Cao Tù đêm qua cùng Lâm Vãn Vinh sanh tử kề vai tác chiến, lại cũng đã cùng nhau tới thanh lâu, cùng nhau vận chuyển pháo, cảm tình tự nhiên cũng không tầm thường, nghe hai kia tranh cãi, nhịn không được cười nói:
- Hai vị lão đệ yên tâm đi, Lâm huynh đệ là nhân vật ra sao, theo ý của ta, thiên hạ không ai có thể so với hắn ? Cho tới bây giờ cũng chỉ có hắn hại người mà thôi, chứ không ai có thể hại hắn.
Mẹ nó, đây là lời gì chứ, ta xấu như vậy sao ? Chỉ là ngẫu nhiên hại người một chút mà thôi.
Ba trăm huynh đệ đã nhập thổ vi an, sau khi xử lí hậu sự ổn thỏa, sắc trời đã mờ mờ sáng, Lâm Vãn Vinh cũng không có một chút ngủ, đứng yên ở bên hồ một lời không nói. Đỗ Tu Nguyên mọi người đứng ở phía sau hắn, nhìn bóng lưng vị tướng quân trẻ tuổi trầm tư kia, ai cũng không dám thốt một tiếng nào.
Cao Tù do dự hồi lâu, rốt cục mở miệng nói:
- Lâm huynh đệ, ngươi làm sao vậy, thực không giống như bình thường.
Lâm Vãn Vinh quay đầu lại cười nói:
- Cao đại ca, ta vẫn còn là ta, chỉ là đêm qua xảy ra chuyện khiến trong lòng không thoải mái mà thôi.
Hồ Bất Quy cười thần bí nói:
- Lâm tướng quân, người chẳng lẻ còn đang lo lắng chuyện Địch Thương Hải ? Nói thật, đêm qua lúc ta đập tên trứng thối họ Địch kia, ta đã cắm thêm vài cây đinh lên cây roi, hắn đã bị ta đánh nát hết xương, cả đời này sẽ không đứng lên nổi. Mẹ kiếp, hắn dám vũ nhục huynh đệ của chúng ta, nhìn hắn sau này làm sao hại người.
Lâm Vãn Vinh chưa hỏi gì, mà Hồ Bất Quy đã tự khai ra, thế nhưng Đỗ Tu Nguyên, kẻ hay coi thường hắn, lại giơ ngón cái nói:
- Lão Hồ, chuyện này ngươi xử lí rất tuyệt.
- Đó là đương nhiên. Hôm nay được động tay chân thật là thống khoái. Lão Hồ ta cả đời còn chưa có làm chuyện nào thống khoái như vậy.
Hồ Bất Quy dương dương đắc ý.
Lâm Vãn Vinh mỉm cười nói:
- Hồ đại ca, ngươi cùng Đỗ đại ca sau này không nên tranh cãi lẫn nhau, các ngươi hai người một văn một vũ, chính là một cặp trời sanh . Hãy phối hợp cho tốt, mở mang đất đai, kiến công lập nghiệp, thành một gia thoại bất hủ. Lý đại ca, thần cơ doanh hỏa khí còn có thể cải tiến thêm được nữa, ngươi cũng nên ra sức nghiên cứu. Hôm nay tới gặp Từ đại nhân, ta sẽ xin chức vụ cao hơn cho các ngươi, dựa vào thành tích giết Mộng Đô, tấn thăng lên thiên hộ tuyệt không vấn đề.
Ba người vội vàng ôm quyền nói:
- Tạ tướng quân tài bồi.
Lâm Vãn Vinh khe khẽ thở dài:
- Trong trận đánh đêm qua, huynh đệ chúng ta thương vong thảm trọng, nhưng lửa không thể thiêu chết phượng hoàng. Các huynh đệ sống sót đều là tinh anh, các ngươi sau này cần phải đối đãi bọn họ thật tốt. Còn có Hứa Chấn, cũng là một tài năng trẻ, nhất định phải bồi dưỡng hắn phát triển.
Hồ Bất Quy gật đầu, cảm thán nói:
- Trận này chúng ta tuy thắng, nhưng lại là thảm thắng, Bạch Liên phỉ quân thực hung hãn. Nhưng chúng ta đều là Đại Hoa tử dân, nói cho cùng, là chúng ta Đại Hoa chém giết lẫn nhau. tuy có thắng, trong lòng ta cũng không thoải mái. Tiến ra phương bắc khu trừ giặc hồ là giấc mộng hơn nhiều năm nay của lão Hồ ta, cũng không biết năm nào tháng nào mới có thể hoàn thanh tâm nguyện.
Hồ Bất Quy bản thân là người Tể Trữ, Bạch Liên quân đêm qua bị tiêu diệt, đại bộ phận có thể tính là đồng hương của hắn, thế nên hắn trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm hoài.
- Ta đột nhiên có ý nghĩ.
Đỗ Tu Nguyên đột nhiên mở miệng nói, trên mặt mang theo một chút hưng phấn:
- Lâm tướng quân, người thiên tư thông minh, trí kế vô kể, chính là thống soái trời sanh, các huynh đệ đối với người thật sự yêu mến. Có thể hay không thỉnh Từ đại soái hướng Hoàng thượng ban một thánh chỉ, giao cho người dẫn chúng ta lên phương bắc kháng kích người Hồ. Tướng quân yêu binh như con, có tài thống lãnh binh sĩ, mọi người đều đã thấy qua, chỉ cần người lãnh binh, chúng ta huynh đệ trong lòng nguyện luôn đi theo. Đến lúc đó, bảo vệ biên cương, chém giết Hồ lỗ, huynh đệ chúng ta vì Đại Hoa lập một sự nghiệp huy hoàng.
- Đúng vậy.
Lý Thánh cùng Hồ Bất Quy tinh thần phấn chấn hô to hưởng ứng:
- Có Lâm tướng quân thần cơ diệu toán, kỳ mưu lương sách, diệt người Hồ tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay. Xin Lâm tướng quân hãy dẫn chúng ta đi.
Lâm Vãn Vinh thì lại hoảng sợ trong lòng, con bà nó, thần cơ diệu toán cái chó gì, ta hôm bữa là ‘rùa’ thôi, muốn bắt ta ra chiến trường đánh người Hồ, ta hy sinh thì la chuyện nhỏ, nếu làm chết nhiều huynh đệ, quả thực chính là tội không thể thứ đó a. Hắn chỉnh lại sắc diện, vội vàng nói:
- Này, chuyện chiến tranh, ta không có hứng thú. Huống chi ra chiến trường khó tránh khỏi việc sinh tử, nếu là mỗi ngày thấy huynh đệ bỏ mình, so với giết ta còn khó chịu hơn. Chư vị đại ca nếu là thật tâm bỏ qua cho ta, chuyện này chớ có nhắc lại. Các ngươi đều có bản lãnh, ta sẽ tiến cử trước mặt Từ đại nhân, sau này tất nhiên tiền đồ vô lượng, các huynh đệ, sau này sẽ nhờ các ngươi chiếu cố cho ta đó.
Mọi người nghe hắn nói có vẻ muốn quy ẩn, nhất thời kinh hãi, vội vàng tìm cách an ủi, chỉ có Cao Tù thì thầm nghĩ: Đánh Bạch Liên giáo thì ngươi lúc đầu ra vẻ bẽn lẽn, sau chém giết thành thần. Khi thời khắc đến, chắc chắn sẽ có người tìm biện pháp bắt ngươi tiếp tục lãnh binh mà thôi.
Lâm Vãn Vinh cùng đám huynh đệ đồng sanh cộng tử, tình cảm trở nên sâu đậm. Hắn cùng bốn người bên hồ nói chuyện phiếm, nghe Hồ Bất Quy kể về một chút chuyện xưa kháng kích người Hồ, với kinh nghiệm huyết chiến đêm qua của hắn mà nói, cả người máu huyết không khỏi lại một trận sôi trào.
Đội ngũ sáng sớm nhổ lều, hướng về phía Phong Huyền hành quân. Lâm Vãn Vinh và ba doanh binh sĩ quần áo tuy rách nát, thương binh khắp nơi, nhưng người nào cũng ngẩng đầu ưỡn ngực bước đi, trên mặt tràn đầy tự tin. Ai ai nhìn thấy cũng không dám tin rằng đội ngũ này đêm qua chỉ là một đám tạp binh.
Hơn bảy mươi huynh đệ trọng thương, vốn là nằm trên xe ngựa, nhưng xe ngựa dằn xóc cực kỳ khiến họ thống khổ không chịu nổi. Lâm Vãn Vinh thấy thế không đành lòng, xoay người xuống ngựa, nhấc một gã bị trọng thương lên cáng, cùng Cao Tù một trước một sau, khiêng đi.
Huynh đệ bị trọng thương nọ vừa hoảng sợ, vừa cảm động, giãy dụa nói:
- Thuộc hạ đáng chết, sao dám để tướng quân làm vậy chứ?
Lâm Vãn Vinh nổi giận nói:
- Nói linh tinh gì đây, ngươi là huynh đệ của Lâm Tam ta, ta khiêng ngươi đi thi sao? Ngươi còn nói nữa, ta vứt ngươi xuống đất bây giờ.
Tên quân sĩ đó đột nhiên khóc lớn:
- Tướng quân đối đãi với ta như thế, thật ơn sâu nghĩa nặng. Tánh mạng này của ta, sẽ giao cho tướng quân.
- Tiểu tử ngươi thật lắm lời !
Lâm Vãn Vinh len lén chùi khóe mắt nói.
Hồ Bất Quy thấy Lâm tướng quân hành động như vậy, liền tỉnh ngộ, vội vàng xoay người xuống ngựa, lệnh cho mọi người khiêng các huynh đệ trọng thương trên cáng, tập tễnh bước đi, tam doanh tướng sĩ giờ đây tình cảm ngày càng gắn bó thân thiết.
Mấy vị thiên hộ thống binh kỵ doanh đang đi phía sau, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thâm tâm cảm động, liền vung tay lên nói:
- Toàn quân xuống ngựa, kỵ binh biến thành bộ binh, cùng chư vị huynh đệ đồng hành!
- Đồng hành!
Năm ngàn kỵ binh đồng thời rống lên, thấy đám tàn binh phía trước, bọn họ như phảng phất nhìn thấy bóng dáng của mình, nhiệt lệ tuôn trào trong tim, mỗi người đều cam tâm tình nguyện xuống ngựa, đi phía sau đám tàn binh, một bước cũng không dám vượt lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK