Thuyền tới bên bờ, nữ tử kia nhìn Lâm Vãn Vinh mỉm cười cất lời: “Tiểu đệ đệ, là ngươi gọi ta sao?”
“Sư phụ tỷ tỷ, đã khuya thế này còn chưa ngủ a? Tiểu đệ nào dám quấy nhiễu ngài thanh tu a! Ta là gọi Tiên Nhi đến, lão công trở về sao không thấy nàng ra nghênh đón a?” Lâm Vãn Vinh không biết hổ thẹn đáp.
An Bích Như khúc khích cười duyên diễm lệ như hoa, hồ mị liếc mắt nhìn hắn: “Tiên Nhi à? Nó ban ngày nói muốn đi tìm tướng công, ta với nó liền phân khai, một mình trở lại đây. Thế nào, ngươi không thấy nó sao? Tiểu bại hoại, sợ là ngươi biết nàng vắng mặt, cố ý làm chuyện xấu, trở về tìm tỷ tỷ, hi hi…”
An Bích Như khẽ vuốt lọn tóc bên tai, bộ ngực sữa vươn thẳng, ánh mắt lưu chuyển nhìn quanh đầy vẻ quyến rũ, tựa như lăng ba tiên tử mỹ lệ không tả nổi.
Nghìn kỵ binh Hồ Bất Quy suất lĩnh đều là nam tử tráng niên, chưa từng gặp qua vưu vật động nhân như thế, nhất thời hai mắt đăm đăm, bị nữ tử này mê hoặc tâm thần.
Mặt trời của ta, ngươi muốn đùa giỡn tiểu đệ đệ ta sao? Lâm Vãn Vinh khinh bỉ nhìn bốn phía, thấy binh sĩ theo mình đều một dạng thất hồn lạc phách, trong lòng rất bất mãn.
Thật là con mẹ nó không có định lực, hắn đưa ánh mắt từ trên thân thể tuyệt vời của sư phụ tỷ tỷ trở về, đánh mắt ra dấu với Hồ Bất Quy: “Tỷ tỷ không nên nói giỡn nữa. Tiêu đệ không có ý đó, cũng không có gan đó. Tối nay trăng sáng trời cao, thích hợp làm chút việc vui vẻ, ta là muốn gọi Tiên Nhi đi ra ngoài ngắm trăng, Tiên Nhi , Tiên Nhi…”
Hắn bước từng bước một chuẩn bị lên thuyền, An Bích Như liền chuyển thân đứng chắn trước mặt hắn, hai người đi quá nhanh, thiếu chút nữa đụng vào nhau.
Bộ ngực sữa đầy đặn của An tỷ tỷ nhô cao, nàng nháy mắt với hắn cười nói: “Đệ đệ, Tiên Nhi trước mắt chưa trở về. Ngươi phải đi nơi khác tìm nàng, trên thuyền này chỉ có một mình ta, nếu ngươi bước lên, chúng ta cô nam quả nữ có chút bất tiện, hay là đợi Tiên Nhi trở về hãy lên thuyền, đến lúc đó tỷ tỷ hoan nghênh ngươi vô cùng.”
Chống lại ta? Ngực to là không đủ a. Lâm Vãn Vinh phẫn hận đem ánh mắt dán trước ngực nàng thu về, gật gật đầu nói: “Tỷ tỷ nói có lý, chúng ta cô nam quả nữ quả thật không tiện lắm. Bất quá nếu là quần nam quả nữ (nhiều nam một nữ), vậy không thành vấn đề rồi, Hồ Bất Quy, vị này là sư phụ của lão bà ta, cũng là tỷ tỷ của ta, ngươi để các huynh đệ trông coi nàng, không ai được làm thương tổn nàng. A, đao kiếm bình thường không thương tổn được sư phụ tỷ tỷ này của ta đâu.”
Lời vừa thốt ra, hắn liền lách qua An Bích Như thẳng tiến lên thuyền.
An Bích Như cấp tốc di động vài bước, kỵ binh cũng tiến đến phía sau Hồ Bất Quy, giương cung tên nhắm thẳng vào người An Bích Như.
Lâm Vãn Vinh vẫy vẫy tay phía sau, ý bảo mọi người thả lỏng xuống, hắn nhìn An Bích Như cười khổ nói: “Sư phụ tỷ tỷ, hà tất phải như thế này! Chúng ta bây giờ có thể hòa hợp ở chung là việc không dễ dàng mới có được, chớ nên vì một chút chuyện không hợp mà phá hỏng hòa khí. Tiên Nhi là đồ đệ của nàng, lại là lão bà của ta. Ta yêu thương nàng ấy còn không kịp, sao lại hại nàng ấy, ngài yên tâm đem hết thảy giao cho ta đi.”
Hắn nói xong, khe khẽ thở dài, liền vòng qua An Bích Như đi vào bên trong.
An Bích như thân hình khẽ động, lại muốn ngăn cản, nhưng thấy hắn ánh mắt kiên quyết, liền do dự một chút rồi bất đắc dĩ cười lắc đầu: “Bỏ đi, hai phu thê các ngươi chơi đùa, ta chen vào làm gì, bất quá tính cách của Tiên Nhi ngươi cũng biết, chớ dọa nó sợ, nếu không ta không tha cho ngươi”.
Ta dọa nàng ấy sợ? Cho ta xin, công phu hai sư đồ các người, ba người như ta cũng không thắng được, ta làm sao khi phụ nàng. Bất quá chơi chút thủ đoạn với nàng thì có thể.
Hắn trước tiên hướng giữa thuyền bước tới nhưng lại không thấy bóng người, nhìn quanh thấy trong khoang thuyền mơ hồ có ánh đèn xuyên đến, hắn theo thang mà xuống, liền nghe bên trong có một nữ tử đang nói.
“Là sao? Hiềm thức ăn này không ngon sao? Từ sáng tới đêm nhất quyết không ăn một hạt cơm uống một giọt nước sao? Đại tiểu thư, ngươi là mỹ nhân có tiếng, nếu nhịn đói tới gầy gò, không biết có bao nhiêu người đau lòng vì ngươi a, ha ha.”
Nghe được thanh âm này, Lâm Vãn Vinh trong lòng vui vẻ, A di đà Phật, bồ tát phù hộ, quả nhiên là tiểu nha đầu Tiên Nhi này làm chuyện tốt. Trước kia nói Tiên Nhi là yêu nữ hắn không tin, qua hôm nay, ai nói nàng không phải yêu nữ, hắn là người đầu tiên không tin.
Lâm Vãn Vinh nhìn vào bên trong thăm dò, chỉ thấy Đại tiểu thư và phu nhân bị giây thừng trói chặt, ngồi ở một chỗ ẩm thấp, vẻ mặt có chút kiệt sức, bất quá tinh thần vẫn tốt, thoạt nhìn không có vẻ bị hành hạ gì. Tiên Nhi cũng đang ngồi trên ghế, giữa bàn còn đặt một chén trà xanh bốc lên hơi nóng. Chiếc miệng nhỏ đỏ tươi của nữ tử kia khẽ nhấp một ngụm trà, nhìn hai người trước mắt, trên mặt hiện lên ý cười.
“Yêu nữ, ngươi muốn giết cứ giết, Tiêu Ngọc Nhược ta há có thể sợ ngươi?” Âm thanh giận giữ của Đại tiểu thư truyền đến.
“Giết người, ngươi cho rằng ta không dám sao? Số người bổn cô nương giết cũng đủ chất đầy hồ Huyền Vũ này rồi.” Tầm Tiên Nhi lấy ra một chuỷ thủ sắc bén, soạt một tiếng cắm ở trên thanh ván thuyền sát mặt Đại tiểu thư, cười lạnh: “Muốn giết ngươi có gì mà khó, bất quá…”
Nàng đột nhiên cười mê hoặc: “Nếu cho ngươi chết dễ dàng như vậy cũng không thú vị lắm, lại quá tiện nghi cho ngươi rồi. Tiêu đại tiểu thư ngươi không phải rất thanh cao sao, rất cao ngạo sao? Hôm nay ta liền lột sạch quần áo của ngươi, xem người cao ngạo như thế nào, ha ha…”
Tần Tiên Nhi nói xong liền muốn ra tay, Đại tiểu thư vửa thẹn vừa giận hét lên: “Yêu nữ, ngươi muốn làm gì?”
Lâm Vãn Vinh nghe được mấy lời ấy, gáy toát đầy mồ hôi lạnh, quả nhiên không thẹn là lão bà của ta a, hành sự xuất kỳ bất ý quỷ thần khó dò, có chút phong thái. Bất quá nếu muốn lột quần áo Đại tiểu thư, cái này thật là làm khó cho ta rồi, bây giờ nhảy vào giải cứu, hay là đợi lột trần ra rồi hãy bàn? Vạn nhất nàng lột trần Đại tiểu thư xong lại muốn lột phu nhân thì làm sao bây giờ, lão tử là người đứng đắn, đến lúc đó thì phải nhìn hay không nhìn?”
Dù sao cũng là hai nữ nhân đánh nhau, lại là loại cởi quần cởi áo này, hắn trong lòng nôn nao, ngược lại không vội nữa, để cho các nàng ầm ĩ lên, lúc mấu chốt lão tử như thiên thần giáng lâm, như vậy mới thể hiện giá trị của ta.
“Cô nương chậm đã!” Thanh âm Tiêu phu nhân vội cất lên nói: “Xin nghe ta một lời.”
“Tần Tiên Nhi cười hì hì: “Phu nhân, người nói ta dừng, ta liền dừng sao?”
Nàng xoạt một tiếng xé bỏ ống tay áo của Đại tiểu thư, để lộ ra cổ tay trong suốt như tuyết của Tiêu Ngọc Nhược. Đại tiểu thư cả kinh kêu “a” một tiếng.
Tần Tiên Nhi hừ giọng nói: “Ngươi kêu cái gì? Không phải chỉ xé bỏ một tay áo của ngươi sao? Lại không có nam nhân nào ở đây cả."
"Nam nhân ở đây? Trên thuyền này, nam nhân duy nhất là tướng công của ta, ngươi dù để hắn liếc qua, cũng là vinh hạnh của ngươi, đâu có mất tiện nghi gì.”
Nha đầu Tiên Nhi này thật sự là vô địch rồi. Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười khổ, trong lòng cũng có chút cảm động, tạm thời không nói Tiên Nhi làm như vậy là đúng hay sai, nhưng nàng lúc nào cũng mang tâm lý bảo vệ lợi ích của mình. Phần thâm tình này khiến cho người ta không cách nào trách nàng. Nam nhân, nửa người dưới đều là động vật, nữ tử dạng này yêu thương còn không kịp, như thế nào lại có thể la mắng nàng.
“Vị cô nương này, nếu ta nhớ không nhầm, ta cùng Ngọc Nhược đều không nhận ra ngươi, Tiêu gia ta cùng ngươi không có oán cừu gì, không biết hôm nay bắt trói chúng ta rốt cuộc là vì sao? Nếu vì tiền tài, Tiêu gia ta cũng có chút của cải. Chỉ cần trong khả năng của ta, chúng ta tuyệt không tiếc."
“Tiền bạc? Tiêu gia của ngươi có nhiều tiền bạc sao?” Tần Tiên Nhi cười, nếu muốn nói tới bạc, tiền của Bạch Liên giáo nàng còn dư đủ cho nàng cùng sư phụ hưởng dụng cả mười đời.
"Tiền bạc của Tiêu gia ngươi là ngươi kiếm được sao? Nếu không phải có người tổn hao tất cả tinh lực giúp đỡ Tiêu gia ngươi, bằng vào hai người, dù đập vỡ đầu, có thể kiếm được bao nhiêu bạc? Tiêu gia ngươi không biết trân trọng người tài, hôm nay bổn cô nương trói các ngươi lại không vì vàng bạc, không vì nhà cửa, chỉ muốn đòi một chút công bằng.”
“Đòi công bằng?” Tiêu phu nhân cả kinh nói: “Cô nương nguyên cớ gì lại nói vậy? Tiêu gia ta như thế nào đắc tội với ngươi?”
“Hỏi nàng ta ấy.” Ngóm tay nhỏ nhắn của Tần Tiên Nhi chỉ chỉ vào Tiêu Ngọc Nhược, cười duyên nói: “Tiêu đại tiểu thư, đoạn hồng tuyến bị chém đứt ngươi đã buộc lại chưa?”
“Là ngươi?” Tiêu Ngọc Nhược sắc mặt biến đổi, cả giận nói: “Ngươi là yêu nữ Bạch Liên giáo?”
Tần Tiên Nhi cười lạnh đáp: “Là ta thì thế nào? Yêu nữ thì yêu nữ, tóm lại so với người vong ân bội nghĩa nhà ngươi còn hơn gấp trăm lần. Hôm nay ta thay tướng công ta giáo huấn ngươi một chút.”
“Tướng công của ngươi?” Đại tiểu thư nhớ tới chuyến đi Hàng Châu trên thuyền Tô Khanh Liên, yêu nữ này cùng Lâm Tam đầu mày cuối mắt với nhau cùng rơi xuống nước, trong lòng đau đớn, căm hận nói: “Hắn là tướng công của ngươi sao? Nói dễ nghe như thế, không biết là hồ mị ở đâu đến, câu dẫn không thành liền tự xưng là thê tử của người ta, nữ tử vô sỉ như ngươi ta mới thấy lần đầu.”
Tân Tiên Nhi cười lên khanh khách: “Tức giận như vậy làm gì? Ta với tướng công chính là sư phụ làm mai, đại lễ ba lạy, thật sự thành vợ chồng, ta làm nương tử, câu dẫn tướng công của mình, có gì không thể? Nhưng không biết nữ tử nhà ai vô sỉ như kia, cầm hồng tuyến trói tướng công ta, chậc chậc, ta thật sự bội phục da mặt nàng ấy a.”
“Ngươi, ngươi…” Tiêu Ngọc Nhược vừa thẹn vừa giận nói: “Đồ hồ ly nhà ngươi, hắn chỉ có quan hệ với Xảo Xảo và Thanh Tuyền hai người, ngươi ở nơi nào tự xưng thê tử nữ nhân tới lừa gạt?”
Tần Tiên Nhi lạnh lùng cười: “Xảo Xảo muội muội là nương tử của tướng công không phải chuyện giả, ta là lớn, nàng ta là nhỏ, hồ mị chết tiệt Tiêu Thanh Tuyền kia tính làm cái gì, ả cũng giống như ngươi, lau giày cho tướng công ta cũng không xứng!”
Toát mồ hôi a, nha đầu Tiên Nhi này, ngay cả lớn nhỏ cũng phân chia tốt đẹp rồi, điểm này nàng thật ra đã đề cập qua. Bất quá muốn nói lớn thật sự, vậy phải là Thanh Tuyền nhập môn sớm nhất, Xảo Xảo thứ hai, cuối cùng mới là nàng a, nàng ngược lại không biết khiêm nhường, tự cho mình là lớn. Lâm Vãn Vinh thầm cười không thôi.
Tiêu phu nhân hỏi: “Ngọc Nhược, các ngươi đang nói ai?” Tiêu Ngọc Nhược cắn răng đáp: “Còn có thể là ai, tên đáng ghét nhất thiên hạ đó! Yêu nữ nhà ngươi, có bản lĩnh thì thả ta ra..”
“Sao nào, muốn đánh nhau sao? Bổn cô nương phụng bồi.” Tần Tiên Nhi hừ lạnh một tiếng, chủy thủ chợt lóe, cắt đứt dây thừng trên tay Đại tiểu thư. Nàng ta võ công cao cường, tự nhiên không e ngại một nữ tử yếu đuối như Đại tiểu thư thoát khỏi lòng bàn tay nàng.
“Ngọc Nhược, ngươi thế này là sao?” Phu nhân vội kêu lên.
Đại tiểu thư như không nghe thấy lời mẫu thân, quay về phía Tân Tiên Nhi nói: “Yêu nữ, ngày ấy ngươi bắt ta, hại ta thiếu chút nữa thì chết, hôm nay lại vũ nhục ta như vậy, ta, ta không muốn sống nữa.” Nàng càng nghĩ, trong lòng liền dâng lên nỗi ủy khuất, nhất thời lệ châu đã đầy khóe mắt, liền ôm một bình hoa bên cạnh ném lên người Tần Tiên Nhi.
Tần Tiên Nhi chuyển thân nhảy qua, ống tay áo cuộn lên, nói: “Tốt, bổn cô nương hôm nay không cần dùng võ nghệ tiếp ngươi chơi đùa, xem ai lợi hại!”
Thật sự muốn đánh a, Lâm Vãn Vinh trong lòng một trận kinh ngạc, năm nay phổ biến con gái dã man sao? Động chút là phải đánh nhau? Tiên Nhi không cần nói, ngay cả Đại tiểu thư luôn luôn dịu dàng thanh cao cũng không ngại đối mặt quyền cước, mẹ nó, thời đại bất đồng, hoàn toàn vượt quá năng lực tưởng tượng của ta.
Hắn len lén nhìn lại, đã thấy Đại tiểu thư tay ngọc nhẹ vung lên, bộ ngực phập phồng kịch liệt, kích động không nói ra lời. Bàn tay nhỏ bé của Tần Tiên Nhi chống trên eo, vóc người tuyệt đẹp đứng thẳng, khóe miệng cười lạnh nhìn Tiêu Ngọc Nhược. Hai nữ tử đều xinh đẹp như nhau, trên gò má tựa bạch ngọc nổi lên một mảng hồng. Cả hai đứng cùng một chỗ tựa đóa hoa sen sinh đôi, xinh đẹp rực rỡ không phân hơn kém.
Bà nội nó, Lâm Vãn Vinh thở dài, hai tiểu nữu này ngay cả đánh nhau cũng dụ người như thế a, lão tử rốt cuộc tiếp tục nhìn lén hay là nhảy ra ngoài làm anh hùng cứu hai mỹ nhân đây?
Đang khi hắn tự hỏi mình, chợt cảm thấy bên tai nóng lên, một làn hương thơm như lan xạ bay vào mũi. Một giọng nữ tử hồ mị vang lên: “Đệ đệ, ngươi trốn ở đây xem cái gì?”
Âm thanh này không lớn không nhỏ nhưng tất cả mọi người bên trong khoang đều có thể nghe được, Lâm Vãn Vinh bị dọa đến nhảy dựng, thấy ẩn náu không được nữa đành phải ngoan ngoãn đứng lên, âm thầm cắn răng căm hận, hồ ly tinh này, chuyên môn hại lão tử.
“ Ta cái gì cũng không thấy, hai vị cứ tiếp tục, đánh nhau xong rồi hãy gọi ta.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK