Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tham mưu tướng quân? Tham mưu tướng quân là chức vụ gì vậy? Lâm Vãn Vinh chần chừ trong một lúc rồi nói:
- Không dám dối gạt Từ đại nhân, chiến tranh là nơi đầy dẫy chết chóc, mà tiểu đệ trời sinh đã nhát gan rồi, có cái mạng nhỏ nên rất sợ mất, làm sao mà ra chiến trường được?

Từ Vị ha hả cười lớn:
- Lâm tiểu huynh đệ quả nhiên là người thẳng thắng. Không dám nói dối ngươi, lão hủ thật ra cũng sợ chết chứ. Bất quá lần này diệt trừ Bạch Liên Giáo, chúng ta đã có ưu thế tuyệt đối, hơn nữa ngươi là tham mưu tướng quân, căn bản không cần ra sa trường chém giết, chỉ cần tại doanh trại bày mưu tính kế. Mặt khác, ta sẽ phái Cao Tù hộ vệ bên thân ngươi, cho dù tiểu huynh có đi bất cứ đâu cũng nửa bước cũng không rời.

Thân thủ của Cao Tù thì hắn đã thấy rồi, thị vệ bên cạnh hoàng đế, công phu làm sao có thể kém được? Nói như vậy có khác nào là hưởng thụ kiểu đế vương đâu, Từ Vị lão đầu này thật là tốn không ít tâm tư a! Lâm Vãn Vinh ra vẻ miễn cưỡng đáp:
- Từ tiên sinh à, trong quân đội của ngài chắc chắn có nhiều kỳ nhân dị sĩ, sao lại còn lôi kéo ta làm gì? Tiểu đệ căn bản là chưa từng ra chiến trường, thấy đại đao vung lên là trong lòng liền sợ hãi, thấy máu tươi thì đầu óc choáng váng, cùng đi chỉ e là chẳng giúp được gì cả đâu.

Từ Vị lắc đầu nghiêm mặt nói:
- Tiểu huynh đệ quá khiêm nhường rồi. Bản lĩnh của đệ, lão hủ đã tận mắt chứng kiến, thiên văn địa lý, vật lý kỹ thuật, các khoa đều thông thạo, lão hủ bội phục vạn phần. Cho dù chưa từng ra trận thì sao chứ? Tướng sĩ trong quân có ai chưa từng trải qua lần đầu ra trận? Lúc này trong tay lão hủ tuy có tinh binh, dũng tướng, nhưng khổ là không có mưu sĩ, chỉ bằng vào sức một mình lão hủ, dẫu có lao tâm khổ tứ cũng e rằng chưa thể chu toàn hết mọi việc, bởi vậy liền đặc biệt mời tiểu huynh đệ làm tham mưu tướng quân cho ta, hỗ trợ ta bày mưu tính kế.

Nghe lão nói như vậy, Lâm Vãn Vinh trong lòng thấy yên tâm hơn, không gặp nguy hiểm gì, lại có thể ra chiến trường, cũng thật là kích thích. Bất quá việc này cũng có quan hệ đến tính mạng, không thể bất cẩn được, hắn nghĩ ngợi một chút, rồi nói:
- Từ tiên sinh, vậy dưới tay ngài có bao nhiêu binh mã vậy?

Từ Vị giơ năm ngón tay ra trước mặt hắn, lắc lắc, miệng cười đầy đắc ý.

- Năm mươi vạn?
Lâm Vãn Vinh lại càng thêm hoảng sợ, trời ơi, quy mô thật là khủng khiếp a, tùy tiện đứng tè một bãi cũng có thể khiến Kim Lăng thành ngập lụt rồi.

Từ Vị thiếu chút nữa là té xỉu, vội vàng lắc đầu:
- Không phải, chỉ là năm vạn quân thôi. Bộ binh bốn vạn, kỵ binh một vạn, thần cơ* doanh năm ngàn quân.

Năm vạn? Lâm Vãn Vinh lau mồ hôi lạnh trên trán, cảm thấy có chút không hay. Đã xem tiểu thuyết nhiều lần rồi. Đánh hay không thì cũng là đại chiến cấp trăm vạn, tiêu diệt một bọn Bạch Liên giáo, chỉ với năm vạn quân thôi à. Vậy hóa ra ngậm cười mà chết ư? Bất quá Từ lão đầu giơ năm ngón tay như vậy cũng thật là hay ho, làm ai thấy cũng nghĩ là năm mươi vạn .

- Vậy Bạch Liên giáo có bao nhiêu nhân mã?
Lâm Vãn Vinh lại hỏi.

Từ Vị lại giơ năm ngón tay ra lắc lắc, lần này Lâm Vãn Vinh cẩn thận hơn, nói thẳng:
- Năm vạn à?

Từ Vị suýt chút nữa thì cắn phải lưỡi mình, lão bây giờ đã có chút hoài nghi đưa Lâm Tam lên làm tham mưu tướng quân cho mình, không biết là đúng hay là một sai lầm lớn không nữa. Tiểu tử này đúng là một chút kiến thức quân sự cũng không có, ta đây là tiễu trừ Bạch Liên giáo, nếu là năm vạn đấu với năm vạn thì còn gọi là diệt trừ cái rắm gì nữa đây.

- Năm ngàn quân!
Từ Vị đỏ bừng mặt nói.

- Chỉ có năm ngàn thôi à ?
Lâm Vãn Vinh tựa hồ như không tin vào tai mình, ngẩn người tự nhủ:
- Năm ngàn người, đánh còn chưa sướng tay mà.

Từ Vị bị Lâm Tam nói hai câu, một chút hứng thú cũng không có, đây là chiến tranh, sẽ có người chết, không phải chỉ là chuyện giữa tiểu hài tử và gia gia nữa. Lão thở dài nói:
- Bọn Bạch Liên giáo này chiếm cứ trọn vùng Sơn Đông, nghe nói có mấy vạn bang chúng, thực tế có thể có khả năng chiến đấu chỉ có khoảng năm ngàn người, hơn nữa đều là chưa từng trải qua huấn luyện trong quân ngũ, lực chiến đấu không thể so sánh cùng với kỵ - bộ binh của ta. Chúng ta có năm vạn quân đối đầu với năm ngàn người, mười đấu một, chắc chắn phải giành phần thắng.

Lâm Vãn Vinh lắc đầu nói:
- Từ tiên sinh à, nếu là chiến tranh chỉ cần so sánh về quân số mà nói thì cũng chẳng cần đánh làm gì nữa, chỉ cần phái người đến cùng đếm là được. Chiến tranh chính là phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, lấy ít thắng nhiều trong binh sử nhiều không kể xiết, vạn lần không khinh thường được đâu!

Hai câu này nói xong thì mới đúng là có chút dáng vẻ của một tham mưu tướng quân, Từ Vị trong lòng cũng có đôi chút an tâm, gật đầu:
- Lời này của huynh đệ rất chính xác, lão hủ đúng là có đôi chút lo lắng, nên lần này muốn mời tiểu huynh đệ cùng đồng hành với ta. Có bộ binh, kỵ binh của ta, còn có thần cơ doanh, nếu lần này đánh mà không thắng thì lão không còn mặt mũi nào gặp lại các vị phụ lão vùng Giang Chiết nữa.

- Thần cơ doanh?
Lâm Vãn Vinh đột nhiên thấy hứng thú:
- Vậy có hồng y đại pháo không?

Từ Vị gật đầu nói:
- Thần cơ doanh này, ngoại trừ có cung mạnh, nỏ bén ra, còn có hồng y đại pháo đã được cải tiến một chút rồi. Nói tới việc cải tiến hồng y đại pháo này, còn phải cảm tạ Lâm tiểu huynh đó.

- Ồ? Từ đâu mà đại nhân lại nói vậy?
Vừa nghe rằng có sự trợ giúp của hỏa pháo, Lâm Vãn Vinh nhất thời thích thú, như lời Từ Vị nói, năm vạn quân đấu năm ngàn người, lại còn có hồng y đại pháo oach tạc điên cuồng, đánh mà không thắng thì quả thật, thà là đập đầu vào đậu hủ mà chết quách cho rồi.

- Huynh đệ còn nhớ cái người Pháp Lan Tây tên Tháp Ốc Ni không? Là bọn bị Đào Đông Thành bắt được đó?
Từ Vị hỏi.

Nói thừa, làm sao mà ta không nhớ rõ Tháp Ốc Ni được? Lão tiểu tử đó còn nói lần sau khi tới Đại Hoa, sẽ dẫn hai tiểu mỹ nhân Pháp Lan Tây đến chung, còn muốn giao cho ta độc quyền kinh doanh toản thạch*. Ngược lại, Tháp Ốc Ni cũng lấy độc quyền kinh doanh nước hoa, xà phòng tại châu Âu, việc mua bán lá trà và tơ lụa hắn cũng đã quan tâm đến. Như vậy tính ra thì, Lâm Tam ca ta được coi là Âu Á mậu dịch đệ nhất nhân, con đường tơ lụa trên biển này chính là do ta tạo ra, hắc hắc, tên của ta mà không được lưu vào sử xanh thì quả là không có thiên lý a.


Lâm Vãn vinh gật đầu nói:
- Vẫn nhớ chứ, vị lão huynh kỳ quái như vậy làm sao quên được. À, Tháp Ốc Ni đó giờ còn lưu lại Hải An không? Thiết giáp thuyền của bọn họ đã tu sửa xong chưa, có trở về Pháp Lan Tây không?

Tử Vị cười nói:
- Lần trước tiểu huynh đệ bảo ta đi tìm vài xảo tượng công, tới Hải An trợ giúp người Pháp sửa thuyền, ta đã chọn mười công tượng giỏi nhất thần cơ doanh đi tới Hải An với bọn họ, Đúng là không thấy không biết, vừa nhìn là đã giật thót lên, những chiếc thiết giáp thuyền của người nước ngoài cứng rắn vô bì, hơn nữa kết cấu lại xảo diệu, thích hợp cho việc làm thuyền viễn dương. Hỏa pháo trên thuyền của họ so sánh với của Đại Hoa ta, vô luận là độ chính xác, hay hỏa lực đều mạnh hơn không ít. Các công tượng ở đấy mười ngày, xem xét hết kết cấu của hỏa pháo rồi mới về. Sau đó cải tạo lại hỏa pháo của Đại Hoa ta, khó khăn lắm uy lực mới bằng đại pháo của Tây Dương.

Nguyên lai là như thế, ta nói lão cho người đến, chính là muốn cho các người học được kỹ thuật đường thủy của bọn Tây Dương, xúc tiến giúp ngành công nghiệp của Đại Hoa phát triển hơn. Xem ra cuối cùng cũng có chút thu hoạch. Lâm Vãn Vinh gật đầu hỏi:
- Vậy ngài đối với thiết giáp thuyền của người Tây Dương, có ý kiến gì không?

Từ Vị thở dài:
- Những thợ thủ công này chính là những tinh anh của thần cơ doanh của ta, nhưng bọn họ đối với thiết giáp thuyền chẳng có hiểu biết gì cả. Dựa theo suy luận của bọn họ, lớp vỏ sắt của thiết giáp thuyền không phải là do thợ rèn tạo ra, không biết là bọn Tây Dương làm cách nào chế tạo ra được?

Lâm Vãn Vinh thở dài não nề, người ta đang trong thời đại cơ giới còn chúng ta vẫn trong thời đại thủ công, công nghiệp cơ bản vẫn còn quá nhiều chênh lệch, không thể ngày một ngày hai vượt qua được. Con đường này đã chỉ cho Từ Vị rồi, việc ta nên làm thì đã làm rồi, còn học được hay không thì phải hoàn toàn dựa vào bản thân các người.

Từ Văn Trường thấy Lâm Tam chẳng biết vì sao đột nhiên mặt mày trở nên ngơ ngẩn, trong lòng thấy khó hiểu, vội vàng nói:
- Lâm tiểu huynh, lần tiễu trừ này có bằng lòng giúp ta một tay không?

Từ Văn Trường đã đem bí mật quân sự trọng đại như vậy nói cho hắn nghe mà không hề che dấu tí gì, rõ ràng vô cùng tín nhiệm hắn. Tại cái thế giới này, nếu nói rằng còn có người liều mạng hơn Lâm Vãn Vinh thì quả thật, trừ Từ Vị chẳng có ai khác.

Thôi đi, thôi đi! Giúp lão cũng chính là giúp ta vậy, tiêu diệt Bạch Liên, thanh trừ nội loạn. Cứ để Từ Vị chế tạo hỏa pháo cho tốt một chút, mùa xuân năm sau tiến lên phương Bắc, pháo nổ đùng đùng, oanh tạc người Hồ là xong. Một cỗ pháo trong tay, thiên hạ vô ưu, bất kể người Hồ là cái loại gì, bắt bọn họ phải cong đuôi bò về cố gia mà kêu khổ.

Đã có chủ ý rồi, Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Từ tiên sinh, làm tham mưu tướng quân cho ngài tự nhiên là không có vấn đề gì rồi. Bất quá ngài cũng biết, ta và Trình Đức có mối thù sâu nặng. Nếu ta mà đi, bọn họ sẽ trả thù Tiêu gia, lại còn tiểu lâu của ta không có ai chiếu cố nữa, ta rất lo lắng đó.

Từ Vị cười nói:
- Về điểm này thì ngươi yên tâm, Lạc lão đệ đã sớm có dự tính. Trình Đức kia không phải đã chủ động xin đem bộ - kỵ binh đến biên cảnh hai tỉnh hay sao!? Ta liền đáp ứng ý nguyện của hắn, điều binh mã của hắn đi, để xem coi hắn có chịu đi hay không.

Đều do lão hồ ly mà ra a! Lâm Vãn Vinh âm thầm thở dài, Từ Vị chính là lợi dụng tâm lý Trình Đức mà ‘tương kế tựu kế’. Đưa binh mã Giang Tô đến biên giới hai tỉnh là liền rơi vào quyền quản lý cùng với năm vạn đại quân của Từ Vị. Nếu như không chịu rời khỏi Kim Lăng, Từ Vị càng thêm tiện tay diệt trừ Bạch Liên Giáo. Đồng thời có đại quân của lão ở gần bên, Trình Đức nào dám 'khinh cử vong động'.

- Còn về Tiêu Gia cùng với Tửu lầu của ngươi, không chỉ có cao thủ của Lạc lão đệ mà ta cũng điều tinh binh cường tướng âm thầm bảo vệ . Có đại quân của ta kề cận, tin rằng Trình Đức không có cái gan công khai dấy binh, tiểu huynh đệ cứ yên tâm mà đi.
Từ Vị lại bổ sung thêm.

Từ Văn Trường thành tâm đến vậy, Lâm Vãn Vinh còn có gì để nói nữa, lập tức ôm quyền nói:
- Được, nếu như Văn Trường tiên sinh đã coi trọng Lâm Tam như vậy, ta nếu tiếp tục chối từ thì quá kiêu ngạo rồi. Vậy xin Từ tiên sinh nói lại với phu nhân, cái việc này ta tiếp nhận, giống như lúc trước giúp Từ tiên sinh đánh đấm lặt vặt.

Từ Vị ha ha cười nói:
- Được huynh đệ nguyện ý giúp ta một tay, lão hũ cảm kích vô cùng. Đã như thế, ngày mai xin mời huynh đệ chuẩn bị một chút, sáng sớm hôm sau nữa chúng ta liền xuất phát.

Hai người ước hẹn địa điểm và thời gian gặp gỡ, Từ Văn Trường lại sai Cao Tù đi bẩm báo Tiêu phu nhân, rồi mới rời đi.

Trời vừa sập tối, Lâm Vãn Vinh nghĩ tới sắp phải ra chiến trường, trong lòng vừa có lo lắng lại có chút hưng phấn, đi đi lại lại trong phòng của mình, một lát sau vẫn chưa ổn định lại được.

“ Đi xem Xảo Xảo đã”. Hắn tự nhủ. Cái này dù sao cùng là ra chiến trường, vẫn phải có việc bàn giao lại, Xảo Xảo là thê tử chính thức của hắn, thế nào cũng phải có cái để nói.

Lúc chạy tới Thực Vi Tiên thì trời cũng đã tối mịt. Hắn lặng lẽ đi lên lầu, nhìn thấy trong phòng của Xảo Xảo ánh đèn sáng tỏ, cũng không biết nha đầu kia đang làm những gì.

Hắn trong lòng dấy lên một tình cảm dịu ngọt, ấm áp lan tỏa khắp tim gan, lén lén lút lút tiến vào trong phòng. Liền thấy một người con gái đang quay lưng lại với mình, dưới ánh đèn chăm chú làm cái gì đó.

Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc một tiếng, nhẹ nhàng như mèo mò đến gần rồi đột nhiên hai tay ôm chầm lấy vòng eo thon nhỏ, khẽ cười nói:
- Bảo bối ngoan, có phải nhớ ta không hả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duy Đỗ
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
chris3532199
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
Lưu Giang
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
Râu Râu
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
chuchoa
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
thucdinh
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
Thanh Dương
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
Thanh Dương
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
Katsu1210
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
Huỳnh Long Hội
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
Tư Cô
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
Huỳnh Long Hội
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
Huỳnh Long Hội
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
Thanlong989898
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
tymhoada
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
Hai Thuong Nguyen
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
Hai Thuong Nguyen
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
Hai Thuong Nguyen
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
Nguyễn Minh Hoàng
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
Cravenred
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK