Diệp Trùng ra khỏi tàu vũ trụ, chính ngay lúc này, đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân vội vã, hỗn loạn. Nơi này yên lặng như tờ, tiếng bước chân nghe thấy rõ ràng. Thính lực của Diệp Trùng nhạy cảm, trong lòng đã thầm tính, mười hai người!
Cong eo, mượn sự yểm hộ của tàu vũ trụ, Diệp Trùng mới nhìn rõ người tới, một đám đại hán vây quanh một đứa bé trai chỉ có tám, chín tuổi, đứa bé trai đó mặc một bộ lễ phục màu trắng như tuyết, liên tục nhìn ngó xung quanh, đôi mắt to đen láy linh động dị thường. Mười một tráng hán bên cạnh nó đó, mỗi người đều không hề vạm vỡ đặc biệt nhưng ánh mắt của bọn họ không cần phải nghi ngờ, sắc bén cùng cực.
Diệp Trùng lại rất kỳ quái, mấy người ngày tuy ánh mắt sắc bén nhưng vô luận từ phương diện thể trạng, còn có bước đi của bọn họ mà xét, thân thủ của bọn họ lại không hề cao lắm. Hơn nữa, điều kỳ quái nhất lại chính là ở eo bọn họ đều có giắt súng năng lượng, có mấy người còn trực tiếp cầm súng năng lượng trên tay. Đây là lần đầu tiên Diệp Trùng nhìn thấy có người mang theo súng năng lượng.
Mười một người tuy trông thể chất không hề xuất chúng nhưng vô luận từ vị trí đứng, hay là sự cảnh giác lấp lánh trong mắt đều có thể nhìn ra sự huấn luyện bài bản. Mười hai người đang đi về phía tàu vũ trụ.
- Không ngờ chỗ này cũng không thoát khỏi. Đứa bé trai thở dài một hơi, dáng vẻ già dặn, trong lời nói tự có sự thành thục không phù hợp với tuổi tác.
Một đại hán cong thấp eo nói: “Minh thiếu gia, trước mặt chính là tàu của chúng ta, đợi lát nữa chúng ta sẽ rời khỏi chỗ này, tộc trưởng hy vọng người có thể dùng tốc độ nhanh nhất để trở về nhà, bà ấy rất lo lắng cho người.”
Đứa bé nhíu mày, trong lời nói mang theo đôi chút bất mãn: “Lại phải trở về chỗ buồn chán đó, không dễ dàng gì mới có thể ra ngoài vui chơi vài năm mà lại gặp phải chuyện này.” Tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ suy nghĩ, trên gương mặt hồng hào của một đứa trẻ tám, chín tuổi hiện ra dáng vẻ tiểu đại nhân này trông đáng yêu vô cùng, nhưng tùy tùng bên cạnh nó lại không có một ai cười.
- Chắc là nhân họa! Đứa bé phán đoán nói: “Có manh mối không?”
- Không có. Một tùy tùng là người dẫn đầu lắc lắc đầu: “Tộc trưởng cũng cho rằng đây là nhân họa, nhưng tới giờ vẫn không biết là đám người nào làm. Nếu như thật sự tra ra, chỉ e bọn chúng muốn chết cũng không phải dễ như thế." Lời của tùy tùng này đánh trúng trọng tâm vô cùng, vô luận là ai, nếu như tra ra lập tức sẽ trở thành công địch của cả thiên hà.
Đứa trẻ căm hận nói: "Nếu để ta biết là ai làm... hừ hừ, đáng ghét, lại cắt ngang kỳ nghỉ của ta! Làm người ta không sao tha thứ được! Múa may cái tay nhỏ, nó vô cùng kích động. Lần này tùy tùng bên cạnh nhịn không được nữa, ai nấy mặt lộ vẻ cười.
Diệp Trùng mai phục ở một bên từ lúc vừa nhìn thấy bọn họ liền bắt đầu có ý đồ lên đám người này, thứ hắn thiếu trước mắt chính là người điều khiển tàu vũ trụ, đám người này vô nghi là người đưa tới tận cửa! Đám người này vừa nhìn liền biết là tính điều khiển tàu vũ trụ rời khỏi đây, vậy bọn họ nhất định biết điều khiển tàu vũ trụ.
Diệp Trùng giống như một thợ săn, ở trong bóng tối chờ đợi thời cơ tốt nhất, đường màu lam trong mắt không ngừng biến ảo, mấy đường và điểm này tùy theo sự thay đổi của động tác và vị trí của đám người đó mà biến ảo không ngừng, điều này làm hắn rất đau đầu.
Nhìn đám người này tới gần bên này từng chút một, đồng tử của Diệp Trùng co rút từng chút một.
Khoảng cách vị trí giữa hai bên hiện nay chỉ có mười mét, vị trí mai phục của Diệp Trùng cực kỳ tốt, vừa khéo ở trong bóng râm, hơn nữa còn có một miếng kim loại chặn ở trước mặt hắn, khoảng cách gần như vậy, đối với loại cao thủ cận chiến như Diệp Trùng mà nói, không cần phải nghi ngờ, là thứ cực kỳ yêu thích.
Để một giới giả tiến vào phạm vi mười mét, đó tuyệt đối là một sai lầm trí mạng.
Đôi chân Diệp Trùng hơi gập, đột nhiên phát lực, cả người giống như một mũi tên dán sát mặt đất len vào giữa đám người này! Biến cố đột nhiên này lập tức làm mọi người biến sắc!
Khoảng cách hai bên quả thật là quá gần!
Khoảng cách ngắn thế này đối với một người gặp phải tập kích của một giới giả có lực bạo phát kinh người, không thể không nói là giống như ác mộng.
Súng năng lượng trên tay đại hán gần Diệp Trùng nhất vẫn chưa giơ cao được một nửa thì đã bị Diệp Trùng nhẹ nhàng bổ một đao bằng tay vào trán hắn, hôn mê.
Mấy người này huấn luyện bài bản, tuy kinh nhưng không hoảng, đại hán bên cạnh đứa bé lập tức ôm thiếu gia của hắn lên, muốn tránh sang một bên, mấy người còn lại liền mau chóng vây quanh tiểu thiếu gia, ý đồ ngăn cách giữa Diệp Trùng và thiếu gia.
Người có súng liền lập tức nhả đạn, hoàn toàn không lo ngộ thương đồng bọn.
Nếu như cự ly gần thế này mà Diệp Trùng vẫn để bọn họ chạy thoát, vậy hắn hoàn toàn có thể cứa cổ cho rồi. Mũi chân điểm nhẹ, tàn ảnh nối tiếp, mấy chùm năng lượng đó toàn bộ bắn hụt, ngược lại còn ngộ thương người của mình, nhưng mấy đại hán này cũng cứng cỏi, bị người mình ngộ thương cũng không có ai lên tiếng.
Trong lòng Diệp Trùng kinh hãi, kỹ xảo xạ kích của đám người này thật là lợi hại! Khoảnh khắc vừa rồi đó, ít nhất có 3 chùm tia năng lượng xuýt xoát xẹt qua cơ thể hắn. Thật ra Diệp Trùng từ đông tác rút súng của đám người này thì đã nhìn ra sự bất phàm của mấy người này, mà ở dưới tình huống này vẫn có thể giữ được bình tình, mấy người này đều là xạ thủ cực kỳ xuất sắc!
Đáng tiếc, xạ thủ có ưu tú hơn bị giới giả tới gần thì cũng chỉ có một con đường thất bại duy nhất.
Diệp Trùng giống như bươm bướm vờn hoa, mang theo vô số tàn ảnh, hư hư thật thật, làm người ta khó mà phân biệt thật giả. Võ thuật đám người này so với người bình thường thì cao hơn nhiều, nhưng trong mắt Diệp Trùng lại sơ hở đầy dẫy. Nếu như chỉ muốn tiêu diệt bọn họ, đám người này chỉ e đã sớm nằm xuống hết rồi, nhưng Diệp Trùng cần là người sống, tự nhiên là phải phí một phen đánh đấm.
Đứa trẻ này mới là hạch tâm của đám người này! Diệp Trùng hơi lay động, giống như một con cá đang bơi, còn đôi tay hắn lại không ngừng lướt qua trên người mấy đại hán đó!
Binh, đám đại hán này giống như đột nhiên nổ ra vậy, mấy bóng người té văng ra ngoài.
Trước mắt Diệp Trùng chỉ còn lại hai người, đại hán đó bảo vệ gắt gao thiếu gia ở sau lưng, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Trùng.
Ánh mắt thật lợi hại! Diệp Trùng thầm khen trong lòng, nhưng lại có chút kỳ quái, ánh mắt sắc bén thế này sao thân thủ lại tệ như vậy?
Nhưng, tại sao ánh mắt của hắn vẫn trấn định như vậy?
Bỗng, Diệp Trùng đột nhiên cảm thấy khí tức nguy hiểm! Gần như là bản năng, mũi chân Diệp Trùng bỗng phát lực, binh, mạnh mẽ đạp nát mặt đất, thân hình liều mạng lướt sang một bên!
Động tác bản năng này của Diệp Trùng đã cứu hắn một mạng!
Một chùm tia năng lượng to cỗ ngón cái xuyên qua cánh tay hắn, mà vị trí này vừa khéo là vị trí vừa rồi của trái tim.
Cơn đau khoan vào tim! Diệp Trùng đã không nhớ bao lâu không bị thương rồi, lần này lại suýt nửa mất đi tính mạng. Ở tay trái của hắn, một lỗ máu to cỡ ngón cái xuyên qua cả cánh tay, mép vết thương đen thui, là vết bỏng do làn da bị chùm năng lượng thiêu đốt. Diệp Trùng căn bản không có thời gian xem vết thương có tới xương không, chỉ cần không bị thương tới xương, vết thương ngoài da mức độ này chỉ cần tốn hai giờ liền có thể khôi phục như ban đầu.
Đáng chết, có người trong bóng tối.
Sau lưng Diệp Trùng phát lạnh, xạ thủ thật đáng sợ! Từ lúc hắn bắt đầu phát động tập kích vừa rồi, mọi động tác của hắn đều bảo trì dưới một tốc độ cực cao, từ tàn ảnh trong hiện trường thì có thể nhìn ra, đối phương lại có thể dưới sự vận động tốc độ cao thế này của mình mà khóa mục tiêu chính xác như vậy, nếu như không phải mình theo bản năng tránh sang một bên, vậy thì phát súng này tuyệt đối sẽ lấy đi cái mạng nhỏ của mình.
Thời cơ của một phát này cũng nắm bắt tuyệt diệu vô cùng, nhìn thấy đồng bọn của mình từng người bị đánh ngã mà lại có thể ẩn nhẫn không ra tay, còn lấy thiếu gia của mình làm mồi, đây nhất định là một tay lão luyện có kinh nghiệm cực kỳ phong phú.
Bụp!
Lại là một phát, một chùm tia năng lượng kề sát tai Diệp Trùng đánh lên mặt đất trước mặt Diệp Trùng.
Mồ hôi lạnh, Diệp Trùng đã ngửi thấy mùi vị của tử vong, cơ nhục phần chân đột nhiên phình lên, trong giờ phút sinh tử, Diệp Trùng nào dám giữ lại chút gì? Kỹ xảo khống chế cơ nhục của họ Lam ở Cửu Nguyệt, thân hình Diệp Trùng đột nhiên trở nên nhanh lẹ, mũi chân lần nào nhìn cũng điểm nhẹ nhưng trên thực tế nặng tựa ngàn cân.
Mặt đất do tài liệu phức hợp cao cường độ lát nên vỡ tung tới tấp, mảnh vỡ bắn tứ phía, mà mấy bụi bặm đó cũng làm cho bóng dáng Diệp Trùng càng trở nên phiêu hốt, khó mà nhìn rõ.
Diệp Trùng hiện giờ ngay cả sức bú sữa cũng dùng tới (dùng tất cả sức lực), đây tuyệt đối là tốc độ nhanh nhất của mình từ trước tới giờ!
Nhìn đại hán đang muốn mang tiểu chủ nhân rời đi, Diệp Trùng mượn sự yểm hộ của bụi bặm, đột ngột lao bổ vào hai người, chỉ cần mình có thể tóm được vị thiếu gia này trước khi tay bắn tỉa trong bóng tối đó bắn trúng mình, vậy mình chiến thắng rồi.
Diệp Trùng không ngừng đổi vị trí, thực hiện đổi hướng tốc độ cực cao, hoàn toàn giống như quỷ mỵ, khó mà nắm bắt. Nhưng, loại cảm giác nguy hiểm lởn vởn trong đầu Diệp Trùng đó lại trước sau không hề biến mất, Diệp Trùng cũng không tin kỹ thuật đối phương chỉ dừng ở đây.
Cho dù Diệp Trùng không hề men theo đường thẳng mà tiến tới, nhưng khoảng cách giữa hắn và đứa trẻ đó mau chóng bị thu hẹp.
Ba mét! Chỉ có ba mét, ba mét đối với một giới giả mà nói là khái niệm gì? Chỉ là một cái bước chân mà thôi.
Thân hình Diệp Trùng đột nhiên nghiêng tới trước, làm ra vẻ muốn lao tới!
Động tác giả này đã lừa được đối phương.
Bụp, lại một chùm tia sáng, sượt qua da đầu của Diệp Trùng bắn trúng mặt đất, tạo một lỗ sâu trên mặt đất.
Cơ hội tốt không thể lỡ, Diệp Trùng hơi cong chân sau đột ngột phát lực, cả người vù cái lao bổ tới trước, đại hán đó đột nhiên xoay người, hy vọng có thể cản được Diệp Trùng một lát, hắn rất rõ thực lực đồng bọn mình, chỉ cần cản một chút xíu thôi, kẻ tập kích đáng sợ trước mắt này chết chắc không cần phải nghi ngờ.
Đáng tiếc, đầu óc Diệp Trùng vẫn bình tĩnh, đại hán chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên liền mất đi bóng dáng đối phương, tiếp theo đó liền nghe thấy tiếng kêu đau đớn của tiểu thiếu gia, kẻ tập kích đó đang giữ cổ thiếu gia, lạnh lùng nhìn bọn họ.
Trên mặt thiếu gia lộ ra chút vẻ đau khổ.
- Đi ra đi. Diệp Trùng lạnh lùng mở miệng, trong lòng cuối cùng cũng thở phào, nhưng hắn vẫn không quên mang người trên tay chắn trước người, đối với tay bắn tỉa đáng sợ trong bóng tối đó, hắn vẫn còn sợ hãi trong lòng.
Diệp Trùng cuối cùng đã phát hiện đối phương, lần này lại không phải vì nhãn lực sắc bén của hắn mà là mấy đường màu lam đó giúp hắn. Tay bắn tỉa đó mai phục khá thành công, với trình độ nhận biết cấp bậc gà mờ của Diệp Trùng, muốn phát hiện không khác gì người ngu nói chuyện mơ, nhưng đường màu lam trong mắt hắn cũng chuẩn bị mang vị trí của kẻ mai phục đó hiển thị ra.
Thủ đoạn giấu mình thật cao minh, trong lòng Diệp Trùng khá khâm phục, dùng mắt thường nhìn căn bản là khó mà phát hiện, với lại chỗ hắn giấu mình đối với việc bảo hộ bản thân khá thành công. Trên người hắn chỉ có đường màu lam nhạt, mà đường màu lam và điểm màu lam sáng rực lại một chỗ cũng không có.
Tai trái của Diệp Trùng đã mất đi năng lực hành động, vô lực buông thõng, máu từ trong vết thương chảy ra, men theo cánh tay chảy xuống, chảy qua ngón tay rơi xuống trên mặt đất.
Một đại hán vẫn còn đứng duy nhất đó trầm giọng nói: "Các hạ rốt cuộc là ai? Tại sao tập kích chúng ta? Ta nghĩ các hạ nhất định là hiểu lầm rồi..."
Diệp Trùng mặc kệ đại hán đó, hơi nhíu cặp mắt, lực lượng trên tay lại tăng lên, nhìn vị trí của tay bắn tỉa đó, cất giọng bình thường nói: "Đi ra đi!"
Vẻ mặt đại hán đang đứng đó hơi biến, lần này gặp phải một cao thủ rồi!
- Ngươi đã thắng. Một giọng nam khàn khàn vang lên, tay bắn tỉa đang tiềm phục đó cuối cùng đã đứng lên.
Đường màu lam và điểm màu lam sáng rực phân bố trên người hắn, nếu như tay trái của Diệp Trùng vẫn có thể động đậy, hắn tuyệt đối sẽ lập tức phóng trủy thủ ra, một nhân vật nguy hiểm thế này, nếu như để lại bên cạnh, vậy sẽ làm Diệp Trùng ngủ cũng cảm thấy không an toàn.
Đáng tiếc tay trái hắn đã bị phế rồi.
Đôi tay kẻ tiềm phục đó đặt trên đỉnh đầu, đi về phía bên này. Diệp Trùng lúc này mới nhìn rõ hình dáng nhân vật nguy hiểm này. Đầu đinh, tóc giống như sợi thép vậy, đường nét gương mặt cực kỳ rắn rỏi, thứ làm người ta cảm giác dọa người chính là vết thương nguệch ngoạc trên mặt hắn, giống như mạng nhện, nhìn thấy đáng sợ vô cùng.
Thứ đáng sợ nhất lại là ánh mắt trống rỗng của hắn, nhìn không thấy bất cứ sinh cơ nào.
- Đánh bọn họ hôn mê cả đi. Diệp Trùng nhìn tay bắn tỉa đó.
Không hề do dự, tay bắn tỉa đó dứt khoát, lanh lẹ đánh tất cả hôn mê, bao gồm đại hạn còn đứng duy nhất đó, hắn không giở bất cứ trò gì, ở trước mặt giới giả, giở loại trò này quả thật không phải hành vi thông minh.
- Mang bọn họ vào.
Tay bắn tỉa này hiện giờ đóng vai cu li, xách từng một đại hán đang hôn mê vào trong tàu vũ trụ mà Diệp Trùng đã mở, nhìn thấy mấy đại hán đã hôn mê này, Diệp Trùng cuối cùng có chút vừa ý.
Bụp, tay bắn tỉa này cũng ngã xuống, lập tức hôn mê, còn đứa trẻ trên tay cũng có chung số phận.
Diệp Trùng cuối cùng cũng thở phào, vẻ mặt có chút trắng bệch, điều quan trọng nhất bây giờ là trị thương, nếu không, tổn thương đối với thân thể do mất máu quá nhiều khá là lớn.
Nhưng trước khi Diệp Trùng trị thương, Diệp Trùng vẫn rút ra sợi tơ đỏ kỳ quái, trói chặt mấy người trên đất đó. Mấy sợi tơ đỏ kỳ quái này là đặc sản của biển sương đỏ, bền chắc vô bì, mấy thứ trên tay Diệp Trùng này càng là cực phẩm trong đó, muốn dựa vào sức trâu để giãy thoát, đó căn bản là không thể nào.
Làm xong mọi thứ này Diệp Trùng mới đi tới máy trị liệu, trên mỗi tàu vũ trụ đều trang bị máy trị liệu, du hành giữa các hành tinh quá dài.
Khi Diệp Trùng trở về học viện Jersey thì đã năm giờ sau, trừ vẻ mặt có hơi tái, trên ống tay trái có thêm một lỗ ra, Diệp Trùng xem ra hoàn toàn không giống người từng bị thương. Chủ yếu là giúp mấy đại hán bị thương trong đó trị liệu mới làm trễ không ít thời gian, hắn không muốn con tin không dễ gì bắt được vì chảy máu quá nhiều mà chết, vậy thì hắn không chỉ phí nhiều công sức như vậy mà còn uổng phí lần bị thương này.
Vừa nhìn thấy Diệp Trùng trở về, Griffiths liền vội vội vàng vàng chạy lại: "Quá tốt rồi! anh đã trở về, ài, bọn họ bị nhiễm BD."
- BD? Diệp Trùng ngớ người.
Griffiths vội vàng gật đầu: "Ừm, chắc là một loại biến dị của BD loại H, người phát bệnh đều là học viên và giáo viên bị thương." Nàng dẫn Diệp Trùng tới trước mấy học viên phát bệnh này, dáng vẻ mấy học viên này vô cùng khủng bố, toàn thân nổi đầy đốm nâu, ai nấy mệt mỏi nằm trên đất.
Trong lòng Diệp Trùng nhảy một cái: "Cô là nói người bị thương đều đã bị nhiễm?" Hắn nhớ rất rõ, lão già Phá Xa cũng bị thương nhẹ.
Griffiths do dự một lát rồi mới nói: "Rất có khả năng, đối với con người, BD loại H thường nhiễm thông qua máu, nhưng đối với sinh vật khác, con đường nhiễm của nó cực kỳ nhiều."
- Cô làm sao xác định là BD loại H? Người bị thương khác tại sao không sao? Diệp Trùng hỏi, hắn quét mắt nhìn, lão già Phá Xa vẫn khá bình thường, tinh thần cũng rất tốt.
Griffiths giải thích: "Thầy của tôi và tôi đều là người nghiên cứu BD loại H, kỳ tiềm phục của BD loại H không hề chắc chắn, có người sẽ rất dài, có người sẽ ngắn, dài thì có thể tới mười năm, ngắn thì phát bệnh trong vòng hai mươi bốn giờ." Trong lời nói, nàng có sự lo lắng sâu sắc.
Diệp Trùng nhìn chằm chằm Griffiths, hỏi: "Vậy có cách giải quyết gì không?" Điều duy nhất hiện giờ hắn có thể chúc mừng là lão già Phá Xa không hề phát bệnh, nhưng nếu như không giải quyết vấn đề này, trên người lão già Phá Xa vô nghi là giống như treo một quả bom không hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể toi đời.
Hắn tới đâu mới tìm được một chuyên gia cơ giới cổ đại thế này chứ?
Thần tình trên mặt Griffiths tối sầm: "Đáng tiếc con chip đều rời cả rồi, bên trong có tư liệu hơn ba vạn loại biến dị của BD loại H mà ta và thầy phát hiện ra, nếu không, nói không chừng từ bên trong có thể tìm được một vài manh mối. Ài, đó chính là tâm huyết cả đời của thầy ta a." Chip đã sớm thành một đống nát vụn dưới bước chân của bầy chuột, nhưng nàng rất nhanh liền biết hiện giờ không phải là lúc nghĩ chuyện này, nghĩ một lát mới mở miệng nói: "Chúng tôi phân tích ra kết cấu của loại BD loại H này, có lẽ có thể tìm được phương pháp."
- Có lẽ? Diệp Trùng nhíu mày, hắn cực kỳ không thích từ này.
- Ừm, cái này tôi cũng không thể xác định được. Griffiths không biết làm sao nói: "BD loại H và BD khác có tính tương thích cực kỳ tốt, thương dùng làm vật nuôi cấy, điều đáng sợ nhất chính là loại tình huống này."
- Thế nào mới có thể phân tích kết cấu của nó? Diệp Trùng hỏi.
Dính tới vấn đề chuyên môn, Griffiths trả lời rất nhanh: "Chỉ có máy phân tích siêu vi mới có thể." Sau đó nàng không quên bổ sung một câu: "Loại máy này chỉ có học viện Ân Cách Lạc Đế mới có, bọn họ là người có tiền."
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK