~~o0 0o~~
Cây tên này bắn thẳng tới vết thương như đang bị nhựa đường màu đen bao phủ trên bắp đùi Kỷ Nguyệt Luân.
Ma biến chưa hoàn thành, nhưng Kỷ Nguyệt Luân đã rất cường đại.
Sau khi ma biến, thân thể hắn ta trở nên cao lớn và căng tràn, thần bào màu đỏ rộng rãi tựa như biến thành một bộ áo giáp phẳng phiu.
Đối mặt với một tên của Lâm Tịch, Kỷ Nguyệt Luân đã rất mạnh mẽ quát ầm lên một tiếng. Cây tên bắn nhanh tựa như một ngôi sao chổi này bị hắn ta dùng một tay bắt được, đầu mũi tên kim loại lạnh lẽo xoay tròn mạnh mẽ trong bàn tay hắn, khiến da thịt đầu ngón tay hắn bị phá rách, nhưng cuối cùng cây tên này vẫn bị hắn dùng tay bắt được.
Tận mắt nhìn thấy Kỷ Nguyệt Luân chỉ dùng một tay đã bắt được cây tên có sức mạnh kinh người, đội quân Đại Mãng đang tiến tới gần sau lưng Lâm Tịch và Cao Á Nam như thủy triều dâng lên cao lập tức hoan hô rung trời.
Nhưng trong tiếng hoan hô của vô số quân đội Đại Mãng, Kỷ Nguyệt Luân vừa hít sâu một hơi, đang hưởng thụ sức mạnh cường đại tràn ngập khắp thân thể mình lại bỗng nhiên biến sắc.
Hắn có thể cảm giác được trong cơ thể mình có thêm một thứ gì đó mình không biết rõ.
Đồ vật đáng lẽ không nên có trong thân thể hắn đang mạnh mẽ biến đổi thân thể hắn, cả người hắn ta tựa như biến thành một quả cầu da bị thủng lỗ. Điều này khiến cho sức mạnh giúp hắn kiêu ngạo và mừng rỡ nhanh chóng biến mất.
Hắn nhìn quân đội Đại Mãng đang xông tới như thủy triều sau lưng Lâm Tịch và Cao Á Nam.
Ngay lúc đội quân đông đảo này vừa lên tiếng hoan hô, hắn ta lại bắt đầu sợ hãi vô cùng.
Hắn bắt đầu chạy trốn.
Trong lúc sức mạnh trong cơ thể chưa hoàn toàn tan rã và biến mất, hắn ta đang điên cuồng chạy trốn, bởi vì hắn ta muốn truyền tin tức quá quan trọng, đủ khiến cả núi Luyện Ngục phải sợ hãi này trở về núi Luyện Ngục.
Tiếng hoan hô rầm trời của đại quân Đại Mãng dừng lại.
Bởi vì tất cả quân nhân Đại Mãng ở tuyến ngoài có thể nhìn thấy thân thể cao lớn của Kỷ Nguyệt Luân lại dần thu nhỏ lại, bọn họ còn nhìn thấy Kỷ Nguyệt Luân bắt đầu chạy như điên, nhưng lại không xông về Lâm Tịch, mà là vượt qua hai người Vân Tần đó, vọt tới chỗ đại quân bọn họ.
Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, bọn họ không thể hiểu rõ mục đích trên khuôn mặt đầy khiếp sợ và thất hồn của Kỷ Nguyệt Luân, nhưng chỉ dựa vào trực giác cộng với tốc độ chạy của Kỷ Nguyệt Luân, tất cả quân nhân Đại Mãng ở hàng ngoài cùng có thể khẳng định tên thần quan núi Luyện Ngục trước đó một khắc còn ma biến, nay lại đang chạy trốn.
Tại sao có thể như vậy?
Tất cả quân nhân Đại Mãng này không thể nào hiểu được, không thể chấp nhận sự thật này.
Lúc này, Lâm Tịch xoay người.
Bắn liên tiếp ba cây tên về phía đại quân Đại Mãng đằng sau.
Ba cây tên màu trắng vô cùng ổn định và chuẩn xác bắn vào ba tướng lãnh tu hành xông tới đầu tiên.
"Phốc!" "Phốc!"...
Có hai tướng lãnh là người tu hành bị tên bắn trúng đầu, còn tướng lãnh còn lại cầm chặt khiên trong tay, ngăn trở tên của Lâm Tịch lại. Trong một tiếng nổ vang thật lớn, thân thể của hắn ta bị đẩy lui về sau đến ba bước.
Lâm Tịch khom lưng.
Sau khi Cao Á Nam đã yên lặng nằm xuống, hắn ta bắt đầu chạy nhanh về phía phượng hoàng Vân Tần đã rơi xuống khi nãy.
Lúc này quân đội Đại Mãng như thủy triều còn cách hắn và Cao Á Nam không tới trăm bước, nhưng trong ba tướng lãnh tu hành có tu vi cao nhất, đã có hai chết một bị thương, còn những người còn lại chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người hắn càng ngày càng xa, không thể nào đuổi theo được!
Trước mặt vô số quân nhân Đại Mãng, Lâm Tịch biến mất trong màn tối phía trước!
"Vèo!"
Kỷ Nguyệt Luân vẫn đang chạy nhanh, còn cách đội quân Đại Mãng kia khoảng mười thước. Nhưng ngay lúc đó, hắn ta bỗng nhiên rơi xuống đất, máu tươi trong miệng liên tục phun ra ngoài.
Một cây tên màu trắng từ trong bóng tối bắn tới, xuyên thủng thân thể hắn, đầu mũi tên lộ ra ngay trước ngực.
Hiện giờ thân thể của Kỷ Nguyệt Luân đã thu nhỏ lại như trước, cả người chảy đầy mồ hôi và máu tươi, thậm chí da thịt trên người hắn còn bóc ra rơi xuống đất.
- A!
Rất nhiều tướng lãnh và quân nhân Đại Mãng hoảng sợ la to lên. Đối với Đại Mãng, đối với núi Luyện Ngục, một tên thần quan núi Luyện Ngục đã đạt đến Đại quốc sư, thậm chí có thể ma biến được, có thể nói là quan trọng không thua kém gì thái tử.
Nhưng tên thần quan núi Luyện Ngục này lập tức sẽ chết đi.
Thái tử đã chết, Tấn tướng quân bị thương nặng khó điều trị, thần quan núi Luyện Ngục chuẩn bị chết.
Trong một đêm này, nơi đây đã có ba đại nhân vật Đại Mãng bị đối phương ám sát chết.
Ý thức của Kỷ Nguyệt Luân nhanh chóng biến mất. Nếu như là người tu hành khác, sợ rằng hiện giờ đã phải chết, nhưng sức mạnh ý chí trong đầu Kỷ Nguyệt Luân lại bộc phát sức mạnh hơn ranh giới sự sống và cái chết. Trong lúc máu tươi không ngừng phun ra ngoài, hắn dốc hết khí lực của mình, hét to lên:
- Bọn họ đã có dược vật khắc chế ma biến, đưa thi thể của ta về núi...
Câu nói cuối cùng của hắn ta chưa hoàn chỉnh, nhưng rất nhiều quân nhân Đại Mãng đứng ngoài cùng chỉ cách hắn khoảng mười thước nghe thấy lại có thể hiểu được, đều biết rằng ba từ cuối cùng hắn ta muốn nói là núi Luyện Ngục.
Không biết đang bị cảm xúc như thế nào chi phối, quân đội Đại Mãng đang tiến tới ngừng lại, lâm vào yên lặng.
Nhìn thi thể tên thần quan núi Luyện Ngục ở trước mặt, một giáo quan Đại Mãng nhanh chóng bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm.
- Dược vật khắc chế ma biến...ma biến núi Luyện Ngục...học viện Thanh Loan đã điều chế được rồi sao?
Trong nháy mắt này, niềm tin chiến thắng chiến tranh của tên giáo quan Đại Mãng có ý chí sắt đá như thép này đã bắt đầu dao động.
...
Tiểu phượng hoàng Vân Tần rất mệt mỏi, hơn nữa trong lần va chạm cuối cùng với mặt đất, nó đã bị tổn thương không nhẹ. Nên sau khi Lâm Tịch nhặt lên và chạy đi, nó đã bắt đầu ngủ say.
Sau khi tiến vào giấc ngủ sâu, những luồng nguyên khí trong trời đất xung quanh nó bắt đầu dao động, dần dần thấm vào người nó như khi Cát Tường tu hành.
- Học viện đã điều chế được dược vật khắc chế ma biến núi Luyện Ngục?
Cao Á Nam nằm trên lưng Lâm Tịch, tuy rất mệt mỏi, nhưng câu hỏi của nàng lại đầy sự thỏa mãn.
Mùa hè năm ngoái là một mùa hè đã khắc cốt ghi tâm vào lòng đám người Lâm Tịch. Văn Nhân Thương Nguyệt từ trên trời giáng xuống, khiến cho Khương Ngọc Nhi vĩnh viễn rời xa bọn họ. Trong cuộc ám sát bắt đầu thay đổi cuộc đời bọn họ, ngoại trừ nữ đệ tử khoa Ngự Dược không có sở trường gì, chỉ vì học viện muốn nàng ta lịch luyện nên đã đi theo An Khả Y tới chiến trường, còn có một người nữa đã vĩnh viễn rời khỏi thế gian này, đó là thái tử Vân Tần, là bằng hữu Trưởng Tôn Vô Cương của họ.
Mà hôm nay, Lâm Tịch và nàng đã giết chết thái tử đối phương, giết chết tướng lãnh cao nhất đại quân này, cùng với một thần quan núi Luyện Ngục cường đại.
Cho nên, nàng không thể nào không thấy thỏa mãn.
Lâm Tịch hiểu cảm xúc của Cao Á Nam, mũi của hắn hơi nghèn nghet, lòng cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
- Đúng vậy, trước đó ta có đến chỗ của An giáo sư, mục đích chính là giúp giáo sư điều chế dược vật khắc chế ma biến.
Hắn vừa điều chỉnh hô hấp, vừa nhẹ giọng trả lời Cao Á Nam:
- Đây vốn là cơ mật học viện...tuy nhiên, bây giờ Hạ phó viện trưởng đã nói cho mọi người biết những cơ mật cao hơn, nên cơ mật này không còn là cơ mật nữa.
- Tên thần quan núi Luyện Ngục này chết sẽ làm cho núi Luyện Ngục biết chuyện.
- Đúng vậy, nhưng nhờ ngươi nói điều này, nên ta nhớ tới một bí mật mà ngay cả An Khả Y giáo sư cũng không biết.
- Cái gì?
- Phương thuốc trong tay An Khả Y giáo sư...tức là phương thuốc điều chế dược vật khắc chế ma biến này là không đúng. Thật ra lúc luyện chế, ta đã không hoàn toàn dựa theo phương thuốc ấy, thay đổi một chút nguyên liệu điều chế. Bởi vì lúc ấy không có biện pháp giải thích tại sao ta làm như vậy, hơn nữa thứ nguyên liệu ấy học viện cũng rất khó thu thập được, nên lúc ấy ta không có nói cho An lão sư biết.
- Cho nên, ngay cả An lão sư cũng cho rằng phương thuốc trong tay mình không có vấn đề, nhưng nếu điều chế theo phương thuốc ấy, chúng ta sẽ không có dược vật khắc chế ma biến.
Lâm Tịch gật đầu:
- Đúng vậy.
Cao Á Nam nhìn Lâm Tịch, từ từ nở nụ cười:
- Thì ra thiên phú Tướng Thần cũng có tác dụng với khoa Ngự Dược chúng ta.
Lâm Tịch tươi cười.
Nụ cười của hai người hiện giờ bao hàm rất nhiều thứ, chứ không chỉ vì chuyện của bản thân.
- Còn có Văn Nhân Thương Nguyệt.
Cao Á Nam nhẹ giọng nói:
- Tốt nhất hắn ta cũng học ma biến đi.
Lâm Tịch lắc đầu, bình thản nói:
- Chúng ta chưa đủ mạnh, cho dù hắn ta học ma biến, chúng ta cũng không có đủ thực lực ép hắn phải ma biến, hoặc là đưa dược vật trong cơ thể hắn.
Cao Á Nam ho nhẹ một cái, nàng gật đầu đồng ý với Lâm Tịch, đồng thời nhích người lại để nằm trên lưng Lâm Tịch thoải mái hơn. Nụ cười trên mặt nàng dần biến mất, nhẹ giọng hỏi:
- Kế tiếp ngươi chuẩn bị làm sao?
- Phần lớn mọi người đều cho rằng sau khi chúng ta chiến thắng nhiều như vậy, lại ám sát thái tử thành công...chắc chắn sẽ trở về.
Lâm Tịch cũng nghiêm mặt lại, chân thành nói:
- Nhưng cho dù các quan viên triều đình Vân Tần cũng không biết rằng chúng ta vốn không muốn chiến công hay danh lợi gì cả. Nếu như đã gặp được tàn quân biên quân Thiên Hà ở đây, ta muốn đi xa hơn...đi sâu vào trong biên quan Thiên Hà, có lẽ còn nhiều quân nhân Vân Tần còn sống.
Cao Á Nam hiểu ý Lâm Tịch, gật đầu:
- Được, chúng ta sẽ đi xa hơn, tìm những quân nhân Vân Tần còn sống.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK