~~o0 0o~~
Cá sắt đầu chó!
Vừa nhìn qua, Lâm Tịch lập tức nhận ra hai bóng đen ở trong ao kia chính là cá sắt đầu chó!
Cá sắt đầu chó còn được gọi là cá đầu quỷ, xương đầu không những to mà còn lộ ra ngoài, cằm nhọn, rất cứng rắn. Cá đầu quỷ là một trong những loại cá hung bạo nhất trong sông, không chỉ ăn thịt đồng loại mình mà còn tấn công cả vịt hay ngỗng, các loài vật khác sống trong sông. Trong một ngày, cá đầu quỷ có thể ăn lượng thức ăn gấp hai lần sức nặng mình, khí lực trong nước rất lớn, thậm chí còn có thể cắn nát một số loại lưới thép mỏng. Một số ngư dân khi bơi lội trên sông, vì khinh suất nên đã nhiều lần bị loại cá này tấn công.
Trong môn học “Thiện bổ” của học viện Thanh Loan cũng có nói qua về loại cá này: thịt cá mềm mại như sữa mỡ, mỗi một miếng thịt là vật đại bổ đối với người tu hành, hơn nữa, xương cá cũng có thể dùng để nấu canh.
Nhưng loại cá này không những rất thưa thớt, mà còn vì rất khó sa lưới, nên hiếm khi nhìn thấy ở các phố cá. Hơn nữa, tình báo ghi lại cũng không nói sông Tức Tử có loại cá này. Bây giờ, sau khi quan sát kỹ hai con cá đầu quỷ trong ao, Lâm Tịch đoán hai con này ít nhất cũng nặng trên ba mươi cân.
Nếu như mua được hai con cá này, xương cá phối hợp với “ba ba vực sâu” để nấu hầm cách thủy, thịt cá dùng trong lúc nóng, nhất định sẽ giúp việc tu hành rất nhiều. Ngoài ra, vì trước giờ chưa ăn thịt loại cá này bao giờ, nên Lâm Tịch cũng cảm thấy rất hiếu kỳ. Phải biết rằng thế giới cổ đại này là một thế giới rất trong lành, hầu như không bị ô nhiễm, cho dù chỉ là gà nhà, vịt heo dân dã thôi, nhưng lúc ăn vào Lâm Tịch cũng cảm nhận được những mùi vị rất lạ, huống chi thịt của loài cá đầu quỷ này lại là một món ăn đại bổ đã được học viện nghiên cứu, nên Lâm Tịch càng mong chờ hơn.
Tuy nói hiện giờ Lâm Tịch đang tập trung quan sát hai con cá đầu quỷ kia, nhưng dù sao hắn cũng là người tu hành, một khi có người tới mình quá gần, hắn nhất định sẽ nhạy cảm phát hiện được.
Ngay giây khắc có một ngón tay mềm mại của phụ nữ đưa vào ống tay áo, hắn đột ngột xoay người qua.
Bất cứ người nào khi gặp việc như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến nhất định sẽ là có người muốn ăn cắp tiền của mình, ngay cả Lâm Tịch cũng đang nghĩ như vậy. Nhưng vào lúc hắn cảm thấy như mình đã bắt được tay người phụ nữ này, đột nhiên trong tay lại có thêm một vật nào đó rất lạnh.
- A…
Cùng lúc đó, người phụ nữ mà Lâm Tịch thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt mũi như thế nào, lại bất ngờ thất thanh hô to lên, nàng nhanh chóng rụt tay từ trong ống tay áo của Lâm Tịch về, trong tay còn có máu tươi nhiễu xuống.
Tuy nói phố cá là nơi rất hỗn loạn, bất cứ đâu cũng thấy có rất nhiều con ruồi đang bay vi vu trên đầu, nhưng vì tiếng hét thất thanh của người phụ nữ này rất thảm thiết, nên gần như tất cả mọi người lập tức dừng tay lại, mà ngay cả hán tử cởi trần đang mổ cá Lâm Tịch quan sát nãy giờ cũng ngừng tay, nhìn về phía Lâm Tịch và người phụ nữ.
Người phụ nữ này có mái tóc khô héo, khoảng ba mươi mấy tuổi, khuôn mặt xanh xao, y phục chỗ kín chỗ vá, trông rất đáng thương. Hiện giờ, thân thể ả ta hơi run rẩy, nhìn Lâm Tịch giống như đang nhìn ma quỷ. Bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy mu bàn tay phải của ả ta, cũng tức là bàn tay khi nãy đã đưa vào trong ống tay áo Lâm Tịch, có một vết thương rõ rệt, sâu đến nỗi nhìn thấy cả xương trắng bên trong, rất đáng sợ.
Lâm Tịch vô ý thức cúi đầu, nhìn xuống lòng bàn tay mình.
Trên tay hắn có một chủy thủ màu đen sắc bén, từng giọt máu tươi đang theo lưỡi dao nhiễu xuống dưới, ngay cả ống tay áo hắn cũng có vài giọt máu tươi.
- A!
Lại có một tiếng hét thất thanh và thê lương của một người phụ nữ khác vang vọng khắp phố cá.
Chủ nhân của âm thanh này dĩ nhiên là đại nương mập mạp vừa mới nói tiểu nhị mau mau gói cá lại cho Lâm Tịch.
Vừa nhìn thanh chủy thủ và ống tay áo dính máu tươi của Lâm Tịch, đại nương hoảng sợ lui về phía sau, thiếu chút nữa đã không cẩn thận ngã vào trong một cái thùng gỗ ở phía sau trong cửa hàng mình.
- Cô ta chỉ trộm đồ của ngươi, nhiều lắm là ngươi dẫn cô ta lên gặp quan trên, không ngờ lại nhẫn tâm làm cô ta bị thương như vậy, ngươi thật quá ác độc.
Một lão phu nhân đang cầm giỏ trúc đứng cách đó không xa, lập tức chỉ tay về phía Lâm Tịch, bất bình lên tiếng.
- Nhìn bộ dạng cô ta như vậy, chắc chắn nhiều ngày chưa no bụng. Cho dù không thể đồng cảm được, nhưng ít ra ngươi cũng không thể làm người ta bị thương.
- Mở miệng trách mắng là đủ rồi…nhưng làm bị thương đến như vậy. Chàng trai trẻ này trông rất quen mắt, nhưng sao lại độc ác đến vậy.
- Cho dù ả ăn mày kia là ăn trộm, nhưng cầm dao làm người khác bị thương cũng là phạm pháp…mau mau báo quan!
…
Lão phu nhân kia vừa nói xong, lập tức có rất nhiều người xung quanh nhao nhao quát lớn, nhất thời có rất nhiều người xông ra, thậm chí trong đó còn không ít người cầm đòn gánh hoặc dao đánh vảy cá.
Lâm Tịch lập tức nhíu mày lại.
Tuy không thể biết vì sao đối phương có thể dùng chủy thủ tự cắt đứt cổ tay, sau đó nhanh chóng nhét vào trong tay mình, nhưng Lâm Tịch biết rõ đây là một âm mưu nhắm vào mình.
Ban ngày ban mặt trên phố cầm binh khí đả thương người là phạm pháp, theo luật pháp Vân Tần phải bỏ tù nửa năm.
Nửa năm này…còn có một đao tự đâm lúc trước của Trang Tụ An, rõ ràng đây là cách làm việc của Chu tứ gia.
Dùng phương pháp tàn nhẫn để thăm dò hắn, lúc này lại dùng một người khác tự tạo hiện trường để vu oan, phương pháp này của Chu tứ gia tuy cũ, nhưng dường như vẫn rất hiệu quả.
Lâm Tịch là Đề Bộ, cho dù lúc này nói với mọi người biết mình là ai, sau đó nói ả ăn mày này là người của Chu tứ gia, sợ rằng cũng không có mấy người tin tưởng. Bởi vì phố cá này thật sự quá đông, chỉ sợ không có ai chú ý đến việc ả ăn mày này thò tay vào bỏ thanh chủy thủ vào trong tay hắn.
Đối với những người dân ở đây, có lẽ họ sẽ nghĩ rằng ả ăn mày này đã nhiều ngày nhịn đói, đói đến mức đầu óc say sẩm nên mới dám ăn trộm trên phố cá. Tương tự, những người dân này đã tận mắt nhìn thấy rồi, nhất định là Lâm Tịch lấy thanh chủy thủ đâm nên ả ta mới bị thương nặng đến như vậy. Bởi vì chắn chắn sẽ không có ai tin rằng ả ăn mày này mới chỉ thò vào trong ống tay áo Lâm Tịch một thoáng, lập tức đã "vô ý" đụng vào thanh chủy thủ và bị thương nặng đến như vậy.
Nếu như đổi là một Đề Bộ khác, biết pháp nhưng vẫn phạm pháp, cho dù Đề Bộ này có chỗ dựa rất lớn, có thể làm chuyện này yên ổn, nhưng chắc chắn không thể phục chúng được, nếu như còn muốn ở đây làm quan là một việc rất khó.
Đám người đang vây quanh đột nhiên tách ra.
Một người thiếu niên mặt đen, vẻ mặt không vui lắm, hơn Lâm Tịch khoảng một đến hai tuổi, người mặc một bộ quần áo gọn gàng còn dính vẩy cá, cả người còn hơi bay mùi tanh của cá, đang đi đến.
Bên vai trái tấm áo thiếu niên này đang mặc có thêu hình cá chép màu đen, bên vai phải có hoa văn con ba ba, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng trông rất lão luyện, người khác nhìn vào còn tưởng hắn là một nhân vật giang hồ lẫy lừng.
- Băng bó cho cô ta đi.
Sau khi phân phó cho một tráng hán có cầm theo dao đánh vẩy cá đi sau mình, thiếu niên trông không vui này nhìn Lâm Tịch, nói:
- Ngươi muốn tự mình bỏ đao rồi đi tới phòng Đề Bộ, hay là chúng ta phải ra tay áp giải ngươi đến đó?
- Ngươi là...
Lâm Tịch vẫn không nôn nóng, ngược lại còn bình tĩnh nhìn hắn nói.
- Ngay cả con của ông chủ Hứa mà cũng không biết...
Trong những người đang vây quanh, lập tức có người khinh thường nói.
Lâm Tịch nhất thời hiểu lý lịch thiếu niên có nét mặt không vui này, nói:
- Ra là con trai lão Hứa mập.
Thiếu niên mặt đen khẽ cau mày.
Lâm Tịch cúi đầu, nhìn máu tươi trên thanh chủy thủ và ống tay áo, lại nhìn ả ăn mày kia, lắc đầu nói:
- Sao lại khổ vậy chứ?
Không đợi mấy người dân hung hăng đang cầm gậy kia đánh mình, hắn nhẹ giọng nói:
- Trở về!
Nếu như là người bình thường, cho dù là người tu hành, chỉ sợ họ không thể giải quyết chuyện này êm xuôi được.
Nhưng Lâm Tịch không phải là người tu hành bình thường, ngay lúc con trai lão Hứa mập xuất hiện ở đây, Lâm Tịch đồng thời đã nghĩ kỹ phải làm thế nào để chính Chu tứ gia phải nuốt ngược trái đắng này lại.
...
Cảnh vật nhanh chóng biến đổi, Lâm Tịch quay về vài đình lúc trước.
Đại nương bán cá vừa đưa tay lấy hai lượng bạc, vừa vui vẻ sai tiểu nhị lấy đồ bọc "ba ba vực sâu" kia lại.
Lâm Tịch xoay người nhìn hán tử ở trần thuần thục băm cá, càng khẳng định hai con vật đang bơi lội trong hồ nước phía sau hán tử đấy chính là cá sắt đầu chó.
Một cô gái đầu tóc khô héo, sắc mặt tái nhợt đang đi tới phía sau hắn.
Ngay lúc này, Lâm Tịch đột nhiên dứt khoát bước tới trước, xoay người lại.
Ả ăn mày này vừa đưa tay ra, nhưng khi thấy Lâm Tịch đột nhiên bước tới trước, nàng ta nhất thời không biết làm gì, động tác rất gượng gạo.
Ngay lúc này, Lâm Tịch đã lấy lệnh bài giắt ở bên hông ra, nhìn thẳng ả ăn mày, lạnh lùng quát:
- Ngươi thật to gan, dám ngang nhiên hành thích quan viên Vân Tần ta đây!
Tiếng quát này của Lâm Tịch không to lắm, nhưng lại khiến không gian xung quanh như đọng lại.
Hành thích quan viên Vân Tần!
Mấy chữ này thật quá kinh người!
Trong phút chốc, mọi âm thanh ồn ào xung quanh im bặt, chỉ còn tiếng nước cá đang bơi lội trong hồ.
Mọi người đồng loạt tập trung nhìn Lâm Tịch trông rất tao nhã, lịch sự, cùng với ả ăn mày đang sượng cứng cả người.
- Đại nhân...dân nữ không biết ngài đang nói gì...
Ả bắt đầu lên tiếng.
Thiếu niên này là quan viên Vân Tần? Ả ăn mày này muốn hành thích hắn?
Trong nhất thời, tất cả mọi người cảm thấy chuyện này rất hoang đường.
Nhưng vào lúc này, Lâm Tịch lại bình tĩnh nhìn tay phải ả ăn mày, nói:
- Chu tứ gia đã cho ngươi cái gì mà ngươi dám cầm chủy thủ tới đâm ta?
Ả ăn mày bỗng nhiên tái mặt, đôi tay hơi run lên.
Cả phố cá càng im lặng hơn, mọi người đồng loạt nín thở.
- Đưa hai tay ngươi ra cho ta xem.
Lâm Tịch bình tĩnh nhìn hai tay ả ta, từ từ nói.
Mọi người ngay lập tức nhìn vào hai tay ả ăn mày.
Ả ăn mày khẽ run người.
Thanh chủy thủ trong tay phải nàng tựa như bắt đầu nóng dần, lúc này nàng rất muốn dùng thanh chủy thủ này cắt đứt động mạch cổ tay mình, nhưng nghĩ đến câu nói lúc trước của Lâm Tịch, nàng biết nếu mình làm như vậy sẽ càng chứng minh nàng là người do Chu tứ gia phái tới.
Có nghĩ thế nào nàng cũng không hiểu rõ việc gì đang xảy ra, rõ ràng khi nãy đối phương đã nhìn sang chỗ khác, chính mình cũng dùng ống tay áo che lại, vậy tại sao vị tiểu Lâm đại nhân này lại biết trong tay mình có một thanh chủy thủ?
Dường như ả ăn mày này cũng biết nếu mình càng im lặng ngược lại sẽ càng kéo Chu tứ gia vào vũng nước này, nên ả ta cắn răng một cái, thầm nói "liều mạng", sau đó mới nhìn Lâm Tịch, nói:
- Đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Dân nữ mang theo chủy thủ chỉ để tự vệ, không phải là muốn hành thích ngài, càng không biết Chu tứ gia ngài đang nói là ai.
Mọi người xung quanh xôn xao hẳn lên.
Khi ả ăn mày nói những lời này, mặc dù ả chưa đưa tay ra, nhưng những gì ả vừa nói đã chứng minh điều Lâm Tịch nói đến vừa rồi là đúng...trong tay nàng quả thật có chủy thủ.
- Ban ngày ban mặt cầm chủy thủ tới gần ta, nói rằng là muốn tự vệ, dù cho ta tin ngươi, nhưng lời nói thiếu thuyết phục như vậy, ngươi nghĩ người khác sẽ tin sao?
Lâm Tịch nhìn mọi người xung quanh, nói:
- Hơn nữa, nơi này lại có nhiều người như thế, ngươi nghĩ tất cả đều là kẻ ngu mắt mù sao?
Ả ăn mày biến sắc, thân thể run mạnh,
Nàng đã lâm vào tình cảnh Lâm Tịch vừa gặp lúc nãy, nơi này có rất nhiều người nhìn thấy...Vừa rồi có không ít người nhìn thấy thiếu chút nữa nàng đã va vào người Lâm Tịch, sau đó bị Lâm Tịch né tránh, mà quan trọng nhất là trên tay nàng còn có một thanh chủy thủ bén lạnh...tất cả đã quá đủ.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK