mà từ từ nhắm lại! Ý thức của bản thân giống như rời khỏi thân thể, không cách nào điều khiển hiệu quả thân thể, Diệp Trùng dường như đứng không vững, cảm thấy choáng váng, Diệp Trùng trước giờ chưa từng cảm thấy yếu ớt như vậy! Thân thể bình thường mạnh mẽ không giống của con người giờ đây lại không thể để mình dựa vào. Đầu óc trống rỗng làm Diệp Trùng rất muốn cứ như vậy mà thiếp đi!
Nhưng niềm tin cố chấp không gì có thể so bì của Diệp Trùng chống đỡ bản thân hắn không thể ngủ đi! Kẻ địch vẫn còn ở trước mặt! Ngủ chính là chết!
Thương cũng phát giác ra chỗ không ổn của Diệp Trùng, vội hét: "Diệp tử, nằm xuống đi, bọn họ sẽ không giết người đâu! Đừng cố chống nữa, tinh thần của ngươi sử dụng quá mức quá nghiêm trọng rồi! Sóng não của ngươi bây giờ rất bất ổn, mau nằm xuống! Nhanh! Không được gắng gượng nữa!"
Bị quăng đi, Nhuế Băng khi lướt qua một cái quang giáp trên không, mũi chân điểm nhấn một cái, giống như một con chim lớn, vụt tới trước mặt Nhuế Tô, khi tiếp đất rõ ràng có loạng choạng, nàng ổn định lại thân hình, giống như cơn gió, cặp lấy Nhuế Tô thoát ra khỏi phòng cải tạo!
Diệp Trùng miễn cưỡng mơ hồ nhìn thấy một đám mây trắng bay ra khỏi phòng cải tạo.
Diệp Trùng cũng không cố hơn được nữa, ầm một tiếng, ngã ngửa mặt trên đất, rồi cứ như vậy mà hôn mê thiếp đi!
Còn Nhuế Băng kẹp Nhuế Tô xông ra khỏi phòng cải tạo cũng không kéo dài được hơn, thân thể mềm nhũn, cũng may Nhuế Tô phản ứng nhanh, liền chụp lại được thân hình em gái, em gái bây giờ hoàn toàn không còn dáng vẻ cứng rắn giống như một nữ chiến thần của ngày thường, mà chỉ là một tiểu cô nương bình thường đáng thương bị hại, làm người ta vô cùng thương xót!
Nhìn em gái hôn mê, Nhuế Tô vừa nóng lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện, vừa lệ tuôn như suối! Đều trách mình, nhất thời nổi tính trẻ con, kết quả quậy thành thế này! Nhuế Tô lần đầu tiên cảm thấy hối hận như vậy đối với hành vi của mình!
Học sinh của học viện Lam Hải nhìn thấy Nhuế Tô khóc, ôm theo một người từ trong phòng cải tạo của Diệp Trùng chạy ra, bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Giáo viên, học sinh nhìn thấy cảnh này trong đầu không ngừng suy nghĩ!
Tình hình của Nhuế Băng thảm hơn Diệp Trùng nhiều lắm! Diệp Trùng chẳng qua là tinh thần sử dụng quá mức quá nghiêm trọng, còn vết thương trên thân thể nhỏ đến đáng thương! Còn Nhuế Băng không chỉ vì bản thân sử dụng tuyệt chiêu mà tiêu hao tinh thần quá lớn, Diệp Trùng thoát khỏi sự bó buộc tinh thần của nàng cũng gây ra tổn hại rất lớn cho nàng! Còn thân thể nàng tuy rằng trải qua sự tôi luyện nhiều năm, nhưng so với thân thể dã thủ của Diệp Trùng, thật sự là còn kém xe! Đả kích của hai chưởng của Diệp Trùng đối với nàng cũng thật là quá lớn đi!
Nhưng trí mạng nhất là trảo đó của Diệp Trùng!
Nàng không bị hôn mê tại chỗ đã là rất kinh người rồi! Nếu như không phải nghĩ tới, mình mà ngã xuống, chị cũng sẽ gặp tai ương, nàng cũng thật sự có khả năng trực tiếp hôn mê!
Đả kích của một trảo này của Diệp Trùng đối với tinh thần của nàng lớn không có gì so sánh được!
Đối với một cô gái tuân thủ nghiêm ngặt và tôn thờ tất cả truyền thống mà nói, còn có cái gì đáng sợ hơn vậy chứ?
Tuy rằng thấy "ma nữ Tô" khóc lóc chạy ra khỏi phòng cải tạo của Diệp Trùng, mọi người đều rất tò mò đối với tất cả đang xảy ra ở nơi này, nhưng lại chẳng có một người nào tới gần căn phòng cải tạo này trong vòng 10 mét! Ngay cả người phụ trách của phòng cải tạo số 1 cũng chạy ra xa.
Ánh mặt lạnh lẽo và tính cách lãnh khốc của Diệp Trùng được lưu truyền rất rộng rãi trong học viện Lam Hải! Tuy rằng không đến mức sợ hãi, nhưng ít nhất không có ai dám tới quấy nhiễu Diệp Trùng!
Chính vì vậy, không ai tới làm phiền Diệp Trùng, Diệp Trùng nằm trên sàn nhà ngủ trọn 1 ngày, chỉ tới hôm sau, Diệp Trùng mới từ từ tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, toàn thân vô lực!
- Tỉnh rồi à? Giọng nói lãnh đạm vang lên trong lòng Diệp Trùng.
Diệp Trùng ôm lấy đầu, hít một hơi khí lạnh, khàn giọng nói: "Ừ, nhưng đầu đau quá!" Đầu Diệp Trùng bây giờ giống như bị bổ ra vậy, nhưng không có cách nào ngăn được!
- Theo như tư liệu cho biết, đây thuộc về hiện tượng hậu di chứng của việc tinh thần bị sử dụng quá mức (thấu chi) nghiêm trọng! Có thể nhờ máy điều dưỡng sóng não, phương pháp hôn mê tự nhiên các loại mà khôi phục!
- Máy điều dưỡng sóng não? Thứ đó chúng ta lại không có! Diệp Trùng vẫn ôm đầu, đột nhiên giống như nghĩ thông cái gì,: "A, ngươi là Mục?"
- Không cần phải hỏi! Mục trả lời.
- Thương đâu?
- Theo như ước định, hắn phải yên tĩnh ở đó 11 ngày!
Đột nhiên nghĩ tới một chiêu cổ quái đó, Diệp Trùng lập tức hưng phấn trở lại, quên luôn đau đầu: "Mục! Một chiêu đó của người phụ nữ đó chính là tinh thần mà người nói ư? Ngươi không phải nói qua công kích của ngươi thiếu tinh thần sao?"
Mục trầm mặc một hồi mới nói: "Tư liệu không đủ, không cách nào phán đoán!"
Diệp Trùng thất vọng nói: "Không cách nào phán đoán? Ừ, nhưng ta cảm thấy hình như là nó đó! Loại cảm giác đó thật là đáng sợ! Làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác dù có phản kháng thì cũng vô dụng! Nhưng, nếu như điều khiển quang giáp, làm cho công kích của mình bao hàm tinh thần hình như là thật không thể nào nha!" Sức chú ý của Diệp Trùng hoàn toàn bị vấn đề này dẫn dụ, đầu vốn đau tới muốn chết bây giờ dường như Diệp Trùng không còn cảm thấy, tay cũng từ ôm đầu mà hạ xuống sờ cằm rồi!
- Diệp tử!
- Hả? Sức chú ý của Diệp Trùng chuyển tới trên người Mục.
- Đầu của ngươi không đau sao? Mục đột nhiên hóa thân thành ác ma, chơi một chiêu ác độc này.
Sức chú ý của Diệp Trùng lập tức bị chuyển tới đầu của mình, cơn đau đầu tạm thời vừa rồi không chú ý tới như nước lũ kéo tới, Diệp Trùng la thảm lên một tiếng, tay lại từ cằm ôm lấy đầu, vừa hít khí lạnh vừa cắn răng cắn lợi nói: "Mục chết bầm, không ngờ ngươi lại vô sỉ như vậy!"
Mục ưu nhã cảm tạ: "Cám ơn đã khen! Theo tư liệu cho biết, lời này rõ ràng hàm chứa sắc thái tình cảm của một người rất mãnh liệt, không hề phù hợp dùng để phán đoán tính chất của các loại sự vật nào đó! Diệp tử, ngươi nên vui vẻ mà cảm nhận cảm giác đau đớn khó có được này đi!"
- Mục, chẳng lẽ không có cách giảm nhẹ đau đớn sao? Đau đớn muốn chết đi sống lại, Diệp Trùng buông vũ khí đầu hàng!
Mục bình tĩnh nói: "Ừ, cách thì có!"
Diệp Trùng nhìn thấy một tia sáng ban mai, vội hỏi: "Cách gì?"
Mục giới thiệu nói: "Phương pháp này không dùng thuốc, cũng không thực hiện tiêm chích cơ thể gì, an toàn hiệu quả, mà hiệu quả thì rõ ràng, vừa thực hiện, liền thấy ngay hiệu quả..."
Diệp Trùng hít một hơi khí lạnh: "Cách giải trừ đau khổ dùng tay?" Khi ở trên hành tinh rác, Diệp Trùng có 1 lần sử dụng tinh thần quá độ trong căn cứ huấn luyện ý thức, làm cho bộ phận thần kinh điều khiển 2 tay trong trung khu thần kinh vượt quá giới hạn do ý thức và hai tay của Diệp Trùng hình thành, do đó mà sinh ra cảm giác đau đớn kịch liệt, mà Mục chính là dùng cách này để giúp Diệp Trùng giải trừ nỗi đau. Phương pháp này giờ vẫn còn như mới trong trí nhớ của Diệp Trùng!
Mục nói: "Không sai!"
Từng cơn từng cơn đau đớn không ngừng nghỉ tấn công đại não của Diệp Trùng, Diệp Trùng cảm thấy đầu mình bây giờ như sóng cồn không an phận đang gào thét dữ dội, ý thức đang tỉnh táo của mình lại như cô độc đứng ở bãi đá ngầm đó, đứng sừng sững trong biển lớn đang giận dữ, một hồi bị nuốt chửng, một hồi bị nhả ra, nước biển của sự đau đớn vẫn không ngừng nghỉ bào mòn bãi đá ngầm ngấm ngầm có chút lung lay này! Không biết bao giờ mới chấm dứt!
Giày vò người ta như vậy! Diệp Trùng cảm thấy mình sắp nổi điên rồi, nỗi đau dài không như nỗi đau ngắn, Diệp Trùng với giọng điệu can đảm nói với Mục: "Vậy... Mục... ngươi ra tay đi! Nhưng ngàn vạn lần phải ra tay chính xác đó!"
Mục thong thả nói: "Phương pháp này không khuyến khích sử dụng!"
Diệp Trùng không khỏi kỳ quái hỏi: "Tại sao?"
Mục lạnh nhạt nói: "Bây giờ, loại hiện tượng này đối với việc bồi dưỡng tinh thần của ngươi vô cùng có lợi, đương nhiên, điều kiện trước tiên là ngươi phải cảm nhận toàn bộ quá trình!"
Diệp Trùng kêu thảm một tiếng: "Vậy ngươi nói làm gì, vậy há không phải là nói không sao?"
Mục rõ ràng vô cùng tán đồng với câu nói này của Diệp Trùng: "Chính xác, là nói không!"
Diệp Trùng không nhịn được nữa, lớn tiếng chửi mắng: "Mục chết bầm, ngươi... ngươi... lại..." Diệp Trùng có cảm giác như sắp hôn mê rồi.
Mục nói: "Vì để tăng cường hiệu quả, cho nên tăng thêm kích thích nhất định rõ ràng là điều tất nhiên thôi!"
Diệp Trùng gần như hết hơi nói: "Hừ... Mục... ngươi thật âm hiểm mà!"
Mục nói: "Theo như tư liệu cho biết, lời ta nói toàn là lời thật!"
Diệp Trùng lười tranh luận với Mục, mà phỏng chừng mình cũng không phải là đối thủ, Mục và Thương, 2 tên này không có ai tốt!
- Ta ngủ bao lâu rồi! Diệp Trùng vừa khổ sở chống chọi từng cơn đau trong đầu, vừa hỏi.
- 28 giờ 36 phút! Mục trả lời chính xác.
- 28 giờ? Diệp Trùng hết hơi lầm bầm nói, đột nhiên nhớ tới điều gì, nhảy dựng lên, mặc kệ cơn đau: "A, vậy ta há không phải đã quá thời gian lên lớp rồi sao?" Diệp Trùng đối với việc lên lớp không hề có cảm giác gì, nhưng là một bên trong một giao dịch công bằng, Diệp Trùng vẫn cố hết sức làm tốt việc của mình!
- Không cần đâu, ta đã lên lớp giùm ngươi rồi! Mục bình tĩnh nói.
- Ngươi giúp ta lên lớp?
- Ừ!
- Cũng phải, trong mạng mô phỏng, ngươi và Thương quá mạnh rồi! Phỏng chừng mấy cái hệ thống kiểm tra thân phận đó đối với ngươi có cũng như không! Ngày đầu tiên lên lớp, cảm giác thế nào? Diệp Trùng tò mò hỏi.
- Theo tư liệu cho biết, 1 từ cảm giác không thích hợp dùng cho bất cứ phi sinh vật nào!
- Mục, người vẫn không có chút tình cảm gì như vậy!
- Diệp tử, đầu của ngươi!
- A... a... Mục... ngươi, ngươi thật ác...
(Chú thích: trong tiếng hoa, khí lạnh chỉ bệnh tật, đau đớn... Không kiếm được từ thay thế nào ngắn gọn nên để nguyên)
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK