Mọi người vội vàng tới vây quanh, chỉ thấy bên trên viết bốn chữ “Cóc, ngựa, cá, rắn.”
“Chỉ Tình tiểu thư và Điệp công tử đến rồi…” Không biết là ai hô lên một tiếng, mọi người vội ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy hai người một nam một nữ phong độ phi phàm đang bước lên lầu.
Điền Văn Kính thở dài, tiến lên nghênh đón nói: “Hai vị à, các người đã tới muộn rồi.”
Dòng người xem đăng hội vẫn cuồn cuộn như cũ, nhưng cũng không so được với sự đông đúc khi đang náo nhiệt, Lâm Vãn Vinh cùng hai vị tiểu thư xuống dưới lầu, chỉ nghe bên trên truyền đến một trận ồn ào, hắn không nhịn được lắc đầu, đoán mấy cái đăng mê cũng làm các ngươi vui như thế, xem ra sinh hoạt về đêm của những công tử tiểu thư này vẫn còn quá nghèo nàn a.
Đại tiểu thư kỳ quái hỏi: “Ngươi vừa mới rồi viết mấy chữ gì? Thật sự đoán trúng rồi sao?”
Lâm Vãn Vinh đem mấy chữ đọc một lượt, cười nói: “Ta cũng không biết đoán trúng hay không, dù sao cũng là đoán mò thôi.”
Đại tiểu thư nghe bốn chữ này, liền đã biết rằng hắn thật sự phá giải bốn câu đố mà vẫn còn làm ra bộ dạng không có gì cả, vừa buồn cười lại tức giận nói: “Đoán trúng là đoán trúng, ngươi cứ thích làm ra vẻ thần bí. Có phải muốn làm cho vị Chỉ Tình tiểu thư thông minh lanh lợi kia nhớ tới ngươi hay không?”
Lâm Vãn Vinh cả người chấn động nói: “Đại tiểu thư, điều này bị nàng nhìn ra rồi, cũng tốt, làm cho nàng nhớ hoài nhớ mãi...”
“Nói năng lung tung, đáng ghét chết đi được.” Đại tiểu thư len lén nhìn Ngọc Sương, khẽ hừ giọng.
Nhị tiểu thư lại cực kỳ cao hứng, ôm lấy cánh tay hắn bảo: “Ta đã biết mà. Tên xấu xa, ngươi là mạnh nhất!”
Bộ ngực nhô cao của của nàng nhẹ nhàng chà sát vài cái, Lâm Vãn Vinh cười ha hả, không hề chớp mắt nói: “Mạnh, đúng là rất mạnh, sau này nàng sẽ biết.”
Nhị tiểu thư hai má ửng đỏ, nhưng lại dũng cảm ngẩng đầu nhìn hắn, cười quyến rũ, thần thái kia tức thì mơ hồ có chút bóng dáng của Tiêu phu nhân.
Chi nhánh của Tiêu gia tại kinh thành là sản nghiệp khi Tiêu lão thái gia còn tại thế để lại. Hai tòa Tứ Hợp viện lớn nằm ở trên cửa ngõ bốn con đường, cũng chính là chỗ phồn hoa của kinh thành. Kinh thành phồn thịnh quả nhiên không giống bình thường, giờ này tuy đã là ban đêm, trên đường người đi lại vẫn như trước liên miên không dứt.
Khi Đại tiểu thư dừng xe ngựa ở trước cửa hàng, sớm đã có quản sự xuất lĩnh nhân viên nghênh đón. Thấy Tiêu Ngọc Nhược xuống xe, mọi người đều chen lên chào Đại tiểu thư.
Dựa theo tập tục truyền thống của Đại Hoa, chào hỏi đầu năm dù lúc nào cũng không coi là muộn. Đại tiểu thư đưa mắt ra dấu, Lâm Vãn Vinh sớm đã chuẩn bị phong bao tiền đỏ phân phát cho đám nhân viên, năm mới tốt lành, được tặng bao lì xì màu đỏ may mắn.
Quản lý chi nhánh kinh thành là một vị đại tỷ lanh lợi, chồng họ Tống, mọi người đều gọi nàng là Tống tẩu. Theo lời Đại tiểu thư nói, Tống tẩu này khi còn trẻ chính là tiểu nha đầu sai bảo ngoài phòng của Tiêu phu nhân, cũng coi là người trong nhà.
Tống tẩu giữ chặt Đại tiểu thư hỏi thăm rối rít, nói đến Tiêu phu nhân đã gạt không hết nước mắt. Quây quần nói chuyện, Tống tẩu tự mình dâng lên thang viên, đưa tới tay hai vị tiểu thư thưa rằng: “Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư, các người lặn lội đường xa, bây giờ lại là lễ Tết, nô tỳ không chăm sóc chu toàn. Thang viên này cũng không biết hợp với khẩu vị của hai người không.”
Đại tiểu thư nâng chén khẽ nếm một ngụm, cười bảo: “Tống tẩu, đây là liên dung bát bảo thang viên (chè bột nếp bọc hạt sen) a, khó nghĩ người còn nhớ được mẫu thân thích món này, mùi vị rất ngon.”
Tấu tổng nghe Đại tiểu thư khích lệ, trong lòng vui mừng. Nhị tiểu thư nghe nói là mẫu thân thích liên dung bát bảo, cũng không nhịn được nếm vài miếng.
Đại tiểu thư đưa một chén vào tay Lâm Vãn Vinh nói: “Ngươi chẳng phải hỏi đêm nay có thể ăn Nguyên Tiêu hay không sao? Mau nếm đi, đây chính là thang viên chính tông của Kim Lăng chúng ta.”
Lâm Vãn Vinh múc một viên thang cho vào miệng, hạt sen bao bên trong bột nếp nóng bỏng, hắn vội ho vài tiếng, vội vàng nhổ lại vào bát, trên mặt đã đỏ bừng.
Đại tiểu thư cười khanh khách nói: “Ai ăn tranh của ngươi chứ, ngươi lại tham ăn như thế.”
Dựa theo quy củ, Đại tiểu thư và Nhị tiểu thư chưa dùng xong, hạ nhân như Lâm Tam không được phép ăn trước, thấy Đại tiểu thư đối xử với Lâm Tam thân mật gần gũi, Tống tẩu nhìn vậy ngạc nhiên, nhưng cũng nhịn không nói ra.
Ăn Tết Nguyên Tiêu tượng trưng cho một năm viên mãn, Đại tiểu thư cùng Nhị tiểu thư sắc mặt mỏi mệt, các nàng đi đường vất vả hơn mười ngày, dù là mang theo cá tính kiên cường của mẫu thân, cũng đã mệt mỏi không chịu nổi, mắt thấy đã tới nơi, tự nhiên muốn đi an giấc.
Tống tẩu cung kính nói: “Đại tiểu thư, nội viện này là chuyên chuẩn bị cho hai người, nha hoàn bà hầu đều đã chuẩn bị tốt, người cùng Nhị tiểu thư hãy sớm an giấc đi.”
Đại tiểu thư ừ một tiếng, kéo Ngọc Sương đứng dậy đi vào trong, đi được vài bước đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Tống tẩu, chỗ ở của Lâm Tam ngươi đã an bài chưa?”
Tống tẩu vội vàng thưa: “An bài thỏa đáng rồi, chính ở ngoại trạch gần nội viện.”
Đại tiểu thư trầm tư một lúc, khẽ nói: “Hắn là người quan trọng nhất Tiêu gia ta, ta còn rất nhiều việc phải cùng hắn thương lượng, để hắn cùng đến ở trong nội viện của chúng ta cho thuận tiện một chút. Còn nữa, có nam tử ở đó, trong lòng ta cũng an tâm. Này, còn ăn sao, nói ngươi đó.”
Lâm Vãn Vinh đem viên thang cuối cùng nuốt xuống. Hơi nóng làm hắn há miệng hà hơi vài cái, lấy tay phẩy phẩy rồi mới hổn hển lên tiếng: “Biết, biết là nói ta. Đại tiểu thư nói đi. Ta nghe đây.”
Tiêu Ngọc Nhược buồn cười nhìn hắn, người này bụng không biết sao to thế, học vấn không nhỏ, ăn cũng không ít: “Kêu ngươi tới ở trong nội viện, ngươi có nguyện ý hay không?”
“Bảo hộ hai vị tiểu thư sao? Việc này là ta giỏi nhất.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc.
Trên mặt Đại tiểu thư đỏ lên, trừng mắt nhìn hắn, xoay người đi. Nhị tiểu thư len lén vẫy tay với hắn, Lâm Vãn Vinh nhanh nhẹn đuổi kịp.
Điểm đặc sắc nhất của Tứ Hợp viện ở kinh thành là bốn bề vuông vắn, chia thành hai phần đối nhau, ở giữa trồng một đài hoa, đơn giản phóng khóng, ngói xanh phơi bày. Thật là thanh tao nhã nhặn.
Trong một khoảng thời gian, nơi này chính là nhà của mình rồi, Lâm Vãn Vinh đưa mắt đánh giá xung quanh, trong lòng có chút cảm xúc. Đại tiểu thư cũng có ý nghĩ đồng dạng, nhịn không được liền nhìn hắn một cái. Tiêu Ngọc Sương đợi đến sau ngày mười lăm liền sẽ tới Kinh Hoa học viện, cảm giác về mái nhà tự nhiên không mạnh mẽ như hai người kia.
Đại tiểu thư chọn một sương phòng ở phương nam, đây gọi là ở phương nam nhìn về phương bắc. Ngược lại Lâm Vãn Vinh khi chọn chỗ, hắn không chút do dự chọn phòng phía bắc, ngồi phương bắc hướng về phương nam.
Thấy tỷ muội Tiêu gia sắc mặt mệt mỏi, Lâm Vãn Vinh liền bảo: “Đi đường lâu như vậy, chịu đựng gió bụi, hai vị tiểu thư thoải thoải mái mái tắm rửa, sớn đi nghỉ đi.”
Đại tiểu thư gật đầu khẽ ừ một tiếng, đang muốn đi về phòng. Nhưng lại cảm thấy dược có chút không đúng, vội vàng hỏi: “Vậy ngươi thì làm gì?”
Lâm Vãn Vinh chính khí đầy mặt đáp: “Hai vị tiểu thư tắm rửa thay ý phục. Ta đương nhiên là ở ngoài cảnh giới, phòng ngừa bọn tiểu tặc nhòm trộm, chỉ cần có Lâm Tam ta đây, cho dù là ai cũng không tiến vào được.”
Người khác không đến, sợ là chỉ có ngươi có thể tiến vào. Đại tiểu thư sắc mặt đỏ bừng, có chút cảm giác dẫn sói vào nhà, đưa mắt nhìn một cái, không dám nói chuyện. Ngọc Sương mặt mày ngượng ngùng, khẽ ầm ừ nói: “Tên xấu xa, ta với tỷ tỷ cùng tắm rửa, không cho phép ngươi tiến đến. Nếu không, ta sẽ để nương thân phạt ngươi.”
Lâm Vãn Vinh xương đầu mềm nhũn, Nhị tiểu thư tuổi tuy nhỏ, nhưng nói về bản lĩnh câu dẫn ta, cũng là đệ nhất lưu. Ta nếu thật sự tiến vào, vậy cũng không tệ a, là ny tử ngươi khơi lửa lên.
Hai vị tiểu thư trút bỏ quần áo, ngâm mình trong thùng gỗ, hơi nước thấm ướt hai gò má, cả người liền dễ chịu đến mềm ra.
Đại tiểu thư da như tuyết ngực tợ ngọc, trong trắng mờ ảo, ở giữa làn hơi nước nhìn tựa một bức tượng ngọc mỹ nhân khỏa thân.
Ánh mắt của Ngọc Sương quanh quanh trên ngực tỷ tỷ một trận, trong mắt hiện lên một tia hâm mộ, đột nhiên khơi dậy dũng khí, nhích đến gần bên Đại tiểu thư, không nhịn được thẹn thùng nói vài câu. Tiêu Ngọc Nhược nghe được sắc mặt đỏ bừng, cất giọng tức giận: “Tên bại hoại này, lại dám làm như thế với ngươi, ta đi tìm hắn liều mạng.”
Nhị tiểu thư sắc mặt đỏ bừng khẽ nói: “Không phải thế, hắn nói xoa bóp là vì xúc tiến sự nảy nở của muội, còn nói tương lai của ta sẽ còn lớn hơn so với tỷ tỷ.”
Đại tiểu thư nghe không nổi nữa, sắc mắt đỏ như máu, ngọc thủ thon thả trong thùng đập mạnh một cái, bọt nước văng tứ phía, nàng hung hăng nói: “Tức chết ta rồi, cái đồ xấu xa này, đồ không có lương tâm.”
Nhị tiểu thư ừm một tiếng: “Hắn chính là xấu như thế, tỷ tỷ, mới vừa rồi hắn nói ở bên ngoài trông coi cho chúng ta, nhưng sao lại chẳng thấy động tĩnh, chẳng lẽ là trốn ở nơi nào đó nhìn lén.”
Đại tiểu thư a một tiếng kêu kinh hãi, vội vàng đưa hai tay che trước ngực, nhớ tới “hạnh kiểm xấu xa” của người kia, nhìn trộm - hắn tuyệt đối chính là hạng nhất. Đại tiểu thư khẩn trương đánh giá bốn phía, cửa chính, cửa sổ, nóc nhà trên trời, khắp nơi đều quan sát cẩn thận, chẳng thấy bóng đáng ghét kia đâu cả.
Lâm Vãn Vinh đưa tai dán vào bên cửa sổ chăm chú nghe, nhướng mày, bắt đắc dĩ lắc đầu, Đại tiểu thư, nàng coi thường ta rồi, cái việc nhìn lén chẳng thú vị này, Lâm Tam ta như thế nào lại làm, trộm lấy trái tim mới chính là vương đạo.
Hắn ngáp một cái, đang muốn về phòng ngủ ngơi tử tế một giấc, đột nhiên nhìn thấy một chiếc hoa đăng hồng tuyến (đèn lồng tua đỏ) đặt ở một góc, nhịn không được lắc đầu khẽ than, cầm chiếc đèn kia lên đi vào phòng.
Hai người tỷ muội cười đùa ồn ã tắm rửa xong, khi đẩy cửa đi ra, đã thấy trong phòng Lâm Tam đèn đuốc sáng trưng, cũng không biết tên xấu xa kia đã làm ra cái gì.
Đại tiểu thư khẽ nói: “Ngọc Sương, ngươi đi xem xem đồ xấu xa kia làm gì, đã muộn như thế này còn không buồn ngủ, chẳng phải muốn cho thân thể đổ gục hay sao?”
Nhị tiểu thư ừ một tiếng, rón rén như mèo đi tới, nhìn xuyên qua cửa sổ, chỉ thấy Lâm Tam ôm một chiếc hoa đăng, đang bận rộn không ngừng. Nàng không thấy rõ ràng, cũng không dám quấy rầy hắn, liền nhẹ chân rón rén trở lại bên người tỷ tỷ, khẽ nói bên tai nàng vài câu.
Đại tiểu thư nhướng mày: “Cứ để cho tên bại hoại đó làm loạn, chúng ta an giấc thôi.”
Cũng không biết lên giường đã bao lâu, Đại tiểu thư tâm thần không thanh thản, thế nào cũng không nhắm mắt được, liền khoác áo dài đẩy cửa đi ra.
Trăng cao giữa trời, màn đêm như nước, chỉ còn nửa canh giờ nữa, Nguyên Tiêu sẽ qua đi. Trong phòng đối diện đèn đuốc tắt hết, không thấy một tia động tĩnh, hẳn là tên xấu xa kia cũng đang ngủ rồi.
Sớm như vậy đã ngủ, đúng là lợn! Đại tiểu thư ảo não không chịu được, chân nhỏ nhấc lên, đang muốn trở về phòng, đã thấy ở góc tường dựng một chiếc thang gỗ.
Theo hướng thang nhìn lên, Đại tiểu thư che miệng nhỏ, ngạc nhiên lẫn vui mừng, nước mắt tách tách rơi xuống.
Ở trên mái nhà, một chiếc hoa đăng to lớn chậm rãi bay bổng, hướng lên không trung. Tua hồng chiếc đèn quấn vào mắt cá chân của hai hình nhân nhỏ bé, lấp lánh chiếu sáng trong ánh đèn màu cam.
Lâm Tam nằm trên nóc nhà, hai mắt khẽ nhắm, hô hấp đều đều, ánh trăng chiếu trên mặt hắn, khóe miệng có thể thấy rõ ràng nước giãi chảy xuống, đúng là đã ngủ say.
Hết chương 226.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK