Mục lục
[Dịch] Cực Phẩm Gia Đinh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




- Hủy bức thạch tượng này?
Đỗ Tu Nguyên cả kinh, nhìn lướt qua bức tượng Phật Di Lặc, nhỏ giọng can ngăn:

- Tướng quân, điều này có chút không ổn, phải không? Theo như tôi biết, bức tượng Phật nằm này do chính Thái Tổ hoàng đế dựng nên…

Lâm Vãn Vinh mỉm cười, động viên:

- Đỗ đại ca, ngươi cứ yên tâm, nếu có chuyện gì, một mình Lâm Tam ta gánh chịu. Ta sớm thấy bức tượng này không thuận mắt nên bắn nó mấy phát, đỡ phải phiền lòng.

“Đó cũng là lý do ư?”. Đỗ Tu Nguyên cùng bọn Hứa Chấn đứng phía sau đưa mắt nhìn nhau, không thể mở miệng. Từ Chỉ Tình đành lắc đầu:

- Các vị cứ theo lệnh của Lâm tướng quân mà làm. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta cùng với tướng quân sẽ cùng chịu toàn bộ trách nhiệm.

Lâm Vãn Vinh nói nhỏ vào tai Đỗ Tu Nguyên vài câu, Đỗ Tu Nguyên khẽ gật đầu, nghiến răng, ôm quyền thưa:

- Mạt tướng tuân lệnh!

Hắn vung tay lên, chúng tướng phía sau liền nhanh chóng dẫn binh sĩ sắp thành đội hình, Thần Cơ doanh đứng ở hàng đầu. Tám bệ đại pháo mới tinh đặt trên đất, nòng pháo đen xì lấp lóe ánh lạnh.

Lâm Vãn Vinh cảm kích nhìn Từ tiểu thư, khẽ nói:

- Từ tiểu thư, không nên đối đãi tốt với ta như thế! E rằng ta không cầm lòng nổi mà sẽ trao thân cho cô để báo đáp đó.

Với thói quen nói khùng nói điên của hắn, Từ Chỉ Tình đã có sức miễn dịch nhất định nên chỉ hừ nhẹ:

- Không nghe ngươi nói hươu nói vượn! Một khi ngươi tìm thấy tiểu thư Thanh Tuyền, ngươi sẽ xuất lực nhiều hơn cho Đại Hoa ta.

Lâm Vãn Vinh đành thở dài “Vì Đại Hoa ra sức? Ta ra sức còn ít hay sao? Ta la lối ngoài miệng là không can dự vào, nhưng mỗi khi có chuyện, không phải chính ta là người xử lý sao? Cái khổ của ta, phải kể với ai đây?”

- Thuốc súng đã được nhồi xong, góc độ đã được tinh chỉnh xong. Thỉnh tướng quân cho lệnh!
Tiếng hét lớn của Đỗ Tu Nguyên làm Lâm Vãn Vinh đang trầm tư sực tỉnh. Nhìn qua cách đó không xa, chỉ thấy Đỗ Tu Nguyên mang đủ năm nghìn quân mã, cờ biểu phất phới, đao thương sáng ngời, khí thế cực kỳ hào hùng. Hỏa pháo của Thần Cơ doanh đã được điều chỉnh xong, chỉ đợi hắn ra lệnh một tiếng liền cùng bắn một lượt, phá tan thạch tượng thành ngàn mảnh vụn. Không khí hiện trường cực kỳ oai nghiêm, gay cấn.

Lòng bàn tay của Từ Chỉ Tình đầy mồ hôi. Nã pháo vào tượng Phật nằm, tình cảnh xuất hiện trước mặt nàng lần này thực là không thể tưởng tượng được. Chẳng lẽ đi cùng Lâm Tam nên mình cũng trở nên điên khùng hay sao?

− Lâm Tam, có thể đợi một chút không?
Nàng vừa mới mở miệng, liền thấy Lâm Tam khoát tay, đành nuốt những lời nói ngập ngừng lại.

− Chuẩn bị!
Thấy động tác tay của Lâm Vãn Vinh, lá cờ hiệu nhỏ sặc sỡ trong tay Đỗ Tu Nguyên vung lên, ra hiệu cho pháo thủ tập trung toàn bộ tinh thần, chăm chú nhìn thẳng vào tượng Phật.

− Khai pháo!
Tay của Lâm Vãn Vinh vừa ra hiệu, Đỗ Tu Nguyên liền phất cờ, quát lớn.

“Ầm” “Ầm” mấy tiếng nổ đinh tai, nhức óc vang lên, chiến mã chung quanh kinh hãi cùng hí vang, tiểu nha hoàn Ngọc Châu vội bưng kín tai, Từ Chỉ Tình sắc mắt trắng bệch, gần như không dám nhìn thạch tượng. Sau tràng âm thanh của loạt pháo, đằng xa bốc lên một lớp bụi khói dầy dặc, bao phủ thạch tượng, không còn thấy rõ tình hình.

Lâm Vãn Vinh đứng yên bất động tại chỗ, sắc mặt bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra. Đỗ Tu Nguyên lau mồ hôi lạnh trên trán, trống ngực đập thùm thụp, mỗi lần theo Lâm tướng quân hành sự đều khiến trái tim phải nhảy thót mà!

Đợi cho khói súng tan hết, Từ tiểu thư cố lấy dũng khí nhìn lại thạch tượng, chỉ thấy bức tượng không hề tổn hại, không có vết sức mẻ. Trước mặt thạch tượng vài trượng đá vụn văng tứ tung, viền hố đen kịt, còn có vài dấu vết của lửa pháo. Chẳng lẽ ta nhìn lầm rồi? Nàng không dám tin vào mắt mình, vội nhìn kỹ lại, bức thạch tượng vẫn hoàn toàn nguyên vẹn, không hề tổn thương tí nào.

Canh chỉnh quá kém ư? Không phải rồi. Loại thước ngắm mới của hỏa pháo này do nàng tham gia cải tiến, độ chuẩn xác cùng uy lực của nó đều không thể xem thường. Nghĩ mãi không ra lý do, nàng nhìn lại Lâm Tam, chỉ thấy hắn tỉnh bơ, chẳng có tí gì kinh ngạc.

− Sao lại thế này?
Từ Chỉ Tình khẽ nhíu mày, hỏi Đỗ Tu Nguyên.

Đỗ Tu Nguyên lau mồ hôi hột, trả lời:

− Từ tiểu thư, theo lệnh của Lâm đại nhân, trước tiên phải bắn vào trước mặt pho tượng. Không nói dối cô, cố bắn cho trúng tại hạ đã gặp nhiều lần, còn cố ý bắn không trúng thì đây là lần đầu.

Từ Chỉ Tình nửa ngạc nhiên nửa vui mừng nhìn Lâm Vãn Vinh:

− Lâm Tam, ngươi đổi ý rồi sao?

− Không phải thay đổi chủ ý.
Lâm Vãn Vinh cười hắc hắc:

− Mà là tiên lễ hậu binh, bắn vài phát pháo xem thử có phản ứng gì không. Nếu không có động tĩnh gì, ta sẽ bắn phá không sai!

“Động tĩnh, động tĩnh gì?” Thấy Lâm Vãn Vinh sắc mặt cao thâm, không hề nói cười, Từ Chỉ Tình chẳng dám hỏi nhiều, đem mọi sự nghi ngờ dấu vào đáy lòng. Mọi người kiên nhẫn đợi một lúc, chỗ pho tượng vẫn yên ắng dị thường, không thấy phản ứng chút nào. “Chẳng lẽ ta đoán sai?” Lâm Vãn Vinh có chút nao núng.

− Đỗ đại ca, lần này nhắm trúng cho ta, bắn phá mạnh vào!
Lâm Vãn Vinh cắn răng hạ lệnh.

Lời vừa dứt, chợt nghe một loạt tiếng ầm ì vang lên, đột nhiên xuất hiện cảnh tượng lạ. Bụng bức Ngọc Phật điêu khắc trên sườn núi bỗng nhiên từ từ lùi vào, một thạch động thâm u hiện ra. Lòng động tối đen, sâu thẳm, mọi người đều ở xa nên căn bản không thấy rõ bên trong.

Hiện tượng dị thường này bất ngờ xuất hiện khiến cho mọi người sợ cứng người. Không ai tưởng tượng được nhân công đã điêu khắc nên bụng bức tượng Ngọc Phật lại còn có cơ quan như thế. Thạch động sâu thẳm này cách mặt đất vài trượng, cao bằng một nửa thành trì, cũng không biết thông đi đâu. Từ Chỉ Tình tự nhận kiến thức uyên bác, cũng không hề nghĩ đến trong bụng bức tượng Phật do hoàng đế khai quốc dựng nên lại ẩn chứa bí mật như thế.

− Làm sao đây?
Từ Chỉ Tình nhẹ giọng hỏi, chóp mũi tươm mồ hôi, trong lúc khẩn trương, bất tri bất giác bàn tay đã nắm chặt lấy Lâm Vãn Vinh.

… Thật đúng là “giai tại Ngọc Phật trung” mà! Cuối cùng lão trượng nhân không đùa ta. Lão đã cho ta đến đây tìm kiếm thì không thể sai được nữa. Lâm Vãn Vinh hừ một tiếng, vung tay lên, hạ lệnh:

− Chuẩn bị, dùng thang mây*, tấn công lên!
(*Vân thê: thang mây, thang cao, dùng để công thành, chữa cháy)

Đỗ Tu Nguyên sững sờ, không phải là đánh trận, sao lại công thành? Nhưng Lâm đại nhân đã hạ lệnh việc gì thì phải thực hiện theo vậy, nên gã lập tức vung tay, bộ binh khiêng thang mây rầm rập tiến lên.

− Ngươi muốn tấn công ai?
Từ Chỉ Tình vội vàng nắm chặt tay hắn:

− Căn bản trước mắt không thấy ai, đến nơi nào mà tấn công đây?

− Ai bảo không có người?
Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng mơn trớn tay nàng:

− Từ tiểu thư ngẫm xem, vì sao trước khi chúng ta bắn pháo, bức thạch tượng này không có hiện trạng gì đặc biệt, còn sau khi chúng ta bắn mấy phát pháo, lại xuất hiện cái động to này?

Từ Chỉ Tình cũng là một người thông minh, suy nghĩ một chút, nàng cả kinh hỏi:

- Ý của ngươi là cơ quan này có người điều khiển? Sau khi chúng ta bắn pháo, bọn họ sợ uy lực của Thần Cơ đại pháo, không muốn mở cửa động cũng không được?

− Đúng!
Lâm Vãn Vinh lưu luyến không rời, vỗ về bàn tay mềm mại của nàng, bảo:

− Đó là uy lực của bắn pháo. Cho nên, từ nay về sau, có việc hay không, chúng ta cũng phải bắn pháo nhiều vào, bắn pháo xong, sướng người, sướng ta.

Nói đến phần sau, trên mặt hắn bắt đầu xuất hiện nụ cười đểu cáng.

Từ Chỉ Tình nghe thế như lạc vào sương mù, nhưng hắn vuốt ve tay mình trước mặt mọi người thì nàng lại biết rõ, nên vội vàng hạ giọng nói nhỏ:

− Ngươi mau bỏ tay ta ra, người ngoài nhìn kìa!

− Ủa! Không phải tay của Đỗ Tu Nguyên hay sao?
Lâm Vãn Vinh ngạc nhiên hỏi:

− Sao lại biến thành tay của Từ tiểu thư thế này, chẳng lẽ ta đang nằm mơ?
Đỗ Tu Nguyên nghe được, thở hắt vì kinh ngạc, nguyên cớ như thế mà cũng kiếm ra được? Lâm tướng quân, ta và người đang cách nhau bởi tám khẩu hỏa pháo kia mà. Vuốt ve bàn tay Từ Chỉ Tình thêm vài cái, Lâm Vãn Vinh tiếc nuối buông tay nàng ra, than:

− Nhất thất thủ thành thiên cổ hận, tái hồi đầu dĩ thị bách niên thân (Một lần lỡ tay thành hận thiên thu, quay đầu lại thì đã trăm tuổi). Từ tiểu thư, lần sau cô không nên ở gần ta như vậy. Hôm nay ta lầm cô thành Đỗ Tu Nguyên thân cận một chút, nếu lần sau ta lầm cô thành Xảo Xảo, Ngưng Nhi thì thật là thảm thương đó!

Đây chính là câu nói thẳng thắn. Ngẫm lại mấy lần bị hắn khi phụ, đều là do ta thân cận hắn quá. Cũng thật là kỳ lạ, rõ ràng mỗi lần ta đều đứng cách hắn thật xa, nhưng sau không biết làm sao lại không tự giác mà lân la bên cạnh hắn. Thật là chuyện lạ.

− Tướng quân, bây giờ chúng ta tấn công cái động chứ?
Thấy bộ binh đã sẵn sàng, chuẩn bị xuất phát, Đỗ Tu Nguyên vội lớn tiếng hỏi, chỉ có khi nói đến mấy chữ “tấn công cái động”, cả người hắn không được tự nhiên.

Lâm Vãn Vinh cười ha ha, hạ lệnh:

− Chuẩn bị, tấn công cái động!

Nghe hắn hạ lệnh, vài trăm binh sĩ áp thang mây vào cửa động, đoạn tràn lên tấn công. Khi quân lính sắp lên đến cửa động, chợt một âm thanh trẻ thơ mềm mại vang lên:

− Bọn chuột nhắt phương nào lại dám đến cửa Ngọc Đức Tiên Phường ta làm loạn?!

Ngọc Đức Tiên Phường? Lâm Vãn Vinh nghe vậy kích động một phen, đã tìm ra ngươi rồi. Thanh Tuyền cùng thần tiên tỷ tỷ cùng một môn hộ, nên Thanh Tuyền cũng chính là người của tiên phường này, không sai được.

Một thân ảnh nhỏ xinh lả lướt xuất hiện tại cửa động, chính là một tiểu cô nương mười một, mười hai tuổi, đầu tết hai bím nhỏ lúc lắc hai bên, dáng vẻ như ngọc như ngà, rất là đáng yêu. Cô bé cầm tên tay một thanh bảo kiếm sáng ngời bóng loáng, uy phong lẫm lẫm đứng tại cửa động.

− Tiểu nha đầu đáng yêu quá!
Từ Chỉ Tình ngạc nhiên, ngắm nhìn tiểu cô nương, trong mắt lộ vẻ yêu thích nồng đậm.

− Khả ái thì khả ái!
Lâm Vãn Vinh cười khổ:

− Chỉ sợ cô bé này chính là tiểu lão hổ. Từ tiểu thư, cô có nghe nói về Ngọc Đức Tiên Phường sao? Rốt cuộc cái tác phường* này chuyên gia công gì vậy?
(* Tác phường nghĩa là nơi sản xuất đồ thủ công, Lâm Tam đổi Tiên phường thành tác phường).

Từ Chỉ Tình cười khúc khích, sẵng giọng:

− Ngươi nói bậy bạ gì vậy? Tương truyền Ngọc Đức Tiên Phường là một tổ chức xã hội thần bí, có uy vọng cực cao ở khắp nơi. Khi xưa, lúc Thái Tổ hoàng đế thu đoạt giang sơn cũng dựa vào bọn họ rất nhiều. Sau khi Thái Tổ nắm lấy giang sơn, liền sắc phong Ngọc Đức Tiên Phường là “Thánh Phường”, được xưng “Dữ Quốc Tề” (nước bạn cùng vai vế). Ở các nơi, Ngọc Đức Tiên Phường đều được nhiều người ủng hộ, nhất là những vị thân hào nhân sĩ càng là những nhân vật nòng cốt. Chẳng lẽ vị Tiêu tiểu thư của ngươi cũng là người trong Ngọc Đức Tiên Phường sao? Thảo nào nàng có thể an vị trên triều đình!

− Dữ Quốc Tề?
Lâm Vãn Vinh cười lạnh, chỉ nghe danh hiệu này, liền biết Thái Tổ hoàng đế là người thâm trầm. Một tổ chức dân sự nho nhỏ, dám xưng là tề quốc (nước ngang vai), không phải là chính mình muốn chết hay sao? Có thể Thái Tổ hoàng đế bất đắc dĩ mới không ra tay chém tiệt, nhưng cái danh xưng “Dữ Quốc Tề” truyền đến đời sau, tuyệt đối là một sự hỗn xược, châm chích vào lòng hoàng đế đương triều. Hèn gì lão trượng nhân không ưa thích cái Tiên phường này, nguyên là có nguyên nhân đó.

− Từ tiểu thư, cụ thể trong cái xưởng này chuyên luyện tập gì? Luyện văn hay luyện võ?

Hắn nghĩ tới tiên tử tỷ tỷ với Thanh Tuyền đều có thân thủ trác tuyệt, cả kẻ phản sư An tỷ tỷ cũng là cao thủ thứ nhất thứ nhì trên giang hồ, hắn nghĩ rằng cái xưởng này cũng thuộc loại xã đoàn múa quyền, đánh kiếm, dựa vào nắm tay để kiếm ăn.

− “Văn dĩ đức bị, vũ hữu lực công.” (Văn phải có đức, võ phải có lực).
Ngọc Đức Tiên Phường cũng có người tập võ, nhưng sự nghiệp giảng dạy văn học lại càng danh tiếng hơn. Các bậc tiền bối đại nho xuất hiện hàng hàng lớp lớp, rất nhiều tông sư mở trường dựng lớp đều là đệ tử của Ngọc Đức Tiên Phường. Như sáng nay trong triều, đại đa số quần thần chủ chốt đều đã được Ngọc Đức Tiên Phường điểm hóa qua. Thuở thơ ấu, cha ta cũng đã từng dự lớp của viện chủ tiền nhiệm Ngọc Đức Tiên Phường, được giảng qua đại nghĩa Khổng Mạnh, đạo của Nho học. Khi ở Kim Lăng ngươi từng đấu với Mai Nghiễm Thu, bà ấy cũng là một đồ tôn của Tiên phường.

Từ Chỉ Tình ung dung giảng giải.

- Không lý nào?
Lâm Vãn Vinh giật nảy người. Nguyên hắn tưởng Ngọc Đức Tiên Phường chỉ là một tiểu môn phái trên giang hồ, không ngờ cũng là một môn phái thuộc dạng tông sư, khai môn lập phái, đăng đàn diễn thuyết, chính là dựa vào bán văn mà sống, chứ không phải dùng võ lập nghiệp. Khó trách hắn lại nghĩ như thế, bởi các nàng Thanh Tuyền, Ninh Vũ Tích, An Bích Như có ai không phải là cao thủ hạng nhất đâu?

- Cho nên ngươi đụng độ bọn họ, xem như là gặp được đối thủ xứng tầm.
Từ Chỉ Tình mỉm cười:

- Ngươi muốn đấu văn, có văn, muốn đấu võ, có võ. Ngươi thuyết khách giỏi, thiên tài của họ tầng tầng lớp lớp, để xem ngươi làm sao ứng phó được!

Đụng chuyện khó rồi. Nếu chỉ là một môn phái giang hồ, lão tử chỉ cần bắn ầm ầm vài quả là giải quyết xong, đánh cho kẻ địch té cứt vãi đái, cực kỳ thống khoái! Nhưng đụng độ một môn phái dạng tông sư như vậy, lão tử không phải chỉ đối mặt với một cá nhân, mà là một nhóm những bậc trí giả, nho gia, làm sao bây giờ?

- Ngươi còn muốn tấn công hay thôi?
Thấy hắn mặt ủ mày chau, Từ Chỉ Tình nhịn cười, hỏi.

Còn công cái gì nữa? Chẳng lẽ đi tấn công các vị đồ nho? Mấy lão già thâm nho kia chỉ cần tuỳ tiện đưa ra một điển cố, sẽ đem lão tử đánh cho té sấp.

− Này!
Đang lúc hắn do dự, lại nghe cô bé đứng trước cửa động lên tiếng:

− Bọn quân lính các ngươi rốt cuộc là muốn làm gì? Có đánh hay không đánh đây? Đầu lĩnh đâu, ai là đầu lĩnh của các ngươi ra trả lời đi!

Bị một tiểu cô nương chỉ vào tận mũi tra hỏi, thật là có chút xấu hổ, Lâm Vãn Vinh đành tiến ra phía trước, cười nói:

− Tiểu muội muội, em khỏe chứ! Em ở đây làm gì? Đã trưa rồi, em mau về nhà ăn cơm đi!

Tiểu cô nương liếc hắn một cái, đột nhiên vỗ tay cười nói:

− Nguyên lai ngươi chính là đầu lĩnh, vừa rồi ta thấy ngươi lén lén lút lút, mới nhìn đã biết là kẻ chẳng tốt lành gì, không ngờ ngươi chính là đầu lĩnh. Tên ngươi là gì?

Điều này cũng có thể nhìn mà biết à? Lâm Vãn Vinh căm tức trong lòng, không làm cho ngươi biết mặt, ta không phải là kẻ khốn nữa. Hắn hì hì cười đáp:

− Tên của ta rất đặc biệt, mọi người đều thích đọc. Ta có họ là Thư, đại danh là Thư Hảo!
− Thư Thư Hảo? (trùng âm với “thúc thúc hảo”).
Tiểu cô nương gọi một tiếng, nhíu mày:

− Có điểm là lạ!

Tướng sĩ phía dưới đã sớm ôm bụng cười lăn lộn. Từ Chỉ Tình đến bên người hắn, đấm nhẹ một cái, sẵng giọng:

− Không đứng đắn! Cả đến tiểu cô nương khả ái như vậy mà ngươi cũng không buông tha.

Ta ngất, ta bị oan mà! Rõ ràng là cô bé không buông tha cho ta! Lâm Vãn Vinh mặt mày đau khổ, không biết nên cười hay nên khóc. Tiểu cô nương vừa nhẩm một lần liền hiểu rõ ý, gương mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cả giận chỉ Lâm Vãn Vinh:

− Ngươi, ngươi là gian thần, ta không tha cho ngươi!

Gian thần? Cách gọi này thật ra cũng đặc biệt nha, trước đây không ai kêu ta như thế. Lâm Vãn Vinh cười nói:

− Tiểu muội muội, em sai rồi! Ta là trung thần, là đại trung thần, người Đại Hoa đều gọi như vậy. Em tên gì vậy, nói cho ca ca nghe đi!

Tiểu cô nương hừ một tiếng, không thèm trả lời. Từ Chỉ Tình hòa ái cất lời:

− Tiểu muội muội, em không phải sợ, vị ca ca này có tướng mạo đáng ghét, nhưng tâm địa lại không tệ. Em tên là gì, nói cho ta biết được không?

Tiểu cô nương nhìn qua Từ Chỉ Tình, mặt hiện lên vẻ tươi cười:

− Tỷ tỷ, chị thật là đẹp, em tên Lý Hương Quân.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Duy Đỗ
09 Tháng ba, 2023 20:19
Ôi ,Tiêu phu nhân
chris3532199
09 Tháng tám, 2022 02:00
minh quân khác hôn quân chỗ đấy, thấy L3 có tài nên nuôi rồi chờ thịt thôi =))
Lưu Giang
19 Tháng bảy, 2022 09:06
giờ tìm dc 1 bộ tương tự cũng khó.
Hieu Le
16 Tháng tư, 2022 01:07
đưa vào hệ quy chiếu của những năm 08, 09 thì nó là siêu phẩm đấy. Văn phong trải truốt, bố cục hợp lý, k nhiều truyện ngày nay hơn được nó đâu. Cùng với Trở lại minh triều đương vương gia là 2 bộ giá không lịch sử đình đám đấy.
Râu Râu
11 Tháng tư, 2022 01:36
Ai cũng khen hay mà mở đầu truyện vào đã thấy dở rồi. Nc với ng lạ mà chê bai hoàng đế thế mà ko bị chu di cửu tộc. Vv. Thôi out.
chuchoa
18 Tháng hai, 2022 20:49
tiếu thanh đầu truyện thì sao
thucdinh
04 Tháng một, 2022 11:12
đi cũng khóc,đứng cũng khóc,ngồi cũng khóc,ăn,nằm,ngủ cũng khóc.chắc tác là người mau nước mắt.tả đứa con gái nào cũng giống nhau: eo thon,da như ngõc,ngực cao vút... đảm bảo vk tác là 1 cái tivi màn hình phẳng.:))
Thanh Dương
30 Tháng mười một, 2021 00:24
Ngọc sương, uyên doanh có k huynh ơi
Thanh Dương
28 Tháng mười một, 2021 18:47
Truyện hay mà gái khóc nhiều quá. Địt cũng khóc, ôm cũng khóc, gặp nhau là khóc
Hieu Le
22 Tháng mười một, 2021 12:38
Bộ này có phần hậu truyện nữa mà không thấy bác nào dịch nhỉ
Katsu1210
09 Tháng mười một, 2021 14:32
Vị Huynh đài này cho hỏi Tiêu Ngọc Sương chap bao nhiêu vậy
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:29
Triệu Thanh Tuyền (74), Đổng Xảo Xảo (180), Lạc Ngưng (326), Từ Trường Kim (375), Tần Tiên Nhi (403), Ngọc Già/Nguyệt Nha Nhi (567), Ninh Vũ Tích (580), An Bích Như (614), Từ Chỉ Tình (623), Tiêu Ngọc Nhược (630)
Hieu Le
26 Tháng mười, 2020 12:28
hay
Huỳnh Long Hội
26 Tháng tám, 2020 22:38
mấy cái ông dịch đánh máy đầu bỏ ji vô vậy. dấu - k dùng lại dùng dấu gạch ngang lớn. mẹ
Tư Cô
26 Tháng tám, 2020 17:07
Truyeen hay cuc ki
Huỳnh Long Hội
22 Tháng tám, 2020 01:19
chương 95 thiếu nữa chương. phải qua bên truyện full đọc bù.
Huỳnh Long Hội
20 Tháng tám, 2020 22:47
truyện hay quá
Khanglego
11 Tháng tư, 2020 01:25
4-5 năm rồi :( tác mất tích cmnr
Thanlong989898
28 Tháng ba, 2020 12:31
hay
tymhoada
22 Tháng hai, 2020 08:37
main quá bá đạo, nhưng ta thích! mặt dày, vô sĩ, háo sắc.... hắc hắc hắc
Hai Thuong Nguyen
13 Tháng mười, 2019 20:16
13 cô vợ, 11 người mổi ngày 1 người, 2 người còn lại lâu lâu mấy tháng hay 1 năm 1 lần
Hai Thuong Nguyen
04 Tháng tám, 2019 01:36
nvc khá tự cao tự đại, xem trời bằng vung
Hai Thuong Nguyen
31 Tháng bảy, 2019 03:31
truyện này nvc giống với vi tiểu bảo của lộc đỉnh kí khác cái là chuyển sinh
Nguyễn Minh Hoàng
27 Tháng sáu, 2019 20:48
Truyện dịch thiếu. Có mấy chương bị thiếu
Cravenred
21 Tháng năm, 2019 07:09
có phần 2 của truyện không add
BÌNH LUẬN FACEBOOK