Đôi tay chấn động, cổ tay lật mạnh, hai thanh trủy thủ liền vạch ra hai đường cong màu vàng kim sắc bén, rực rỡ.
Hai tiếng gaooo, hai con Dạ tuyết báo nghiến răng thấp giọng gầm gừ về phía Diệp Trùng, răng sắc bén trắng toát ở trong bóng tối lấp lánh hàn ý chấn nhiếp tâm hồn người ta. Thân thể chúng nhẹ nhàng vặn một cái, liền xuýt xoát tránh được hai đường cong màu vàng kim này, nhưng vẫn có vài sợi lông đen bị cắt đứt. Lông bị cắt đứt bị không khí khuấy động mạnh thổi một cái, liền bay tán loạn ra xung quanh.
Diệp Trùng biết rõ, tuy trông hắn từ đầu tới giờ vẫn luôn chiếm thượng phong, thật ra, hoàn cảnh của mình vô cùng nguy hiểm. Thực lực của Dạ tuyết báo cường hãn dị thường, chúng nhanh như tia chớp, nhanh nhẹn, linh động, sức mạnh đáng sợ. Con Dạ tuyết báo đầu tiên sở dĩ hắn có thể dễ dàng giết chết, một mặt là nhân lúc không phòng bị, một mặt khác là Nhuế Băng vừa rồi giao chiến với nó khá lâu, tiêu hao lượng lớn thể lực của nó. Nếu không, không thể nào dễ dàng đối phó như thế.
Thể lực ba con Dạ tuyết báo trước mắt này hoàn hảo, đồng bạn bị giết càng kích thích lửa giận của chúng. Diệp Trùng cần đồng thời đối mặt ba con Dạ tuyết báo bị kích thích hung tính, hung hiểm bên trong, cứ nghĩ là biết.
Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, cảnh tượng trước mắt ở trong mắt hắn chậm lại từng chút một, tư duy của hắn cũng càng lúc càng rõ ràng. Cú va chạm vừa rồi đó, tuy tông bay một con Dạ tuyết báo, nhưng lực xung kích khổng lồ cũng làm tay Diệp Trùng tê tê. Nếu không, hai đường cong màu vàng kim vạch ra vừa rồi đó, hai con Dạ tuyết báo không dễ dàng né thoát như thế.
Hai con Dạ tuyết báo vừa tiếp đất gầm nhẹ hai tiếng, thân hình hơi cong, một trước một sau, giống như hai quả pháo, tông thẳng vào trong lòng Diệp Trùng.
Trong khoảnh khắc điện xẹt lửa lóe, đầu óc Diệp Trùng lại rõ ràng tới bất ngờ. Đôi khuỷu tay bỗng trầm xuống, cong gập lai thành chùy, nặng nề gõ về phía đầu hai con Dạ tuyết báo trước mặt.
Binh! Một tiếng vang lên, Dạ tuyết báo lao gấp tới tông mạnh vào khuỷu tay cong lại thành chùy của Diệp Trùng, lập tức đau đớn gào lên một tiếng.
Vô luận là trong hệ thống võ thuật nào, cú đánh khuỷu đều là nổi tiếng nhờ sức mạnh, càng huống chi con Dạ tuyết báo này còn là tông mặt vào.
Diệp Trùng mẫn cảm lập tức cảm nhận được trong thương một cú này đối với con Dạ tuyết báo này, thân thể của nó cứng lại, xuất hiện một sự ngưng trệ cực kỳ ngắn ngủi. Đây vô nghi là một cơ hội cực tốt, nếu như lại cho Diệp Trùng cho dù chỉ 0,1 giây, thì đã đủ để làm trủy thủ trên tay hắn hoàn thành giết chóc.
Nhưng Diệp Trùng lại không lo được cơ hội tốt này, mũi chân bỗng phát lực, thân hình lùi mạnh lại, trủy thủ trên tay vạch ra một chữ thập hoàn mỹ cực nhanh ở trước mặt. Trong bóng đêm mênh mông, một chữ thập màu vàng kim khi không xuất hiện ở trên không.
Binh, tiếng va chạm giòn tan thậm chí làm người ta nhận lầm là âm thanh hai thanh binh khí này giao nhau tạo ra, nhưng thật ra lại chỉ là tiếng va chạm của một cái vuốt trước của con Dạ tuyết báo theo sát phía sau với hai thanh trủy thủ. Từ đây có thể thấy sự cứng rắn của bốn vuốt của Dạ tuyết báo đã tới mức độ nào.
Sức mạnh khổng lồ, lại thêm vào bản thân Diệp Trùng đang lùi về sau, lần này, Diệp Trùng liền cảm thấy đôi tay bị một cái trọng chùy mạnh mẽ đập một cái. Một luồng sức mạnh lớn ùa tới, thân hình cả người liền té gấp ra phía sau.
Nếu như lúc này mất đi khống chế với thân thể, Diệp Trùng biết kết quả vô cùng nghiêm trọng.
Trong khoảnh khắc phần chân tiếp đất, Diệp Trùng mạnh mẽ đạp vào mặt đất, trủy thủ tay phải thuận thế vung lên trên một cái. Dạ tuyết báo tỉnh táo vô cùng, im lặng lùi lại.
Tiếp đó, ba con Dạ tuyết báo liền giống như ba tia điện màu đen, không ngừng xung kích phòng ngự của Diệp Trùng.
Diệp Trùng cầm đao đứng tấn, giốngnhư cái đinh cắm chết trên đất, ngang ngạnh ngăn chặn tất cả công kích của ba con Dạ tuyết báo.
Mũi đao như tia sáng, ngụy dị mà chuẩn xác xuất hiện ở bất cứ chỗ nào bên cạnh Diệp Trùng, mỗi lần đầu là một tiếng va chạm giòn tan. Tiếng va chạm dày đặc như mưa liên miên không dứt, trong bóng tối, không gian trước mặt Diệp Trùng không ngừng lóe lên từng đốm lửa nhỏ, đốm lửa lóe lên rồi mất, nhưng lại rực rỡ tới bất ngờ.
Bốn vuốt của Dạ tuyết báo và trủy thủ của Thủ Hộ đấu lẫn nhau không hề rơi vào thế yếu, lại cộng thêm sức mạnh tràn đầy, mỗi lần đều là đốm lửa bắn ra.
Ba con Dạ tuyết báo cực kỳ linh hoạt, chính trong hoàn cảnh chật hẹp thế này của kẽ nứt, chúng cũng tiến thối tự nhiên. Lại cộng thêm đầy linh tính, giữa chúng có thể làm ra phối hợp cực kỳ tinh xảo, điều này làm Diệp Trùng tổn thương nặng gân não. Ba con Dạ tuyết báo luân phiên xông tới, tốc độ cực nhanh, tần suất cũng càng thêm đáng sợ. Mỗi lần xung kích đều đầy sức mạnh, chính là nhân vật cường hãn như Diệp Trùng cũng cảm thấy nuốt không trôi.
Diệp Trùng chìm đắm trong chiến đấu, hoàn toàn vong ngã. Trước mắt hắn chỉ có công kích lóe lên rồi mất, nhanh tới mức khó mà nắm bắt. Điều này đã gần như đã đạt tới cực hạn của hắn, bất cứ một điểm xuất thần nào, một chút sơ suất, kết quả cuối cùng đều chắc chắn là tử vong.
Cơ nhục toàn thân Diệp Trùng cuộn sóng từng cao trào không ngừng, biểu hiện hiện giờ của hắn hoàn toàn có thể nói là không phải con người. Động tác nhanh tới mức gần như hư ảnh cũng nhìn không thấy, trong không khí trước mặt, khi không nở rộ vô số đốm lửa.
Không vui không buồn, động tác thân thể phảng phất như là một loại bản năng, nhanh tới mức hoàn toàn không cần suy nghĩ. Tay, khuỷu tay, vai, đầu gối, chân, mỗi bộ phận thân thể hắn đều linh hoạt tới mức giống như không có xương vậy, các loại động tác khó bề tưởng tượng với hắn lại là tiện tay mà làm.
Quá nhanh đi!
Tinh thần Diệp Trùng tập trung cao độ, cảnh tượng trước mắt giống như động tác chậm vậy, hắn cần tìm thấy điểm tấn công thích hợp nhất trong những đường màu trắng lộn xộn. Điều này cần hắn có năng lực tính toán kinh người và kinh nghiệm chiến đấu phong phú.
Không khách khí mà nói, hắn hiện giờ hoàn toàn ở vào thế yếu. Nếu như ở đất bằng, hắn còn có thể đấu dai dẳng với ba con Dạ tuyết báo này, chờ thời cơ hành động, nhưng ở kẽ nứt nhỏ hẹp này, hắn không có quá nhiều không gian né tránh. Không, là hắn căn bản không thể né tránh, sau lưng hắn, còn có người hắn phải bảo hộ.
Cắn chặt răng, điều Diệp Trùng hiện giờ có thể làm chính chỉ có liều, liều sức dẻo dai, liều sức chịu đựng, liều ai kiên trì không được trước.
Động tác đôi tay không dám có chút chậm lại, bất cứ chút sơ hở nào chỉ sẽ có một loại kết quả, đó chính là sơ hở càng lúc càng lớn, cuối cùng thất bại.
Mười phút!
Tốc độ của Diệp Trùng vẫn giữ ở một tần suất cực kỳ kinh người, tới tận bây giờ, biểu hiện của hắn có thể nói là hoàn mỹ. Nếu như nói, giết chết con Dạ tuyết báo đầu tiên, thứ biểu hiện là tính công kích mạnh mẽ của hắn, vậy thì, đối mặt xung kích điên cuồng của ba con Dạ tuyết báo, Diệp Trùng không thể lùi ra sau đã triển hiện sự phòng ngự bền bỉ, ngoan cường của hắn. Binh, một cao trào xung kích tràn đầy sức mạnh, nhanh tới mức làm mắt người cũng khó mà nắm bắt được. Tới chỗ này vĩnh viễn chỉ có một kết quả: ngưng bặt tắt lịm!
Hai mươi phút đã trôi qua! Phòng ngự của Diệp Trùng vẫn hoàn mỹ vô khuyết, giọt nước không lọt. Ba con Dạ tuyết báo không lần nào công phá được phòng thủ của hắn.
Trong quang giáp Thủ Hộ, mặt Diệp Trùng hiện ra áng đỏ không bình thường, cặp mắt trợn tròn, cơ nhục trên mặt không ngừng co rút lại. Mồ hôi men theo gương mặt gần như co rút của hắn, chảy xuống từng giọt một.
Hắn đã tới cực hạn. Hắn tin rằng, nếu như lúc này Dạ tuyết báo ngừng công kích, hắn khẳng định ngay cả sức đứng cũng không có.
Nhưng, hắn không chuẩn bị buông bỏ, trong niềm tin của hắn, không có từ buông bỏ này. Dưới tình huống thể lực dường như bị ép sạch, đầu óc hắn vẫn giữ một tia bình tĩnh.
Dạ tuyết báo cũng đã chậm lại! Diệp Trùng đối với chiến đấu vẫn luôn nhạy bén không bỏ qua chi tiết quan trọng này. Thể lực của Dạ tuyết báo cường hãn, nhưng tới cùng không phải là vô cùng vô tận. Là bên tấn công, thể lực chúng tiêu hao càng nhiều hơn Diệp Trùng.
Tốc độ của chúng chậm lại, sức mạnh cũng từ từ nhẹ đi, đang thở gấp, chỉ duy có ánh mắt nhìn về phía Diệp Trùng tràn đầy sự bất cam. Lệ thạch, đối với chúng mà nói…
Thủ Hộ màu vàng kim phảng phất như cỗ máy không biết mệt mỏi, từ đầu tới cuối, không có giờ phút nào ngừng nghỉ. Chúng chưa từng thấy qua sinh vật cường đại mà ngoan cường thế này. Là tồn tại ở đỉnh cao nhất của cả chuỗi sinh vật, chúng có tư cách đưa ra đánh giá này.
Ba con Dạ tuyết báo ở xa xa nhìn hườm hườm Diệp Trùng, hô hấp của chúng dồn dập, cong người lại, xếp hàng đứng cùng nhau.
Ở trước mặt chúng, người vàng đáng chết đó, lại vẫn cắm chặt ở giữa kẽ nứt.
Diệp Trùng đã tới mức mệt mỏi, đuối sức, cơ nhục cũng có vài phần cảm giác mất đi khống chế, hắn hiện giờ đã làm không được dao động cơ nhục toàn thân giống như vừa rồi. Dưới thân thể sừng sững bất động của hắn, đôi chân hắn bắt đầu không nghe điều khiển, dao động với biên độ cực nhỏ, nhưng từ bên ngoài Thủ Hộ lại nhìn không ra chút đầu mối nào.
Đáng chết! Sắp rút gân rồi! Sắc mặt Diệp Trùng hơi biến đổi. Cơ nhục đôi chân hắn vẫn luôn chịu áp lực khổng lồ, phải biết, gần như tất cả lực xung kích cuối cùng đều phải do đôi chân này ra làm giảm xung.
Bây giờ cuối cùng đã tới cực hạn!
Nhuế Băng đã khôi phục một phần thể lực, trong ánh mắt quan tâm của nàng tràn ngập lo lắng. Nàng biết rõ hai mươi phút vừa rồi đó là khó khăn thế nào, một con Dạ tuyết báo thì đã làm nàng mệt mỏi, kiệt sức, Diệp Trùng vừa rồi phải đối mặt công kích đồng thời của tận ba con Dạ tuyết báo, công kích luân phiên của ba con Dạ tuyết báo thể lực đầy đủ.
Thủ Hộ che giấu thân thể Diệp Trùng, làm Nhuế Băng nhìn không thấy dáng vẻ của hắn, nhưng Nhuế Băng lại có thể từ trên tần suất động tác bắt đầu chậm lại của Diệp Trùng mà nhìn ra chút manh mối. Điều này làm nàng rất lo lắng.
Nhưng nàng không hề biết, Diệp Trùng lúc này đã tới mức sơn cùng thủy tận. Trong lòng nàng, Diệp Trùng là không thể chiến thắng. Mặc kệ là lúc trước, hay là hiện tại, mặc kệ là ở năm thiên hà lớn, hay là ở chỗ này, nàng đối với Diệp Trùng đều tràn đầy niềm tin.
Nhưng cho dù là thế, nàng cũng chuẩn bị sẵn sàng hỗ trợ bất cứ lúc nào.
Kề vai tác chiến với Diệp tử, là việc nàng yêu thích nhất.
- Đồng loạt bắn!
Trên không đột nhiên sáng lên ánh sáng chói mắt, vô số cột sáng từ trên trời giáng xuống. Trong nháy mắt, toàn bộ cả kẽ nứt đều bị cột sáng che kín, ba con Dạ tuyết báo không kịp kêu lên đau đớn thì đã biến mất trong mấy cột sáng này.
Trước mặt Diệp Trùng, là một chỗ trũng hình vuông mảnh dài chỉnh tề, mặt đất lõm vào cách chân Diệp Trùng sâu tận ba mét, nham thạch nám đen tỏa ra mấy ngọn khói xanh lượn lờ. Chỗ trũng hình vuông mảnh dài này từ mặt đất trước mặt Diệp Trùng, kéo dài một mạch tới cửa kẽ nứt, vách núi hai bên cũng đều là một mảng nám đen.
Diệp Trùng ngẩng đầu nhìn, trên không, vô số quang giáp xếp chồng lớp lớp lên nhau, súng quang trên tay quang giáp không một ngoại lệ đều chỉ về phía kẽ nứt. Chính là bọn họ vừa mới hoàn thành một lần bắn đồng loạt. Diệp Trùng thở nhẹ ra một hơi trọc khí, chui ra từ trong Thủ Hộ.
Nhuế Băng nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệp Trùng, cả kinh, vội vàng tiến lên.
Diệp Trùng chỉ nói một câu: “Chúng ta trở về, Thủ Hộ, cho em.” Hắn tháo Thủ Hộ từ trên tay xuống, đưa tới trước mặt Nhuế Băng.
Nhuế Băng nhận lấy cái nhẫn không hề nổi bật này, thần tình trên mặt vẫn dửng dung, nhưng tay lại nắm chặt lấy.
- Tiểu tiên sinh, đây là Lệ thạch. Giọng nói Tang Khảm truyền vào tai Diệp Trùng.
Tiểu tiên sinh, chỉ có người của Tang tộc mới gọi hắn thế này. Diệp Trùng quay người lại, thứ Tang Khảm cầm trên tay chính là ba lô của Mi Ngột.
- Ngươi là con em Tang tộc? Diệp Trùng buột miệng hỏi.
Tang Khảm rõ ràng đã từ trong hôn mê vừa rồi tỉnh lại, nhưng khóe miệng vẫn để lại chút vết máu. Người hắn hơi cong lại, ngữ khí đầy sùng bái: “Vâng.”
- Vậy ngươi theo ta trước.
- Vâng.
Ở trong lòng Diệp Trùng, Tang tộc đều là người đáng tin tưởng. Tang Khảm đối với câu nói này vô cùng hưng phấn, còn đối với vết thương của hắn xem ra cũng không coi là gì. Thân thể Tang tộc dẻo dai, bọn họ vẫn luôn tranh đấu cực khổ với đại tự nhiên, chút thương thế này tự nhiên không coi là gì. Có thể đi theo tiểu tiên sinh, đây chính là vinh dự không gì sánh được.
Mấy người An Bỉ Lạc Kỳ ở trên không không hề xuống, Diệp Trùng yêu cầu bọn họ, khi chiến đấu, an toàn là việc quan trọng hàng đầu, hắn trước giờ không để ý đối với thứ có tính lễ tiết.
Lần này bọn họ chi viện vô cùng kịp thời, nếu như trễ thêm một chút, Diệp Trùng đã nguy hiểm rồi.
Mà lần bắn đồng loạt có thể nói là rực rỡ này, là do An Bỉ Lạc Kỳ chỉ huy, quang giáp tham gia cao tới bốn ngàn cái. Toàn bộ mấy quang giáp này đều trôi nổi trên không kẽ nứt, xếp chồng tầng tầng lớp lớp. Vì bảo đảm đủ uy lực, mỗi cái quang giáp chỉ để một góc độ bắn cực nhỏ. Toàn bộ hỏa lực của bốn ngàn quang giáp bắn cùng lúc đều tập trung trong kẽ nứt hẹp dài không gới mấy mươi mét này.
Vậy mới đạt được kết quả có tính hủy diệt trước mắt này.
Vì bảo đảm an toàn của Diệp Trùng, sư sĩ gần phía Diệp Trùng, toàn bộ đều là cao thủ có điểm bắn từ chín mươi lăm trở lên.
Một kích tất thắng, tố chất người chỉ huy trưởng thành phải có trên người An Bỉ Lạc Kỳ cũng càng lúc càng trọn vẹn.
- Đi. Diệp Trùng không ở lại chỗ này thêm, nơi này không phải chỗ nói chuyện nhà, với lại, hắn không có thói quen nói chuyện nhà.
Được xả hơi, thể lực Diệp Trùng bắt đầu mau chóng khôi phục. Trận chiến đấu vừa rồi đó quả thật quá dồn dập, hắn ngay cả cơ hội thở một hơi cũng không có.
Mà khi Mi Ngột nhìn thấy quang giáp, lại một lần nữa nghệch mặt ra. Mọi thứ bà thấy hôm nay đều không chân thật như thế. Từ Nhuế Băng và Tang Khảm lúc đầu thì bà đã cảm thấy không thể tin được rồi. Diệp Trùng sau đó càng làm bà cả kinh hơn, rất khó tưởng tượng, một vị đại sư vũ khí lại có thể giết chết một con Dạ tuyết báo, sau đó lại an toàn vô sự kiên trì hai mươi phút dưới xung kích của ba con Dạ tuyết báo.
Người khổng lồ có thể bay trên không… còn có súng quang cỡ lớn có thể bắn ra chùm sáng còn to hơn con nhện đó… Chúng dường như là do đá nặng làm ra…
Mi Ngột cảm thấy tất cả nhận thức của mình lúc trước đều bị lật đổ.
Diệp Trùng không hỏi Mi Ngột, trong lòng hắn cũng có quá nhiều nghi hoặc cần được giải đáp, nhưng nơi này rất rõ ràng không phải là một chỗ thích hợp.
Thần màu đen, sừng sững như núi, cặp mắt nửa nhắm nửa mở lộ ra khí khái nhìn thiên hạ với nửa con mắt. Nhuế Băng mặc Thủ Hộ, thân hình càng tỏ ra nhỏ nhắn đáng yêu, nàng yên tĩnh ngồi trên bả vai dày rộng của Thần.
Chở theo Nhuế Băng, Diệp Trùng điều khiển Thần dẫn mọi người trở về căn cứ. Mệnh lệnh đầu tiên của Diệp Trùng sau khi về căn cứ chính là: “Cho đội viên hai tổ dẫn chúng tới căn cứ.”
Hỏa lực phòng ngự của căn cứ hiện giờ mạnh mẽ vượt xa ngày trước. Bọn họ có thể mượn hỏa lực phòng ngự của căn cứ để đối phó Xích vĩ thú và mười hai con Hoàng kim điểu đó. Dùng phương thức ít dùng sức nhất giải quyết vấn đề, đây là phương thức Diệp Trùng thích.
Khi Mi Ngột nhìn thấy căn cứ khổng lồ này, biểu tình đơn giản là giống như vừa mới nuốt trôi một quả trứng ngỗng.
Cái này… cái này… cái này là lúc nào xây dựng nên? Tại sao mình không biết? Chỗ này cách hang núi bà ta ở gần phi thường, khi nhìn thấy người quen là Sa Á, bà ta mới yên tâm trong lòng. Lúc trước vẫn luôn có đủ tự tin với thực lực bản thân, Mi Ngột hiện giờ lại đột nhiên cảm thấy mình vô cùng yếu ớt. Không, mọi thứ này chỉ là vì sức mạnh của đối phương quá lớn, bà ta an ủi mình trong lòng như vậy.
Mười hai con Hoàng kim điểu đuổi sát đám quang giáp mấy trăm cái đó, đám quang giáp dẫn dụ ở trước không nói tiếng nào bay vào căn cứ. Hoàng kim điểu không biết có phải là đã giết đỏ cả mắt, hay là bị mấy trăm cái quang giáp này trắng trợn dẫn vòng vòng, thực sự đã tức điên lên, lại không chút do dự xông về phía căn cứ.
Không chút do dự, sau khi tất cả Hoàng kim điểu tiến vào tầm bắn hữu hiệu, hỏa lực phòng ngự của căn cứ đột nhiên khai hỏa.
Chùm sáng dày đặc, kín mít trên không đan chéo vào nhau, bao trùm toàn bộ Hoàng kim điểu vào trong.
Đây chính là Hoàng kim điểu được gọi là bá chủ bầu trời đây sao? Mi Ngột nhìn chằm chằm mười hai thi thể Hoàng kim điểu bị đánh thành cái rây trên màn hình, từ đầu tới chân, một luồng hơi lạnh thấu xương làm bà ta như rơi vào hầm băng.
Quá đáng sợ rồi!
Sau mười phút, con Xích vĩ thú sáu ngón đó cũng bị dẫn dụ tới. Nhưng nó rõ ràng cường đại hơn loại sinh vật có trí lực kém Hoàng kim điểu này nhiều, nó mạnh mẽ dừng thân hình lại, mà vị trí đó, vừa khéo ở ngoài hỏa lực phòng ngự của căn cứ.
- Phóng lớn hình ảnh. Diệp Trùng ra lệnh nói.
Hình ảnh con Xích vĩ thú này trên màn hình lập tức được phóng lớn, vô cùng rõ ràng.
Cái đuôi tên màu đỏ thẫm đủ để chứng minh sự cường đại của con Xích vĩ thú này. Sáu ngón chân, đây là con có đẳng cấp cao nhất trong số Xích vĩ thú Diệp Trùng từng giết tính tới trước mắt.
Hắn nhớ rất rõ, con Xích vĩ thú sáu ngón đó chính là đầu lĩnh của “bộ lạc” Xích vĩ thú đó. Cảnh tượng ngụy dị ngày đó, trong ký ức của Diệp Trùng, vô cùng sâu sắc.
Nếu như nói, Xích vĩ thú sáu ngón đủ để có thực lực thành đầu lĩnh của một “bộ lạc”, vậy con Xích vĩ thú trước mắt này thì sao?
Nó từ đâu tới? Là đầu lĩnh ư?
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK