- Thú vị, bổn quân muốn xem đám luyện khí sĩ hậu bối các ngươi rốt cục có kẻ nào chạy thoát được !
Quái nhân tóc bạc cười ha hả, thân thể nhoáng lên, lại xuất hiện trước một tu sĩ tu vi Âm Hư, chụp một cái.
Tu sĩ Âm Hư nọ trong mắt lóe hàn mang, không chút do dự liền tự bạo nguyên thần, kể cả thân thể cũng hóa thành nguyên lực tiêu tan. Dưới tình huống không thể đào tẩu, tử vong là điều chắc chắn. Nếu đã vậy thì phải chọn cách chết sao cho có tôn nghiêm ! Cách này chính là tự bạo !
Trong tiếng nổ ầm ầm, quái nhân tóc bạc nọ nhíu mày, vẫn hút mạnh một cái, đem toàn bộ nguyên lực do người kia tự bạo thu vào trong miệng.
- Thật là một luyện khí sĩ có cốt khí !
Một hồi giết chóc diễn ra, đại môn tiên giới cũng đã sắp biến mất. Trận chém giết này đã lên tới đỉnh điểm nhưng vẫn không ngừng có tu sĩ điên cuồng lao vào trong phạm vi ngàn trượng của đại môn, cố gắng chạy trốn.
Dù sao thì cánh cửa này vẫn là hy vọng duy nhất của bọn họ.
Chẳng qua trong vòng ngàn trượng nọ, ba mươi hai phân thân của quái nhân tóc bạc trừ việc để cho tu sĩ Âm Hư tiến vào khoảng cách trăm trượng ra thì những tu sĩ còn lại đều mất mạng.
Còn về phần mấy người tu sĩ Âm Hư vào được trong vòng trăm trượng thì kết quả đều như nhau, bị bản thể của quái nhân tóc bạc hiện ra sát hại.
Những tràng cười âm trầm từ miệng quái nhân tóc bạc truyền ra. Cùng với việc không ngừng cắn nuốt, không ngừng giết chóc, thân thể vốn khô gầy của hắn dần dần phình lên, bên trong dường như có vật gì đang nhúc nhích, khiến hắn thoạt nhìn trông vô cùng đáng sợ.
Khí tức tỏa ra từ cơ thể hắn cũng ngày càng mạnh, cơ hồ mỗi khi thôn phệ một tu sĩ, thân thể hắn lại mạnh hơn một chút, hồng mang trong đôi mắt lại đậm hơn một chút.
Hơi thở đầy máu tanh tràn ngập bốn phía. Trong mắt những tu sĩ nơi này hầu hết đã lộ ra vẻ tuyệt vọng. Đại môn của tiên giới do tia chớp đỏ hóa thành giờ phút này đã sắp sửa tiêu tan hoàn toàn, tựa hồ chỉ trong nháy mắt nữa là sẽ biến mất.
Một khi tia chớp này biến mất, Lôi tiên giới sẽ hoàn toàn bị phong kín.
Đúng lúc này, từ chân trời bay tới mười đạo kiếm quang. Trong kiếm quang này tỏa ra nguyên lực nồng đậm, tung hoành hóa thành những tiếng rít sắc bén lao thẳng tới. Trong kiếm quang, đôi mắt Chiến Không Liệt tỏa ra hàn mang, lao tới một cái. Toàn bộ mười người phía sau hắn đều là tu sĩ Âm Hư nhất tề cùng hướng về phía quái nhân tóc bạc phóng tới.
Cùng lúc đó, ở một hướng khác cũng có một số đạo cầu vồng cũng bay tới. Dẫn đầu đám người này là Đường Ngôn Phong. Sắc mặt hắn âm trầm, phía sau hắn ngoài người của Đường gia là những tu sĩ có giao hảo với hắn. Mặc dù người không nhiều lắm nhưng tất cả đều là tu sĩ Âm Hư.
Tốc độ của hai nhóm người này cực nhanh, hướng về phía quái nhân tóc bạc điên cuồng phóng đi, người chưa tới thì các loại thần thông nguyên lực và pháp bảo đã như hồng thủy lao ầm ầm về phía hắn.
Những người cùng Đường Ngôn Phong và Chiến Không Liệt đều không ai do dự, toàn lực triển khai tiến công.
Hai mắt quái nhân tóc bạc nọ lộ hồng quang, nhe răng cười rồi bước tới, đối với các loại thần thông và pháp bảo này căn bản là không thèm để ý, thân thể nhoáng lên một cái liền xuất hiện trong đội ngũ của Đường Ngôn Phong, chụp một cái liền bắt được một người.
Đôi mắt tu sĩ nọ lộ vẻ quyết đoán, thân thể lập tức tự bạo, hóa thành một trận sóng gợn lớn tản ra. Quái nhân tóc bạc hừ một tiếng lạnh lùng, đang muốn há mồm hút thì đột nhiên một đạo kiếm quang ác liệt từ xa đánh tới. Trong kiếm quang ẩn chứa lôi uy nồng đậm, chính là Thân Công Hổ.
- Liều chết vây lại.
Đường Ngôn Phong hét lớn một tiếng, lui lại phía sau. Tu sĩ ngoài gia tộc nghe vậy lập tức thi triển toàn lực muốn vây quái nhân tóc bạc lại.
Đồng thời Chiến Không Liệt lại lao ra, trong tay xuất ra một cái đỉnh bằng đồng, mang theo sát khí mãnh liệt lao thẳng tới quái nhân tóc bạc.
Đường Ngôn Phong lúc này cũng bỏ qua ân oán với Thân Công Hổ, vung tay áo, lập tức một mảnh sương trắng xuất hiện, tràn ngập bốn phía. Hai mắt hắn lóe lên, lao vọt đi.
Thân Công Hổ, Chiến Không Liệt không hề nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào trong sương mù. Tam đại tu sĩ Dương Thực đồng thời ra tay tấn công quái nhân tóc bạc.
Mười tu sĩ Âm Hư bốn xung quanh cũng không lùi nước mà đều triển khai thần thông vào pháp bảo, vây công quái nhân.
Tu sĩ Dương Thực tuy ít nhưng lúc này cũng không phải chỉ có ba người Thân Công Hổ. Bên cạnh đó còn có hai người cũng không chút do dự mà nhảy vào trong đám sương mù màu trắng, thi triển thần thông nguyên lực cường đại nhất.
Có người dẫn đầu, tu sĩ bốn phía đều hăng hái tinh thần, đang muốn cùng nhau vây công. Nhưng đúng lúc này, ba mươi hai phân thân của quái nhân tóc bạc lao tới, điên cuồng giết chóc.
Trong đám tu sĩ có một lão giả nhanh trí, định thừa cơ nhảy vào trong đại môn của tiên giới chạy thoát. Những người có ý này cũng không ít nhưng thường bọn hắn mới vào được ngàn trượng thì lập tức bị phân thân của quái nhân tóc bạc điên cuồng chém giết.
Cho dù là vậy nhưng lại càng có nhiều tu sĩ cố gắng lao về phía đại môn tiên giới. Nhất là hiện giờ tu sĩ từ xa chạy tới càng ngày càng đông, khiến hiện tượng này cơ hồ đã đạt tới đỉnh điểm.
Vương Lâm từ khi quái nhân tóc bạc tóc bạc xuất hiện đã lôi Lý Nguyên lại phía sau. Chỉ một bước này đã ra ngoài ngàn dặm, từ xa nhìn lại thấy vô số tiếng kêu thảm thiết của tu sĩ, sắc mặt Vương Lâm cực kỳ âm trầm.
Đám người Thân Công Hổ xuất hiện, Vương Lâm cũng đã nhìn thấy, hơi do dự một chút. Hắn nhìn thoáng quan Lý Nguyên bên cạnh nhưng không ra tay.
Lý Nguyên vẫn đứng bên cạnh hắn lúc này sắc mặt tái nhợt nói:
- Hứa huynh ..... chúng ta e rằng không thể rời khỏi nơi này....
Vương Lâm trầm ngâm. Quái nhân tóc bạc nọ quá mạnh mẽ. Vương Lâm ầm thầm so sánh với Huyết Tổ, trong lòng thầm phán đoán, người này tu vi sợ là còn cao hơn Huyết Tổ một bậc.
Đó cũng chưa phải là điểm trọng yếu. Quan trọng nhất là quái nhân tóc bạc này lại có thể thôn phệ tu sĩ để tăng tu vi. Do đó tu vi của người này cuối cùng thuộc cảnh giới nào Vương Lâm cũng chẳng thể tính ra nổi.
- Lý huynh, ngươi có tin ta không?
Vương Lâm nhìn về phía Lý Nguyên, đột nhiên hỏi.
Lý Nguyên hơi giật mình, gật đầu nói:
- Hứa huynh có phương pháp rời đi sao? Lý mỗ đương nhiên tin tưởng Hứa huynh !
- Ta thực sự có một thần thông, chẳng qua ta chưa hoàn toàn nắm được nó, nếu lại mang người theo thì rất có khả năng gặp biến cố. Ngươi nếu đồng ý thì ta có thể thử một lần !
Vương Lâm hơi do dự một chút, chậm rãi nói.
Lý Nguyên trầm tư. Sự cường đại của quái nhân tóc bạc nọ hắn đã nhìn tận mắt, biết rõ bản thân không thể đối kháng nổi. dù là Hứa Mộc bên cạnh mình đây cũng sợ là dưới sự tấn công của hắn cũng không thể tự bảo vệ bản thân, không nói tới giúp đỡ mình.
Ở lại nơi này thì Lý Nguyên tin rằng hắn phải chết chứ không thể nghi ngờ. Thứ cảm giác này cực kỳ mảnh liệt, cơ hồ đã chiếm toàn bộ tâm thần của hắn.
- Hứa huynh, xin hãy thi triển thần thông. Lý Nguyên ta nguyện đánh cuộc một lần !
Ánh mắt Lý Nguyên lóe lên, lộ vẻ quyết đoán, trầm giọng nói.
Vương Lâm gật đầu. Hắn và Lý Nguyên gặp nhau ở Lôi tiên giới, trên đường xảy ra rất nhiều chuyện, giao tình chưa hề thay đổi, có thể xem là cùng chung hoạn nạn.
Nếu không có Lý Nguyên này thì Vương Lâm tự nhận rằng dưới sự đuổi giết của Huyết Tổ, mình chắc chắn phải chết. Từ đó mà nói, Lý Nguyên còn có thể coi là ân nhân cứu mạng của hắn.
Hít sâu một hơi, thân thể Vương Lâm chậm rãi lui lại phía sau, tâm thần tản ra, nhớ lại cảm giác dung nhập thiên địa kia. Mỗi bước hắn lùi lại đều có một gợn sóng từ chân hắn tản ra.
Liên tục lùi lại mấy chục bước, cảm giác dung nhập với thiên địa này vẫn không có xuất hiện. Mắt thấy cửa tiên giới ở phương xa đã thu nhỏ tới cực hạn, tựa hồ lúc nào cũng có thể biến mất hoàn toàn, bên tai lại truyền tới những tiếng kêu thảm thiết của những tu sĩ trước khi chết, Vương Lâm cố đè nén sự lo lắng trong lòng, khiến trong nội tâm yên tĩnh lại.
Trong đầu hắn không nghĩ tới chuyện gì nữa, chỉ làm cho mình hết sức bình tĩnh, bình tĩnh lùi lại từng bước một. Theo bước chân lùi lại của Vương Lâm, cảm giác dung nhập với thiên địa của hắn càng ngày càng hiện rõ.
Chẳng biết bao lâu sau, cảm giác dung hợp này đã chặt chẽ tới mức không thể tách rời lại xuất hiện trong lòng Vương Lâm. Lúc này hắn có ảo giác rằng mình đã biến thành thiên địa.
Ánh mắt hắn sững lại, mang theo vẻ bình tĩnh như nước. Hai chân Vương Lâm không lui lại nữa mà tiến về phía trước. Bước chân của hắn cực kỳ thong thả.
Những gợn sóng lại xuất hiện dưới chân hắn, chậm rãi lan ra bốn phía. Thân thể Vương Lâm phảng phất đã dung nhập vào hư vô, đi về phía Lý Nguyên nắm lấy hắn.
Lý Nguyên cảm thấy một cỗ lực lượng lớn từ trên cánh tay Vương Lâm truyền tới thân thể mình, giống như gió lốc thổi tới, khiến hắn hoa mắt, không còn thấy rõ gì nữa, dường như thân thể hắn đã bị dung nhập trong vô tận năm tháng, bị kéo dài ra vô hạn.