Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~




Trong đôi mắt của các quân sĩ trinh sát, nét trầm mặc hiện giờ của Lâm Tịch lại tượng trưng cho sự khiêm nhường và căng thẳng.

Đối với những người Vân Tần, băng tuyết hay lôi điện đều là đồ vật chỉ có trời cao mới có thể ban cho, mặc dù có vài hồn binh có thể thu phát những đồ này, nhưng đó cũng là nhờ tài liệu hồn binh được thiên nhiên và trời cao tạo thành.

Những người tu hành và yêu thú có thể khống chế sức mạnh như vậy, có thể sáng tạo ra những đồ như vậy đều là các sinh linh gánh vách sứ mạng và ý chỉ nào đó rất đặc biệt của trời cao.

Tế ti Linh Tế có thể được sự tín nhiệm của yêu thú dĩ nhiên rất bất phàm, nhưng các Tế ti Linh Tế được các yêu thú có thể khống chế nguyên khí trời đất đặc biệt tín nhiệm thì đó lại là một chuyện khác. Trong mắt dân chúng Vân Tần, đó là những người thân mang một sứ mạng lớn lao và đầy trọng trách.

- Đại nhân, chúng ta có nước và thịt khô, không biết ngài có thể ăn hay không?

Nghĩ đến việc khi nãy Lâm Tịch hỏi thăm có gì ăn được hay không mà ông ta vẫn chưa trả lời, ngược lại mình còn hỏi thăm nhiều như vậy, viên quân sĩ tên Phương Trì Vị có lòng trung thành và tín ngưỡng tuyệt đối giống như phần lớn các tướng lãnh biên quân cảm thấy vô cùng áy náy, một lần nữa sùng kính khom mình hành lễ, nói:

- Dĩ nhiên có thể, nhưng mọi người còn đủ thức ăn chứ?

Lâm Tịch nhất thời khom người đáp lễ.

- Không sao cả.

Thấy mình có thể phục vụ cho một Tế ti Linh Tế, tất cả quân sĩ trinh sát cảm thấy rất kích động, Phương Trì Vị lập tức nói các quân sĩ trinh sát ở sau mang đến một túi lớn thịt khô cùng vài món ăn, tất nhiên là có kèm theo vài túi da nước.

- Điểm tập kết các quân đội cực nam Long Xà của chúng tôi không còn xa ở đây nữa. Đúng rồi, Lâm đại nhân, trung quân Long Xà đang tập kết ở Quy Vĩ tự, cách nơi này không xa lắm. Hồi nãy có nghe đại nhân nói phải bẩm báo quân tình quan trọng, ngài có thể trực tiếp đi đến đấy.

Lâm Tịch biết sau khi các con bướm màu lam kia bay khắp vùng đất hoang vu, trận đại chiến kia cũng đã đến hồn kết. Cho nên, khi nghe Phương Trì Vị nói các lộ quân đang tập kết ở nhiều nơi hắn cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hắn nhảy khỏi yên cưỡi rắn mối khổng lồ xuống dưới đất, nhận lấy đồ vật trong tay Phương Trì Vị, khẽ trầm ngâm rồi hỏi:

- Phương đại nhân có biết chỗ tập kết của quân bộ vùng núi Dương Tiêm không?

Phương Trì Vị hơi kinh sợ nhìn Cát Tường đang nằm co lại trong ngực Lâm Tịch, đáp:

- Ở gần sông Thu Cát.

- Bản đồ của ta đã bị hư rồi, không biết mọi người có thể đưa một tấm bản đồ khác không?

Lâm Tịch hơi áy náy nói.

- Dĩ nhiên có thể.

Phương Trì Vị lập tức nhận lấy một tấm bản đồ bên dưới chủ động đưa lên, đưa lại cho Lâm Tịch.

- Cảm ơn sự khẳng khái của mọi người.

Lâm Tịch khom mình hành lễ, cáo biệt đội quân Vân Tần đầu tiên hắn gặp lại sau khi ra khỏi sông ngòi từ tính.

- Chúc mọi người lên đường xuôi gió.

- Hết thảy vì Vân Tần, vì vinh quang.

Tất cả quân sĩ trinh sát đều nghiêm nghị hành lễ đưa tiễn. Bởi vì con chim bị đông cứng toàn thân ở trước mặt họ đang tỏa hàn khí lạnh lẽo, bởi vì họ tận mắt nhìn thấy sức mạnh của Cát Tường khi nãy, nên tất cả bọn họ đều tin tưởng Lâm Tịch là Tế ti Linh Tế. Vì thế, khi Lâm Tịch từ biệt chúc phúc, bọn họ càng cảm thấy dường như mình đang được ánh mặt trời sưởi ấm, nhìn thấy được ánh mặt trời chói chan ở trên cao ngay trong khu rừng u ám quanh năm không có ánh sáng này.

...

Cát Tường lưu luyến nhìn đội quân trinh sát...thực ra là nó không nỡ bỏ con chim vô danh đã bị mình bắn chết kia.

Bắn chết con chim vô danh này làm nó mất rất nhiều sức, khiến cho nó càng đói bụng hơn. Hai móng vuốt của nó vuốt vuốt cái bụng mềm mại của mình, cảm thấy âm thanh trống đập kia càng to hơn rồi, nên nó nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao Lâm Tịch không mang theo con chim kia, tất nhiên đây chỉ là những suy nghĩ của nó cho đến khi Lâm Tịch đưa một cây thịt khô và một món ăn kèm theo đến trước mặt nó.

Hương thơm đặc biệt của thức ăn đã được nấu chín nhất thời khiến nước miếng trong miệng nó tiết ra nhiều hơn.

"Ô..."

Nó kêu nhỏ một tiếng, hai móng vuốt đang vuốt ve cái bụng mềm mại lập tức vươn ra bắt lấy, nắm chặt cây thịt khô và món ăn trong tay Lâm Tịch, liều mạng nhét vào trong bụng mình.

Cảm giác hạnh phúc tràn trề nhất thời lan tỏa toàn thân.

- Thì ra là vậy...

Nó nhất thời cảm thấy mình hiểu rồi.

Phần lớn thịt khô trong biên quân đều được làm từ thịt bò hoặc thịt dê, các món ăn kèm theo cũng được làm từ một số thực vật đặc biệt chỉ có ở sơn mạch Long Xà như rau diếp và rau dưa. Đối với các quân sĩ bình thường, chỉ cần cùng một lúc ăn cả hai loại này sẽ giúp thân thể có được sức mạnh đầy đủ ít nhất hơn mười ngày, triệt tiêu sự căng đầy. Tuy không thể nói đây là món ngon, nhưng bởi vì khi nấu đã có thêm các gia vị như muối đường, nên nếu so với các loại cỏ trái dại Lâm Tịch đã liên tục ăn trong nhiều ngày qua, tất nhiên Cát Tường cảm thấy ngon hơn rất nhiều.

Vì thế nó cho là khi nãy Lâm Tịch đã dùng con chim bị đóng băng kia đổi lấy những món ăn này...Nó ngây ngô cảm thấy việc trao đổi này đúng là rất tốt.

Lâm Tịch cũng cầm lấy một cây thịt khô từ từ nhai lấy.

Nhìn thấy đôi mắt đang tỏa sáng cùng với quai hàm chuyển động liên tục của Cát Tường, Lâm Tịch có thể cảm giác được hiện giờ nó đang rất hạnh phúc và thỏa mãn.

...

So với bản đồ chiến lược của quân đội, bản đồ của quân trinh sát còn được đánh dấu cặn kẽ hơn. Nhờ tấm bản đồ này, Lâm Tịch nhanh chóng xác định được vị trí của sông Thu Cát, còn cách chỗ hắn đang đứng khoảng ba canh giờ đi bộ. Trên bản đồ của quân trinh sát, ở ngay vị sông Thu Cát có một vệt đánh dấu màu đen vô cùng bắt mắt, đá hắc phách.

Đá hắc phách là một loại đá có kết cấu như hổ phách, nhưng Lâm Tịch lại biết rõ chúng khác nhau như thế nào. Những loại hổ phách bình thường nhất được hình thành là do nhựa thông bị chôn vùi dưới mặt đất không biết bao nhiêu vạn năm, mà loại đá hắc phách này lại là kết tinh của một loại thực vật nào đó sâu dưới lòng đất.

Trong vùng đất hoang vu, biên quân Vân Tần rất chú trọng sản xuất đá hắc phách, bởi vì sau khi mài vụn loại đá này ra, bột đá hắc phách sẽ có tác dụng an thần, có thể chữa bệnh những người không có tinh thần bình thường hay kinh sợ quá độ. Nhưng tác dụng quan trọng nhất của loại đá này không phải là dùng để làm thuốc, mà chính là nó có thể bổ túc một số hoa văn đặc biệt, sau đấy những hoa văn đó có thể dẫn dắt hồn lực...trở thành phù văn chân chính.

Đá hắc phách là một tài liệu trọng yếu dùng để chế tạo hồn binh của Vân Tần, có thể nói là quân nhu phẩm quan trọng.

Khi còn cách sông Thu Cát khoảng sáu bảy dặm, lúc đứng trên một gò đất tương đối cao Lâm Tịch lập tức nhìn thấy một đầm nước bị trũng xuống như bị ánh trăng gặm lấy một phàn, trong đó có mười mấy mảnh đất lớn như một sân đá banh, đã được dùng túi cát che chắn xung quanh lại, có rất nhiều quân sĩ đang không ngừng tát nước ra bên ngoài, đồng thời những người khác lại nhanh tay đào sâu xuống dưới. Ngoài ra, còn có một số người liên tục vận chuyển đất đá bên trong ra, chuyển tới một phần đất có địa thế tương đối cao ở cạnh đấy.

Vây quanh đầm nước kia là từng khúc cây thông to lớn, Lâm Tịch có thể dễ dàng nhìn thấy một vọng lâu đơn sơ đã sắp được dựng xong.

Lâm Tịch không dừng lại quá lâu. Sau khi đi xuống gò đất, tiếp tục tiến tới trước thêm được khoảng mười thước, hắn đã bị một đội kỵ binh xông ra bao vây tứ phía.

- Người tới mau thông báo!

Bởi vì đã sớm nhìn thấy Lâm Tịch thông qua đôi mắt ưng, nên hiện giờ, sau khi nhìn thấy Lâm Tịch cưỡi rắn mối khổng lồ tiến tới, ít nhất đội kỵ binh này còn có thể trấn định được, mặc dù trong lòng họ vẫn còn rất rung động. Sau đấy, có một người kỵ binh tiến ra hỏi.

- Tuần mục úy quân tuần mục vùng núi Dương Tiêm - Lâm Tịch.

Lâm Tịch lên tiếng nói.

...

Mấy trăm quân sĩ đang cẩn thận kiểm tra những khối đá được đào ra từ trong đầm nước, có rất nhiều đá hắc phách được chọn lọc kỹ đưa ra ngoài.

Bên cạnh mảnh đất có rất nhiều khúc cây thông được dựng lên thành vọng lâu là hơn trăm doanh trại to lớn màu đen.

Các doanh trại này được xây dựng trên các mảnh đất trống, bao quanh là những xe bắn tên to lớn bình thường khó nhìn thấy, cùng với máy bắn đá, xuyên sơn nỗ và rất nhiều quân giới quan trọng của biên quân Long Xà. Có rất nhiều quân sĩ trầm lãnh và thiết huyết đứng bên cạnh thủ vệ.

Trong các doanh trại này, có một màn cửa doanh trại được vén lên.

Một tướng lãnh trung niên mặc giáp liền màu đen, hông đeo trường kiếm đi vào trong doanh trại to lớn có thể chứa hơn trăm người, vội vàng bẩm báo với Đề đốc trấn giữ vùng núi Dương Tiêm - Điền Mặc Thạch, đang ngồi ở giữa:

- Đại nhân, Tuần mục úy vùng núi Dương Tiêm Lâm Tịch trở lại.

Đề đốc Điền Mặc Thạch, quan viên quân bộ Chính tam phẩm, cũng là người có quyền thế cao nhất ở vùng núi Dương Tiêm, là một nam tử trung niên ngũ quan rất bình thường, nhưng đôi lông mày ông ta lại đen như mực nước, đôi môi hồng đỏ như son. Chỉ dựa vào hai sắc thái đối lập cùng hiện trên một khuôn mặt này đã khiến cho ông ta có một khí thế uy nghiêm như núi, toàn thân tỏa khí tức lạnh lẽo, khiến người nhìn phải sợ hãi.

- Lâm Tịch?

Nghe thấy tướng lãnh trung niên bẩm bao, Điền Mặc Thạch khẽ nhíu mày, bình thản nói:

- Tuy là đệ tử học viện Thanh Loan, nhưng dù sao cũng chỉ là Tuần mục úy...Lúc trước đã nhận cáo buộc từ doanh trại Giám quân hắn thấy đồng bạn chết mà không cứu, tuy còn chưa thẩm tra, nhưng sau đấy hắn rời quân độc hành, không đúng thời hạn tập kết ở khu rừng khoai môn lữ hành, đây là không đúng. Trước bắt giữ lại, đợi điều tra xong hãy xử tiếp. Chỉ cần lấy lễ đối đã, đệ tử học viện Thanh Loan cũng không dám sinh sự, cần gì phải bối rối trình báo đến ta như vậy?

- Điền đại nhân.

Tướng lãnh trung niên có thần thái nghiêm nghị này không khỏi gượng cười, không dám nói nhảm.

- Hắn cưỡi một con rắn mối khổng lồ quay lại...mà ba vị Tế ti trong quân đội sợ rằng chuẩn bị gây sự với hắn.

- Cái gì?

Điền Mặc Thạch bỗng nhiên đứng lên, hỏi:

- Ngươi nói hắn cưỡi một con rắn mối khổng lồ quay lại?

Tướng lãnh trung niên hít sâu một hơi, nói:

- Đúng vậy, đó là một con rắn mối có trang bị yên cưỡi của Huyệt man, hơn nữa con rắn mối khổng lồ này không hề bị thương...hắn nói gì đều nghe theo.

Điền Mặc Thạch cau mày thật chặt lại, hỏi tiếp:

- Vậy tại sao ba vị Tế ti trong quân lại xảy ra xung đột với hắn?

Tướng lãnh trung niên nói:

- Ba vị Tế ti nói hắn mang về một con yêu thú xui xẻo, rất không may.
~~o0 0o~~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK