Mục lục
[Dịch] Tiên Ma Biến - Tàng Thư Viện
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


~~o0 0o~~



- Thay đổi ý định?

Trì Tiểu Dạ ngẩng đầu, đôi mày đẹp như vẽ cau lại, nàng hoàn toàn không nhận ra khu vực đằng trước có gì đặc biệt so với các nơi khác.

- Tại sao?

Cho nên, nàng nghĩ một hồi vẫn không biết nguyên nhân gì khiến Lâm Tịch lại đột nhiên thay đổi ý định.

- Bên trong sông ngòi từ tính có núi đấy.

Lâm Tịch hơi lưu luyến thu hồi ánh mắt đang nhìn về một đường viền cao cao đằng xa, vô cùng phấn khởi nhìn Trì Tiểu Dạ nói.

- Thì sao?

Trì Tiểu Dạ không biết lâm Tịch nàng nghĩ gì, nhận thức của nàng đối với sông ngòi từ tính này chính là có chỗ lõm xuống, có chỗ đất cao hơn, đây là một việc rất bình thường.

- Tất cả cũng chỉ là đất từ tính mà thôi.

Vì thế, nàng bất giác bổ sung thêm.

- Một khi đất được đôn cao lên, cho dù bên trong không có đá, nó cũng được gọi là núi phải không?

Lâm Tịch cảm thán nói.

- Ít nhất cũng phải cao hơn năm trăm bước.

Trì Tiểu Dạ nhíu mày nhìn Lâm Tịch, nàng có thể nhận ra được sự vui mừng ẩn trong lời nói Lâm Tịch.

- Liên tục chạy nhiều ngày như vậy, ta rất mệt, cho nên, khi thấy ngọn núi này ta không muốn chạy nữa.

Lâm Tịch nhìn Trì Tiểu Dạ, lẳng lặng giải thích:

- Trường cung Thần lê của ta không phải là kim loại, có thể mang vào...Hơn nữa, một khi ở trên cao bắn xuống, uy lực tên của ta sẽ mạnh hơn.

Trì Tiểu Dạ nghĩ tới cây tên do Đông Vi bắn, lại nghĩ đến Lâm Tịch gọi Đông Vi là lão sư, thâm tâm nàng nhất thời run sợ. Nhưng nàng lập tức ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, nói:

- Nhưng nếu tìm được cây tên là kim loại...Hơn nữa ngươi cũng đã nói hầu hết các hồn binh lợi hại của Vân Tần đều là kim loại, cho dù ngươi có thể bắn xa ra không trung làm giảm ảnh hưởng của từ tính, nhưng bụi bặm trong không trung cũng sẽ tự động bám vào, rất khó đảm bảo cây tên sẽ bắn trúng mục tiêu.

- Tiễn kỹ của chúng ta khác với tiễn thủ bình thường.

Lâm Tịch lắc đầu, nói:

- Hấp thụ bụi bặm trong không khí sẽ khiến cây tên nặn hơn, từ tính trong đất sẽ khiến sức mạnh cây tên bắn xuống mạnh hơn...Chỉ cần có thể tìm được mấy cây tên chất liệu giống nhau, hoặc là bọn họ đến muộn một chút, ta tin mình có thể giết chết bọn họ. Khi lên ngọn núi cao kia tầm nhìn của ta sẽ xa hơn, bên trong sông ngòi từ tính lại không có cỏ lau che mắt, có lẽ ngay khi bọn họ vừa tiến vào vùng đất hoang vu ta đã phát hiện. Dĩ nhiên sẽ có vài ngoài ý muốn, nhưng cơ hội như vậy lại rất đáng để ta phải mạo hiểm. Ta từng giết chết một người tu hành có tu vi hơn xa ta với cách thức như vậy...Nhưng nếu như lần này có thể thành công, ta tin chắc mình sẽ cảm thấy thống khoái hơn khi trước rất nhiều.

Trì Tiểu Dạ dĩ nhiên không biết bí mật sâu nhất trong lòng Lâm Tịch, không hiểu việc đối thủ tới nhanh hay muộn có gì khác nhau, nhưng Địch Sầu Phi là người nàng muốn giết chết nhất, mà nàng lại rất tin Lâm Tịch.

- Được.

Trì Tiểu Dạ không hề do dự, chỉ lẳng lặng nhìn Lâm Tịch, chân thành nói:

- Nhưng điều đầu tiên chúng ta phải làm chính là tìm nhiều vật có thể ngăn cách từ tính, mới có thể giúp ngươi mang binh khí vào trong.

- Đúng vậy.

Lâm Tịch tiếp tục đi nhanh về phía trước. Sông ngòi từ tính tựa như một địa phương mới bị đốt không bao lâu, không có nhiều cỏ cây, cho nên có rất nhiều điểm khác so với bình nguyên thiên nhiên.

Lâm Tịch đi tới ranh giới màu đen rõ ràng ở trước. Tuy còn hơn mười bước, nhưng hắn đã cảm nhận được có một sức mạnh vô hình đang kéo lấy trường kiếm trong tay.

Nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sương mù cùng với màn hơi nước màu xám đang bốc hơi lên ngay trên mặt đất màu đen xám, hắn đã hiểu tại sao nơi này còn có rất nhiều bụi bặm luôn lơ lửng trên không trung.

Bên trong vùng đất sông ngòi từ tính này còn có rất nhiều suối nước nóng sôi trào.

Suối nước nóng sôi trào và nhiệt lượng quá nóng sẽ sinh ra một lực đẩy rất mạnh khiến bụi đất luôn lơ lửng trong không trung.

Lâm Tịch chưa từng nhìn thấy nơi nào kỳ lạ như vậy, hắn ngồi chồm hổm xuống, dùng tay hốt lấy một nắm đất, sau đấy vò lấy.

Đất bên trong sông ngòi từ tính cũng chỉ là bị trộn lẫn với nam châm mà thôi, mà từ khi còn bé hắn đã hiểu nguyên tắc hoạt động của nam châm, biết chúng không thể hút được những bùn đất bình thường. Cho nên, nếu như lấy bùn đất trét lên binh khí bình thường, từ trường bên trong sông ngòi từ tính không thể tác động lên được.

Hắn lấy rất nhiều bùn đất đắp lên thân kiếm, biến thanh kiếm mỏng trở thành một cây trụ đất.

Bởi vì hiện giờ cảm giác của hắn đã hơn trước, nên hắn có thể cảm thấy trong không khí xung quanh có rất nhiều bụi đất chuyển động, vì thế trong lúc lấy đất đắp lên thân kiếm, hắn cũng thỉnh thoảng dừng lại quan sát cảnh tượng hiếm thấy này.

Khi đắp đất được một lúc, hắn bỗng nhiên cảm thấy mình không nên đắp dày quá, bởi vì nếu như có thể tìm được một cây tên kim loại cùng đẳng cấp như Tinh cương tên, đến lúc mang vào hắn cũng có thể xuất thủ nhanh hơn một chút. Bằng không, một khi đã rời khỏi dây cung, cây tên sẽ hấp thụ rất nhiều bụi đất, ảnh hưởng trực tiếp đến tốc độ tên bắn.

Sau khi đắp thân kiếm dày như bắp đùi mình, hắn liền đứng lên, gật đầu với Trì Tiểu Dạ.

Trì Tiểu Dạ hiểu ý, khẳng định gật đầu.

Lâm Tịch cởi bỏ toàn bộ áo giáp trên người mình, bao gồm cả đồ bảo vệ tay mà Trương Bình đã chế tạo giúp hắn, sau đó hắn bắt đầu ôm lấy cây trụ đất bên cạnh, đi tới đường ranh màu đen kia.

- Được rồi.

Lâm Tịch nhanh chóng dừng lại, xoay người, vui mừng nói với Trì Tiểu Dạ.

Hắn cảm thấy dưới đất có một lực hút vô cùng mạnh mẽ, khiến cho thân kiếm bên trong trụ đất nặng hơn ít nhất mấy lần, nhưng chỉ cần đảm bảo thanh kiếm này không phá đất ra ngoài, như vậy hắn vẫn có thể thừa nhận được trọng lượng kiếm.

...

Hai người mang theo con thú nhỏ màu đen quay lại, bắt đầu tìm kiếm tên.

Hiện giờ toàn bộ biên quân Long Xà Vân Tần đã xuất động vì hai người họ, không biết trong đấy có bao nhiêu người tu hành cường đại cùng truy lùng. Nhưng không có người nào nghĩ rằng hai người họ lại có thể mải mê tìm kiếm trong vùng đất an tĩnh này.

Đã có hồn binh trường cung cường đại, nhất định phải có một cây tên hợp phối.

Thông thường, những cây tên lợi hại nhất chắc chắn sẽ xuất hiện bên cạnh người tu hành.

Cát Tường ở trong lồng ngực Lâm Tịch không biết Lâm Tịch và Trì Tiểu Dạ đang làm gì, nó chỉ lẳng lặng mở to đôi mắt đen nhánh đầy sự u mê, nhìn Lâm Tịch liên tục đào hố. Sau đấy nó rốt cuộc thấy Lâm Tịch mừng rõ hoan hô, từ trong hố đất lấy ra một cây tên kim loại màu xanh bị đất khô bám quanh.

Lông vũ cuối tên được tạo thành từ rất nhiều mảnh bạc nhỏ, thân tên sắc bén và lạnh lẽo, tuy ở trong bùn đất lâu ngày nhưng lại không bị hãy hay hủ thực. Đầu tên có hình dạng lục lăng, tuy nhiên đầu tên này lại giống như đầu đạn ở thời đại Lâm Tịch đã từng sống, bề mặt trơn bóng không có một vết xước.

Vì nhận được truyền thừa Phong Hành Giả nên sự am hiểu của Lâm Tịch đối với các loại tên tất nhiên còn nhiều hơn các hồn binh khác, hắn biết hiện nay Vân Tần vẫn còn chế tạo loại tên này, nhưng chỉ có những tiễn thủ tu hành có cấp bậc nhất định trong quân đội mới có tư cách nhận được "Lam thu tên".

Loại tên này được chế tạo theo tiêu chí làm giảm lực cản của gió đến mức thấp nhất, nên tiếng xé gió được tạo thành lúc bắn ra sẽ không quá lớn, tuy nhiên, lực xuyên thủng của tên này còn mạnh hơn Phá giáp tên hắn đã mang từ học viện Thanh Loan ra.

Cát Tường nhìn Lâm Tịch, nhìn cây tên màu xanh đậm trong tay Lâm Tịch.

Nó chưa từng nhìn thấy Lâm Tịch bắn tên, thậm chí không biết tên là gì, nhưng nó nhận thấy sự vui mừng của Lâm Tịch khi đào được vật này. Cảm nhận được Lâm Tịch đang vui mừng, nó không nhịn được mà cao hứng, sau đấy bất giác nghĩ rằng nếu như có thêm nhiều vật như vậy, liệu Lâm Tịch có vui hơn hay không.

Nó suy nghĩ một hồi, sau một lúc do dự, nó quyết định thử một lần. Cho nên, ba cái móng vuốt vẫn níu chặt áo Lâm Tịch của nó lập tức buông ra.

Nó nhảy xuống người Lâm Tịch, đi qua đi lại trên nền đất bùn.

- Cát Tường, ngươi làm gì vậy?

Lâm Tịch hơi kinh hãi, nhưng hắn lập tức thấy con thú nhỏ màu đen này quay đầu nhìn mình một hồi, sau đấy ba cái đuôi của nó hất tung lên cao, nó bắt đầu dùng bốn cái móng vuốt đào đất.

- Chẳng lẽ dưới này có tên?

- Ngươi có thể cảm ứng được tên ở đâu ư?

Lâm Tịch không thể tin, Trì Tiểu Dạ càng không thể tin.

Nhưng đợi đến lúc Lâm Tịch đi tới, định bế Cát Tường lên rồi tự tay đào sâu xuống dưới, thì hắn và Trì Tiểu Dạ lập tức ngẩn người.

Một cây tên màu xanh đẫm hiện rõ trong đất bùn.

Cát Tường nhìn cây tên này, dừng lại, ngẩng đầu nhìn Lâm Tịch, lòng nó hơi thấp thỏm, không biết Lâm Tịch sẽ thích hay mất hứng.

- Cảm giác của ngươi mạnh đến như vậy? Cát Tường, rốt cuộc khả năng của ngươi tới đâu đây?

Lâm Tịch rút cây tên này ra, nhìn cây Lam thu tên hoàn hảo không tổn hại. Sau một hồi ngẩn ngơ, hắn bất giác cảm thán như thế.

- Ngươi làm tốt lắm! Cát Tường, ngươi có thể tìm nhiều hơn được không?

Hắn nhìn khuôn mặt ngây thơ của Cát Tường, cưng chiều vuốt đầu nó, vui mừng nói.

Cát Tường chợt vui mừng, lập tức nhảy dựng lên, sau đấy chạy tới chạy lui một hồi. Ban đầu nó chạy rất chậm, cứ đảo qua đảo lại, nhưng càng chạy nó lại chạy càng nhanh, tựa như một cơn gió.

Thấy nó càng lúc càng cao hứng như vậy, Lâm Tịch bất giác nghĩ tới khoảnh khắc mình tu luyện được hồn lực, cũng chạy đi chạy lại như thế, bất giác hắn cảm thấy rất xúc động.

Cát Tường ngừng lại, cao hứng đào sâu xuống đất.

Sức mạnh của nó càng lúc càng lớn, móng vuốt màu đen chạm vào mặt đất, tạo nên những âm thanh đào sâu rất quen thuộc.

Lâm Tịch bước nhanh tới cạnh người đấy, sau đấy hắn lập tức nhìn thấy hai cây tên màu lam gần như dính liền với nhau, bên ngoài còn có một túi da đã bị ăn mòn.

- Đủ rồi.

Lâm Tịch bế Cát Tường lên. Nhìn bốn cây tên trong tay một hồi, hắn vuốt đầu Cát Tường, cảm nhận được tâm tình vui sướng của nó, hắn bỗng nhiên cảm thán một hồi:

- Cát Tường, người người đều nói ngươi mang tới vận rủi, nhưng từ lúc gặp ngươi, vận may của ta lại liên tục tới. Chỉ cần ta còn sống tốt trên thế gian này...có một ngày ta sẽ dẫn ngươi về nhà.

~~o0 0o~~


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK