Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



“Mẹ nó, càng nói càng không tin được! Lão tử kém cỏi vậy sao, bị ngươi đưa từ kinh thành tới tận Hà Bắc, hỏi thêm nữa không chừng còn bị đưa tới cả Mạc Hà. Chỉ là hỏi đường thôi? Ngươi có cần đả kích vậy không?”
( Mạc Hà, cực bắc của Trung Quốc.)


Hắn đang buồn bực, lại nghe trong thùng xe vọng ra một tiếng phì cười, lập tức dừng xe lại. Xuyên qua rèm xem, Lâm Vãn Vinh phảng phất nhìn thấy đôi môi anh đào của Tiêu phu nhân đang cố nhịn cười, hắn không khỏi mặt đỏ bừng, cười khan hai tiếng:
- Cái này… chúng ta cố tìm thêm một chút đi. Hiện giờ không được rồi, đêm nay chúng ta nghe ngóng ở Thông Châu, sáng mai tiếp tục đến Thương Châu tìm vậy.


Lần này không chỉ có Tiêu phu nhân, ngay cả Xảo Xảo cũng khẽ cười ra tiếng. Ở cùng với đại ca, đúng là vĩnh viễn vui vẻ thoải mái!


Tìm đường không được, phu nhân và Xảo Xảo cũng đành xuống xe ngựa, cùng Tứ Đức và Lâm Tam hỏi đường. Tiêu phu nhân rời khỏi kinh thành nhiều năm, sớm thấy cảnh vật còn mà người đã đâu mất, trong lòng cảm khái vô cùng. Trên đường cùng Lâm Tam tìm kiếm, lại ôn lại ký ức thời thiếu nữ. Việc này trước đây quả là chưa từng thấy, nên trên đường đi tràn đầy tiếng cười vui, càng thêm hứng khởi.


Ông già kia cũng không nói dối, khu Đông Trực Môn này quả nhiên là hào phú như mây, đầy những vương công quý tộc, thượng thư cáo lão. Nhà nhà đều có gia nô chất đống, phủ viện phi phàm.


Thấy sắp đi qua Đông Trực Môn rồi, chỉ còn lại mấy căn nhà xưa cũ, phủ đệ vách ngói đổ nát, nhưng vẫn không hề thấy hào trạch hùng vĩ của Lại bộ phó thị lang Lâm đại nhân đâu, chưa nói Tứ Đức và Tiêu phu nhân, ngay chính Lâm đại nhân cũng phát bực rồi.


“Cha vợ hoàng đế không phải giỡn mặt với ta chứ, nói cái gì mà ban cho một tòa nhà ở ngoài Đông Trực Môn, chỗ đất rộng rãi, thích hợp nhiều người ở, làm sao mà sắp đi tới cùng rồi còn chưa thấy phủ đệ của ta đâu!”


- Tam ca, Tam ca!
Đang lúc cảm thấy thất vọng lại nghe thấy Tứ Đức hưng phấn gọi to:
- Tam ca, huynh mau xem, thiên hạ đệ nhất… là thiên hạ đệ nhất!


Lâm Vãn Vinh quét mắt qua, tức giận gõ đầu hắn:
- Thiên hạ đệ nhất cái gì, bao nhiêu tuổi đầu rồi, ngay cả đếm cũng không biết đếm, rõ ràng là năm chữ, thiên hạ đệ nhất đinh… chờ đã, thiên hạ đệ nhất đinh… ồ…


Lâm Vãn Vinh kinh hãi hô lên:
- Cái này, chẳng lẽ chính là ‘hào trạch’ của ta sao? Mẹ nó thật là lớn a!


Tiêu Phu nhân và Xảo Xảo vội ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy gần cuối con đường lớn có một chiếc cổng đỏ thắm, so với cửa nhà người bình thường thấp hơn hẹp hơn, tường bên ngoài đã tróc ra lộ ra từng phiến đá xanh đá đỏ, đại bộ phận ngói trên nóc nhà đã bị hư tổn, thảm hại vô cùng. Giữa khu Đông Trực Môn trù phú hào trạch đầy rãy thế này, tòa nhà nhỏ đỏ nát này, đơn giản là khác biệt giữa sâu bọ và phượng hoàng. Nếu không phải là trên cửa treo tấm biển có năm chữ ‘thiên hạ đệ nhất đinh’ lấp lánh dưới ánh mặt trời thì chẳng ai nghĩ tới. Nơi này thế nhưng lại là ‘hào trạch’ mà hoàng đế ban cho Lâm đại nhân!


Lâm Vãn Vinh ngửa đầu nhìn năm chữ vàng chỉ đành lắc đầu than thở: “Tốt xấu gì cũng là chứ hoàng đế ban cho, đáng lẽ phải phóng lớn hơn một trăm lần để cho người đời phải kính ngưỡng. Làm sao lại làm tấm biển bé tẹo thế này, ngay cả bốn chữ ‘vượng tài cố cư’ trên cửa phủ Diệp đại nhân vừa mới đi qua cũng to hơn nhiều lần… Thế này thành thế thống gì nữa, thành thể thống gì nữa đây! Vậy đâu phải là thiên hạ đệ nhất, rõ ràng là thiên hạ đội sổ đệ nhất.



- Tam ca, chúng ta có vào hay không?
Tứ Đức thấy vẻ mặt u ám của Tam ca, so với sự hăng hái ngày thường khác biệt một trời một vực, liền cẩn thận mở miệng hỏi, chỉ sở xui xẻo đụng chạm tới Tam ca.


- Vào! Đương nhiên là phải vào!
Lâm Vãn Vinh không hề do dự:
- Con không chê mẹ xấu, chó không hiềm nhà nghèo, nhà nghèo tuy rách nát cũng có thể tránh gió che mưa. Hai vị phu nhân, chúng ta cùng về nhà nào!


Xảo Xảo cười ngọt ngào, vâng một tiếng, Tiêu phu nhân không khỏi lắc đầu: “Đứa nhỏ này, bị đả kích đến nỗi hồ đồ rồi, bắt đầu nói năng lung tung.”


- Tam ca, chó không hiềm nhà nghèo, nói vậy chẳng phải huynh là chó à!
Tứ Đức hỏi ngớ ngẩn.


Tam cả nổi giận lôi đình:
- Ta không phải là chó, ngươi mới là chó, thế đã được chưa! Ngươi có vào hay không?


Phu nhân che miệng cố nín cười: “Ở với Lâm Tam thêm được phút nào thì vui vẻ, ấm áp thêm được phút đó, Ngọc Sương và Ngọc Nhược cùng theo hắn, cũng chẳng phải là ấm ức gì!”


Lâm đại nhân tức giận phóng ngựa đi đầu, vừa mới đẩy cửa ra bước vào một bước, bụi bẩn bám lâu ngày trên liền đập ngay mặt, xộc thẳng vào trong mũi hắn, khiến cho mặt mũi Lâm đại nhân dính đầy bụi bặm.


- Khục… khục…
Lâm Vãn Vinh vội lùi lại một bước, bụi rơi vào mắt không mở ra được, vội đưa tay áo lên lâu!


- Đừng!
Phu nhân đứng bên cạnh, thấy động tác của hắn vội khẽ hô lên, lấy khăn lụa trong ngực ra, cẩn thận lau khóe mặt cho hắn.


- Phu nhân, con tới đây!
Xảo Xảo thấy thế vội vàng đi tới, nhận khăn lụa trong tay phu nhân, nhẹ nhàng lau cho đại ca.


Lâm Vãn Vinh phì phì hai cái nhổ bụi trong miệng ra, miễn cưỡng mở mắt, hầm hừ:
- Gặp quỷ rồi, ông hoàng đế này làm gì vậy, ban cho căn nhà rách này ta cũng không nói gì, ông ta không biết kiếm người đến thu dọn quét lau một chút sao? Lần sau gặp mặt nhất định phải nói chuyện tử tế mới được.


Phu nhân nghe được thầm lắc đầu: “Tiểu tử này đúng là tức giận đến hồ đồ rồi, hoàng đế ban đãi thiên ân, sao có thể nói vậy với người.”

- Đại ca, đây là nhà của chúng ta, phải do chúng ta tự tay thu dọn mới có ý nghĩa. Phu nhân, người nói có phải không?


Tiêu phu nhân cười nói:
- Điều này cũng đúng. Xảo Xảo tay chân khéo léo, tòa nhà này nó nhất định dọn dẹp thỏa đáng, tới lúc đó, ta dẫn Ngọc Sương Ngọc Nhược tới ở cùng!

- Hoan nghênh, hoanh nghênh!
Lâm Vãn Vinh vỗ tay cười nói:
- Hoan nghênh các vị ở lại lâu dài!


Thấy hắn mặt mày đầy bụi bặm, dáng vẻ quái dị, phu nhân cũng không nhịn được, lại cứ mãi che miệng cười. Xảo Xảo tựa đầu vào vào đại ca, hạnh phúc ở trong lòng hắn.


Từ chiếc cửa nhỏ đi vào, liền thấy một tòa nhà hai tầng, phía sau còn có một chiếc cửa lớn đóng chặt. Lầu dưới có mấy gian phòng trống, trong phòng đồ đạc, tranh ảnh, giấy mực thậm chí cả nôi trẻ con, không gì không có, hỗn loạn vô cùng, thứ nào cũng đầy bụi đất, hình như đã lâu năm không có người vào ở.


- Mấy gian phòng này sao giống như nơi chứa đồ vặt vậy?
Xảo Xảo vốn tính tình tỉ mĩ, cẩn thận quan sát, đưa mắt quan sát bốn phía.


- Kệ nó chứa cái gì? Ở được là được!
Lâm Vãn Vinh cười nói:
- Còn có lầu hai nữa, trên dưới mỗi cái có ba gian phòng, vào thời kia của ta có thể gọi là nhà vườn của Tây rồi… Ồ, ở đây không có hoa viên, hơi khác một chút!


- Thời kia của ngươi?
Phu nhân nhíu mày nói:
- Lâm Tam, ngươi nói vậy là có ý gì?


- Ồ, thì là cái thời đó… phu nhân không cần hiểu đâu! Chà, hai tầng lầu này thật là cao, so với ta còn cao hơn!
Hắn liền cười vang chuyển đề tài.

- Nhà vườn của Tây ư?
Phu nhân lẩm nhẩm, mỉm cười lắc đầu: “ Gã Lâm Tam này vừa điên điên khung khùng, lại thần thần bí bí, luôn luôn có chủ ý quái quỷ vô cùng, thật là có chút thú vị!”


Tứ Đức đang sớ mó bốn phía, thấy trên cánh cửa lớn tích một lớp bụi dầy, hắn cũng không ngại, dùng sức kéo một cái, nhưng cánh cửa lên kia không nhúc nhích chút nào.


"Hự… “ Tứ Đức dồn lực vào đôi tay, bật hơi một cái, cánh cửa lớn kia từ từ mở ra. Một tia nắng mặt trời từ bên kia cánh cửa sắt rọi qua, chiếu thẳng vào mặt làm mắt Lâm Vãn Vinh hoa lên, không nhìn rõ cái gì.


- Oa, một khu vườn thật lớn!
Tứ Đức khẽ kêu lên kinh ngạc, đánh động ba người còn lại. Lâm Vãn Vinh là người đầu tiên tỉnh tảo, vội tiến tới cửa sắt nhìn vào.


Đối diện với hắn là một hoa viên rộng lớn, chừng nửa sân bóng, bốn phía gạch đỏ ngói xanh, tường rào cao cao, nhìn qua không thấy điểm cuối. Trong vườn hoa đầy rẫy đài, đình, lầu, tạ… dưới cầu nước chảy lượn quanh, cái gì cũng có. Chỉ là do nhiều năm không có người sửa sang, hoa sớm đã rơi rụng, cỏ dại um tùm, chỉ có tiếng suối nước chảy róc rách, vang vọng vào trong lòng người.

- To quá… con mẹ nó to thật!
Mở một cánh cửa ra, không ngờ là nơi đẹp đẽ vậy, mọi người đều nhìn trợn mắt há mồm, Lâm Vãn Vinh nhìn kỳ cảnh trước mắt mà lẩm bẩm.


Tiêu phu nhân kiến thức rộng rãi, đối với kết cấu bố cục phòng ốc đã nghiên cứu nhiều, nhìn mấy cái mới nói:
- Lâm Tam, đây giống như một khu hậu hoa viên.


- Hậu hoa viên? Là sao?
Lâm Vãn Vinh nghi hoặc.


Tiêu phu nhân liếc mắt nhìn hắn một cái đầy quyến rũ, khẽ cười:
- Ngươi bình thường thật là thông minh, làm sao tới lúc quan trọng lại chẳng khai sáng chút nào vậy! Ngươi nhìn xem kia là cái gì?


Ngón tay ngọc thon nhỏ của bà chỉ tới phái trước, Lâm Vãn Vinh theo phương hướng đó nhìn lên, thấy đối diện với khu hoa viên là một một lầu nhỏ ba tầu, một cổng vòm thông từ trước ra sau, nhìn tiếp tới trước mơ hồ thấy còn rất nhiều nhà lầu phòng ốc ẩn hiện trong ánh mặt trời.


- Ngươi nhìn thấy cái gì?
Phu nhân khẽ hỏi.


- Ngón tay… à, không phải, là nhà lầu!
Lâm Vãn Vinh thu ánh mắt từ trên ngón tay như ngọc của phu nhân lại, trong lòng buồn bực: “Phu nhân ba mươi sáu tuổi rồi mà sao làn da vẫn còn trắng nõn như thế, phải sánh được với cả Từ Trường Kim!”


- Ngươi ấy à, tâm tư không biết lạc tới đâu rồi?
Tiêu phu nhân đưa mắt liếc hắn, cười nói:
- Nếu ta đoán không sai, chúng ta vào nhầm cửa rồi.


- Vào nhầm cửa?
Lâm Vãn Vinh hắc hắc cười dâm:
- Không thể nào, ta thì thấy cái lỗ nào mà chẳng chui vào! Không thể có vấn đề vào nhầm cửa!


Phu nhân không hiểu nghĩa bóng của hắn, kiên định lắc đầu:
- Chúng ta thế này là vào hậu hoa viên rồi.


- Hậu hoa viên?
Lần này Lâm Vãn Vinh nghe hiểu được rồi, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
- Phu nhân, ý của người là, nơi chúng ta vào là…


- Không sai!
Phu nhân cười nói:
- Đối diện với chúng ta là hậu hoa viên, trước mặt nhất định còn có nội trạch, gian ngoài, sương phòng, tiền hoa viên, đây là một hào trạnh đúng nghĩa, không ngờ rằng Lâm đại nhân ngài thông minh một đời, lại nhất thời hồ đồ, lần đầu tiên vào nhà mà lại đi vào từ đằng sau, khách khách…


Phu nhân không nhịn được bật cười, Lâm Vãn Vinh cũng cười ha hả:
- Hậu môn ( cửa sau ) cũng hay a, vào hậu môn hương vị càng độc đáo! Mẹ nó, ai làm cái tấm biển nhỏ vậy, lại còn treo ở ngay cửa sau, ngày mai phải bẩm rõ với hoàng thượng, bổ cái thứ nhỏ bé này ra!


- Là ta bảo treo đó!
Một âm thanh rõ ràng từ ngoài cửa vang lên, uy nghiêm vô cùng.

- Ai?
Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn ra ngoài, lập tức biến sắc:
- Người, người… Hoàng thượng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duy Đỗ
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
chris3532199
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
Lưu Giang
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
Râu Râu
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
chuchoa
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
thucdinh
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
Thanh Dương
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
Thanh Dương
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
Katsu1210
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
Huỳnh Long Hội
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
Tư Cô
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
Huỳnh Long Hội
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
Huỳnh Long Hội
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
Thanlong989898
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
tymhoada
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
Hai Thuong Nguyen
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
Hai Thuong Nguyen
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
Hai Thuong Nguyen
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
Nguyễn Minh Hoàng
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
Cravenred
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK