- Buông ta ra!
Từ Trường Kim kinh hãi, vội giãy người ra:
- Đại nhân, buông ta ra, xin ngài mau mau buông ta ra!
- Có chuyện gì từ từ nói, nhảy sông để làm gì chứ, nhảy sông còn mang bánh bao theo làm gì.
Lâm Vãn Vinh ôm chặt lấy nàng, Từ Trường Kim kêu một một tiếng, cả mặt đỏ bừng:
- Đại nhân, ta không phải là muốn nhảy sông, ngài hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi…
- Hiểu lầm?
Lâm Vãn Vinh làm bộ không hiểu nhìn nàng:
- Không phải chứ! Rõ ràng là hai cái bánh bao sắp gây nên huyết án, bằng vào nhãn quang cứu người vô số của ta mà xem, nàng nhất dịnh xúc động muốn nhảy sông, nếu không, nàng ôm chặt ta như thế làm gì?
Từ Trường Kim vừa thẹn vừa giận không thôi: “Rõ ràng là ngươi ôm chặt ta, sao lại qui cho ta chứ?”
- Đại nhân, ta chỉ muốn ngắt một cành dương liễu, không phải là muốn nhảy sông!
Từ Trường Kim thẹn vô cùng, cúi đầu thỏ thẻ:
- Xin ngài mau buông ta ra!
- Ngắt dương liễu?
Lâm Vãn Vinh ngượng ngùng cười hai tiếng, nắn một cái trên bánh bao, hậm hực thu hai tay lại, đành nói vu vơ:
- Vừa có hoa lại vừa có liễu, Từ tiểu thư nàng phải cẩn thận đó, cái bệnh hoa liễu không dễ trị đâu.
Nghe hắn nói không chút kiêng kị, tiểu cung nữ nào chịu nỗi đùa bỡn như thế, khẽ gắt một tiếng, vội quay đầu đi, đưa bàn tay nhỏ xinh xinh ra ngắt một cành dương liễu non, để trên mũi khẽ ngửi, rồi lại từ từ cúi đầu xuống, dịu dàng hỏi:
- Đại nhân, ngài ở đây làm gì?
- Ta đến hái hoa thôi.
Lâm Vãn Vinh vẫy vẫy cành hoa trong tay:
- Vẫn chưa hết hứng, sao có thể tay không trở về.
Từ Trường Kim nhìn hoa trong tay hắn, đột nhiên phì cười:
- Đại nhân, ngài thật đúng là một người hái hoa tận lực, Đỗ Quyên mỹ lệ như thế, không ngờ bị ngài ngược đãi thành ra thế này.
- Hả?
Lâm Vãn Vinh liếc mắt qua cành Đỗ Quyên trên tay. Chỉ thấy cánh hoa sớm đã rụng đi đằng nào, trên cành dính đầy cỏ xanh bùn đất, đâu còn có hình dáng như lửa đỏ tươi đẹp.
-À, lão công của hoa Đỗ Quyên gọi nàng ta đấy, cho nên nàng ta rời nhà đi rồi, có thể hiểu được, có thể hiểu được.
Hắn cười hắc hắc hai tiếng, bịa chuyện lung tung.
Từ Trường Kim lắc đầu cười khẽ, thấy trên người hắn dính đầy bùn cỏ, cũng không biết từ đâu lăn ra. Nhớ tới hình dáng vừa rồi khi hắn ngâm thơ, trong lòng nàng vừa ấm áp lại cảm động, khẽ phủi đi bùn cỏ trên người hắn, nhẹ nhàng nói:
- Đại nhân, ngài làm sao vậy, vùi dập áo quần thành thế này.
Lâm Vãn Vinh phất phất tay, không hề để ý:
- À, vừa rồi vào trong bụi cỏ bắt vịt thôi. Ấy, sao không nhìn thấy tiểu vương gia, hai người không phải thành đôi thành cặp, cùng du ngoạn ngắm cảnh sao? Hắn làm sao vứt nàng lại chạy trước rồi. Không chấp nhận được, không chấp nhận được!
Trường Kim nhìn hắn lắc đầu, chậm rãi bước tới bên hồ, nhìn dung nhan kiều diễm trong nước, nước mắt mơ hồ nổi lên, nhất thời không nói ra lời. Gió xuân trên cành liễu lất phất qua mái tóc dài của nàng, trong cơn vi vu lạnh lẽo, cô tiểu cung nữ từ dị quốc tới này tựa như cành liễu mềm yếu không chịu nổi gió mưa, vô cùng đáng thương.
- Đại nhân, ngài có phải cảm thấy ta rất thê thảm hay không?
Mắt Từ Trường Kim như nước mùa xuân, sương khói mờ mờ, nhìn hắn một cái, lặng lẽ mở miệng hỏi.
Lâm Vãn Vinh ngẩn ra một chút, vấn đề này thật là không dễ trả lời. Nói tới dung mạo, Từ Trường Kim không phải là tuyệt sắc nhất, nàng hơn được ở chỗ khí chất ôn nhu điềm tĩnh của nữ nhân Cao Ly truyền thống. Một cô gái nhỏ, một mình ở dị quốc tha hương cầu xin giúp đỡ, tư vị này, quả thật khó có thể chịu được.
- Sao có thể chứ?
Lâm Vãn Vinh bật cười:
- Nàng trông xinh đẹp, học vấn lại giỏi, lại còn biết nấu dược thiên, đáng thương chỗ nào?
Từ Trường Kim khẽ lắc đầu, hai mắt chăm chú nhìn hắn:
- Đại nhân, cho dù là ngài nói dối, Trường Kim cũng cảm kích. Bọn họ đều nói là ngài giả dối xảo trá, hung ác tham lam, ta lại cảm thấy ngài so với tất cả mọi người còn chính trực hơn, bởi vì ngài là một kẻ chân tiểu nhân, ngài khi phụ ta, cũng khi phụ quang minh chính đại, dũng cảm ngoan cường, so với những kẻ ngụy quân tử còn hơn mười lần trăm lần. Ta ghét sự giả dối của người khác, nhưng ta thích sự dũng cảm cùa ngài.
Từ Trường Kim mặt mũi đỏ bừng, nhưng lại níu chặt vào hắn, đôi mắt to mỹ lệ long lanh, khiến lòng người rung động.
Lâm Vãn Vinh cười khan hai tiếng: “Con mẹ nó, ta nhầm chăng? Trường Kim muội khen ta, bị ta khi phụ còn muốn cảm tạ ta, cái thế giới này đúng là quá điên khùng rồi!Chuyện đời thật quá phức tạp!” Lâm Vãn Vinh lắc đầu cảm thán:
- Nhiều khi, bỏ đi những lời nói dối là thật, còn lại đều là giả, nàng cũng không thể quá tin ta.
"Bỏ đi những lời nói dối là thật, còn lại đều là giả.” Từ Trường Kim lẩm bẩm tự nói, nước mắt trào ra, bật khóc mà vẫn cung kính:
- Vãn Vinh ca, xin lỗi, xin huynh thứ lỗi cho muội. Muội không thể nói chuyện với huynh thêm, bởi vì, muội sợ mình và huynh nói thêm một câu, sẽ không còn muốn về Cao Lynữa.
- Nàng muốn về Cao Ly?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi lắp bắp, ý nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển: “Đại Trường Kim muốn đi rồi? Chẳng lẽ Thành Vương đã đáp ứng nàng gì đó?”
Từ Trường Kim lau khóe mắt, cười ảm đạm:
- Muội vốn chẳng phải là người Đại Hoa, phải trở về cố hương của muội, cũng là chuyện sớm muộn. Lòng có Đỗ Quyên, nhưng nhân sinh không Thiền Quyên, Trường Kim kiếp này cũng không biết phiêu bạt tới đâu mới là điểm cuối.
- Chẳng lẽ Cao Ly các nàng, thật sự muốn cùng Đông Doanh huyết chiến tới cùng? Nhưng đây chính là một con đường cùng.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu: “tên Cao Ly vương gì đó kia đúng là muốn quyết làm Vương Bát ăn gang ăn thép, vậy thật không dễ làm!”
- Nếu không huyết chiến, vậy còn có biện pháp gì?
Từ Trường Kim lộ vẻ bi thương:
- Người Đông Doanh hung tàn bạo liệt, Đại Hoa lại không chịu ra tay giúp đỡ, Cao Ly muội chỉ có làm ngọc nát, tuyệt không để Oa nhân đắc thế.
Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài:
- Từ tiểu thư, lý do ta đã sớm nói với nàng rồi. Nếu là việc giữa hai người chúng ta, ta tự nhiên không đừng bên nhìn, liều hết mạng già cũng phải cứu nàng. Chỉ là đây là chuyện giữa hai quốc gia, chỉ có lợi ích không có tình nghĩa, tính mạng của con dân Đại Hoa, nếu không đổi được đền đáp, cho dù ta đồng ý, bách tính thiên hạ cũng không đáp ứng. Nàng nói xem, chẳng phải là đạo lý này ư!
Tiểu cung nữ khẽ gật đầu, bẻ dương liễu, nhẹ nhàng lắc lư, nhìn tới xuất thần, gò mà đỏ lựng:
- Vãn Vinh ca, huynh nói không sai, đây không phải là huynh sai, muội trước nay không hề trách huynh, ngược lại, muội kính trọng huynh tận đáy lòng, ngưỡng mộ huynh bởi vì huynh là một người chính trực thành thật.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
-
Từ tiểu thư, vốn ta không muốn thảo luận, nhưng nàng đã nhắc tới rồi, ta xen vào một câu vậy. Cao Lệ các nàng, có phải đang đàm phán điều kiện với Đông Doanh?
Từ Trường Kim biến đổi mãnh liệt:
- Đại nhân, ngài, sao ngài biết được?
- Cùng Đông Doanh giảng hòa? Cùng lột da với hổ?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh lùng:
- Từ tiểu thư, nàng đừng để ý làm sao ta biết. Ta hỏi nàng câu nữa, nếu nàng là người Đông Doanh, Cao Ly phải đưa ra điều kiện nào mới làm nàng lui binh?
- Điều này…
Từ Trường Kim trầm ngâm một lúc, chậm rãi lắc đầu, bất đắc dĩ đành than:
- Trừ phi Cao Ly cắt đất, nếu không, ta không thể lui binh. Nhưng trừ như vậy ra, Vãn Vĩnh ca, bọn muội còn có biện pháp gì?
Sắc mặt Lâm Vãn Vinh trịnh trọng, tâm tư Trường Kim muội này không hề đơn giản, nói tới mức này rồi, nàng lại tuyệt không nhắc tới việc hướng tới Đại Hoa cầu viện, xem ra là còn đang do dự.
- Đúng vậy, chẳng còn cách nào nữa.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Sáng sớm hôm nay, hoàng thượng tuyên triệu ta vào cung, thương thảo một việc. Ta sắp thành lập đạo quân mới ở đông bắc, trực tiếp điều tới phương bắc phụ cận núi A Nhĩ Thái ( Altai), hiệp trợ Lý Thái chống lại Đột Quyết…
- Cái gì?
Từ Trường Kim chấn động, nắm chặt tay hắn, lo lắng:
- Sao lại như vậy? Đạo quân mới của đông bắc, vốn là phải hiệp trợ Cao Ly ta chốn lại Oa nhân, nếu điều tới núi A Nhĩ Thái, Cao Ly chúng ta phải làm sao?
Lâm Vãn Vinh thở dài:
- Việc này nàng không nên hỏi ta, phải đi hỏi vương thượng của nàng. Đại Hoa ta chịu đủ cái khổ của người Hồ, trong lúc vạn phần cấp bách lưu lại một nhánh quân muốn giúp đỡ Cao Ly nàng chống lại quân xâm lược, chỉ là vương thượng của nàng lại lưỡng lự nhu nhược, do dự bất quyết, binh lực Đại Hoa ta rất thiếu, lại chờ lâu không thấy tin tức của các nàng tới, chỉ đành trước tiên đưa đạo quân này lên phía bắc! Về chuyện của Cao Ly, ài, chúng ta thật sự không còn lòng dạ để ý tới nữa!
- Đại nhân, không thể!
Tiểu cung nữ lo thật rồi:
- Vương thượng không phải là lưỡng lự, chỉ là…
- Chỉ là cái gì?
Lâm Vãn Vinh khẽ than:
- Đã tới thời khắc này rồi, các nàng còn do dự gì chứ? Nhìn khắp thiên hạ, có thể bảo toàn cho Cao Ly, trừ Đại Hoa ta còn có thể có ai?
Từ Trường Kim đột nhiên che mặt khóc ròng:
- Vãn Vinh ca, là huynh đang ép muội. Muội không thể làm thiên cổ tội nhân của Cao Ly!
Bờ vai thơm của Từ Trường Kim rung lên bật bật, bầu ngực phập phồng, nước mắt cuồn cuộn rơi xuống, thê thảm vô cùng.
“Không thể mềm lòng!” Lâm Vãn Vinh nghiêng đầu đi, bất đắc dĩ mở miệng:
- Đứng ở vị trí của ta, điều nên làm nhất định phải làm, thế nào cũng chạy không được. Ai mới là thiên cổ tội nhân, cũng phải đợi tới khi Cao Ly nàng diệt vong, những lão già ngu xuẩn đó mới minh bạch! Ài, trọng trách nặng như thế, sao có thể đặt lên tay một mình tiểu cô nương, nàng ở lại Đại Hoa, chịu hết những ánh mắt coi thường, thật tội cho nàng!
Thấy hắn mặt đầy vẻ chí thành, Từ Trường Kim khóc như mưa, lắc đầu:
- Đại nhân, điều này không thể trách người khác là ta tự nguyện ở lại. Bởi vì, bởi vì…
- Bởi vì sao?
Lâm Vãn Vinh tủm tỉm cười:
- Thế nào cũng sẽ không phải bởi vì ta chứ?
Từ Trường Kim nước mắt như mưa rời, nghẹn ngào:
- Đại nhân, ngài có thể đáp ứng một thỉnh cầu nho nhỏ của Trường Kim hay không? Xin lỗi, xin ngài nhất định phải đáp ứng ta!
Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Trường Kim đỏ bừng, như hoa đào gặp mưa, tràn đầy kỳ vọng nhìn mình, Lâm Vãn Vinh cảnh giác:
-Thỉnh cầu gì? Chớ nên nhắc tới yêu cầu quá phận nhé, ta luôn luôn rất giữ trinh tiết đó!
Từ Trường Kim lau đi nước mắt trên mặt, tai đỏ bừng lên, cúi đầu xuống, âm thanh nhỏ tới cơ hồ nghe không thấy:
- Đại nhân, ngài có thể ôm Trường Kim một lát hay không?
Lâm Vãn Vinh kinh hãi thất sắc, lùi về sau một bước:
- Từ tiểu thư, ta là một liệt nam trinh khiết, tuyệt không làm ra chuyện trái bản tính… ấy, ấy, nàng làm gì, đừng ôm chặt như thế, cưỡng gian chính là tội hình sự, đừng sờ ngực ta…
Từ Trường Kim ôm chặt lấy hắn, nước mắt như nước đổ khỏi chậu, ướt đẫm ngực áo hắn:
- Đại nhân, thực xin lỗi, Trường Kim không cách nào ngăn mình thích ngài, làm ngài thêm phiền toái rồi!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK