Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Bước ra khỏi doanh trại của người Đột Quyết, Lâm Lâm Vãn Vinh thúc ngựa phi như điên, khi đã bỏ lều bạt của người Đột Quyết ở xa xa đằng sau, Lâm Vãn Vinh mới giảm dần tốc độ, con ngựa Đột Quyết cao lớn chậm rãi gõ móng bước đi.

Nhắm thấy bốn phía không có ai, Lâm Vãn Vinh mới lấy từ trong ngực ra ‘lạt tị thảo‘ vừa cướp được trên tay của A Sửa Lặc, cẩn thận quan sát. Những lá ‘lạt tị thảo’ sinh ra ở Đột Quyết này thô ráp, khác xa với thuốc lá nhỏ mịn ở tiền thế, cắt cũng rất tùy ý. Người Đột Quyết cũng rất ít khi dùng giấy, càng chẳng cần nói đến cuộn thuốc lá nữa, đối với ‘ lạt tị thảo’ chỉ biết dùng mũi mà hít khói thôi. Nếu món đồ này mà để ở Đại Hoa, e là đã sớm nổi tiếng rồi.

Để chiếc lá ở bên mũi hít mạnh một hơi, mặc dù lá cây thô ráp còn mang vị nồng cay, Lâm Vãm Vinh không khỏi thở ra một hơi sảng khoái. Thứ này đúng là đồ tốt, nếu có thể trồng lượng lớn thứ này ở Đại Hoa, sau này bán tới Cao Ly, Đông Doanh thậm chí là tới cả Châu Âu, vậy Đại Hoa kiếm lớn rồi. Không biết là bây giờ bách tích đại hoa có bắt đầu trồng loại thuốc lá này chưa, nếu là chưa, vậy chỉ đành đi tới Đột Quyết thôi. Lộc Đông Tán nói cây thuốc là sinh trưởng ở phía bắc núi A Nhỉ Thái (Altai - gần Siberia), đợi lúc nào đó cùng lão Từ nghiên cứu bản đồ, phái mấy người đi lấy nó là được rồi.


Hắn miên man suy nghĩ một lúc, đã đi tới giáo trường ngày đó đấu trận cùng Tô Mộ Bạch. Chỉ thấy trên giáo trường chiêng trống vang lừng, tiếng hò reo giết chóc ngủ trời, ngàn vạn con chiến mã đang chồm tới, giống như đang diễn luyện kỵ binh chiến đấu. Đám người Hồ Bất Quy sớm đã trở lại biên chế ban đầu, tới trước khi ra trận cùng mấy chục vạn đại quân của Lý Thái đều diễn luyện ở đây. Nhắm vào đặc điểm thiện dụng chiến mã của người Hồ, Lý Thái đặt trọng điểm vào diễn luyện đối kháng với kỵ binh. Đám người Hồ Bất Quy, Đỗ Tu Nguyên, Hứa Chấn lúc này rất được trọng dụng.


- Lâm tướng quân, sao ngài lại tới đây?
Thấy Lâm Vãn Vinh ung dung cưỡi con ngựa lớn đi tới quân doanh. Lý Thánh và Hồ Bất Quy sớm được bẩm báo vội vàng chạy ra.


Lâm Vãn Vinh xoay người xuống ngựa, vỗ vỗ lên lưng con ngựa lớn Đột Quyết, cười nói:
- Hồ đại ca, huynh có nhận ra đây là ngựa gì không?


Hồ Bất Quy xì mũi coi thường:
- Ngựa của Đột Quyết, thân hình cao lớn, sức lực mãnh liệt, thuận tiện đột kích, nhược điểm ở sức chịu đựng. Khi mạt tướng còn ở tiền tuyến phương bắc, thấy ngựa Đột Quyết vô số lần rồi, cũng chẳng phải là thứ bảo bối gì. Lâm đại nhân kiếm ra thứ này từ đâu vậy?


Lâm đại nhân cười thân bí:
- Mấy thứ ngựa tạp chủng Đột Quyết này, đương nhiên không đáng coi là bảo bối. Nhưng nếu là hãn huyết bảo mã thuần chủng thì sao? Hồ đại ca. Lý đại ca, các huynh kiến thức rộng rãi, nhưng đã từng thấy được hãn huyết bảo mã chưa?


- Hãn huyết bảo mã?
Hồ Bất Quy chấn động:
- Hãn huyết bảo mã chính là đặc sản của Đột Quyết. Truyền thuyết là hậu duệ của thiên mã, thân thể cao tuấn, ngày đi ngàn dặm, ở Đột Quyết số lượng cũng cực ít. Năm đó ta cùng với người Hồ giao chiến, cũng đã từng nhìn thấy một con trên thảo nguyên. Lâm đại nhân sao lại nói tới hãn huyết bảo mã? Chẳng lẽ ngài đã thấy rồi!


Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Hãn huyết bảo mã sao? Cũng bình thường như thông như tùng thôi. Cũng ăn cỏ, cũng đi phân, ở trong nhà ta hôm qua cũng vừa mới nhập vào hai con, lúc nào đó để mấy vị đại ca tới cưỡi dạo.


- Hai con?
Hồ Bất Quy mắt trợn trừng, mặt đầy vè không thể tin nổi:
- Lâm tướng quân, không phải là ngài nói đùa chứ. Hãn huyết bảo mã một con giá tận ngàn vàng, người lấy ra ở đâu tới hai con? Từ đâu nhập vào?

- Là người ta hối lộ cho ta.
Lâm đại nhân thần bí trả lời:


Hồ Bất Quy và Lý Thánh nghe được đều kinh ngạc: “Lâm tướng quân quả nhiên là không giống người thường, ngay cả việc nhận hối lộ cũng nói thẳng ra như vậy.”


- Khụ, khụ …
Hồ Bất Quy cười ha hả:
- Hóa ra là do bằng hữu tặng, Lâm tướng quân. Hồ Bất Quy ta cả đời này chưa được sờ vào hãn huyết bảo mã, khi nào mới có thể tới phủ của ngài xem vậy?


- Không vấn đề gì
Lâm Vãn Vinh cười sảng khoái:
- Hồ đại ca thật đúng là người trong nghề. Con hãn huyết bảo mã kia toàn thân lông vàng óng ánh mềm mại, so với vuốt ve đùi nữ nhân còn thoải mái hơn. Đợi việc ở đây làm xong rồi, huynh kêu đám huynh đệ tới nhà ta, chúng ta mở bảo mã hội, để những con hãn huyết bảo mã này cởi sạch y phục, chúng ta sờ mó, làm chảy chút hãn huyết, ha ha ha ha!


“Đúng là tên dâm đãng, bất qua ta thích!” Hồ Bấ Quy cùng Lý Thành cũng phá lên cười. Mấy người nói vài câu, Hồ Bất Quy chuyển qua chuyện khác:
- Lâm tướng quân, hôm nay ngài tới đây tìm chúng mạt tướng, có phải là có việc gì muốn giao cho bọn ta đi làm không?


Mấy người Hồ Bất Quy cùng Lâm Vãn Vinh ở với nhau đã lâu, rất rõ tình tình của hắn. Lâm tướng quân này bình thường nhàn rỗi không có việc gì, thì tuyết đối không tới quân doanh dạo chơi, nếu mà đã tới rồi, vậy đúng là có gì đó không hay rồi.


Lâm Vãn Vinh ôm quyền hướng tới Lý Thánh, cười hì hì:
- Cái này, phài làm phiền Lý đại ca rồi. Lý đại ca, đại pháo của thần cơ doanh chúng ta bây giờ cải tiến thế nào rồi?

Lý Thánh liếc khắp bốn phía, nhỏ giọng nói:
- Chúng ta mấy ngày trước vừa mới thí nghiệm qua, hỏa pháo sau khi trải qua cải tiến, cự ly xạ kích đã có thể đạt tới một dặm, mà uy lực lại không giảm đi bao nhiêu. Đồng thời, Từ tiểu thư còn nghĩ biện pháp, làm thêm giá đặt cho hỏa pháo, khiến cho việc di chuyển càng linh hoạt hơn, trọng lượng cũng giảm nhẹ đi không ít.


“Nha đầu Từ Chỉ Tình làm sao mà cái gì cũng có hứng thú vậy, thiên văn số học cũng không tính đi, nhưng ngay cả cung nỏ đại pháo cũng muốn chơi.” Lâm Vãn Vinh gật gù:
- Lý đại ca, huynh giúp ta một việc. Tìm một chiếc hỏa pháo cũ nhất nặng nhất, chỉnh sửa cẩn thận một chút, lại bôi vẽ thêm một lượt, làm hình dáng không khác đại pháo chúng ta mới làm bao nhiêu, bên trên viết mấy chữ, kiếm hai cái xe rồi đặt lên cho ta, ta có việc dùng tới!


Lý Thánh lấy làm kỳ quái hỏi:
- Lâm tướng quân, ngài như thế này là muốn làm gì? Hỏa pháo vừa nặng vừa cũ, nếu ngài muốn chơi pháo, mạt tướng có thể đưa cho chiếc mới nhất, hai con ngựa là có thể kéo đi, còn có thể điều chỉnh góc độ bốn phía.


Lâm Vãn Vinh ha ha cười lớn:
- Lý đại ca, cái ta muốn chính là pháo cũ. Nhớ cho rõ, chiếc pháo này nhìn bên ngoài phải mới tinh sáng ngời, hình dạng phải giống như pháo mới, nhưng bên trong toàn là sắt vứt đi, thế nào cũng không thể bắn được! Sau đó bên trên bôi vào mấy chữ Tây, làm bọn chúng nhìn không ra. Tóm lại trông càng mới mẻ, càng hiện đại, càng dọa người thì càng tốt.


Lý Thánh nghe được đầy đầu sương mù, nhưng Lâm đại nhân giảo hoạt gian trá, chưa từng ăn lỗ, cứ dựa theo hắn nó mà làm, khẳng định không vấn đề gì. Lý Thánh khó nói:
- Tướng quân, làm theo ngài bảo khẳng định không vấn đề gì. Nhưng trên thân pháo phải viết chữ Tây, tại hạ tài hẹn học ít, xin hỏi, chữ Tây là gì? Chữ Tây viết như thế nào?


Lâm Vãn Vinh lấy giấy bút từ trong ngực ra, soạt soạt mấy cái, đưa cho Lý Thánh:
- Vậy viết mấy chữ này đi, nhớ kỹ, màu sắc phải tươi đẹp, phải bắt mắt!


Lý Thánh nhìn mấy chữ uốn uốn éo éo mà ngẩn ra, Hồ Bất Quy cũng trợn trừng mắt:
- Tướng quân, đây chính là chữ Tây sao? Ngài thật lợi hại! Cái thứ này đọc thế nào, có nghĩa là gì?


Lâm Vãn Vinh nhận lấy tờ giấy, chỉ mấy chữ bên trên đọc:
- Mọi người đọc theo ta, F – U – C – K, phắc, phắc, nhất định phải phắc…


- Phắc, phắc. Nhất định phải phắc.
Lý Thánh và Hồ Bất Quy khiêm tốn hiếu học theo Lâm tướng quân đọc lớn lên, Lâm Vãn Vinh cười vang:
- Fuck, thật sướng a! Nhớ kỹ. Mấy chữ này phải viết trên đại pháo, lão tử mệnh danh cho nó là pháo fuck!


- Tướng quân, cái chữ phắc này, rốt cuộc có nghĩa là gì? Làm sao mạt tướng cảm giác như ngài rất thích phắc!
Lý Thánh thấy kỳ quái liền hỏi, Hồ Bất Quy cũng liên tục gật đầu, rất là hưởng ứng.


Lâm tướng quân đảo mắt:
- Ài, hai vị đại ca. Ta là người văn minh, vốn không muốn nói lời thô tục. nhưng các huynh nhất định ép ta, cái fuck này ý nghĩa là… là…. À, Hồ đại ca, nghe nói huynh ở Bát Đại Hồ Đồng chim chuột với mấy ả phấn đầu, vậy các người mỗi đêm làm việc đó. Gọi là gì?


Hồ Bất Quy mặt đỏ lên, ngại không mở miệng, Lý Thánh liền cướp lời:
- Hồ đại ca, đó gọi là hoan hảo, có phải không?


Lâm đại nhân lắc đầu:
- Cái từ hoan hảo này quá văn minh, có điều các huynh cũng khó mà văn minh được bao nhiêu, như vậy đi. Cái từ fuck này nghĩa chính là hoan hảo, hoan hảo dữ dội!


- Pháo phắc? Pháo phắc?
Hồ Bất Quy cùng Lý Thánh hai mặt nhìn nhau, cố sức nhịn cười: “Lâm tướng quân này quả nhiên là anh tài ngút trời, đưa ra cái tên pháo này, tuyệt diệu!”


Sắp đặt xong việc “hoan hảo pháo”. Lâm Vãn Vinh khiêm tốn hướng tới Hồ Bất Quy thỉnh giáo về tri thức địa lý, quan trong nhất chính là Khoa Bối Đa (Khovd), nơi sinh trưởng của thuốc lá. Theo cách suy nghĩ của hắn, tài nguyên là vật chết, con người mới là sống. Người Đột Quyết không ý thức được thuốc lá sẽ mang đến biến hóa lớn thế nào cho xã hội, vậy Lâm đại nhân ta không ngại khó đi giúp đỡ vậy… giết tới Đột Quyết, cướp nữ nhân của bọn chúng, cướp bảo mã của bọn chúng, cướp thuốc lá của bọn chúng. Từ xưa tới nay chỉ có người Đột Quyết cướp của Đại Hoa, vì sao Đại Hoa ta không thể cướp của Đột Quyết chứ? Tục ngữ nói rất đúng, lùi một bước, biển trời mênh mông, tiến một bước, khoái hoạt vô cùng!


Hồ Bất Quy nghe Lâm đại nhân miệng như xe lửa, cái gì mà Ô Lan Ô Đức ( Ulan – Ude bên bờ Baikal thuộc Nga), cái gì mà Y Nhĩ Khố Thứ Khắc (Irkutsk – thuộc Nga), cái gì mà sông Selenge ( chảy qua Nga – Mông Cổ), Xa Xa Nhĩ Lặc Cách (Tsetserleg – trung tâm mông cổ), Ô tư quý khố đặc (Ust-kut thuộc Nga), thậm chí ngay cả những vùng đất mà người Đột Quyết chưa từng cướp vào tay cũng lôi ra được. Hồ Bất Quy liền trở nên kích động, nắm chặt tay Lâm tướng quân:
- Tướng quân đúng là người trời. Mạt tướng cùng người Hồ giao chiêu bao năm, cũng chỉ biết một vùng Ba Lý Khôn( Barkol), tướng quân chưa từng ra trận, mà ngay cả lịch sử và Hãn đô của bọn chúng đều nắm rõ như vậy. Lòng trời có Đại Hoa ta nên mới phái Lâm tướng quân tới cho chúng ta, ngày sau lên chiến trường cũng như đi vào trong chỗ ruột gan của tướng quân, có thể chỉ ngồi trong lều trướng mà định thắng thua ngoài ngàn dặm xa.


“Công phu vỗ mông ngựa của lão Hồ ngày cũng rất xa a!” Lâm Vãn Vinh cười ngượng:
- Hồ đại ca chê cười rồi, tiểu đệ chỉ là thích học tập, đọc nát trăm vạn quyển sách mà thôi.


Lý Thánh cùng Hồ Bất Quy đã quen với việc Lâm đại nhân không biết xấu hổ là gì rồi, hắn ngày nào không khoác lác mới là không bình thường. Lập tức Lâm Vãn Vinh dựa theo bản đồ học mót được từ chỗ Lộc Đông Tán, đại khái vẽ ra, Hồ Bất Quy bổ sung thêm, đem vị trí cụ thể của Khoa Bố Đa ( Khovd) vẽ chính xác ra. Mặc dù không biết Lâm tướng quân vì sao lại hứng thú với Khoa Bố Đa như thế, nhưng thấy thái độ hắn lúc này so với trước đây khác biệt rất lớn, từ “muốn ta đánh” chuyển biến thành “ ta muốn đánh”, trong lòng Hồ Bất Quy cũng tự nhiên vạn phần cao hứng, liền biết gì cái gì nói hết cái đó cho hắn, không giữ lại chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duy Đỗ
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
chris3532199
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
Lưu Giang
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
Râu Râu
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
chuchoa
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
thucdinh
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
Thanh Dương
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
Thanh Dương
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
Katsu1210
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
Huỳnh Long Hội
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
Tư Cô
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
Huỳnh Long Hội
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
Huỳnh Long Hội
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
Thanlong989898
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
tymhoada
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
Hai Thuong Nguyen
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
Hai Thuong Nguyen
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
Hai Thuong Nguyen
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
Nguyễn Minh Hoàng
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
Cravenred
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK