“Sớm biết sẽ bị lão gia tử cột chân, bây giờ thì rõ rồi đó, Tranh nhi là cháu lão, cũng là nhi tử ta, lão tử muốn chạy cũng chạy không thoát.” Hắn cười ha hả, đành bất lực nói:
- Cái gì mà thiên lý không dung, có nghiêm trọng như vậy không? Tranh nhi là nhi tử của ta, ta đương nhiên phải giúp nó rồi! Nhưng đem tránh nhiệm nặng nề như vậy đè lên vai ta, vậy cũng hơi khó xử một chút!
Tần Tiên Nhi khẽ cười:
- Yên tâm đi, phụ hoàng sớm an bài mọi việc rồi, Từ Vị, Lạc Mẫn, Lí Thái, đế sư…đều toàn lực phụ tá Tranh nhi. Hơn nữa tỷ tỷ và chàng sẽ đảm bảo dạy được một Triệu Tranh văn công vũ trị.
Quản tiền bạc, quản nhân lực và quản quân sự, ai nấy đều có quan hệ sâu xa với Lâm Tam. Đây là cơ sở để ổn định giang sơn, lão gia tử đem tất cả mọi việc tính đâu vào đó cả, khiến cho Lâm Vãn Vinh cũng không thể không bội phục.
Hắn gật đầu, nghiêm túc nói:
- Tốt, tốt, có nhiều người như vậy thì ta sẽ không sợ nữa!
Tần tiểu thư ngẫm nghĩ một lát, nháy mắt đã hiểu thấu dụng ý của hắn, cười nói:
- Nhiều người như vậy, chẳng qua là chàng muốn mượn cơ hội này làm biếng, bỏ chạy lấy thân thôi?
- Sao lại như vậy chứ!?
Hắn vội vàng cười ha hả, ôm lấy Tần Tiên Nhi vào lòng, ghé tai nàng phả một hơi thở nóng bỏng, dụ dỗ:
- Tiên Nhi yêu dấu, không phải nàng muốn sinh nhi tử sao? Tối nay trăng mờ gió lớn, chính là dịp tốt nhất đó, chúng ta còn chờ cái gì!
OOo
- Tướng công, thiếp cũng muốn sinh đôi một lần!
- Oái... Việc này, từ từ tính, từ từ tính... Oa, Tiên Nhi, nàng thật sự là người rất cần mẫn, sao cởi quần áo ta mau thế…!
Lâm gia một đêm sinh ra hai vị Tiểu công tử, đứa lớn Triệu Tranh do hoàng đế chiếu lệnh thiên hạ, ban cho chức hoàng tôn Đại Hoa, khắp thiên hạ mọi người đều hiểu hàm ý bên trong. Trong khoảng thời gian ngắn đã lan ra khắp nơi. Đám người trong cung đến Lâm gia chúc mừng muốn đạp nát cả bậc cửa nhà hắn. Tiệc tùng liên tục bảy ngày bảy đêm.
Cũng may Xảo Xảo phu nhân vốn là người mở tửu lâu, Thực Vi Tiên, nấu rất giỏi. Không ngại khổ cực, thức đêm nấu nướng, cuối cùng mọi việc cũng chu toàn. Lâm tướng quân vốn còn có chút đau lòng về tiền bạc. Mãi đến khi Ngưng Nhi đem lễ vật tới cho hắn cùng xem, hắn nhất thời tròn mắt, mừng rỡ ôm lấy Lạc tiểu thư thật chặt:
- Ngưng Nhi giỏi, sinh nhi tử thôi, mau sinh nhi tử. Chúng ta dựa vào đó có thể kiếm được rất nhiều tiền đó!
Ba ngày sau, đại quân Lí Thái trở lại kinh thành. Hoàng đế mở Đắc Thắng môn, ra khỏi thành mười dặm tự mình nghênh đón. Tướng sĩ chinh bắc trùng trùng tiến đến. Nghe nói Lâm gia vừa có việc vui, ai nấy đều hưng phấn, nhất tề đi thẳng về phía nhà Lâm tướng quân. Huynh đệ một phen sinh tử gặp lại nhau, tiệc tùng đến tận tối mịt, làm bao nhiêu thùng rượu trong Lâm gia đều cạn sạch!
Bữa tiệc mừng hơn mười ngày dần dần tán đi, Lâm Vãn Vinh mỗi ngày đều uống rất nhiều, cũng rất mệt mỏi rồi. Tiếp khách khứa ăn nhậu thật vất vả, thừa dịp nhàn hạ ra vườn uống trà nghỉ tạm, thuận tiện cùng các vị phu nhân đàm luận về vấn đề sinh nam sinh nữ. Không khí thật là nhiệt náo.
- Đại ca, sinh nam sinh nữ thật sự là do nam nhân quyết định hả?
Xảo Xảo ngượng ngùng thì thào, thận trọng hỏi dò.
Đại ca dương dương đắc ý ôm lấy Lâm nhị lang đang ngọ ngoạy, thuận tiện hôn vào gương mặt đỏ bừng của Xảo Xảo một cái:
- Đương nhiên rồi. Đại ca đã lừa muội bao giờ chưa? Tất cả quyền chủ động sinh trai sinh gái là trong tay nam nhân! Nhưng ta phải thanh minh trước, ta không có quan niệm trọng nam khinh nữ, mặc kệ con trai hay con gái, ta đều thích. Các nàng cứ an tâm lớn mật sinh đi!
Lạc tiểu thư cười khanh khách, quyến rũ nhìn hắn, ánh mắt tựa như có thể làm tan chảy cả người ta. Nhớ tới sự nồng nhiệt của nha đầu này đêm qua, đang tắm rửa đã nhảy vào thùng của mình rồi, trong lòng Lâm Vãn Vinh cũng rung động:
- Ngưng Nhi, muội nghĩ sinh ra con gì? Tư thế phụ trợ đó toàn do nàng tự mình lựa chọn!
Lạc Ngưng nhấp nháy mắt, ngượng ngùng:
- Sinh nam sinh nữ tất cả là do huynh, người ta không phải là đối thủ của huynh, chẳng phải đại ca muốn như thế nào thì thế đó sao, làm sao mà quyền được chứ?!
Các phu nhân trong vườn đều là người từng trải, nghe thế đỏ mặt lên, cười phá ra. Thật ra Đại tiểu thư cũng nhịn không được, đỏ mặt véo vào tay hắn:
- Không được nói bậy bạ!
Ở đây, cũng chỉ còn có hai vị tiểu thư Tiêu gia là chưa quá môn, da mặt tự nhiên mỏng một chút. Lâm Vãn Vinh cười hì hì, giữ chặt tay Ngọc Nhược:
- Đại tiểu thư, mấy ngày hôm trước ta bảo nàng may bộ xiêm y kiểu mới, nàng đã tính toán chưa?!
Tiêu Ngọc Nhược gật gật đầu, lấy trong lòng ra mảnh giấy đưa cho hắn:
- Ngươi nhìn xem. Hình dáng này có được không?
Lâm Vãn Vinh quét mắt qua, chỉ thấy tên tờ giấy đó vẽ ra một cái váy dài, toàn thân trắng tinh, chỗ nào cũng tinh xảo. Ngày đó hắn chỉ đơn giản nói hai câu, tiện tay vẽ một mô hình sơ sài, Đại tiểu thư dựa vào đầu mối này, phát triển đến mức như vậy, thật sự quả là tay nghề rất giỏi.
- Sao, có gì không đúng không?
Thấy hắn mãi mà không nói lời nào, Tiêu Ngọc Nhược trong lòng thấp thỏm, vội vàng khẽ hỏi.
Lâm Vãn Vinh lắc đầu:
- Không phải không đúng, mà là quá đúng! Đại tiểu thư, không phải ta khen nàng nhưng nàng quả là một thiên tài!
“Trình độ nịnh bợ của gã này đúng là thượng thừa!” Trong lòng Đại tiểu thư vui mừng khôn xiết, lén cầm tay hắn, rồi gãi gãi vào lòng bàn tay, làm Lâm Tam tê dại cả tâm hồn.
- Nhưng mà, có chút khuyết điểm.
Hắn ghé tai Đại tiểu thư, giọng đều đều.
Vẻ mặt Tiêu Ngọc Nhược căng thẳng:
- Đâu đâu, khuyết điểm nào đâu?!
Hắn cười hắc hắc, sờ sờ vào ngực váy:
- Nơi này, chỗ ngực, phải cắt sâu xuống một chút, Ừm, càng thấp càng tốt!
Đại tiểu thư nhất thời mặt đỏ tới mang tai:
- Làm sao mà làm như vậy được? Nếu làm như vậy, nữ tử nào mà dám mặc chứ? Ngươi đúng là quỷ hạ lưu!
- Sợ cái gì, xiêm y này vốn chỉ làm riêng cho các nàng, cũng chỉ mặc cho con quỷ hạ lưu này xem thôi.
Lâm Vãn Vinh ghé tai nàng hi ha cười nói:
- Ngươi không muốn ta xem hỏi xiêm y này tên gọi là gì sao?
Tiêu Ngọc Nhược run rẩy, cả người mềm xèo, gật đầu vô lực.
- Nó tên là áo cưới!!
Hắn bỗng nhiên ghé tai nàng hôn một cái, cười hắc hắc:
- Chẳng biết Đại tiểu thư có nguyện ý làm không, nguyện ý làm không, nguyện ý làm không?
- Ta không làm!
Tiêu Ngọc Nhược a một tiếng, mặt đỏ tới mang tai, ngượng ngùng buông tay hắn ra, vội vội vàng vàng đập vào ngực,hắn, nhưng khi rơi xuống người hắn thì hoàn toàn vô lực.
Lâm Vãn Vinh cười to đắc ý, mấy người Tiên Nhi Lạc Ngưng cũng vội vã đi lên, nhìn bộ váy đó vài lần, nhất thời mừng rỡ không thôi. Đối với đề nghị khóe ngực sâu một chút, cũng đều mở một mắt nhắm một mắt, thậm chí còn có vẻ rất vui, dù sao mặc bộ này cho tên quỷ hạ lưu xem thì chắc là mê chết hắn đi ấy chứ!
Thấy hắn cười gian trá như thế, Đại tiểu thư e thẹn lặng im một lúc lâu, rồi dùng hết dũng khí thì thầm:
- Quần áo này xưởng may nhà chúng ta đương nhiên có thể dệt được! Công may cũng không thành vấn đề! Chỉ là bộ váy này hơi dài một chút! Ngươi muốn làm mấy bộ?
“Làm mấy bộ ư?” Hắn a một tiếng, cũng không dám nói lung tung gì nữa. Đây là việc quan trọng nhất Lâm gia, không thể nói linh tinh được.
Nhìn thấy hắn trù trừ, Tần Tiên Nhi hừ một tiếng:
- Muốn làm mấy bộ, chỉ sợ chàng tự mình đếm cũng không rõ ràng lắm! Ngọc Nhược muội muội làm nhiều một chút, thừa hơn thiếu, sau này làm thêm cũng không khó! Ai biết hắn nuôi bao nhiêu em ở bên Đột Quyết chứ?!
Xảo Xảo, Ngọc Sương mấy người duyên dáng cười khanh khách. Về việc giữa kim đao Khả Hãn và Lâm Tam, mấy tay chuyên kể chuyện trong quán trà đã nói mỏi mỏi miệng rồi. Họ cũng rất sáng tạo, cái gì mà tiễn trảm tình lang, tuyết bay tháng sáu, hồng nhan đầu bạc... Tổng cộng truyền lưu tới hai ba mươi bản khác nhau, càng truyền càng li kỳ, đưa tình nghĩa hai người trở thành việc kinh thiên địa, quỷ thần kinh khiếp. Loại mối tình phong lưu thanh nhã như thế này, không chỉ không tổn hao gì uy nghiêm của Lâm tướng quân, ngược lại còn làm người ta kính nể hâm mộ, đưa thanh vọng của hắn càng lúc càng cao hơn.
Ngưng Nhi mỉm cười:
- Trước khi đại ca đi, tỷ tỷ đã cảnh cáo huynh. Ngàn vạn lần không được dẫn nữ tử người Hồ trở về! Lúc này thì tốt rồi, lời hứa hẹn huynh đã làm được, nhưng giao trái tim ở lại thảo nguyên rồi, chúng ta cuối cùng vẫn bị lỗ!
Mọi người khẽ cười mà trong lòng rất đau xót, nhưng ai cũng thật lòng. Mấy ngày vừa qua triền miên, nhìn thấy vết thương thật sâu trên ngực hắn là biết hắn có những kỷ niệm đau đớn như thế nào với kim đao Khả Hãn. Đau lòng chưa hết, sao nỡ nhẫn tâm trách hắn?
Lâm Vãn Vinh cũng cười vài tiếng, vẻ mặt xấu hổ, Thanh Tuyền vừa sinh được mười ngày thôi. Về chuyện Ngọc Già, hắn cho dù da mặt có dày đến đâu cũng rất khó nói với nàng.
- Oa, oa!
Lâm nhị lang tựa hồ hiểu rõ tâm sự của cha, đột nhiên òa lên khóc lớn, giải vây cho hắn. Triệu Tranh cũng không cam lòng thua sút, hai con tranh nhau khóc, làm mấy vị mẫu thân hỗn loạn rối rít, người thì ôm, người thì ru, không còn ai có tâm tình truy hỏi nữa.
Cha của nhị lang nhất thời cảm kích con rơi nước mắt: chỉ có nhi tử ta là thông cảm ta nhất thôi!
- Lâm Tam, Lâm Tam!
Ngoài cửa có một giọng nói vô cùng lo lắng vọng lại, một bóng dáng đang luống cuống tay chân chạy vào.
- Bên này, bên này!
Lâm Vãn Vinh ngoác miệng cười, vẫy hắn lại:
- Thiếu gia, mau tới đây, ăn quế hoa cao không!
Quách Vô Thường vài bước đã vọt tới trước mặt hắn, vội vội vàng vàng lắc đầu:
- Không, không ăn đâu! Lâm... Lâm Tam, có một tên Tây dương muốn gặp ngươi, tìm đến tân cửa hàng của chúng ta hỏi thăm đó!
Tây dương tìm ta?! Lâm Vãn Vinh cũng lắp bắp kinh hãi:
- Ai? Tên gọi là gì? Người ở đâu?!
Biểu thiếu gia ngượng ngập nói:
- Tiếng Tây dương của hắn quá nhanh, ta nhất thời không nghe rõ, không biết hắn tên gọi là gì! Nhưng ta đưa người đó tới rồi, đang ở ngoài cửa chờ ngươi!
“Hay cho một câu không nghe rõ, biểu thiếu gia thật sự có phong phạm của ta!” Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, vội vàng phất tay:
- Mau đưa quỷ lão, à, không... Đưa vị Tây dương lão huynh đến đây!
Tên Tây dương đó vừa vào vườn, liếc mắt đã nhìn thấy hắn, nhất thời vội vội vàng vàng hưng phấn vẫy:
- Ha ha, Mr Lâm, ha ha!
- Tên Tây dương này hơi quen!
Tiêu Ngọc Nhược nhíu mày nói.
Lâm Vãn Vinh ngơ ngác nhìn hồi lâu, đột nhiên nhảy dựng lên cười ha hả:
- Thomas Warney, là ngài hả?
Quỷ lão gật đầu liên tục, bước nhanh tới:
- Là ta, là ta, Mr Lâm, đã lâu không gặp, ngài khỏe không?
Đại tiểu thư nháy nháy mắt, vui vẻ:
- Ta nhớ ra rồi, là tên người Pháp mà chúng ta gặp ở Hàng Châu khi tham gia thương hội, gọi là Thomas Warney, là người buôn kim cương hả!
Thấy Thomas Warney, rất nhiều những chuyện cũ chợt nổi lên trong lòng, ác đấu trên tửu lâu, mưa gió Tây hồ, tơ hồng đứt đoạn, trong lòng Đại tiểu thư đột nhiên sinh ra nỗi hân hoan vô hạn, không nhịn được trộm nhìn Lâm Tam, đã thấy tên ác nhân đó cũng đang mỉm cười nháy mắt với mình, hiển nhiên cũng đang nghĩ tới những việc như nàng.
Đại tiểu thư trong lòng ấm áp, cầm tay hắn, nước mắt mơ hồ che kín cả hai mắt.
- Hi, Thomas Warney, gần một năm không gặp, ngài càng ngày càng anh tuấn, ta cơ hồ không nhận ra ngài nữa, ha ha!
Lâm Vãn Vinh đi ra phía trước, dùng hết vốn từ tiếng Anh, nói chuyện rất nhiệt tình với tên người Pháp này.
Thomas Warney lần trước bị Đào Đông Thành bỏ tù, chật vật vô cùng, rồi sau đút lót cho Lâm Tam chút kim cương, rồi nhờ hắn mà chạy trốn. Lần này lại khí vũ hiên ngang, thần thái phấn chấn, cũng khó trách Đại tiểu thư và Lâm Tam không nhận ra!
Thomas Warney hưng phấn nói:
- Mr Lâm, ta rốt cục tìm được ngài rồi! Nghe nói ngài bây giờ là một quan lại quan trọng của quốc gia, còn sinh đôi hai đứa con trai, thật sự là việc vui mừng!
- Đâu có gì, bình thường thôi!
Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:
- Thomas Warney, ngài đã tới kinh thành sao sớm tìm ta?!
Pháp nhân lắc đầu:
- Lần này ta từ Pháp đem theo bốn cái thuyền lớn, cập bến ở cảng Sơn Đông, từ đó đi lại kinh thành, cũng mất vài ngày. Nhưng không có ai có thể hiểu được tiếng của ta! May mà ta nhớ ngài làm việc ở một cửa hàng may mặc, ta lại thấy được tấm hình của ngài treo ở cửa hàng Tiêu gia trong kinh thành, lúc đó mới tìm được ngài!
Lão tiểu tử này nhất định lần trước mua lụa là trà diệp lời quá, nên lần này mới quay trở lại, còn mang theo bốn cái thuyền lớn, xem ra buôn bán không nhỏ! Hắn biết ta là trưởng quan, lại vội vàng tới tìm ta như vậy, không phải là có việc gì muốn cầu ta sao.
Lâm Vãn Vinh hì hì cười gật đầu:
- Thomas Warney, cảm tạ thịnh tình của ngài! Mời ngồi.... mời ngồi!
Thomas Warney không ngồi xuống, chỉ ngắm bốn phía, nhất thời tròn mắt nói:
- Lâm, những người này là phu nhân của ngài sao? Thượng đế ơi, quả là tuyệt đẹp! Thomas Warney xin được ân cần thăm hỏi chư vị phu nhân!
Hắn khom người cầm tay Xảo Xảo, muốn hôn lên mu bàn tay nàng. Xảo Xảo giật bắn cả người, mặt đỏ tới mang tai, vội vội vàng vàng tránh ra phía sau đại ca.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK