Xảo Xảo nghe hắn nói vậy liền chấn động, vội vàng kêu lên:
- Đại ca, hoàng thượng ở đâu vậy?
Trong lúc nói chuyện thì ngoài cửa đã có một người bước đến, sắc mặt hồng hào nhưng vẫn thấy thấp thoáng vẻ xanh xao dị thường, tóc mai đã ngã màu bạc trắng. Người đó mặc một thân áo vàng, bước đi như rồng hổ, mười phần uy nghiêm. Đằng sau ông ta là Cao công công và một đám thị vệ, tất cả đều mang y phục thường dân, luôn đứng xung quanh bảo hộ ông ta.
- Hoàng thượng lão gia tử, sao ngài lại tới đây?
Lâm Vãn Vinh cũng chẳng hành lễ, mỉm cười bước lên nghênh tiếp chào hỏi.
Hoàng đế dường như chẳng nghe thấy lời hắn, nhìn hắn mà tựa như không , ánh mắt chăm chú vào kẻ phía sau, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa hân hoan, ngập ngừng đôi chút rồi cuối cùng cũng cất lời:
- Quách tiểu thư… là nàng sao?
- Dân nữ Quách Quân Di, khấu kiến hoàng đế bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế…!
Tiêu phu nhân khom người quỳ dưới đất, cung kính hành lễ.
Trên mặt lão hoàng đế thoáng chút kích động, sắc mặt dần dần hồng hào hẳn lên, vội vàng ho khan lên hai tiếng. Ở phía sau, Cao công công vội dâng lên hai viên dược hoàn, khẽ nhắc:
- Hoàng thượng, thuốc đây ạ!
Hoàng đế hất tay một cái, quăng mấy viên dược hoàn ấy đi, chúng lăn lăn lóc trên mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh.
- Trẫm không có bệnh, uống mấy thứ thuốc này làm cái gì chứ?
Hoàng đế tức giận quát, lại quay qua nhìn Tiêu phu nhân đang quỳ dưới đất, đưa tay ra như muốn đỡ bà ta dậy.
Cả người Tiêu phu nhân hơi lui về sau một chút, tránh bàn tay của Hoàng đế, bái lạy thêm lần nữa:
- Dân nữ Quách Quan Di, khấu kiến Hoàng đế bệ hạ, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!
Tay lão hoàng đế ngừng lại giữa khoảng không, đứng ngây ngốc cả nửa buổi, sắc mặt biến đối, rất lâu sau mới thu tay lại, thở dài một hơi:
- Quách tiểu thư, mau mau bình thân! Cao Bình, mau giúp Quách tiểu thư đứng lên đi!
Cao công công bước lên để đỡ Quách tiểu thư, Tiêu phu nhân dập đầu xuống:
- Tạ ơn ân điển Hoàng thượng.
Bà ta nhẹ nhàng đứng lên, trên mặt nở một nụ cười bình thản.
Lâm Vãn Vinh quan sát vẻ mặt của Hoàng đế, trong lòng cực kỳ kì quái: “Lão hoàng đế này biểu hiện bên ngoài trông có vẻ yếu nhược, thậm chí dường như là bất lực, nhưng thủ đoạn và sự kiên trì của ông ta thì không có người nào có thể sánh nỗi. Ai xem nhẹ ông ta tuyệt đối ăn quả lừa lớn, hắn tin rằng cảm nhận của Thành vương kia còn sâu sắc hơn. Bậc đế vương vốn không thể hiện hỉ nộ qua nét mặt, vậy mà nhìn thấy Tiêu phu nhân lại lộ ra bộ dạng như thế này, không lẽ giữa họ…”
Ánh mắt Lâm Vãn Vinh liếc nhìn hai người, chỉ thấy ánh mắt của hoàng đế nôn nóng, chăm chú nhìn Tiêu phu nhân, giống như là muốn ăn tươi nuốt sống bà ta vậy. Tiêu phu nhân nhẹ nhàng đứng sang một bên, lông mày rủ xuống, trên mặt vẫn là nụ cười bình thản, cực kỳ trầm tĩnh!
“Có gian tình!” Lâm Vãn Vinh vỗ tay một cái: “…Không trách Tiêu phu nhân thủ tiết bao nhiêu năm, đối với người nào cũng đều lạnh lùng như băng, hóa ra là đã có thời gian chim chuột cùng hoàng đế! Lão tử biết là Tiêu phu nhân không hề đơn giản, chỉ là không ngờ bà ta cũng thông dâm với hoàng đế. Không tưởng được… thật là không thể tưởng được!
- Quách tiểu thư, bao năm nay nàng vẫn khỏe chứ?
Hoàng đế nhìn Tiêu phu nhân, ánh mắt như lánh lên, nhẹ nhàng nói:
- Hai mươi năm trời như một cái chớp mắt! Hôm nay có thể gặp lại tiểu thư, nàng vẫn là tuyệt thế phong hoa như năm xưa, còn ta đã dần dần già đi, năm tháng quả là không từ cho ai!
- Tạ ơn Hoàng thượng quan tâm, dân nữ vẫn khỏe.
Tiêu phu nhân thản nhiên cúi người trả lời, cũng không lộ ra một chút vẻ gì gọi là thông đồng gian dâm.
“Hóa ra là có thông không đồng a! Xem ra hoàng đế cũng có lúc thất bại.” Lâm Vãn Vinh thầm cười hắc hắc, lại nghe hoàng đế thở dài:
- Quách tiểu thư, hai mươi năm không gặp, sao lại trở nên xa lạ vậy? Ta vẫn rất thích nàng gọi một tiếng Triệu tiên sinh. Năm xưa cùng với tiểu thư kết thành bằng hữu vong niên, cùng nghiên cứu học vấn, làm thơ chơi chữ… những kí ức tươi đẹp kia từng chút từng chút đều hiện ra trước mắt ta, thậm chí đến hôm nay cũng khó có thể quên.
Tiêu phu nhân mỉm cười, dường như cũng hoài niệm lại những năm tháng ngày xưa, khẽ lắc đầu nói:
- Quân Di năm xưa tuổi nhỏ ấu trĩ, không biết thân phận thật của hoàng thượng, mong hoàng thượng thứ tội.
Hoàng đế cười khổ:
- Sớm biết Quách tiểu thư xa lạ với ta như thế này, ta thà làm Triệu tiên sinh vô danh kia còn hơn. Năm xưa, nếu không phải tình thế trong kinh thành phức tạp hỗn loạn, e là ta với tiểu thư sớm đã thân thiết không rời…
- Hoàng thượng, dân nữ đã sớm xuất giá nhiều năm, trước nay không có si tâm vọng tưởng. Năm xưa cùng với Triệu tiên sinh tương giao, chính là vì tiên sinh tài học kiến thức phi phàm, Quân Di mới lẽo đẽo đi theo lâu như vậy. Nhưng mà không chỉ có Triệu tiên sinh, năm xưa thiếp còn kết giao với Giang Nam đệ nhất sĩ tử Liễu Đông Thăng, danh sĩ Tây Nam Thâm Cổ Phàm, bọn họ cũng giống như tiên sinh, đều là hảo bằng hữu mà ta kết giao, không có cái gì gọi là tình yêu nam nữ cả. Nếu như tiên sinh có sự ngộ nhận, Quân Di thực lòng xin lỗi.
Tiêu phu nhân ánh mắt trong sáng, lời nói kiên định. Bà ta thủ tiết nhiều năm, giữ mình thanh khiết, ở Kim Lăng ai ai cũng biết, sự kiên định trong tâm chí có thể thấy được.
“Không thể nghe tiếp, lão hoàng đế bị cự tuyệt, ai mà biết ông ta có thể thẹn quá nổi giận, không chừng đem ta giết mất?” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc vòng tay hành lễ:
- Hoàng thượng, nếu ngài và phu nhân là người quen cũ, vậy thì mọi người từ từ hàn huyên. Tiểu dân đưa lão bà đi tham quan chỗ này vậy, hai vị cứ tự nhiên. Cáo lui… xin cáo lui!
Hoàng thượng trong mắt thoáng có chút tán thưởng: “Coi như tiểu tử nhà ngươi có hiểu biết, còn biết tiến lui.” Tiêu phu nhân lộ ra vẻ lo lắng, đang muốn nói thì Lâm Vãn Vinh đã kéo Xảo Xảo phóng nhanh như bay ra khỏi căn phòng. Đi đến hoa viên, lúc đó mới thở phàomột hơi dài.
Xảo Xảo nhìn hắn một cái, vừa muốn nói lại thôi. Lâm Vãn Vinh mỉm cười:
- Tiểu bảo bối, nàng có điều gì thì cứ nói thẳng ra.
Xảo Xảo ‘ừ’ một tiếng, lo lắng nhìn vào phía trong căn phòng kia một cái rồi nói:
- Đại ca, chúng ta để Tiêu phu nhân một mình ở lại đó, hình như, hình như…
- Hình như không đúng phải không?
Lâm Vãn Vinh tiếp lời.
Xảo Xảo vội vàng gật gù, giọng lo lắng:
- Đại ca, muội không phải là trách cứ ý tứ của người. Chỉ là phu nhân cùng đi với chúng ta, hoàng thượng rõ ràng lại có ý với bà ấy, để bà ta ở lại một mình, muội không thực sự yên tâm!
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc nàng, mỉm cười đáp:
- Nha đầu ngốc, để muội cũng ở lại trong đó thì muội yên tâm sao? Ta xem ra như vậy thì càng bất an thì có!
Xảo Xảo cắn đôi môi hồng, khẽ nói:
- Nhưng mà một mình phu nhân ở lại trong đó, vạn nhất… vạn nhất nếu…
- Không có vạn nhất đâu.
Lâm Vãn Vinh kéo cánh tay nhỏ bé của nàng dẫn đi đến giữa vườn hoa:
- Hoàng đế sở dĩ là hoàng đế, chính là nhờ ông ta có thể nhẫn nhịn hơn so với người bình thường. Nếu ông ta muốn mạnh tay, thì cho dù là chúng ta ở trong đó, cũng không thể giúp gì cho Tiêu phu nhân. Còn không biết mà giúp cho họ có một không gian riêng, để cho họ trực tiếp chấm dứt. Không có người ngoài, lời nói của phu nhân sẽ không cần phải kiêng dè nhiều, hoàng đế cũng không thể mất mặt trước kẻ khác, điều này há chẳng phải là tốt hơn ư?!
Tiểu ny tử ngày suy xét một lúc, cảm thấy đại ca nói có lý, không lo âu nữa, liền kéo đại ca đi xem loanh quanh trong nhà. Hoàng đế có thể nói là cực kỳ hào phóng, quả nhiên không là điều giả dối, tòa nhà này rộng rãi, xây dựng hoa lệ, lầu các tầng tầng lớp lớp, chỉ mấy hoa viên lớn nhỏ cũng đã có tới ba nơi. Ngoài hai cái phía trước và hoa viên phía sau, ở giữa tòa nhà còn có một khu vườn, dành riêng cho những thành viên trong gia đình thưởng ngoạn đùa vui. Chỉ là tòa nhà này bỏ không nhiều năm, bụi bặm rất nhiều, phải quét dọn sạch sẽ mới có thể chuyển đến ở.
Hai người từ cửa sau đi thẳng ra đằng trước, đến cửa chính, liền thấy đình viện trập trùng, những dải hành lang thật rộng rãi, so với khu phía sau chật hẹp đúng là cách biệt trời vực. Hai người đi ra ngoài, nhìn về phía trước thì nhất thời ngẩn ngơ. Hóa ra là tòa nhà này đối diện với nội viện hoàng cung, phía trước là con hào bao quanh của Cấm vệ thành, còn có thể thấy cả thủ vệ thấp thoáng trên cầu Kim Ngọc.
Lâm Vãn Vinh ngoảnh đầu nhìn trước cửa nhà mình, liền thấy cửa lớn sơn hồng, xà nhà vững chắc rộng rãi, có thể vừa cho cả năm chiếc kiệu lớn cùng song song đi vào, trên cửa có treo cao hai chữ - ‘Lâm phủ’. Hai con sư tử đặt ở hai bên được điêu khắc từ cẩm thạch, cao bằng đầu người, quả là cực kỳ uy nghiêm!
- Tiểu bảo bối, nhà của chúng ta thế nào?
Lâm đại nhân dương dương đắc ý hỏi.
Xảo Xảo gật đầu:
- Đại ca, nhà của chúng ta thật là lớn a! So với nhà của Đại tiểu thư ở Kim Lăng còn lớn gấp hai ba lần!
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:
- Người mà ta muốn nuôi dưỡng rất nhiều, nhà cửa tất nhiên phải lớn một chút, lão hoàng đế coi như cũng không hồ đồ. Hắc hắc… Ở quanh đường lớn cạnh Đông Trực môn thì có gì mà hay ho chứ, ta mà thèm đếm xỉa tới bọn chúng à! Cửa sau của nhà ta trổ ra Đông Trực môn này. Đợi sau khi các nàng sinh bảo bảo, ta sẽ xây dựng thêm cái bể bơi trong nhà, làm cả trường đua ngựa, lại đóng thêm một cái giường hoan ái thật lớn nữa… Tiểu bảo bối, cái giường hoan lạc này khẳng định nàng chưa bao giờ thấy qua, ta sẽ dạy cho nàng công năng của nó, nàng trước tiên chuẩn bị một chút đi!
Xảo Xảo nghe được đôi má liền ửng hồng, ’ừ hử’ một tiếng cúi đầu xuống, không dám nói gì, Lâm Vãn Vinh cười to ha hả:
- Nghe thôi không cần căng thẳng vậy, sau này còn phải thực hành nữa mà…
Hắn nói mà nước bọt văng tung tóe, cố sức giới thiệu cho Xảo Xảo chức năng “Củng phật”* của giường hoan ái, trong lúc đó thì ánh mắt láo liên lướt qua lướt lại, thấy bên phải và bên trái của chính môn nhà mình đều có một tòa nhà lớn, quy mô cũng không nhỏ hơn phủ của mình. Tòa nhà bên trái trên cửa đề “Lý phủ”, còn biển hiệu của toàn nhà bên phải chính là “Từ phủ”
(*Hơi hình tượng một tí. .Chỉ động tác như người ta khom lưng bái Phật vậy, còn lại tự tưởng tượng… he he)
Vị Lại bộ phó thị lang Lâm đại nhân này mặc dù chỉ là một cái danh hão, nhưng việc hắn được hoàng đế sủng ái thì đúng là hàng thật giá thật, tòa nhà được ban thưởng này trong kinh thành cũng là loại lớn, chỉ là “Lý phủ”, “Từ phủ” cũng không nhỏ hơn nhà của hắn. Có thể mang khí phách như vậy thì cũng thấy rõ được sự sủng ái của hoàng thượng dành cho những người kia.
Đang suy nghĩ, chợt thấy cửa phủ bên phải có tiếng mở cửa, một cô gái từ bên trong bước ra, dáng vẻ tươi tắn yêu kiều, khuôn mặt như hoa đào, mỉm cười gật đầu với hắn.
Lâm Vãn Vinh kinh ngạc cực độ:
- Từ tiểu thư, nàng sao lại ở đây?
- Câu hỏi này…
Từ tiểu thư bật cười:
- Đây là nhà của ta, ta không ở đây thì ở đâu?
“Ối chà, hóa ra là hàng xóm với lão Từ, việc này vui đây!” Hắn cười ha hả:
- Hóa ra là vậy, Từ tiểu thư, sau này chúng ta là hàng xóm rồi. Ha ha, cuối cùng cũng tìm được một nơi ăn cơm nhờ.
Xảo Xảo nhẹ nhàng nhéo cổ tay hắn:
- Đại ca, có muội ở đây rồi, sau này ngày ngày muội sẽ làm cơm cho huynh, có được không?
Từ tiểu thư hừ một tiếng:
- Lâm Tam, mấy ngày không gặp, ngươi lại đổi nhân tình rồi sao, không làm phò mã nữa à?
Lâm Vãn Vinh đang định trả lời, thì thấy Cao công công ở xa vội vàng chạy đến:
- Lâm đại nhân, Lâm đại nhân… hoàng thượng muốn gặp ngài!
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK