Mục lục
[Dịch] Sư Sĩ Truyền Thuyết - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chiến đấu thế này với Diệp Trùng mà nói, không hề có quá nhiều hồi hộp. Hoàn cảnh phức tạp vô bì trong cái nhìn của mấy người thân vương Đức Nặc Ni Áo, hắn không hề có cảm giác quá lớn, khi ở hành tinh rác, hắn mỗi ngày đều phải tới lui địa hình càng phức tạp hơn chỗ này nhiều.

Hắn rất mau liền phát hiện vị trí của mười hai người đó, không có do dự, hắn liền đi như điện bắn. Trên sơn thạch hoặc cao hoặc thấp, Diệp Trùng thoải mái tự nhiên. Thân thể xem ra yếu đuối, mỗi một bước đều tràn đầy sức mạnh có tính bạo phát, chân hắn giống như gắn lò xo, hắn nhảy xa hơn, cao hơn người bình thường nhiều!

- Trời ạ! Ta đã nhìn thấy cái gì? Ta đã nhìn thấy cái gì? Thân vương Đức Nặc Ni Áo không tự kìm chế được đứng dậy, kích động hét lên: “Đây là đang chạy sao? Hay là đang bay? Ta quả thật không sao tưởng tượng có người có thể nhảy tự do thế này, tốc độ của y quá nhanh, giống như tia chớp vậy. Điều này hoàn toàn vi phạm lực hấp dẫn, chẳng lẽ sức mạnh đôi chân Diệp đại sư đã đạt tới mức độ đáng sợ thế này rồi sao? Điều này quá thần kỳ rồi! À, ta muốn bái Diệp đại sư làm thầy, nếu như một ngày nào đó ta cũng có thể chạy giống thế này, ta nhất định dùng bước chân của ta đo mỗi một tấc lãnh thổ nước Đông Vân chúng ta!”

Trong mắt rất nhiều quý tộc phía dưới đều lấp lánh ánh sáng kích động giống như thân vương Đức Nặc Ni Áo, bọn họ cực kỳ tập trung nhìn chằm chằm bức màn lớn, ai nấy hai mắt phát sáng. Có rất nhiều con em quý tộc có bối cảnh thâm hậu còn có ý nghĩ bái sư với Diệp Trùng, biểu hiện thần kỳ thế này của Diệp Trùng, triệt để chinh phục bọn họ.

Thân vương Đức Nặc Ni Áo tuy kích động, nhưng vẫn giữ được bình tĩnh: “Tuy biểu hiện của Diệp đại sư làm ta cảm thấy không thể tin được, nhưng bây giờ tuyên bố ai là người thắng lợi trận chiến này vẫn còn quá sớm. Phải biết, xạ thủ chúng ta cũng cường đại vô bì, thần niệm của bọn họ gần như có thể so sánh với tốc độ ánh sáng. Ai mới là người thắng lợi sau cùng? Diệp đại sư? Hay là mấy xạ thủ? Nhưng vô luận thế nào, chúng ta có thể đoán, hai bên một khi tiếp xúc, thế tất là một trận chiến đấu kịch liệt.”

Thần tình Diệp Trùng từ đầu tới cuối không có chút biến hóa, hắn mau chóng tới gần mười hai xạ thủ đó. Tư thế chạy của hắn làm người ta liên tưởng tới con báo chạy nhanh hết tốc độ trong rừng rậm, trôi chảy mà tràn đầy sức mạnh.

Nói thật, lần này so với đối phó mười hai xạ thủ lần trước đó thì thoải mái hơn nhiều. Lần trước là cái sân trống trải không có vật gì, còn hoàn cảnh lần này đối với Diệp Trùng mà nói, ưu thế cực kỳ lớn. Hắn có thể bảo đảm số lượng xạ thủ mình đối mặt một lần không tới ba người, cho dù lúc thực lực của hắn không có tăng lên cũng không phải vấn đề lớn gì. Càng huống chi hiện giờ?

Sau khi kết thúc phong bế huấn luyện, Diệp Trùng đã nghỉ ngơi mấy ngày. Lần này chạy hết sức, cảm giác trôi chảy và thỏa thích tột cùng tràn ngập mỗi một tế bào của hắn, hắn càng chạy càng nhanh. Tiếng gió bên tai ầm ầm như sấm. Diệp Trùng tăng tốc, quả thật hình như quỷ mỵ, trên bức màn lớn, chỉ thấy thân hình đã mơ hồ, kéo theo hư ảnh dài dài.

Lần này mọi người đều đứng lên. Bọn họ nào từng thấy qua cảnh tượng kỳ dị bậc này? Trong mọi người, chỉ có Tô Môn Tây Gia Hoa ngồi thẳng như cũ, thần tình tự nhiên, không nhanh không chậm uống rượu đỏ. Công tước Uy Luân đứng lên bên cạnh hắn mở to miệng, cặp mắt hoàn toàn ngây ngốc nhìn bức màn lớn. Còn Minh Tiêu ở bên còn lại cũng không tốt được chỗ nào, ly rượu đỏ trên tay đã thành một đống mảnh vụn, mà rượu đỏ chảy lên người hắn, hắn đối với tất cả mọi thứ này hoàn toàn mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm thân ảnh đã trở nên mơ hồ trên bức màn lớn đó.

Chút khoảng cách này đối với Diệp Trùng mà nói, quả thật quá ngắn.

Hắn đã nhìn thấy một người trong mười hai người đó, mà Diệp Trùng lúc này cũng từ chỗ cao lướt xuống. Nhưng tốc độ của hắn không hề giảm xuống, rơi vào giữa khe hở của sơn thạch. Hắn giống như một tia chớp màu đen ngụy dị, trườn như rắn tới trước. Tốc độ thế này, nếu đụng vào sơn thạch, vậy thì sẽ là kết quả gì? Mà Diệp Trùng dường như không hề có chút suy nghĩ phương diện này, với lại hắn cũng đã thành công! Hắn có thể khống chế phương hướng của mình tùy theo ý muốn, mấy nham thạch bén nhọn nhô ra đó không đụng tới chéo áo của hắn.

Đã bước vào trong phạm vi của mấy xạ thủ này, Diệp Trùng không dám có chút sơ suất nào. Tuy mấy xạ thủ này không cách nào tạo thành uy hiếp cho mình, nhưng hắn không muốn thành kẻ thất bại, vô luận dưới loại tình huống nào.

Thân thể hắn bắt đầu rung động tần số cao trong biên độ nhỏ, thân thể bền bỉ của hắn là nguyên nhân cơ bản hắn có thể làm ra động tác ra ngoài tưởng tượng thế này.

Hình ảnh vốn dĩ mơ hồ trên màn hình lớn, lúc này càng hoàn toàn biến thành một đám hư ảnh, không ai biết đã xảy ra việc gì, trừ Tô Môn Tây Gia Hoa. Nhưng điều này đã đủ cho mấy quý tộc tự cho mình thấy nhiều biết rộng mở rộng tầm mắt, mà khí tức thần bí của Diệp Trùng trong lòng họ càng tăng thêm vài phần.

Mũi chân không ngừng điểm nhẹ trên nham thạch, Diệp Trùng sử dụng phương thức tiến tới trước hình Z. Nham thạch rắc rối, phức tạp chỗ này đối với Diệp Trùng mà nói, là một chiến trường tốt nhất, bất cứ lúc nào, hắn đều có thể dễ dàng tìm thấy điểm mượn lực.

Người Diệp Trùng tiếp xúc đầu tiên là George, không biết có phải là ôm hận trong lòng với Diệp Trùng, hắn xông tới trước nhất của đội ngũ. Mà không còn gì phải nghi ngờ, hôm nay là một ngày thê thảm nhất từ khi hắn sinh ra, dùng từ thê thảm này để hình dung, một điểm cũng không quá đáng. Bất quá, hắn hiện giờ rõ ràng vẫn không ý thức được điểm này, hắn đang cẩn thận muốn thông qua thần niệm của mình rà soát, xem có thể tìm thấy đối phương hay không.

George là kẻ nổi bật trong lớp trẻ, thực lực trong những người trẻ tuổi có thể nói là xuất chúng. Quyết đấu là một loại phương pháp giải quyết thường dùng trong quý tộc, đặc biệt là đối với người trẻ tuổi mà nói. Đối với tranh đấu cấp bậc như công tước Uy Luân và đại nhân Minh Tiêu, đó tự nhiên là một tầng khác.

Kinh nghiệm chiến đấu địa đồ dãy sơn địa, hắn tự nhiên cũng không xa lạ. Vừa rồi hắn mất mặt có thể nói là mất tới nhà rồi, hắn vẫn chưa từng mất mặt lớn như vậy trước mặt nhiều người thế này, điều quan trọng nhất là, bệ hạ nhất định sẽ vì vậy mà giảm mạnh ấn tượng đối với mình.

Loại cảm giác này, quả thật tệ hại vô cùng!

Vừa nghĩ tới tên đáng ghét đó, răng George liền nghiến kêu kèn kẹt.

Sỉ nhục, sỉ nhục lớn nhất từ khi có lịch sử tới nay! Hắn phải tự mình tẩy sạch nó!

Tuy hắn vừa rồi bị đánh tới mức hoàn toàn không còn sức đánh trả, nhưng hắn cảm thấy đó là đối phương đánh lén, hoàn toàn không chiếu theo quy định quyết đấu. Không có chút phong phạm quý tộc, tên nhà quê đáng chết nào! George không ngừng nguyền rủa Diệp Trùng trong đáy lòng.

Còn có Thù Mạn Nhi đáng chết đó, ánh mắt của hắn liếc về phía Thù Mạn Nhi ở chỗ không xa. Con đàn bà dâm đãng này hôm nay lại dám chơi mình một vố, hừ hừ, chúng ta cứ chờ xem. Thù gia, George vẫn chưa từng đặt vào trong mắt.

Chính ngay lúc này, bỗng trước mắt hoa lên.

Gì thế? Hắn vẫn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy trước mắt tối đen. Lập tức liền cái gì cũng không biết.

Diệp Trùng ra tay cực nhanh, một cú thủ đao chuẩn xác đánh trúng động mạch cạnh cổ George, George lập tức mềm oặt ngã xuống.

Một phen biến cố này cực nhanh, nhưng người từng trải như A Mãng phản ứng cũng cực nhanh, lập tức quá lớn: “Mọi người cẩn thận!” Lúc này khoảng cách giữa đám con em quý tộc và mấy xạ thủ có kinh nghiệm phong phú như A Mãng liền thể hiện ra. Mấy con em quý tộc, ai nấy mù mờ, ngỡ ngàng, không biết nên làm sao. Còn xạ thủ loại như A Mãng đã dựa vào kinh nghiệm của bọn họ mà nổ súng.

Tuy bọn họ không sao khóa được Diệp Trùng, nhưng bọn họ biết, dưới hoàn cảnh hạn hẹp thế này, không gian né tránh của đối phương cũng cực kỳ nhỏ. Bọn họ không chút lo lắng cho đồng bạn của mình, dù sao mấy tia huỳnh quang này cũng không có hại gì cho thân thể con người, điều bọn họ theo đuổi là thắng lợi của đoàn đội, chỉ cần bọn họ có thể bắn trúng Diệp Trùng thì cho dù bên bọn họ có người bị bắn trúng cũng không ảnh hưởng kết quả cuối cùng. Điều làm người ta kinh ngạc là Thù Mạc Nhi lại cũng là một trong những xạ thủ nâng súng. Vẻ mặt trên gương mặt không tì vết như ngọc của nàng trầm xuống, không có chút kinh hoảng, động tác cực kỳ lão luyện. Nhưng nàng không hề bắn, dường như đang do dự gì đó.

Nhưng so kinh nghiệm chiến đấu, mấy xạ thủ này vỗ ngựa cũng theo không kịp Diệp Trùng, càng huống chi đây còn là loại hình chiến đấu sở trường nhất của Diệp Trùng.

Sớm trước khi mấy người này ra tay, Diệp Trùng xách George đã mất đi ý thức lên, quăng đi giống như bao cát.

Trên người George đang lăn cuộn trên không lập tức bị trên trăm chùm huỳnh quang bắn trúng. Tuy mấy chùm huỳnh quang không hề có sức sát thương, nhưng lại có thể xuyên qua quần áo, để lại vệt huỳnh quang trên người, sau ba ngày mới tự nhiên biến mất. Trong vài giây ngắn ngủi, trên người George đã là một đám điểm huỳnh quang nhìn mà hoảng sợ, quần áo càng trăm ngàn lỗ hổng, ẩn ước thấy được bên trong.

Mấy phụ nữ quý tộc trong phòng quan sát ai nấy bụm miệng cười nhẹ, mà một vài phụ nữ quý tộc trung niên hai mắt phát sáng, dáng vẻ đó giống như hận không thể lao bổ lên vậy.

Oành, George bị quang ra như bao cát chuẩn xác đánh trúng một xạ thủ. George đáng thương trải qua sự giày vò của Diệp Trùng đã hoàn toàn khác hẳn, cũng không biết đụng vào nham thạch mấy lần, lúc này đã ràng rành trở thành dáng vẻ đầu heo.

Không thể khóa vị trí đối phương, điều này làm sắc mặt tất cả xạ thủ kịch biến.

Màn hình lớn bắt được biểu tình kinh hãi tuyệt luân của mấy xạ thủ chuẩn xác vô bì, quý tộc quan sát lúc này đã mất đi sự trấn định thường ngày, nhìn lẫn nhau, mấy xạ thủ rốt cuộc gặp phải cái gì? Mà biểu tình của Minh Tiêu đặc sắc nhất, A Mãng tham gia chiến đấu chính là mãnh tướng dưới tay lão, nếu như không phải biến hóa cực kỳ kinh người, hắn nhất định sẽ không ngay cả sắc mặt cũng thay đổi.

Nhưng, bọn họ rốt cuộc đã gặp phải cái gì?

Trong lòng A Mãng bốc lên khí lạnh, nếu như không phải đối phương là người hắn nhìn thấy rõ ràng, hắn nhất định sẽ cho rằng đối phương là một đám hồn ma hư vô. Chỉ có như vậy mới có thể giải thích thần niệm tại sao không cách nào khóa được tông tích của đối phương. Bất quá, A Mãng không hổ là xạ thủ có kinh nghiệm phong phú, hắn không vì vậy mà hoảng loạn, đè nén sự kinh hãi trong lòng. Đầu óc hắn mau chóng vận chuyển, đối phương nhất định là đã sử dụng phương pháp gì đó mới có thể tránh được sự khóa chặt của thần niệm của mình. Nhưng, rốt cuộc là phương pháp nào chứ?

Diệp Trùng lại không cho mấy người A Mãng thời gian suy nghĩ, hắn bỗng biến mất phía sau sơn thạch.

Loại biến mất này mang lại áp lực tâm lý cho mấy xạ thủ này càng lớn hơn, bọn họ ai nấy nhìn quanh, trên mặt đầy sự kinh hoảng.

Gương mặt xinh đẹp của Thù Mạn Nhi đã trắng bệch, sau lưng nàng dựa sít sao một trụ sơn thạch, dường như điều này có thể mang lại cho nàng một tia cảm giác an toàn.

Bỗng, một cánh tay từ sau lưng nàng thò ra, cổ tê một cái, nàng liền mềm oặt ngã ra đất. Súng quang trên tay vô lực tuột rơi trên đất.

Thần niệm của mấy xạ thủ đã sớm quan tâm mật thiết tới mọi thứ xung quanh, tuy bọn họ không sao tìm thấy tông tích Diệp Trùng nhưng lại có thể dễ dàng nắm bắt được việc ngã xuống của Thù Mạn Nhi. Nhưng đợi sức chú ý của bọn họ dời tới vị trí của Thù Mạn Nhi, Thù Mạn Nhi đang bay về phía bọn họ.

Nhìn thấy dung nhan tuyệt thế của Thù Mạn Nhi đang nhắm chặt hai mắt, hai quý tộc kề vai nhau đứng nhìn nhau, hai người đều không nhẫn tâm nổ súng. Hai người gật đầu, cùng thò đôi tay ra, muốn đón lấy Thù Mạn Nhi. Nếu như cứ sờ sờ thế này mà đụng trúng nham thạch, người đẹp tuyệt thế thế này như Thù Mạn Nhi làm sao chịu được chứ? Cứ cho là không mất mạng, trầy hư một chút da, vậy thì cũng tiếc nuối vô cùng a!

Nhìn thấy gương mặt ngọc làm người ta thương tiếc đó của Thù Mạn Nhi ở trên không, suy nghĩ duy nhất trong lòng hai người chính là, nếu như có thể cứu được tiểu thư Thù Mạn Nhi, cho dù bọn họ thua cũng không quan hệ.

Thế là, bọn họ đã như nguyện!

Sức mạnh của Thù Mạn Nhi bị quăng ra lớn tới mức kinh người, hai người cùng lùi ra sau một bước, lưng tông lên sơn thạch. Hai người phụt, phun ra hai ngụm máu tươi, hai mắt nháy một cái, liền cứ ôm Thù Mạn Nhi như vậy mềm oặt ngã xuống.

A Mãng cả kinh. Một loạt biến cố vừa rồi đó xảy ra quả thật quá nhanh, hắn vừa muốn ngăn cản hành vi ngu ngốc của hai người, không ngờ hai người đã mất đi sức chiến đấu.

Đáng chết! A Mãng nhịn không được chửi một câu, tên này quả thật quá bỉ ổi!

Suy nghĩ trong lòng A Mãng cũng là suy nghĩ trong lòng phần lớn quý tộc lúc này. Rất nhiều người khi nhìn thấy Thù Mạn Nhi bị Diệp Trùng quăng về phía hai xạ thủ khác đều lộ ra biểu tình không nỡ nhìn. Mà rất nhiều người trẻ tuổi còn mở miệng chửi lớn, tuy rất mau liền bị mấy trưởng bối ngăn cản.

Mặt Tô Môn Tây Gia Hoa lộ ra nụ cười khổ, ly rượu bị hắn bỏ xuống, cái tên này không thể thắng đẹp chút xíu hay sao? Không cần dùng mấy thủ đoạn tàn độc này, với thực lực của hắn, hoàn toàn có thể đường đường chính chính đánh bại mấy người trẻ tuổi này. Như vậy mới có thể làm hắn tiến hành kế hoạch bước tiếp theo càng tốt hơn. Bây giờ thì tốt rồi, mọi người đối với sự cường đại của cận chiến đã chuyển hướng nhiều hơn sang quan tâm với Thù Mạn Nhi. Một vài người trẻ tuổi, ai nấy đều căm phẫn, dáng vẻ đó, hận không thể lao bổ tới.

Thù Mạn Nhi đáng chết này, nếu như không phải nàng ta, kế hoạch của mình sẽ hoàn mỹ rồi! Trong mắt Tô Môn Tây Gia Hoa cắt ngang một tia nghiêm khắc, trong lòng cười lạnh, dám ở trước mặt mình dở trò…

Diệp Trùng lại không biết suy nghĩ của Tô Môn Tây Gia Hoa, hắn vẫn tuân thủ phương thức tác chiến ngụy dị, khó đoán của hắn, làm sao có thể càng tiết kiệm sức, làm sao có thể càng an toàn, làm sao có thể càng mau chóng giải quyết chiến đấu mới là thứ hắn cần suy nghĩ.

Đánh lén! Hoàn toàn là đánh lén! Diệp Trùng từ đầu tới cuối, chưa từng có một lần đối chiến chính diện, sau lưng, phía trên, mấy chỗ khó mà phòng bị này. Mà thứ giống như cục đá, ở trên tay tên đáng chết này đều tà ác vô bì, tràn đầy sức sát thương.

A Mãng chính là bị một cục đá nhỏ bắn ngược trúng trán, lập tức hôn mê.

Điều đáng sợ nhất không hề là mấy cục đá phảng phất cho là tà ác này, mà là loại sự khủng bố trước sau quanh quẩn trong đầu đó. Mỗi một chỗ u ám dường như đều là đầy dẫy sát cơ, kẻ địch giống như u linh không lỗ nào không vào, không chỗ nào không có, loại khủng bố đó, quả thật làm người ta suy sụp!

Cường đại và tà ác, là chủ đề chính của trận quyết đấu hoa lệ tối nay.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK