Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- Là Nguyệt Nha Nhi…!

Lâm Vãn Vinh lắp bắp kinh hãi. Trong bóng đêm mờ mịt nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần nghe giọng cũng đủ biết là ai.

Thân hình yếu đuối của Ngọc Già đang buộc vắt vẻo trên dây thừng, không ngừng run rẩy trong gió lạnh, hai tay nàng bám chặt lấy vách đá băng giá. Trong màn đêm u ám nàng chỉ có thể thấy hai cái bóng, một người trong đó không thể nghi ngờ hẳn là Oa Lão Công .

- Lâm huynh đệ ...

- Lâm tướng quân ...

Chỗ hai sợi dây thừng khác vang lên những tiếng hò reo mừng rỡ như điên dại, thì ra là Cao Tù và Hứa Chấn. Hai người trợn mắt hết cỡ mới thấy Lâm Vãn Vinh, nhất thời hưng phấn vẫy tay lia lịa .

Một sợi dây thừng to đùng từ từ buông xuống dọc theo vách núi, thanh âm thô hào của Hồ Bất Quy truyền đến:

- Tướng quân, mau nắm lấy, ta kéo ngài lên!

Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Ninh Vũ Tích, tiên tử khẽ gật đầu, một tay nắm lấy dây thừng, kéo thử vài cái xem độ chắc của sợi dây, lúc này mới vô cùng cẩn thận buộc chặt vào lưng hắn.

Nhìn nàng không nói một lời, Lâm Vãn Vinh vội vàng giữ chặt tay nàng, la lên:

- Tiên tử tỷ tỷ, không cho nàng đi một mình, chúng ta cùng lên.

“Tiểu tặc này hình như bị mình dọa cho sợ mất rồi!” Ninh Vũ Tích cười khúc khích, thì thầm:

- Đạo hạnh của ta đã bị hủy trong tay ngươi rồi, ta còn có thể chạy đi đâu đây?

Nàng lấy ra cái khăn mỏng màu trắng, che đi khuôn mặt tuyệt thế, chỉ để ra một đôi mắt yêu kiều tựa như nước thu, dịu dàng nhìn hắn. Lâm Vãn Vinh ngẩn người ra, vội hỏi:

- Tỷ tỷ, nàng làm gì thế?

Ninh Vũ Tích mỉm cười:

- Ngươi đã quên thân phận của ta rồi à?

Tiên tử từng là người đứng đầu võ tông của Thánh phường, danh phận có một không hai, chính là tiên nữ thánh khiết nhất trong lòng người dân khắp thiên hạ, từng được vô số người kính ngưỡng cúng bái. Nếu có người biết được thần tiên đã rơi vào bàn tay của Lâm Tam, vậy thì làm sao họ chịu được? Ai thèm quan tâm hắn là Lâm Tam hay Lâm Tứ, nhất định sẽ có vô số người lao lên mà chém hắn nát như tương.

Lâm Vãn Vinh hiển nhiên cũng hiểu được chỗ lợi hại, nên hoảng sợ lè lưỡi.

Tiên tử nhìn hắn, ngọt ngào cười nói:

- Ngươi chớ lo lắng. Chúng sinh thiên hạ cũng chẳng có bao nhiêu người nhìn thấy mặt của ta. Từ hôm nay trở đi, dung nhan của ta cũng chỉ có lang quân mới có thể thấy được .

“Chỉ lang quân mới có thể thấy được? Vậy không phải là nói sau này chỉ có ta mới thấy được dung nhan tuyệt thế của nàng ư?” Lâm Vãn Vinh vội vàng bảo:

- Không được rồi, ta cũng không phải người ngang ngược như vậy đâu. Hơn nữa, trong nhà còn có Xảo Xảo, Tiên Nhi, Ngưng Nhi, Đại tiểu thư các nàng nữa. Họ đều là thân nhân của chúng ta, tiên tử tỷ tỷ trông mĩ lệ thiện lương như vậy, các nàng ấy đương nhiên sẽ rất thích ngắm nàng. Chẳng lẽ ta có thể bảo các nàng đó không được nhìn sao?

Ninh Vũ Tích mỉm cười gật đầu

- Nếu là thân nhân ngươi, tự nhiên phải có sự khác biệt chứ.

Vốn biết tính cách Ninh tiên tử như vậy, một khi quyết định là sẽ không sửa đổi nữa. Tuyệt sắc xinh đẹp như thế, cả đời đều thuộc về hắn, Lâm Vãn Vinh tự nhiên cảm động không gì sánh nổi, hắn nhịn không được ôm lấy nàng vào lòng.

Ma chưởng của tiểu tặc sờ sẫm bên hông nàng, miệng không ngừng tắc lưỡi than thở, dường như cảm thán trước làn da mịn màng êm ái của nàng. Ninh Vũ Tích run rẩy, vội la lên:

- Đây là trên vách núi, ngươi đừng làm bừa chứ, mau thoát khỏi hiểm cảnh trước đã.

- Ta có phải là người bất chính như cách nhìn của tỷ tỷ không?

Lâm Vãn Vinh cười ha hả, bỗng nhiên hôn một phát lên mặt tiên tử, dương dương đắc ý hô lớn:

- Hồ đại ca, ta buộc rồi, mau kéo ta lên đi nào!

Hồ Bất Quy quay lại dặn dò vài tiếng, dây thừng từ từ kéo lên, Lâm Vãn Vinh cũng di chuyển lên theo.

Cả người Ngọc Già lơ lửng trong không trung, đưa mắt nhìn xuống phía dưới. Chỉ thấy vách núi đen kịt, mờ mịt, tầm mắt nàng lại có hạn, ngoại trừ thấy hai bóng người dán vào nhau, chẳng thấy còn bất kỳ thứ gì khác.

Thấy bóng dáng Lâm Vãn Vinh từ từ gần lại bên mình, gương mặt đểu giả quen thuộc lại hiện lên trước mặt, hắn lại cười hì hì gian manh vẫy gọi nàng:

- Này, Ngọc Già tiểu thư, thì ra nàng cũng thích làm người bay trong không trung à!

- Oa Lão Công ......

Ngọc Già nhìn hắn khẽ cười, vội vội vàng vàng quay đầu đi, bờ vai khẽ run lên, giọng nói dần nghẹn lại.

Rốt cục cũng lên đến đỉnh núi, gió lạnh thổi tới vù vù, hắn vừa hắt hơi một cái, bọn người Hồ Bất Quy đã đồng thời ào lên ôm chầm lấy hắn, gào thét điên cuồng, vui mừng hồn nhiên như những đứa trẻ.

“Nếu không có tiên tử, lần này lão tử nhất định đã toi rồi!” Trong lòng hắn xúc động vô cùng, vỗ vỗ vai lão Cao:

- Cao đại ca, ôm gì mà chặt thế. Ta không có cái thú đó đâu!

Cao Tù cười ha hả, tròng mắt đỏ ngầu:

- Ta chỉ biết Lâm huynh đệ phúc lớn mạng lớn, vùi cả đêm trong tuyết mà không bị con mẹ gì hết. Quả thật là đẳng cấp!

Thì ra ta bị chôn trong khe băng suốt một ngày, Lâm Vãn Vinh cũng hơi giật mình: “Mình và tiên tử tỷ tỷ ở cùng nhau, quả là thời gian trôi đi rất nhanh.”

Sau khi tuyết lở xuống, đại quân đã ngừng mọi hoạt động khác, chỉ dốc toàn lực đi tìm tung tích của hắn. Mọi người hoài nghi hắn rơi xuống trong lòng quả núi này, nhưng lại không có phương pháp nào tìm kiếm. Hồ Bất Quy than thở:

- Vách núi băng này vừa ẩm vừa trơn, không chỗ nào đạp chân xuống được, dây thừng của chúng ta chỉ dài có hơn mười trượng, căn bản không thể thả tới đáy vách núi được. Sau đó, cũng nhờ có Ngọc Già nghĩ ra một biện pháp...

- Ngọc Già?!

Lâm Vãn Vinh liếc mắt nhìn bốn phía vài lần, chỉ thấy thiếu nữ Đột Quyết đang đứng xa xa, lặng yên một mình, chẳng biết đang nghĩ cái gì .

Hồ Bất Quy gục gặc đầu:

- Nàng bảo ta nên làm những bậc thang trên vách núi, cứ thế tầng tầng đi xuống, tuy chậm một chút, nhưng cuối cùng có thể đi xuống đáy vách đá.

- Do đó các ngươi mới làm theo? Nếu cứ tiếp tục đục đẽo như vậy, đến khi nào thì mới tới cuối cùng đây.

Lâm Vãn Vinh tỏ vẻ bất lực than thở.

- Đây là biện pháp duy nhất mà chúng ta có thể nghĩ ra.

Hồ Bất Quy kích động:

- Huynh đệ chúng ta nếu mà thiếu tướng quân, vậy cũng chẳng cần chiến đấu thêm gì nữa!

Lão Hồ tình cảm chân chất, một câu trên cũng là tiếng lòng của tất cả mọi người, Lâm Vãn Vinh xiết chặt tay hắn, mãi lâu sau cũng không nói gì.

- Lâm đại ca ...

Tiếng Lý Vũ Lăng vang lên sau lưng. Lâm Vãn Vinh vội vàng quay đầu lại, tiểu Lý tử liếc mắt nhìn hắn, như muốn nói cái gì, rồi lại có chút do dự.

- Đệ làm sao vậy, tiểu Lý tử? Đối với ta mà còn khách khí cái gì nữa?

Lâm Vãn Vinh kỳ quái nhìn hắn.

Lý Vũ Lăng ừm một tiếng, đến bên cạnh hắn, ghé tai thì thầm:

- Lâm đại ca, huynh cũng nên đến gặp Ngọc Già đi.

Lâm Vãn Vinh sững sờ:

- Ngọc Già? Nàng ta làm sao?

Lý Vũ Lăng lắc đầu nói:

- Vì tìm huynh, nàng đã đục bậc thang trên vách núi kia một ngày một đêm không chợp mắt.

“Một ngày một đêm?” Lâm Vãn Vinh nghe thế hoảng hốt. Núi này gió lạnh ghê người, thấu đến tận xương tủy, đừng nói là một ngày một đêm, chỉ một canh giờ cũng khó mà chịu được. Nha đầu kia thực sự điên rồi?!

Tiểu Lý tử than nhẹ một tiếng:

- Mặc dù chúng ta và người Đột Quyết có cừu oán, nhưng Ngọc Già có lẽ là một ngoại lệ. Lâm đại ca, nếu huynh và nàng có quan hệ với nhau, đệ nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở, coi như không thấy việc này, cũng tuyệt sẽ không báo cho Từ cô cô biết, huynh yên tâm đi.

- Tiểu tử quỷ sứ!

Lâm Vãn Vinh bật cười gõ vào đầu hắn:

- Chuyện này đâu có đơn giản như đệ tưởng tượng. Tính ra, chúng ta không nên nói tới việc này nữa, đệ đi phân phó đi, bảo các huynh đệ lập tức dựng bạt. Trong vòng ba ngày, vượt qua núi A Nhĩ Thái, tới Khoa Bố Đa.

- Tuân lệnh!

Lý Vũ Lăng liền ôm quyền, tủm tỉm cười bước đi.

Đại quân lập tức dựng lều bạt, ăn một bữa. Rút kinh nghiệm gặp phải tuyết lở lần trước, lần này mọi người đi đứng vô cùng cẩn thận. Bất kỳ thời khắc nào cũng luôn luôn lưu ý đến những điểm khác thường của núi tuyết .

Nhìn cả một trời băng tuyết uốn lượn như một con rồng dài, ở nơi xa xa kia dường như còn cảm thấy được thân hình yểu điệu, nhẹ nhàng của Ninh Tiên tử. Trong cảnh mông lung huyền bí đó tựa như thiên đàng chốn hạ giới, không ai dám tin là có thật.

Phía trước yên tĩnh dị thường. Hắn ngẩng đầu lên, liền bắt gặp ánh mắt dịu dàng của thiếu nữ Đột Quyết kia đang trông về bên này. Vừa thấy ánh mắt hắn, đầu tiên thì nàng có chút ngẩn ngơ, rồi sau đó vội vàng quay đầu đi, gương mặt đỏ như bôi phấn.

“Nha đầu kia xem ra chỉ còn sống thêm được mấy tháng nữa thôi, cũng không biết bản thân cô ta có biết không nhỉ!?” Lâm Vãn Vinh lắc lắc đầu, trong lòng ngổn ngang trăm mối tơ vò, suy nghĩ vô cùng phức tạp, bất giác hắn bước nhanh về phía nàng.

Tiếng lạo xạo của tuyết dưới bước chân của hắn, từng tiếng như gõ vào trái tim nàng. Ngọc Già tuy đã quay đầu đi, nhưng vẫn có thể nhìn thấy chiếc cổ thon dài lại ửng đỏ lên, diễm lệ dị thường.

Còn cách Ngọc Già mấy trượng, có thể thấy được hai cánh tay đang căng cứng ngượng nghịu, đến cả hàng lông mi dày mượt cũng đang run rẩy. Lâm Vãn Vinh đang muốn bước nhanh về phía trước, nhưng lại cảm thấy tay mình bị nắm chặt lại, rõ ràng phía sau có người kéo mình. Vội vội vàng vàng quay đầu lại thì thấy Ninh Vũ Tích mặt một thân bạch y như tiên nữ, tấm lụa mỏng che khuất khuôn mặt mỹ lệ, đang mỉm cười với hắn.

- Tiên tử tỷ tỷ, vừa rồi nàng chạy đi đâu đó?

Lâm Vãn Vinh mừng rỡ, giữ chặt tay nàng. Sau khi lên khỏi núi, hắn đã chẳng còn thấy bóng dáng tiên tử đâu, đang lúc lo lắng, nàng lại lẳng lặng đứng ở bên cạnh, hỏi sao không làm hắn vui mừng như điên chứ!

Ninh Vũ Tích mỉm cười:

- Lúc ngươi hàn huyên với thuộc hạ, sao ta có thể quấy rầy ngươi chứ. Chờ chúng đi rồi, lúc đó ta mới có thể gặp lại ngươi.

Ninh Tiên tử mặc nữ trang, đương nhiên không tiện ra vào quân doanh, Lâm Vãn Vinh nháy mắt mấy cái:

- Tỷ tỷ, không bằng nàng cũng thay đổi nam trang đi, chúng ta cùng ăn cùng ngủ cùng lao động.

Ninh Vũ Tích làm sao không biết tâm tư hắn, khuôn mặt chợt ửng đỏ lên, lắc đầu:

- Muốn cùng ăn cùng ngủ cùng lao động, ngươi đi mà tìm An sư muội đó! Ta thấy ngươi trước mặt muội ấy, xem ra luôn luôn phải thành thật, nếu không sẽ bị ăn ngân châm của muội ấy ngay.

“Đêm đó ôm An hồ ly ngủ quên, nhất định hai năm rõ mười đã lọt vào trong mắt Ninh tiên tử rồi, bởi vậy nàng mới có thể chế nhạo ta như thế.” Lâm Vãn Vinh khó tránh đỏ mặt lên, cười khà khà:

- Thần tiên tỷ tỷ, nàng nhớ lại những gì ta nói với nàng đi, đó chẳng phải quá thật thà hay sao? Ta lâu lắm rồi không thật thà như vậy đấy!

“Thật thà?” Tiên tử đành bất lực lườm hắn, khuôn mặt hồng lên, tỏ vẻ ngượng ngùng: “Ngươi đúng là thật thà, dám lựa thời cơ sờ sờ mó mó ta, ngượng chết đi được…”

Bước chân tên lưu manh càng lúc càng gần, tim Ngọc Già nhảy loạn lên như ngựa hoang, cố tình cách xa hắn một chút, nhưng thủy chung vẫn không rời bước nỗi. Cũng không biết khi nào thì bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, tên lưu manh tựa hồ đang ở đâu đó quanh đây, rồi bất thình lình có vài tiếng thì thầm vọng vào tai nàng, với cả những tiếng cười đùa thản nhiên.

Nàng vội vội vàng vàng ngẩng đầu nhìn lại, thấy bên người Lâm Vãn Vinh là một nữ tử thanh nhã.

Nữ tử đó thân mặc đồ trắng, dáng người yểu điệu, đứng trong tuyết mỉm cười nhẹ nhàng, vẻ ưu nhã thoát tục khó có lời nào diễn tả. Tuy thấy không rõ mặt nhưng chỉ nhìn làn da trắng như tuyết cũng có thể hình dung được dung nhan tuyệt sắc của nàng. Nàng có bàn tay trắng nõn như búp măng, đôi mày cong vút tựa như dãy núi phía xa, trông như một tiên tử thoát tục hạ xuống phàm trần, bất kể thời khắc nào cũng vô cùng xinh đẹp.

Ngọc Già tuy cũng mỹ lệ tuyệt thế, nhưng ở trước mặt bạch y nữ tử đạm nhã như tiên này, cũng có cảm giác tự ti.

Lâm Vãn Vinh bên cạnh với nữ tử kia, cũng không biết đang nói cái gì. Tên lưu manh đó nắm tay nàng ta, thỉnh thoảng ánh mắt lại trở nên dịu dàng, như có thể làm tan chảy tất cả băng tuyết ở Thiên Sơn.

Đột nhiên nhớ lại lúc trước lúc kéo hắn từ dưới vách núi kia lên, hình như có ai đó đi cùng với hắn, có lẽ chính là nữ tử này.

Vẻ mặt Ngọc Già ngây dại, trong phút chốc trở nên trống rỗng. Thất vọng, đau đớn, phẫn nộ… vô số cảm xúc chợt dâng lên trong lòng, nàng nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, hai mắt nàng lấp lánh, lóe ra những tia sáng hừng hực. Đôi mi dày mượt của nàng khẽ rung động, hai hàng nước mắt trong suốt, lặng lẽ lã chã rơi xuống.

- Tiểu tặc, ngươi giận ta à?!

Trong lúc đang ấm áp, tiên tử đột nhiên mở miệng, than thở.

Lâm Vãn Vinh há hốc cả kinh:

- Tỷ tỷ, nàng nói cái gì. Cái gì giận với không giận?

Ninh Vũ Tích lắc lắc đầu, chỉ vào bóng dáng đang bước đi như chạy bên kia:

- Ngươi nhìn kìa!

Chẳng biết thiếu nữ Đột Quyết phía trước đã biến mất tựbao giờ. Ngẩng đầu nhìn kỹ lại, một thân hình yếu đuối chạy vội vàng trong tuyết, mấy lần ngã sấp xuống lại kiên cường đứng dậy, tựa hồ ẩn chứa sức mạnh lớn lao, nhưng từ đầu chí cuối vẫn chưa từng ngoái lại.

Chuyện này quả là cuộc chơi nguy hiểm! Giới tuyến giữa hai bên địch ta hình như càng ngày càng mơ hồ. Ai là hồ ly, ai là thợ săn đây?! Giật mình nghĩ lại cũng thấy không còn rõ ràng nữa rồi!

Con mẹ nó, nhân sinh thật quả là thú vị! Lâm Vãn Vinh phì một tiếng, trong lòng lại vừa đắc ý, lại vừa mất mát, cảm giác thập phần phức tạp .

Thấy hắn lúc lắc đầu, than ngắn thở dài, tiên tử nhìn hắn, dò hỏi:

- Muốn đuổi theo nàng hay không?!

- Không… không...

Lâm Vãn Vinh run sợ vội vàng khoát tay: “Nói giỡn, tiên tử tuy đằm thắm dịu dàng, nhưng nếu đã ghen lên thì e là An hồ ly cũng không bằng được đâu. Ngọc Già lại càng không phải là đối thủ.“

- Không thật hả?

Ninh Vũ Tích hỏi tiếp:

- Nói về tướng mạo, trí tuệ, thủ đoạn của nữ tử này, cũng phải nói là rồng phượng ở Đại Hoa ta. Quả là đáng tiếc phải không?

“Làm sao tiên tử đột nhiên lại nói mấy câu khen ngợi Ngọc Già thế này, lại muốn khảo nghiệm ta nữa à?“ Lâm Vãn Vinh cười khổ lắc đầu:

- Ngọc Già đúng là lợi hại, nhưng cô ta là người Đột Quyết. Tất cả trí tuệ của cô ta đều dùng để đối phó với chúng ta. Bây giờ chúng ta có thể đồng cam cộng khổ với cô ta, nhưng sau khi qua núi A Nhĩ Thái, song phương sẽ gặp nhau trên chiến trường, là cừu địch sinh tử . Ta muốn công phá vương đình người Hồ, thế nhưng ở đó lại có thể chính là nhà của Ngọc Già. Tiên tử tỷ tỷ, nếu nàng là ta, nàng sẽ làm sao bây giờ?!

“Quốc cừu gia hận, sinh tử tồn vong, vấn đề này đích xác rất khó trả lời.“ Tiên tử liếc mắt nhìn hắn, mỉm cười nói:

- Nan đề của ngươi, vì sao lại ném sang cho ta giải quyết? Việc đối phó với nữ tử chúng ta, không phải ngươi vốn rất có kinh nghiệm hay sao?

Đến rồi đến rồi…! Ninh tỷ tỷ đã ăn phải cả dấm chua mà vẫn còn mỉm cười, quả nhiên còn khó đối phó hơn cả An hồ ly nữa. Ngẫm lại vừa rồi đang muốn nói với Ngọc Già vài câu, tiên tử đã xuất hiện ngay tức thời, không sớm cũng chẳng muộn, mà chính là rất vừa lúc. Quả là chuyên gia có khác!

- Sao ngươi không nói gì?

Ninh Vũ Tích liếc mắt nhìn hắn.

Lâm Vãn Vinh kinh hãi biến sắc:

- Tỷ tỷ, nàng sao có thể nói như vậy được? Những người biết đến ta đều hiểu rõ ta là người nhiệt tâm thật tình, dùng tình cảm chân thật để lay động lòng người, đâu có đặc biệt đối phó với ai bao giờ đâu?!

Tiên tử cười khúc khích:

- Chẳng lẽ không phải ngươi có cân nhắc đối phó với Ngọc Già này sao?

Lâm Vãn Vinh vội vàng khoát tay:

- Làm sao có thể như vậy được? Ta thật tâm thật ý đối xử với cô ta...

Tiên tử cười mà như mếu, Lâm Vãn Vinh ướt đẫm mồ hôi, thiếu chút nữa xỉu trước mặt nàng: “Thần tiên tỷ tỷ này quả thật khó đối phó quá mà!“

- Tốt lắm, ngươi cũng chớ trách ta.

Ninh Vũ Tích giữ chặt tay hắn, dịu dàng bảo:

- Nếu không có An sư muội dặn dò, ta cũng không thèm quản mấy chuyện lộn xộn của ngươi.

- An tỷ tỷ?

Lâm Vãn Vinh cả kinh, há hốc miệng không ngậm lại được: “Nói như vậy, tiên tử vừa xuất hiện đúng lúc, cũng là do An hồ ly sớm dặn dò từ trước rồi? Quả là An hồ ly này không chỉ muốn đầu độc Ngọc Già, mà còn chọc Ngọc Già tức chết… Lợi hại, thật sự là quá lợi hại!“

Tiên tử nhẹ nhàng bảo:

- Tính cách An sư muội tuy mạnh mẽ, nhưng không phải là người tùy tiện, nàng ấy đặc ý nhằm vào Ngọc Già, nhất định là nàng có cái lý, cũng nhất định là muốn tốt cho ngươi.

“Tốt cho ta? Trong hồ lô An tỷ tỷ này rốt cuộc bán thuốc gì thế nhỉ?“ Lâm Vãn Vinh bất lực gật đầu : “Hồ ly tỷ tỷ và tiên tử tỷ tỷ, một người giữ mặt đỏ, một người giữ mặt đen, thời khắc nào cũng quản lý ta. Nếu hứng lên, đồng thời có thể lấy kim châm vào mông ta. Làm bạn với hai vị mỹ nhân này, quả là vừa đau đớn lại vừa sung sướng.“

Từ Thiên Sơn đi xuống không gặp thêm hiểm trở nào nữa. Đại quân đi được rất nhanh, trong vòng hai ngày, đã tới chân núi A Nhĩ Thái. Vừa ra khỏi Thái sơn hùng vĩ, đối diện với nó là thảo nguyên A Lạp Thiện sâu thẳm. Khoa Bố Đa, lạt tị thảo, vương đình người Hồ Khắc Tư Nhĩ, đều nằm ở dưới chân.

Đứng trên núi A Nhĩ Thái cao cao, nhìn ra xa là cả một bầu trời xanh vô tận, thảm cỏ trải dài đến ngút tầm mắt, Lâm Vãn Vinh không thể kìm chế cơn kích động: “Trái tim của người Đột Quyết, đã hiện ngay trước mắt rồi!“


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duy Đỗ
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
chris3532199
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
Lưu Giang
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
Râu Râu
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
chuchoa
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
thucdinh
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
Thanh Dương
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
Thanh Dương
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
Katsu1210
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
Huỳnh Long Hội
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
Tư Cô
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
Huỳnh Long Hội
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
Huỳnh Long Hội
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
Thanlong989898
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
tymhoada
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
Hai Thuong Nguyen
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
Hai Thuong Nguyen
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
Hai Thuong Nguyen
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
Nguyễn Minh Hoàng
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
Cravenred
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK