~~o0 0o~~
Lâm Tịch không để ý đến câu trả lời này của Kỷ Nguyệt Luân.
Ngay nháy mắt Kỷ Nguyệt Luân lên tiếng, hắn chỉ còn cách đối thủ của mình khoảng vài thước.
Hồn lực trong cơ thể hắn lại tuôn ra ngoài, thanh phi kiếm kêu nhẹ lên một tiếng, chuẩn bị bay lên thoát khỏi tay hắn.
Kỷ Nguyệt Luân nhếch miệng, lộ vẻ trào phúng.
Hắn đang nói với Lâm Tịch, nhưng ánh mắt của hắn ta vẫn đang tập trung vào Cao Á Nam phía sau Lâm Tịch.
Hứng thú của hắn ta tựa như vẫn đều ở trên người Cao Á Nam, ngay cả khi thanh phi kiếm trong tay Lâm Tịch hiện giờ muốn bay lên cũng không thể khiến hắn ta chú ý được.
Phi kiếm trong tay Lâm Tịch bay lên, mũi kiếm bắt đầu nhanh chóng xuyên qua không khí.
Nhưng cùng lúc đó, không khí ở giữa hắn và Kỷ Nguyệt Luân bỗng nhiên biến mất, tựa như bị cuốn vào trong ống tay áo thần bào của Kỷ Nguyệt Luân.
Một cây kim châm từ trong tay áo thần bào Kỷ Nguyệt Luân bay vụt ra ngoài.
Đây là một cây kim châm không khác gì những cây kim may đồ nhỏ bình thường, nhưng tất nhiên nó không thể là một cây kim may bình thường...Trên thân kim châm dài nhỏ đấy có rất nhiều phù văn màu đỏ, còn có một sợi xích màu xanh còn nhỏ hơn thân kim được nối liền với đầu kim.
Ngay nháy mắt từ trong ống tay áo thần bào Kỷ Nguyệt Luân bắn ra, cây kim châm nhỏ này cùng với sợi xích màu xanh nối dài đã được bao phủ bởi một ngọn lửa màu hồng, mà khối không khí bị hút vào trong ống tay áo ban đầu dường như đã biến thành lực đẩy, khiến cho cây kim châm này phóng đi nhanh hơn.
Cho nên, cây kim châm đó nhanh chóng được ngọn lửa bao phủ.,
Cho nên, cây kim châm này lập tức biến thành một luồng sáng bay trên không trung.
Nhưng luồng ánh sáng này không đâm về phía thân thể Lâm Tịch, mà đâm thẳng về ngực Cao Á Nam.
Phản ứng thân thể của Lâm Tịch không thể theo kịp luồng sáng có tốc độ nhanh như cây tên do mình bắn ra, hắn cũng hiểu rõ Cao Á Nam và Cát Tường sau khi phối hợp tấn công làm bị thương nặng Tấn Thừa Vân, sức mạnh trong người đã mất hết, nên hắn không dám do dự, phi kiếm lập tức bay ra ngoài ngăn cản luồng ánh sáng này.
Hiện giờ chỉ có phi kiếm của hắn mới có thể ngăn cản chiêu thức tấn công của Kỷ Nguyệt Luân.
Thân kiếm và thân kim nhất thời chạm vào nhau.
Ngay khi va chạm với thân kiếm, ngọn lửa bao phủ kim châm nhất thời khuếch tán ra, không tạo nên tiếng vang nào.
Lâm Tịch kêu lên đau đớn.
Tất cả sức mạnh bao quanh phi kiếm đều bị cây kim châm đánh tan tác, ánh sáng bạc trên phi kiếm dần biến mất, mà cây kim châm lại đẩy ngược lui thanh phi kiếm về phía Cao Á Nam.
Đến giờ khắc này, Cao Á Nam đã không dám giữ lại sức mạnh nữa, toàn bộ hồn lực bàng bạc lập tức xông ra bên ngoài, thanh phi kiếm dừng lại ngay trên không trung, một lớp băng dày đặc kết thành ngoài thân kiếm. Thân thể Cao Á Nam run rẩy, ở ngay khóe miệng có một vệt máu tươi.
Kỷ Nguyệt Luân nhếch miệng cười một cách châm chọc. Cây châm nhỏ được phóng ra từ trong ống tay áo thần bào của hắn vẫn đang đính trên thân kiếm, tựa như đã bị đóng băng như thanh phi kiếm đó, nhưng không khí trước người hắn lại bị hút vào bên trong, tạo thành gió lớn. Sức mạnh trong thân thể hắn một lần nữa phun trào, truyền vào trong cây châm nhỏ.
Từ rất lâu, người tu hành cấp Đại quốc sư gần đạt đến Thánh sư của núi Luyện Ngục đã không còn sợ phi kiếm của Thánh sư. Bởi vì những hồn binh được chế tạo từ bảo thạch ngọn lửa của núi Luyện Ngục đều có thể phát ra một nhiệt độ kinh khủng, tạo thành ngọn lửa uy hiếp đến tính mạng Thánh sư. Đồng thời, núi Luyện Ngục lại có được phù văn thông hồn, chuyên khắc phù văn này lên các sợi xích, giúp cho hồn lực được truyền trực tiếp vào trong binh khí, khiến cho binh khí trở thành phi kiếm giống như Thánh sư.
...
Vào giờ khắc này, Lâm Tịch quăng kiếm của mình.
Hắn đã bỏ qua việc khống chế phi kiếm, lập tức giương cung, lắp tên bắn về phía Kỷ Nguyệt Luân.
Một luồng ánh sáng màu vàng bắn về ngực Kỷ Nguyệt Luân.
Hồn lực của Kỷ Nguyệt Luân từ trong ống tay áo xông ra ngoài, nhưng lần này lại không xuyên vào cây châm nhỏ, mà đánh chặn luồng ánh sáng màu vàng kia.
Lâm Tịch và Cao Á Nam rất gấp, nhưng hắn lại không vội.
Hơn nữa, ngay từ khi bắt đầu hắn không có ý định giết chết Cao Á Nam, chỉ là muốn bắt Cao Á Nam.
Bởi vì đối với những người tu hành đã gần đạt đến Thánh sư, tu vi cao hơn cả thống lĩnh quân đội là Tấn Thừa Vân như hắn, thính giác hiển nhiên hơn người bình thường rất nhiều. Dựa vào những âm thanh quát lớn từ quân doanh cách đấy không xa, hắn đã biết thái tử Đại Mãng vừa bị ám sát. Mặc dù Trạm Thai Thủ Trì là thái tử bù nhìn do chính núi Luyện Ngục đưa lên, nhưng dù sao thái tử cũng là thái tử, nếu như chỉ đơn giản giết chết Cao Á Nam và Lâm Tịch, tất nhiên không thể làm tiêu tan hết ảnh hưởng được. Bởi vì việc thích khách bị giết chết sau khi thành công giết chết thái tử ngay trong đại quân Đại Mãng là chuyện vô cùng bình thường, tất cả mọi người không những cảm thấy tên thích khách này thật mạnh mẽ và can đảm, mà còn cảm thấy quân đội Đại Mãng thật vô dụng, lại bị đối phương xông vào trong quân doanh như chốn đông người, ngay cả thái tử cũng có thể ám sát được.
Mặc dù Chu thủ phụ đế quốc Vân Tần đã từ quan, nhưng trong nhiều năm làm quan trước kia, sức ảnh hưởng của Chu thủ phụ trong dân gian là không thể chối bỏ. Hơn nữa, những truyền thuyết liên quan đến người khổng lồ băng sương trước giờ đều mang sắc thái thần bí, nên hắn cảm thấy nếu như bắt được Cao Á Nam, dùng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất để chà đạp Cao Á Nam, khiến con gái của Chu thủ phụ trở thành người để các đầy tớ đê tiện nhất núi Luyện Ngục phát tiết, khi đó mới có thể làm những ảnh hưởng bất lợi từ việc thái tử vừa đến tiền tuyến đã bị kẻ thù ám sát giết chết biến mất.
Dĩ nhiên, nếu như có thể bắt được Lâm Tịch, càng là chuyện tốt hơn.
Mà giờ khắc này, hắn cũng có thể nhận ra sau một phen vội vã bộc phát hồn lực như vậy, hồn lực trong người Lâm Tịch đã không còn nhiều.
Cho nên, điều hắn cần làm bây giờ chính là bảo đảm an toàn của mình, chứ không phải vội vã giết địch.
...
So sánh với ý thức và phản ứng của người tu hành, việc bộc phát và sử dụng hồn lực luôn chậm hơn.
Cho dù Lâm Tịch đã đạt được truyền thừa bị thất truyền của chùa Bàn Nhược, nhưng đối với việc khống chế hồn lực trong cơ thể mình, hắn ta vẫn gặp phải vài trở ngại, không thể đạt đến trình độ ý niệm vừa nghĩ, hồn lực đã truyền tới được. Nếu như là trường hợp hồn lực đã bộc phát ra ngoài, nhưng đột nhiên lại muốn thu hồi lại, tất nhiên việc thu hồi sẽ chậm hơn ý nghĩ rất nhiều.
Còn có một việc rất hay xảy ra khi người tu hành đối chiến với nhau, đó là khi cận chiến, cảm giác của người tu hành lại luôn có trước ánh mắt, cũng có nghĩa là trước khi vật ảnh đấy xuất hiện trong ánh mắt của mình, người tu hành đã cảm giác được vật ảnh đó là gì.
Hiện giờ Kỷ Nguyệt Luân tất nhiên không thể nhìn thấy rõ luồng ánh sáng màu vàng Lâm Tịch bắn ra, nhưng trong cảm giác của hắn, hắn đột nhiên cảm thấy hơi kỳ quái. Bởi vì luồng ánh sáng màu vàng này quá kỳ lạ, quá thô to, hơn nữa đầu ánh sáng còn lớn hơn cây tên.
Đợi đến khi hắn cảm giác rõ ràng được luồng ánh sáng màu vàng này là vật gì, hồn lực của hắn đã mãnh liệt đập xuống. Nhưng thật không ngờ luồng ánh sáng màu vàng này lại thay đổi phương hướng.
Luồng ánh sáng màu vàng này vốn bắn về ngực hắn, nhưng cuối cùng lại bay xéo rơi xuống, trúng ngay bắp đùi bên phải.
Trong thế giới cảm giác đã vô cùng rõ ràng, đây là một hình ảnh rất đáng buồn cười.
Bởi vì luồng ánh sáng màu vàng Lâm Tịch bắn ra không phải là một cây tên, mà là một con chim.
Lấy một con chim làm tên bắn, nhất định không thể bắn xa được, gió lớn ngăn trở sẽ làm cho tốc độ con chim này biến chậm, mà con chim đó cũng không thể chịu đựng được sức mạnh bị chấn động ngay khi còn ở trên hồn binh trường cung. Nhưng trong khoảng cách năm sáu thước, bắn ra một con chim thân hình cứng cáp chắc chắn sẽ không chậm hơn cây tên bình thường bao nhiêu, hơn nữa con chim này không phải là con chim bình thường, mà là phượng hoàng Vân Tần màu vàng - Thụy Thụy.
Sau trận chiến ở lăng Trụy Tinh, nhiều ngày kế tiếp lại bị vô số người tu hành Đại Mãng đuổi giết, con phượng hoàng Vân Tần bắt đầu trưởng thành này đã từ từ học cách chiến đấu. Cho nên, trong khoảnh khắc vừa rồi nó đã biến thành một cây tên màu vàng có cánh, có thể biến đổi phương hướng được.
Với thế tới mạnh mẽ và lực bắn khủng khiếp của Lâm Tịch, Thụy Thụy đã bắn trúng vào bắp đùi của Kỷ Nguyệt Luân.
Nó tựa như một cây búa màu vàng, đâm thủng tới mục tiêu của mình, trong nháy mắt tạo thành một lỗ thủng thật to trên đùi Kỷ Nguyệt Luân, mang theo một luồng máu tươi rồi không biết bay đến nơi nào.
Phần bắp đùi này của Kỷ Nguyệt Luân tựa như bị chặt đứt một nửa, máu tươi và hồn lực không thể khống chế được điên cuồng phun ra ngoài.
Trong nháy mắt không thể khống chế được thăng bằng, cộng thêm phản lực từ lúc bắn ra Thụy Thụy, nên bây giờ Lâm Tịch liên tục lui về sau, đụng phải Cao Á Nam. Mà Kỷ Nguyệt Luân lại bị đánh ngược bay ra sau, ngã lăn xuống đất.
- Ngươi cho rằng ngươi là Đông Phương Bất Bại?
- Đáng tiếc ngươi không phải là Đông Phương Bất Bại, ta lại có một con chim đang rất tức giận...
Lâm Tịch thở dốc không thôi, cố gắng điều chỉnh khí huyết và hồn lực đang chấn động trong người mình, đồng thời cười lạnh nhìn Kỷ Nguyệt Luân vừa thê thảm rớt xuống đất, giễu cợt nói.
Kỷ Nguyệt Luân không biết Đông Phương Bất Bại là gì, hắn cũng không hiểu ý nghĩa hai câu Lâm Tịch vừa nói. Bởi vì bị mất quá nhiều máu và đau đớn quá độ, nên thân thể hắn theo bản năng co lại vào bên trong, đầu hắn bắt đầu cảm thấy mơ hồ, đồng thời biết rằng khi nãy Lâm Tịch nói mình còn có nhiều thủ đoạn thế gian không biết không phải là lời nói công tâm trống rỗng. Nhưng hắn vẫn không cho rằng mình thua trên tay Lâm Tịch và Cao Á Nam, đôi lông mày của hắn lại nhướng lên, tràn đầy kiêu ngạo và mạnh mẽ.
- Chỉ là những thủ đoạn này sao?
- Ta còn chưa sử dụng chiêu thức mạnh nhất, nhưng ngươi đã bị phản lực làm chấn động đến mức không thể ra tay?
Hắn nhìn Lâm Tịch và Cao Á Nam đang thở dốc, lạnh lùng đứng lên.
Ngay nháy mắt đứng lên, máu tươi đang từ trong vết thương trên bắp đùi hắn chảy ra ngoài lập tức dừng lại, máu thịt biến thành màu đen, miệng vết thương bỗng nhiên sinh trưởng một cách nhanh chóng, tựa như trong cơ thể hắn có một vệt nhựa đường màu đen đang sinh sôi không ngừng. Thân hình hắn ta đột nhiên biến lớn, các đường kinh mạch hiện rõ trên da thịt, tựa như những phù văn huyền bí.
Một luồng khí tức kinh khủng bao quanh thân thể hắn, khiến cho không khí xung quanh bị chấn động tới mức phải phát ra tiếng động "ầm ầm".
Đây là ma biến.
Là bí pháp cường đại của núi Luyện Ngục khiến người ta phải sợ hãi nhất.
Người tu hành núi Luyện Ngục có thể khống chế ma biến một cách hoàn mỹ nhất sẽ được gọi là ma, có được chiến lực kinh khủng.
Hiện giờ, khoảng cách giữa quân đội Đại Mãng và Lâm Tịch, Cao Á Nam đã không còn tới hai trăm bước, cuồng phong do vô số người tạo nên lúc chạy đã ập tới lưng Lâm Tịch và Cao Á Nam, khiến người nhìn thấy hít thở không thông.
Tất cả quân nhân Đại Mãng chạy ở hàng đầu tiên đều nhìn thấy biến hóa phát sinh trên người Kỷ Nguyệt Luân, mà thân là người Đại Mãng, bọn họ tất nhiên biết được đang có chuyện gì xảy ra với Kỷ Nguyệt Luân.
Đối với bọn họ, đây là chuyện thần bí nhất, ý nghĩa nhất, mạnh mẽ nhất.
Từ niềm vui mừng như điên và nỗi kính sợ được tích lũy hơn ngàn năm sâu tận trong đáy lòng, tất cả đã áp đảo nỗi kinh hãi của họ khi nhìn thấy Kỷ Nguyệt Luân bị trọng thương. Trong lúc nhất thời, vô số quân đội Đại Mãng hoan hô rung trời.
Tiếng hoan hô rung trời cùng với tiếng bước chân ầm ầm đang tiến tới gần càng làm cho người khác hít thở không thông.
Sau khi ma biến xong, một người tu hành như Kỷ Nguyệt Luân sẽ có chiến lực hoàn toàn vượt qua Đại quốc sư, thậm chí đạt đến Thánh sư bình thường.
- Ngươi đúng là Đông Phương Bất Bại!
Nhưng cùng lúc đấy, Lâm Tịch ngược lại còn bình tĩnh hơn. Hắn trào phúng lên tiếng, sau đấy yên lặng vận chuyển hồn lực, ổn định bắn một cây tên về phía Kỷ Nguyệt Luân.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK