~~o0 0o~~
Sắc mặt Lâm Tịch hiện giờ hết sức nghiêm túc và tôn kính.
Hắn không biết sau khi bị luồng sáng này bắn trúng, thân thể mình sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng hắn biết con yêu thú mạnh mẽ không biết xuất thân từ nơi nào, đã cùng với vị đại thúc trung niên kia tung hoành khắp thế gian, không còn nhiều thời gian nữa, đang thực hiện những chuyện cuối cùng.
Cho nên hắn không nhúc nhích, đứng yên để luồng sáng đó bắn vào người mình, thấm vào bên trong.
"Phốc!", "Phốc!", "Phốc!"...
Một tiếng động rất nhỏ từ trên người Lâm Tịch vang lên, cho dù là người bình thường cũng có thể nhìn thấy có rất nhiều mảnh đá sỏi từ trên người hắn bắn ra ngoài, mang theo sương máu tản ra bốn phương tám hướng, phảng phất như đó là bụi bậm được tích dầy thật lâu trong cơ thể hắn.
Trong nháy mắt này, cho dù là thông tuệ như Cao Á Nam, cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Chỉ có Lâm Tịch mới biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Từ khi tiến vào biên quân Long Xà, đến vùng đất hoang vu, lăng Bích Lạc, hành tỉnh Nam Lăng, núi Thiên Hà...hắn đã trải qua rất nhiều cuộc chiến gian khổ mà người tu hành bình thường cũng khó tưởng tượng được, trong đấy không thiếu những trận chiến với người tu hành có tu vi hơn xa hắn.
Mặc dù có thiên phú đặc biệt, nhưng vì phải đối chiến với người tu hành tu vi cao hơn, hắn chỉ có thể trả giá cho chiến thắng bằng thương thế trên người.
Hắn đã phải chịu rất nhiều vết thương ngầm.
Thậm chí trong đấy có nhiều vết thương mà cả Nam Cung Vị Ương cũng không tưởng tượng được, từng nói rằng đau đớn không thể tả, vì thế trong thân thể của Lâm Tịch có rất nhiều ám thương.
Mặc dù các thương thế bên ngoài đã tốt, nhưng có rất nhiều ám thương không tiện nói ra, một vài nơi xương cốt, gân bắp thịt sinh trưởng lại cũng khác thường. Sau khi hồi phục như cũ, tuy nói rằng làn da bên ngoài không có sẹo, các mạch máu hay gân thịt trong cơ thể sẽ trở nên thô to hơn trước. Đối với những người bình thường, chỉ khi đến lúc họ già nua, trời gió biến đổi thì mới cảm nhận được sự đau đớn, nhưng đối với người tu hành, những ám thương không tiện nói ra sẽ ảnh hưởng đến việc vận chuyển hồn lực trong cơ thể, giống như trong một cái mương vốn thông thuận lại xuất hiện nhiều hòn đá nhỏ làm tắc nước. Nếu như những ám bệnh đó trở nên nghiêm trọng, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến tu vi tương lai.
Trong cơ thể Lâm Tịch có rất nhiều ám thương không tiện nói ra.
Mà vào lúc này, trong luồng ánh sáng Minh ca phóng vào người hắn, lại có ẩn chứa một sức mạnh mạnh mẽ đến nỗi Lâm Tịch không thể nào tưởng tượng nổi, trực tiếp đánh bay những "hòn đá nhỏ" kia ra ngoài cơ thể hắn.
Chỉ là trong một nháy mắt, Lâm Tịch cảm thấy cơ thể mình đã được thông suốt. Trong cảm giác của Lâm Tịch, hắn thậm chí còn cảm thấy mình thật tinh khiết và trong suốt.
Trong một tíc tắc vừa rồi, tất cả ám thương trong người Lâm Tịch đã bị sức mạnh của Minh ca mạnh mẽ chữa khỏi.
Đây chính là quang minh viện Tế ti, nhưng nó lại mạnh hơn quang minh của viện Tế ti!
Lâm Tịch cảm thấy rung động.
Nhưng đến khi cảm nhận được điều gì đang xảy ra, tâm thần của hắn càng rung động hơn, khiến cho cả người hắn không nhịn được mà run rẩy.
Hắn cảm giác được dưới sự dẫn dắt của sức mạnh quang minh khổng lồ của Minh ca, hồn lực của hắn bắt đầu lưu chuyển. Thể nội của hắn bắt đầu sinh ra quang minh, sau đó tạo thành vô số tia sáng tinh khiết, những tia sáng đó lại được sức mạnh mạnh mẽ của đối phương dẫn dắt, ngưng tụ lại, nhanh chóng chảy xuôi theo hồn lực tới từng kinh mạch trong cơ thể.
Bên ngoài từng sợi kinh mạch trong cơ thể hắn có một tầng ánh sáng bao bọc, tựa như mỗi một sợi kinh mạch đã biến thành từng con đường ánh sáng.
Đây là một bí pháp mạnh mẽ.
Lâm Tịch có thể cảm giác được Minh ca đang truyền thụ cho mình bí pháp này.
Nhưng loại bí pháp này lại rất giống với bí pháp mà Cốc Tâm Âm đã truyền thụ cho mình, cũng giống với bí pháp và tiểu hòa thượng Vân Hải chùa Bàn Nhược đang tu luyện!
Hắn thất thần rung động, nhưng lại không có thời gian để suy nghĩ.
Bởi vì sau khi hồn lực trong cơ thể hắn hóa thành quang minh, sức mạnh do Minh ca truyền vào cũng không dẫn dắt hồn lực của hắn tới từng sợi kinh mạch nữa, mà là mạnh mẽ bừng sáng lên ngay trong cơ thể hắn.
Mười ngón tay và đôi mắt của Lâm Tịch bắt đầu sáng lên.
Bắt đầu phát ra ánh sáng tinh khiết chí cực.
Vô số ánh sao nhỏ bé như kim cương phun trào, tạo thành một luồng sáng rực rỡ.
Mấy người Cao Á Nam hoảng sợ nhìn cảnh tượng không thể ngờ được này.
Đôi mắt của Lâm Tịch đang phát ra ánh sáng chí cực.
Trong thành Trung Châu, khi vị Đại tế ti mặc hồng bào vô oán vô hối của viện Tế ti kia quyết đấu với Nghê Hạc Niên, ông ta đã quyết định phát ra quang minh làm bị thương hai mắt Nghê Hạc Niên, nhưng hai mắt của ông ta cũng bị chính luồng sáng đó đốt cháy.
Tuy nhiên, vào lúc này, hai mắt của Lâm Tịch lại bình yên vô sự, không hề bị thương.
Trong cảm giác của hắn, quang minh do đối phương truyền thụ cho hắn tựa hồ chỉ khác với quang minh của viện Tế ti một chút xíu.
Giống như có hai họa sĩ nổi tiếng đang vẽ hai đóa hoa cực kỳ giống nhau.
Nhưng đến lúc này, bỗng nhiên có một họa sĩ thay đổi thủ pháp, khiến cho bức tranh của mình càng đẹp hơn, hoàn thiện hơn, tinh tế hơn.
Tương tự như vậy, Lâm Tịch cảm thấy quang minh của mình bây giờ thật tinh khiết và mạnh mẽ, thậm chí còn hơn cả quang minh của viện Tế ti.
...
Ánh sáng trên người Minh ca bắt đầu biến mất.
Trong thế giới cảm giác của Lâm Tịch, khoảng thời gian vừa rồi rất dài, nhưng thực tế tất cả chỉ diễn ra trong hai tức ngắn ngủi.
Ánh sáng trong đôi mắt của Minh ca cũng bắt đầu ảm đạm.
Nó nhìn Lâm Tịch một cái.
Thực ra nó dĩ nhiên nghe hiểu được bất kỳ câu nói nào của đám người Lâm Tịch, chỉ là đôi lúc nó cảm thấy rằng mình không cần phải nói gì cả, bởi vì chính vị đại thúc trung niên đã dẫn nó vào thế giới tràn ngập màu sắc này cũng không lưu lại quá nhiều đồ vật sau khi biến mất. Hơn ai hết, nó biết rằng mỗi khi ra quyết định gì, vị đại thúc trung niên đều biết mình đang làm gì, đồng thời ông ta cũng không muốn từng quyết định của mình lại trở thành gánh nặng cho người sau, nên nó cũng muốn làm như thế.
Nó không biết hiện giờ Lâm Tịch rốt cuộc có hiểu hết những gì nó truyền thụ hay không, nhưng khi nhìn thấy Lâm Tịch ôm lấy Đại Hắc, nó cảm thấy rất thỏa mãn.
Nó đã không có thời gian...cũng vì nó không có thời gian, nên Trương viện trưởng mới lưu nó lại trong học viện Thanh Loan. Bây giờ nó đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh, tới khoảnh khắc cuối cùng. Nhìn thấy Lâm Tịch ôm lấy Đại Hắc, nó nghĩ tới vô số câu chuyện ngắn trong cuộc đời mình....nó nghĩ về lúc đại thúc trung niên kia bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nó, nói nó hãy cùng với ông ta cùng tiến vào thành Trung Châu, lúc đó nó còn sợ hết hồn đấy, thật không ngờ trên thế gian lại có một hùng thành như vậy.
Nếu như không có những ký ức đấy, không phải cuộc đời của nó sẽ rất nhàm chán sao?
Nó sẽ không cười, nhưng vào lúc này, nó lại đang thầm cười trong lòng.
Nó biết Lâm Tịch sẽ không biết một chuyện, đó là vào lúc tới thành Trung Châu, nó cũng không có loại quang minh này.
Khi đấy nó đã có một trận chiến với Vũ Hóa Linh Dục - một Tế ti thật khiêm tốn và tốt tính, từ trên người của vị Tế ti đấy, nó đã lén học được quang minh, sau đấy giúp cho quang minh mạnh mẽ hơn.
- Không biết cũng tốt...một yêu thú như ta, sao có thể đi học trộm đồ của người khác chứ?
Nghĩ đến bí mật mà sẽ không có ai trên đời này biết đến, nó càng vui vẻ hơn, càng cười to trong lòng hơn. Trong ký ức của nó, từng hình ảnh quá khứ lần lần tràn về, hiện lên thật rõ...
Cho đến khi quang minh hoàn toàn biến mất, khí tức của Minh ca dần suy yếu, rồi biến mất hoàn toàn...
...
Lý Ngũ là người đầu tiên rung động, ông ta hít sâu một hơi, sau đấy nghiêm mặt và khom người với yêu thú mạnh mẽ đã thủ hộ học viện này, chân thành hành lễ.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, sắc mặt từng người tái nhợt, bất giác đưa tay lên che miệng mình lại. Cả hai cô gái này đều khom mình hành lễ đối với Minh ca, tiễn đưa nó rời khỏi thế gian này.
Lâm Tịch khom người hành lễ, trầm mặc một hồi rồi mới nở nụ cười khó hiểu, nhìn Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm, nói:
- Chúng ta hẳn nên vui vẻ cho Minh giáo sư mới đúng...ít nhất chúng ta đã kịp thời giúp Minh giáo sư hoàn thành tâm nguyện cuối cùng.
Cao Á Nam và Biên Lăng Hàm gật đầu, nhưng còn chưa kịp nói gì, hai người đã đồng thời thét lên kinh hãi.
Rất nhiều ánh sao từ trên người Minh ca thoát ra ngoài.
Đây là những hồn lực cuối cùng trong cơ thể nó.
Sức mạnh trong cơ thể Minh ca đã không còn nhiều, nhưng lại được Minh ca khống chế rất tốt. Sau khi Minh ca qua đời, chút sức mạnh đấy lập tức phát tán, thân thể của nó cũng biến mất theo những ánh sao đang bay trên không trung. Toàn bộ thân thể Minh ca được ánh sao đấy tinh lọc, chấn thành vô số hạt bụi nhỏ mà mắt thường không nhìn thấy, khuếch tán khắp trời đất.
- Rất tôn nghiêm, rất tiêu sái.
Lâm Tịch nhìn thấy cảnh tượng mà hắn chỉ từng nhìn thấy trên phim ảnh ở thế giới trước, tâm tình phức tạp đến mức không biết diễn tả như thế nào, cuối cùng chỉ than nhẹ.
Cao Á Nam nhìn con yêu thú mạnh mẽ chỉ tồn tại trong truyền thuyết biến mất khỏi thế gian. Đợi đến khi tất cả ánh sao đều biến mất, nàng mới quay đầu, chậm rãi hỏi:
- Minh giáo sư cuối cùng đã làm gì?
Lâm Tịch hít sâu một hơi, nói:
Lúc này hắn mới có thời gian bắt đầu suy nghĩ.
Hắn trầm ngâm hồi lâu, ngẩng đầu lên nói:
- Minh giáo sư giúp ta phạt cốt tẩy tủy, tẩy trừ đi những ám thương trong cơ thể ta...Minh giáo sư còn dạy ta hai bí pháp mạnh mẽ.
- Hai bí pháp mạnh mẽ?
- Đúng vậy.
Đối mặt với sự nghi vấn của đám người Cao Á Nam, Lâm Tịch nghiêm mặt gật đầu.
- Điều quan trọng nhất chính là Minh giáo sư đã nói cho ta hiểu nhiều lý lẽ.
Lâm Tịch cảm thán, nhẹ giọng nói một câu.
Dựa vào những gì Minh giáo sư đã truyền thụ, Lâm Tịch tất nhiên hiểu được bí pháp tạo thành vách ngăn ánh sáng bên ngoài kinh mạch và toàn thân phát ra quang minh là hai bí pháp hoàn toàn khác nhau.
Vào thời khắc cả người Minh ca hoàn toàn biến mất theo những ánh sao đó, Lâm Tịch đã không phụ lòng mong đợi của nó.
Lâm Tịch hiểu được những lý lẽ thật sự mà Minh ca muốn nói với hắn.
Phương pháp tu hành có thể tự học được.
Trong cuộc đời mình, Trương viện trưởng đã đi qua không biết bao nhiêu nơi, gặp gỡ không biết bao nhiêu đối thủ mạnh mẽ. Có lẽ ông ta đã từng gặp người tu hành chùa Bàn Nhược, nên Minh ca mới hiểu được bí pháp như vậy.
Nhưng học tập không phải là điểm cuối.
Thông qua việc học tập những gì mình chưa biết, dung hội thành đồ vật thuộc về mình, giúp cho mình mạnh mẽ hơn, mới thực sự là tu hành.
Trong mắt của Minh ca, Lâm Tịch hiển nhiên đã trở thành một người như Trương viện trưởng năm xưa, có thể bước đi thật xa, trở thành một tông sư chân chính.
Cho nên, vào thời khắc cuối cùng của sinh mạng mình, Minh ca đã tìm cách nói với Lâm Tịch rằng không nên bảo thủ, không nên đặt cực hạn vào những con đường mà tiền nhân đã đi.
...
Cao Á Nam hiểu Lâm Tịch, nên nàng biết bây giờ không phải là lúc hỏi quá chi tiết, cái nàng cần chính là cho Lâm Tịch nhiều thời gian hơn, giúp hắn cẩn thận hiểu được những gì Minh giáo sư đã truyền thụ.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Tịch và nàng lại đồng thời cảm giác được điều gì đấy, đồng thời xoay người nhìn lên bầu trời.
Có một luồng sáng màu vàng nhạt bay lượn trong mây trắng, sau đấy nhanh chóng rơi xuống, biến thành một con Thần mộc phi hạc trong tầm mắt bọn họ.
Thần mộc phi hạc này rõ ràng đang bay tới chỗ bọn họ.
Sau khi đáp xuống, người trên đấy trước tiên nhìn qua mọi người, rồi nhanh chóng lên tiếng:
- Ta...tới chậm rồi sao?
Nhìn thấy người này vào thời khắc bây giờ mà vẫn dùng giọng nói như đang đặt câu hỏi lúc đi học, lại thấy đầu tóc đối phương rõ ràng cũng rối bời lên vì đi đường dài, cộng với bộ dáng ngờ nghệch và dung nhan thanh tú, Lâm Tịch bất giác khẽ cười, khom mình hành lễ:
- An giáo sư...không muộn đâu.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK