Chương 568 Ngã Thị Nhĩ Đích Nhãn
Ra khỏi tấm màn hoa đào mỹ lệ tuyệt luân, tâm thần hắn trống rỗng, không biết trời đất gì nữa, lộ trình ngắn ngủi mà như ngàn dặm. Hắn đi mà không có chút sinh khí nào, từ từ bước qua biên giới, chầm chậm nhìn lại. Những màn lụa mỏng tràn đầy những đóa mân côi kiều diễm tú lệ khắp nơi trên đất, chỉ chẳng biết tiểu muội muội trốn đi đâu rồi. Hắn chán nản thở dài, lừ đừ quay về doanh trại. Mấy người Hồ Bất Quy thấy hắn như vậy, lập tức kinh hãi:
- Ngươi... Ngươi làm sao trở lại được?
- Sao ta không thể trở về?!
Hắn nhìn mấy lão ca vẻ khó hiểu. Thanh âm Từ tiểu thư mềm nhẹ vang lên bên người:
- Ngươi … ngươi không biết à?! Nguyệt Nha Nhi không nói với ngươi sao?
- Nói cái gì?
Trong lòng hắn mơ hồ nổi lên cảm giác bất ổn, chụp nhanh vào vai quân sư:
- Ngươi nói mau, nói mau!
- Đêm qua ngươi vừa đi, Lộc Đông Tán đã giao hiệp nghị đến!
Từ tiểu thư nói:
- Nguyệt Nha Nhi ký rồi! Bốn điều kiện đó, nàng toàn bộ đã ký rồi! Sáng sớm hôm nay các nàng sẽ rút về!
- Cái gì?!
Hắn cả kinh ngây người, vươn tay cướp lấy tờ da dê kim sắc trong tay Từ tiểu thư! Tiếng Đột Quyết, tiếng Đại Hoa. Bốn điều kiện không sót cái nào. Phía dưới đóng một dấu hình con sói kim sắc. Hai chữ ‘Ngọc Già’ xinh xắn rõ ràng có thể thấy vài nét run rẩy, ẩn hiện ngay trước mắt. Từ tiểu thư châu lệ đầy mặt, lẩm bẩm:
- Nàng là nữ tử si tình nhất trong thiên hạ! Ngươi ngốc quá!
- Á...
Hắn đột nhiên gầm lên một tiếng như người phát điên. Muội muội, ngươi đã nói đêm nay sẽ giao nước thơm cho ta mà. Ngươi gạt ta. Ngươi dám gạt ta?!
“Nếu thiếp dối gạt chàng, trời hãy phạt thiếp đời này phải nhớ chàng đến chết!” Lời thề kiên định của tiểu muội muội, thân hình run rẩy, lệ quang lã chã, từng cảnh hiện lên trước mắt hắn. Tiếng nói nhẹ nhàng như vang lên bên tai. Trong tích tắc, hắn cảm thấy trái tim mình tan vỡ thành từng mảnh.
Nhìn hắn nước mắt ràn rụa, ánh mắt trống rỗng, khóe miệng rỉ máu, Từ tiểu thư vừa đau lòng, vừa giận dỗi, hận không được đá cho hắn một cước, cả giận nói:
- Còn đứng đó làm gì? Mau đuổi theo đi, coi chừng muộn quá không rượt kịp đó!
- Ồ…ngựa ngựa...!!
Hắn ngày xưa thông minh không biết đến thế nào, bây giờ lại kêu gào rối rít, luống cuống tay chân. Hồ Bất Quy vội vàng đưa chiến mã cho hắn, hắn xoay người lên ngựa, chích một đao vào mông ngựa:
- Giá...
Chiến mã đau quá hí lên một tiếng, lao đi làm bốc lên một đám bụi mù, trong nháy mắt biến vào trong biển cát.
- Rõ ràng là hai người thông minh nhất trên đời, dính vào tình cảm thì lại biến thành một cô gái khờ nhất thiên hạ và một tên ngu nhất thiên hạ! Thật tức chết người ta!
Từ tiểu thư thở dài, bất lực lắc đầu. Mấy người Hồ Bất Quy nghe thế thầm phục Từ tiểu thư một câu đã khái quát mọi việc. Chỉ vài chữ nàng nhân tiện nói ra mà thâm thúy đến thế!
Khi hắn trở về thì ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thơ thẩn lười nhát nên mất rất nhiều thời gian, khi phi khoái mã vào thảo nguyên thì không thấy thân ảnh người Đột Quyết nữa. Khắp nơi chỉ còn sa trướng còn sót lại, khắp nơi toàn là những cánh mân côi tung tóe như mưa, như mất hết sức sống, hóa thành một trái tim tan vỡ rồi!
Đuổi! Có chết cũng phải đuổi kịp tiểu muội muội của ta! Hắn há mồm khóc lớn, thúc chiến mã tới cực hạn, tiếng vó ngựa đạp nát thảo nguyên yên lặng, lưu lại một đường máu nhỏ. Cũng không biết đi bao nhiêu, xa xa phía trước, từ từ hiện ra một dãy những chấm đen, đó là mã đội của người Đột Quyết! Cái đỉnh kiệu màu kim sắc nổi bật trong đội ngũ, những tấm lụa mỏng theo gió phất phất, lúc ẩn lúc hiện.
- Ngọc Già...
- Nguyệt Nha Nhi...
- Tiểu muội muội...
Hắn mừng như điên, lệ chảy như suối, khản giọng réo gọi, khoái mã như lưu tinh, như cuồng phong cuồn cuộn lao về phía đội ngũ người Đột Quyết. Đội ngũ người Hồ ở phía sau nghe tiếng gọi, lập tức đao kiếm nhất tề tuốt ra khỏi vỏ, thận trọng nhìn quanh!
- Nguyệt Nha Nhi, tiểu muội muội...
Những tiếng gọi như than khóc vang vào trong cỗ kiệu, người trong kiệu run lên:
- Oa lão công...
Nàng hấp tấp vén rèm, xa xa một điểm đen dần dần đến gần, càng lúc càng rõ, đầy người bụi cát, đôi mắt trợn tròn, làn da đen chũi, cả mặt đầy vết lệ, toàn người chật vật như một con khỉ. Không phải oa lão công thì còn là ai chứ?
- Oa lão công, oa lão công...
Thân thể nàng như bị đâm trúng một đao, nàng căng thẳng nắm chặt khung kiệu, những ngón tay run rẩy không ngừng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ngực phập phồng kịch liệt, nghẹn ngào nức nở. Bị kéo quá mạnh, chiếc rèm màu phấn hồng đã bị tét ngang.
- Thiếp không thể gặp chàng, thiếp không thể gặp chàng được,
Nàng đột nhiên thì thào tự nói, che mặt nức nở:
- Thấy chàng, thiếp rốt cuộc không muốn nhớ đến chàng nữa!
- Tiểu muội muội...
Như cảm thấy thấy nàng rơi lệ, Lâm Vãn Vinh hai mắt đỏ ngầu, điên cuồng rút đao chích vào mông chiến mã, con tuấn mã ngẩng đầu hí một tiếng, ra sức lao tới. Chiến mã bị hắn thúc gấp như vậy, phải nuốt cả một đoạn đường dài sớm khí lực suy kiệt, một đao này làm nó chạy thêm được trên trăm trượng thì hí một tiếng, chân trước mềm nhũn, ngã sụm xuống.
- Tiểu muội muội. Ngươi chờ ta. Ối...
Hắn chưa dứt câu, đã bị con ngựa vật xuống. Ngọc Già run lên, mở bừng mắt ra, thấy thân thể hắn bắn tung lên như một tảng đá, rơi sầm xuống đất.
- Oa lão công...
Nguyệt Nha Nhi kinh hãi nấc lên, trong lòng trống rỗng, bất chấp mọi thứ, từ cỗ kiệu cao ngất nhảy xuống. Sợ vướng chân, hai tay nàng kéo gấu váy, để lộ bắp chân trần trụi trắng muốt, chạy như phát điên trên thảo nguyên. Bất chấp mọi thứ gập ghềnh, bất chấp bụi gai, bất chấp đá vụn, không gì có thể ngăn cản bước tiến của nàng. Nhìn oa lão công ngã lăn trên mặt đất, nàng vọt tới như một cơn gió, vượt qua mọi người. Khoảng cách trăm trượng trong mắt nàng chỉ như trong gang tấc.
- Oa lão công...
Thân hình nàng bay lên không, tích tắc đã ôm lấy hắn. Bao nhiêu buồn vui trong lòng chợt ập đến như cơn mưa cuối chân trời trong sát na đã đổ xuống.
Cái gì quốc gia đại sự, cái gì ân oán dân tộc, đều con mẹ nó cút hết đi. Ta chỉ cần Nguyệt Nha Nhi của ta, thiên hạ ai cũng không quan trọng bằng tiểu muội muội của ta. Hắn ôm lấy thân hình mềm mại run rẩy, ngửi mùi thơm trên tóc nàng, nước mắt chảy đầy mặt. Lúc này hắn nói không nên lời, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, mọi vật đều dừng lại.
- Oa lão công...
Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu lên, vừa khóc vừa cười. Nàng chầm chậm đưa bàn tay nhỏ nhắn ôn nhu lau vết lệ trên mặt hắn, nhưng nước mắt càng lau lại càng nhiều, không sao lau hết được.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu, há mồm cố cười. Nụ cười so với khóc còn khó coi hơn:
- Tiểu muội muội, kị thuật của ta kém lắm, sau này nàng có thể dạy ta được không?!
Nguyệt Nha Nhi lệ tràn mi, tim như bị kim châm, không biết phải đáp lời hắn như thế nào. Ánh mắt Lâm Vãn Vinh hung dữ, giữ chặt tay nàng, kiên định vô cùng:
- Nàng theo ta!
Ngọc Già lắc đầu điên cuồng, nước mắt rơi trong niềm hạnh phúc:
- Ngọc Già bây giờ không thể rời thảo nguyên, càng không thể rời dân chúng của nàng, nếu không, cả đời nàng sẽ không an tâm!
Nàng vội vàng ngẩng đầu lên, nước mắt nhạt nhòa, trong mắt tràn đầy vẻ chờ đợi:
- Nam nhân của thiếp, chàng có thể chờ thiếp mười năm hay không? Mười năm sau, chàng có còn có nguyện ý gắn bó với Nguyệt Nha Nhi của chàng nữa không?
- Mười năm?
Lâm Vãn Vinh ngây người, ta sẽ giữ Tát Nhĩ Mộc mười năm. Tiểu muội muội của ta phải ở lại thảo nguyên cô độc mười năm, đây là trời trừng phạt ta sao?
Nguyệt Nha Nhi vuốt ve gương mặt hắn, ôn nhu nói:
- Thiếp cần mười năm để chỉnh đốn thảo nguyên, tương lai sẽ giao một thảo nguyên đầy đủ cho Tát Nhĩ Mộc! Đây là lời thề của thiếp trước linh cữu phụ hãn! Còn nữa, bốn điều kiện của chàng, nếu không có thiếp ở đây, không ai có thể hoàn thành được! Nam nhân của thiếp, oa lão công của thiếp, chàng nguyện ý chờ thiếp mười năm chứ?
Mười năm? Đời người có mấy cái mười năm đây? Hắn đột nhiên có cảm giác như bị đè nặng trên ngực, muốn gào lên khóc lớn. Ngọc Già nhè nhẹ lau nước mắt cho hắn, nức nở nói:
- Không nên ép ta thiếp ly khai thảo nguyên. Chàng có biết không, thiếp không thể kháng cự chàng khi chàng cố nài! Nhưng thiếp không muốn cả đời không an tâm! Chàng có thể hiểu được nữ nhân của chàng không?
- Nhưng, tương tư khổ lắm đó. Một khắc ta cũng không chịu được!
Hắn thì thào vài câu, đột nhiên như một đứa nhỏ thất thanh nức nở.
- Oa lão công...
Ngọc Già kêu lên một tiếng rồi nhào vào lòng hắn, điên cuồng đấm hắn, cắn hắn, nghẹn ngào nói như không thể thở được:
- Thiếp không muốn chàng rời xa, thiếp muốn chàng nhớ thiếp, nhớ thiếp nhiều vào! Đời đời kiếp kiếp thiếp là đàn bà của chàng, chàng phải đời đời kiếp kiếp nhớ thiếp!
Việc này quả thực là sự hành hạ lớn nhất trong đời! Hắn thở hổn hển, ngửa mặt lên trời hớp từng hơi, cơ hồ không thở nổi nữa.
Nhìn hắn thống khổ như thế, Ngọc Già ngẩng đầu, trong màn lệ quang hiền dịu nói:
- Oa lão công, chàng nguyện ý hàng năm sẽ đến thăm Nguyệt Nha Nhi tiểu muội muội của chàng không?
Đúng! Hắn đứng phắt lên, mắt bỗng nhiên mở to, ta thật sự là con mẹ nó càng lúc càng hồ đồ. Lão tử có chân mà! Hắn gạt nước mắt hưng phấn đáp:
- Tiểu muội muội, ta mỗi tháng đều đến thăm nàng! Ta biết rõ vị trí hoàng cung của nàng. Vèo một chút là ta lẻn lên giường nàng rồi! Oa, ta nhớ ra rồi, chỗ của nàng có suối, tắm kiểu uyên ương thì tốt hơn nhiều!
- Híc híc,
Ngọc Già rưng rưng lệ cười khẽ:
- Chàng ngốc lắm, tưởng là chàng biết bay hay sao, vèo một cái là đến?! Từ Khắc Tư Nhĩ tới kinh thành Đại Hoa của chàng, cho dù hãn huyết bảo mã nhanh nhất, cũng cần hơn một tháng! Mỗi tháng chàng đều đến, thành ra cả năm đều phải ở trên đường cả!
- Vậy ba tháng tới Đột Quyết một lần thì sao!
Hắn ừm một tiếng, đột nhiên lại nhíu mày, hậm hực nói:
- Nhưng ba tháng cũng dài quá, ta chỉ sợ tương tư làm ta già mất!
Nguyệt Nha Nhi ngượng ngùng cười:
- Thiếp mặc kệ chàng mấy tháng tới một lần... Hừ, thiếp cảnh cáo chàng, nếu chàng không đến, hậu quả chàng không chịu được đâu!
- Có hậu quả gì thế?
Hắn bỗng nhiên cả kinh.
Ngọc Già cười nhè nhẹ, mặt đỏ bừng, vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, kiêu hãnh nói:
- Thiếp bảo nhi tử của chàng đánh chàng!
Nhi tử ta đánh ta? Hắn ngẩn người, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi xoa nhẹ bụng, bộ dáng dương dương đắc ý, liền mở to hai mắt, miệng há hốc:
- Nàng… nàng… nàng...
- Thiếp như thế nào?
Ngọc Già ngượng ngùng cười, che mặt nói:
- Dũng sĩ, chàng mạnh thật đó! Nhi tử của chúng ta, nhất định sẽ là người thông minh nhất thiên hạ!
- Việc này… Mới hai ngày thôi mà! Nàng…. Nàng có thể có …?
Môi hắn bắt đầu run run. Tin tức này thật sự quá bất ngờ!
- Chàng không tin vào y thuật của thiếp à?
Nguyệt Nha Nhi cười nhè nhẹ:
- Vậy chàng cứ chờ xem!
Việc này không thể là điều nói đùa được. Với y thuật của Ngọc Già, nàng nói sẽ sinh nhi tử, vậy đúng đến tám chín phần mười rồi! Chẳng trách hai ngày này, nàng như con rắn cứ quấn quít lấy ta! Đây căn bản là thủ đoạn mà! Sao lại ta con mẹ nó không nghĩ ra điểm này chứ?
- Tiểu muội muội, chúng ta có thể thương lượng không?
Hắn kích động run lên, bàn tay chậm rãi vuốt ve tiểu phúc quang khiết của nàng:
- Nàng có thể không về thảo nguyên được không? Ta sợ ta thật không thể rời khỏi nàng được!
- Vậy thiếp sẽ nhớ chàng đến chết!
Nguyệt Nha Nhi nhẹ nhàng vuốt mặt hắn, mắt nhu tình như nước:
- Nam nhân của thiếp, thiếp cảnh cáo chàng, nếu một năm chàng không đến thăm thiếp một lần, tương lai thiếp sẽ lập nhi tử của chàng lên làm Khả Hãn, bảo hắn mang binh đánh Đại Hoa! Đến lúc đó mặc kệ là chàng đăng cơ, hay nhi tử Xuất Vân công chúa làm hoàng đế Đại Hoa, kết quả đó hừ hừ …. Chàng có chịu được không?
Nhi tử ta làm Khả Hãn á? Thủ túc (anh em) tương tàn, phụ tử tương tàn? Hừ hừ... Hắn ngậm miệng, sợ đến mặt mũi trắng bệch ra, thật sự là sóng trước chưa qua sóng sau đã đến rồi! Việc này có cả bi, hỉ, kinh cùng lúc dồn dập. Thần kinh hơi yếu ớt một chút chỉ sợ sẽ bị bức đến điên khùng. Trên mặt Ngọc Già chợt nở một nụ cười ngượng ngùng, nàng vỗ nhẹ vào má hắn:
- Do đó, nam nhân của thiếp, chàng nên ngoan ngoãn một chút, tối thiểu một năm đến thăm thiếp một lần! Mười năm sau, mang kiệu tới rước người đàn bà của chàng về nhà, như vậy coi như an toàn! Nếu muộn một ngày, hừ hừ...
Việc này… việc này... Trong lòng hắn vừa bi vừa hỉ, ngoại trừ gật đầu thật sự chẳng biết nên nói cái gì nữa.
- Oa lão công, thiếp phải đi rồi!
Nguyệt Nha Nhi nhìn hắn, nước mắt chảy ròng ròng:
- Chàng không ôm người đàn bà của chàng một cái sao? Nàng không biết khi nào mới có thể gặp chàng lần nữa mà!
Ôm lấy thân thể mềm mại run rẩy, cảm thụ sự bi ai khổ sở trong lòng nàng, tâm thần hắn rung lên. Nguyệt Nha Nhi kiên cường chỉ là bề ngoài thôi. Mười năm dài, dài lắm. Hai mắt hắn ươn ướt, nhẹ nhàng nói:
- Tiểu muội muội, nàng yên tâm, ta nói được, nhất định sẽ làm được! Ta nhất định đến thăm nàng. Nhưng ta không nói cho nàng biết lúc nào đâu, nhất định ta sẽ mang lại hạnh phúc bất ngờ cho nàng!
- Oa lão công...
Ngọc Già có muốn kiên cường cũng không được, nàng nhào vào lòng hắn, vuốt ve ngực hắn, khóc đến chết đi sống lại:
- Nhất định phải nhớ thiếp, nhất định phải đến thăm thiếp. Mười năm sau, nhất định phải mang xe ngựa đến cưới thiếp! Bằng không, thiếp sẽ chết, người đàn bà của chàng sẽ chết thật đó!
Lâm Vãn Vinh nấc lên một tiếng, vùi đầu vào mái tóc dài của nàng, gật đầu lia lịa. Nguyệt Nha Nhi ngẩng đầu lên, đôi mi nhòa nước mắt, nàng nhè nhẹ lau những vệt nước mắt của hắn, ôn nhu nói:
- Khi thiếp đi, không cho phép chàng chạy theo thiếp! Như thế, thiếp không đi được! Còn nữa, không cho chàng khóc. Chàng khóc thật khó coi!!
Đối mặt với Nguyệt Nha Nhi quyết liệt như vậy, hắn chẳng biết phải làm như thế nào giữ nàng lại, trong đầu vừa bi vừa khổ, không biết phải nói ra như thế nào cho hết.
Ngọc Già chầm chậm đứng dậy, hôn mạnh trên mặt hắn một cái, sau đó cắn răng, nhè nhẹ vẫy tay. Cung nữ Nạp Lan bước tới, dùng một miếng vải đen bịt mắt nàng lại, nắm tay nàng chậm rãi đi xa dần. Nàng nhè nhẹ đi tới, thân thể run lên, mỗi bước có vô số giọt châu rơi xuống. Nếu không có cung nữ dìu đỡ, chỉ sợ nàng đã sớm ngã gục rồi. Lúc này mặc cho hắn thông minh cái thế, nhưng cũng không nghĩ ra biện pháp gì để giữ nàng lại. Nhìn cỗ kiệu từng bước từng bước đi xa dần, hắn bi thương không ai có thể tưởng tượng được.
- A...
Hắn đột nhiên quỳ trên mặt đất, song chưởng giơ lên cao, ngửa mặt lên trời hét thảm. Tiếng gào như xuyên qua đá sỏi, bắn tận mây xanh, như đến cả thiên địa cũng phải rung rinh đổ sụp xuống. Cỗ kiệu run rẩy, Nguyệt Nha Nhi điên cuồng đứng lên, lệ như mưa, nàng bịt hai mắt, dùng hết tất cả khí lực vẫy tay về phía hắn, lớn tiếng hô:
- Oa lão công, chàng là mắt của thiếp!
Lâm Vãn Vinh ngẩn người, đột nhiên vỗ ngực dậm chân, há miệng khóc lớn, thanh âm lại khàn hẳn đi, ngoại trừ hắn thì không ai có thể nghe được. Thảo nguyên băng giá lúc này là bạn duy nhất của hắn.
- Đại nhân, đại nhân!
Có tiếng kêu nhè nhẹ vang lên bên tai, hắn ngẩng đầu lên, cung nữ Hương Tuyết đứng bên cạnh:
- Cái này là Đại Khả Hãn bảo tôi giao cho ngài!
Hương Tuyết cung kính đưa lên một hộp gấm, kim quang chói lọi, quý giá vô cùng. Trên mặt có một đầu sói kim sắc. Từ từ mở ra, kim quang chói lọi lập tức chiếu vào mắt hắn. Nhìn thanh kim đao độc nhất vô nhị trong tay hắn, tất cả cung nữ đều hoảng hốt, đồng thời quỳ xuống, dập đầu vái lạy, cùng tâu:
- Khấu kiến hãn vương!
Hãn vương! Ta là hãn vương của Nguyệt Nha Nhi à? Hắn run lên vuốt ve thanh kim đao hoa lệ, bất tri bất giác lệ rơi như mưa:
- Tiểu muội muội, ta là hãn vương của nàng, cũng là mắt của nàng!
Tiếng ngọc già du dương thanh thúy, chầm chậm quanh quẩn khắp thảo nguyên, xa xa đang đứng một nữ tử hai lọn tóc trắng giữa trời. Bàn tay ngọc của nàng giơ lên, ghé môi thổi nhẹ, tiếng ca theo gió truyền đến cao vút làm lòng người xốn xang :
Chàng bên ta lặng lẽ hứa nguyện nhìn ta thổi sáo.
Tiếng sáo mang theo lời yêu thương như tình yêu vĩnh cửu.
Tình yêu từ thời niên thiếu mãi mãi không thay đổi.
Hai người yêu nhau thiên trường địa cửu,
Ta nắm tay đưa chàng cùng tới thiên đàng
Tương tư vô tận, như tiếng khóc bên tai, giai điệu du dương phiêu đãng, càng lúc càng xa, hóa thành bản nhạc hay nhất trên thảo nguyên...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK