Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Giọng nói dường như có chút lưu luyến, Lâm Vãn Vinh khẽ thở dài. Cái này thật khó cho nàng, nàng đã tự chọn một cuộc sống như vậy, thì kiếm đâu ra mấy người tới trò chuyện cùng nàng. Một cô gái trẻ lại muốn làm bầu bạn chốn cửa thiền, những ngày tàn còn lại thật sự là rất bi ai!

- Ta không xuất gia, đương nhiên phải đi rồi.


Lâm Vãn Vinh quay đầu lại ngó thấy thần sắc của Đào Uyển Doanh ảm đạm, vội vàng cười nói:

- Bất quá, nàng chớ buồn, ta vẫn ở lại Kim Lăng mấy ngày nữa, sẽ ghé lại nói chuyện phiếm cùng nàng. Còn có Lạc tiểu thư và Đại tiểu thư nữa, ta mà kể cho họ nghe chuyện của nàng thì bọn họ sẽ tới thăm nàng ngay. Đến lúc đó các nàng trò chuyện đôi câu, tâm tình nàng sẽ khá lên ngay thôi.


Đào Uyển Doanh không nói gì, chỉ cười khổ một tiếng.



Quay vào lại trong cỗ xe ngựa, Nhị tiểu thư đang lim dim ngủ, nghiêng nghiêng dựa vào thành xe, Lâm Vãn Vinh nhéo nhẹ vào mũi nàng:

- Tỉnh, tỉnh dậy, tiểu gia hỏa!


Nhị tiểu thư vừa mở mắt, thấy hắn mặt thoáng hồng lên, vội ôm lấy hắn, xấu hổ nói:

- Hôm nay ra ngoài hơi sớm, đêm qua lại ngủ không ngon giấc nên vừa đợi có chút xíu đã ngủ gật. Chàng đã gặp gỡ bằng hữu chưa?

- Gặp rồi.


So với Đào Uyển Doanh kia thì Nhị tiểu thư may mắn hơn nhiều, Lâm Vãn Vinh kéo nàng vào lòng, giọng tha thiết:

- Nàng ngủ tiếp đi, ta để cho nàng dựa.


Xe ngựa tiếng vào trong thành, tới trước mặt một tòa nhà lớn thì dừng lại. Nhị tiểu thư xuống xe ngựa, đập vào mắt là cái cửa lớn sơn đỏ, tò mò hỏi:

- Đây là nhà của ai vậy, sao còn lớn hơn nhà của chúng ta.


Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

- Đây là Lâm phủ. Sau này, nàng cũng là một thành viên trong đó.


Lâm phủ? Nhị tiểu thư thư hơi ngây người, rồi lập tức hoàn toàn minh bạch, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:

- Lâm Tam, chàng nói thật chứ?


- Đương nhiên rồi, sau này đây sẽ là nhà chúng ta tại Kim Lăng.

Nhị tiểu thư sớm đã hân hoan tươi cười tiến vào nội phủ, thấy được kiến trúc tòa nhà tinh tế, mỹ lệ, địa thế rộng rãi, đình đài lầu gác, cầu nhỏ nước trôi, quy mô còn lớn hơn Tiêu gia rất nhiều.


Nhị tiểu thư hưng phấn giữ chặt tay Lâm Vãn Vinh, mặt mày đỏ bừng:

- Lâm Tam, chàng sẽ thành thân với thiếp ở nơi này sao?


- Cái này là đương nhiên.

Lâm Vãn Vinh nói.

- Cái nhà lớn như vậy mà không cưới vợ thì thật đáng tiếc. Đến lúc đó thì ta sẽ xây riêng một trại nuôi chó, để cho nàng nuôi dưỡng đủ cái loại lang cẩu tàng ngao…hắc hắc…


Nhị tiểu thư nghe được liền lộ rõ vẻ mừng rỡ, trốn trong lòng hắn e thẹn nói:

- Được, chờ thiếp học xong ở kinh thành, sẽ trở thành nương tử của chàng.


Ha ha ha…còn phải nói nữa, không kể nàng còn còn mấy lão bà đang chờ kìa! Lâm Vãn Vinh ngửa mặt cười lớn: “May mà lão tử mua một căn nhà lớn, thêm mười hay tám lão bà nữa cũng đủ chỗ a”.


Cùng đùa vui với Nhị tiểu thư ở trong nhà một phen. Chàng chàng thiếp thiếp, chiếm thêm một chút tiện nghi, tâm tình liền bay bổng. Ngọc Sương vẫn còn chút tính trẻ con lôi kéo hắn tới đòi chia phòng. Lâm Vãn Vinh cười trộm vài tiếng:

- Chia phòng làm gì, mọi người ở cùng nhau không phải tốt hơn sao? Cùng ăn một bát cơm, cùng ngủ trên một giường, như thế không phải thân mật gần gũi hơn sao.


Vui vẻ cùng Nhị tiểu thư cả ngày, coi như đã bồi thường việc chậm trễ gặp nàng mấy ngày qua. Cho đến lúc đèn đêm lên hắn mới quyến luyến hộ tống Nhị tiểu thư trở về nhà.


Nhiều ngày không về Tiêu phủ, đứng trước cửa có chút không quen. Nhìn cánh cửa sơn đỏ của Tiêu phu, Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ lắc đầu: “Cuỗm được Nhị tiểu thư, lại trộm cả Đại tiểu thư. Trên thế giới này còn có gia đinh nào chăn trâu giỏi hơn lão tử? Tiêu gia này chẳng lẽ trời sinh chuẩn bị cho ta sao?”


Tiêu phu nhân vừa được hạ nhân báo tin, vội vã chạy ra ngoài, vừa thấy con gái ngay trước cửa, lập tức kêu lên:

- Ngọc Sương, con cũng đã về rồi …


Mắt Nhị tiểu thư đỏ lên, nhào vào lòng phu nhân nũng nịu nói:

- Mẫu thân, con chỉ ra ngoài dạo chơi chút thôi, người đừng lo lắng quá.


- Nha đầu nhà ngươi…

Tiêu phu nhân trìu mến đánh nhẹ vào mông nàng, ra vẻ giận giữ nói:

- Trốn ra ngoài mà không báo cho hạ nhân tiếng nào, báo hại ta với tỷ tỷ ngươi lo gần chết.


Gương mặt thanh tú của nhị tiểu thư thoáng hồng lên, tựa vào vai mẫu thân, quay đầu về phía Lâm Tam, lè lưỡi ra làm mặt quỷ.


“Phu nhân cũng thích đánh vào mông Ngọc Sương ư? Chắc phải sướng lắm đây.” Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc, nháy mắt với Nhị tiểu thư. Nàng mắc cỡ trốn vào lòng, ầm ừ hai tiếng, thì thầm:

- Nương thân, hắn khi phụ con…


- Lâm Tam ngươi lại đây!

Nghe con gái làm nũng, Tiêu phu nhân nhịn không được khẽ bật cười. Thấy Lâm Tam còn đang đứng sững, liền mở miêng kêu lên.


- Phu nhân có gì phân phó?

Lâm Vãn Vinh bước tới nói. Tiêu phu nhân triều mến vuốt ve mái tóc của nữ nhi, ánh mắt nhu hòa, gật gật đầu:

- Lâm Tam, chuyện của Ngọc Sương phải trông cậy vào ngươi. Nó còn nhỏ tuổi, tính tình còn chưa chín chắn, hay gây chuyện rắc rối, ngươi phải để ý tới nó nhiều. Ta với Ngọc Nhược coi sóc nó từ nhỏ, nhưng hiện giờ thì lòng dạ nó chỉ có ngươi. Nói cũng không nghe, đành phải nhờ ngươi chiếu cố nó cho tốt thôi.


Phu nhân nói đã rõ ràng như vậy làm cho Lâm Vãn Vinh nhảy dựng lên, chỉ đành khúm khúm núm núm đáp ứng. Chuyện cùng Nhị tiểu thư xem như đã chắc chắn, Phu nhân lại dặn dò ngay trước mặt Nhị tiểu thư, chính là để hắn muốn chối cũng không được. Lâm Vãn Vinh thầm cười khổ: “Phu nhân mặt bồ tát mà bụng đầy kim châm! Rõ là kiên quyết giữ ta tại Tiêu gia a!


Nhị tiểu thư nghe được ý tứ trong lời nói của nương thân, trống ngực đập thình thịch, dúi đầu vào lòng me không dám nói gi, cũng không dám ngước đầu lên.

- Ngọc Sương…


Một tiếng hét vang lên, Đại tiểu thư từ trong phủ lao thẳng tới nhị tiểu thư, váy dài lê dưới đất cũng không thèm quan tâm.

- Tỷ tỷ…


Nhị tiểu thư hô lên một tiếng, nhào vào lòng tỷ tỷ. Tiêu Ngọc Ngược siết chặt muội muội, lau nước mắt nói:

- Muội muội ngoan, hôm qua tỷ tỷ sai rồi, không nên la mắng muội, tỷ xin lỗi, muội đừng trách tỷ nghe.


Tiêu Ngọc Sương phì cười một tiếng:

- Tỷ tỷ, muội nào trách gì tỷ, hôm nay muội chỉ lén ra ngoài dạo chơi thôi!


Đại tiểu thư ừm một tiếng, liền thấy Lâm Tam đang ở đây nhìn mình mỉm cười, lập tức ngượng ngùng, trong lòng nhảy loạn cả lên, nắm tay em gái nói:

- Ngọc Sương, hôm nay muội đi đâu? Sao lại gặp hắn…Lâm Tam?

Tiêu Ngọc Nhược e thẹn:

- Muội gặp hắn ở Tê Hà tự. Tỷ tỷ, buổi sáng trong lúc muội đến đó cũng thấy cả tỷ.


- Cái gì?

Tiêu Ngọc Nhược chấn động, mặt thêm đỏ hơn, tim muốn nhảy lên. Nếu Ngọc Sương cũng ở nơi đó thì chuyện của mình và Lâm Tam chẳng phải cũng bị muội ấy thấy sao?

- Nhưng mà, lúc đó muội chỉ muốn đi gặp hắn, nên không dám ra nói chuyện với tỷ tỷ. Tỷ tỷ không trách muội chứ.


Nghe Nhị tiểu thư kể lại một phen, Đại tiểu thư an tâm lên rất nhiều, vội nói:

- Nha đầu ngốc…nói vớ vẩn gì thế. Em là muội muội của ta, bất kể làm chuyện gì thì tỷ tỷ cũng không trách đâu.


Nói đến đây, nàng liền len lén liếc trộm Lâm Tam một cái, đã thấy hắn đang mỉm cười ngắm nghía cả hai tỷ muội, ánh mắt như thiêu đốt. Đại tiểu thư lo sợ phát run, vội vã cúi đầu, nắm lấy tay Ngọc Sương.


Lâm Vãn Vinh thấy hai người tỷ muội kiều diễm như hoa trước mắt, một người thuần khiết đáng yêu, ngươi kia chín chắn lại ngượng ngùng, tuy là một mẹ sinh ra nhưng mỗi người mỗi vẻ. Đại tiểu thư ngày càng hay đỏ mặt a! Trong lòng hắn nổi nhạc: “Lão tử làm gia đình ở nơi này cũng không uổng, vừa có Đại tiểu thư lẫn Nhị tiểu tư đối đối đáp đáp, sờ sờ mó mó, người mơ cũng không được như ta. Cảm tạ lão Ngụy, cảm tạ lão Từ, cảm tạ lão Lạc, cảm tạ phu nhân…

Đang lúc đắc ý, thấy Nhị tiểu thư quay về phía mình vẫy vẫy tay, sẵng giọng:

- Nhìn cái gì, chàng tới đây…


Lâm Vãn Vinh đường hoàng bước tới, nói:

- Nhị tiểu thư, có chuyện gì?


Tiêu Ngọc Sương liếc hắn một cái, ánh mắt có chút ngượng ngùng, nói với phu nhân và Đại tiểu thư:

- Nương thân, tỷ tỷ, chúng ta từ nay về sau sẽ là người một nhà, mọi ngươi đừng có gây chuyện không hay với nhau nữa nhé?


Phu nhân liếc nhìn con gái, bật cười khanh khách:

- Được được, đương nhiên là được rồi, chỉ có Ngọc Sương nói đúng thôi.

Nhị tiểu thư ‘ừm’ một tiếng, nắm tay Tiêu Ngọc Nhược nói:

- Tỷ tỷ, hắn là kẻ chuyên thích làm chuyện bát nháo, ngày ấy hắn trêu chọc tỷ, tỷ cũng đừng so đo với hắn làm gì nữa. Chúng ta từ nay đối xử với nhau cho tốt, không cho hắn chọc giận tỷ nữa, có được không?


Tiêu Ngọc Nhược không biết nói sao cho phải, mới buổi sáng đã bị hắn nắm tay kéo đi, lúc này thấy hắn trong lòng chịu không nỗi trở nên rối loạn, giờ lại nghe mấy ý này của muội muội cũng chẳng biết tốt hay không. Chỉ đứng ở đây mà chẳng cất được tiếng nào, không còn vẻ gì của cô gái ương bướng thường ngày.


Ngọc Sương và phu nhân thấy dáng vẻ của Đại tiểu thư thì lấy làm kì quái, Tiêu phu nhân nói:

- Ngọc Nhược, con làm sao vậy, có gì không thoải mái à?


- Ồ, ta nghĩ Đại tiểu thư thấy Nhị tiểu thư trở về nên trong lòng cao hứng mới ra thế, có phải hay không Đại tiểu thư?


Lâm Vãn Vinh thay Đại tiểu thư “thiện giải nhân ý”. Đại tiểu thư vừa thẹn vừa giận liếc nhìn hắn một cái, mặt mày đỏ bừng bừng, thấy ánh mắt hắn trong sáng, vội cúi đầu khe khẽ nói:

- Đúng vậy, muội muội, em về là tốt lắm, sau này chúng ta là người một nhà, cùng sống vui vẻ, mãi mãi không chia lìa.


Tiểu Ngọc Sương ‘ừ’ một tiếng, thấp giọng nói:

- Tỷ tỷ, Lâm Tam cũng là người nhà với chúng ta, cũng vĩnh viễn không chia rời chúng ta được không?


Đại tiểu thư len lén nhìn hắn, khẽ nói:

- Hắn muốn lưu lại thì ở, ai dám đuổi hắn đi chứ!


Nhị tiểu thư mỉm cười cầm lấy ngón tay của tỷ tỷ:

- Vậy thì cứ theo lời vừa rồi. Lâm Tam, chàng nghéo tay với tỷ tỷ đi…


- Tốt lắm…!

Lâm Vãn Vinh không hề do dự nhận lời, sắc mặt đường hoàng, nghiêm trang.

- Không muốn…


Tiếng Đại tiểu thư nhỏ như tiếng muỗi kêu, mặt như hoa đào, trống ngực đập liên hồi, định quay người bỏ đi.


Ngọc Sương vội nắm chặt lấy tay nàng:

- Tỷ tỷ, tỷ nên tha thứ cho Lâm Tam, nghéo tay với hắn đi!

“Đúng rồi, nghéo một cái…không, nhiều cái thì tốt hơn!” Lâm Vãn Vinh không khỏi bay bổng trong lòng, Đại tiểu thư mắc cỡ đâu dám ngẩng đầu lên. Nhị tiểu thư bèn lôi ngón tay nàng lên, đồng thời móc nghéo với ngón tay của Lâm Tam.


Đại tiểu thư vội vã thu tay lại, hung hăng trừng mắt nhìn hắn, trên mặt như hỏa thiêu, giữ chặt Ngọc Sương nói:

- Muội muội, không cần lo cho hắn, chúng ta vào trong nhanh đi.


- Thật kì quái, hôm nay Ngọc Ngược làm sao vậy? Sao mặt lại đỏ đến thế?

Tiêu phu nhân nhìn theo bóng dáng của hai nữ nhi nói.


Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc: “Đừng hỏi ta. Ta cũng không biết, thật sự không biết!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duy Đỗ
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
chris3532199
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
Lưu Giang
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
Râu Râu
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
chuchoa
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
thucdinh
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
Thanh Dương
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
Thanh Dương
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
Katsu1210
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
Huỳnh Long Hội
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
Tư Cô
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
Huỳnh Long Hội
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
Huỳnh Long Hội
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
Thanlong989898
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
tymhoada
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
Hai Thuong Nguyen
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
Hai Thuong Nguyen
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
Hai Thuong Nguyen
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
Nguyễn Minh Hoàng
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
Cravenred
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK