~~o0 0o~~
Cảnh giới chưa chắc đồng đẳng với chiến lực.
Thiên thời, địa lợi, ý chí tinh thần người tu hành, phương pháp tu hành tương khắc...có rất nhiều yếu tố ảnh hưởng đến sự thắng bại cuối cùng của người tu hành.
Trong thế giới người tu hành, lấy yếu thắng mạnh là việc nhiều đến mức không thể đếm được. Nhưng trong mấy chục năm nay, sợ rằng không có trận chiến nào có ý nghĩa như việc Diệp Vong Tình dùng kiếm Vân Tần để giết chết đại trưởng lão núi Luyện Ngục trong lần này.
Diệp Vong Tình biết rõ tu vi và chiến lực thực tế của mình không bằng tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục này, nhưng vẫn tới đây, khiêu chiến đại trưởng lão núi Luyện Ngục, nên hắn mới thật sự là Vong Tình kiếm, mới là người thứ hai sau Hạ Bạch Hà lĩnh ngộ được Thiên nhân kiếm trong nhiều năm nay...Từ ý nào đó để nói, có thể nói đây chính là thắng lợi tinh thần của người Vân Tần.
Hiện giờ Hồ Ích Dich đang đại biểu cho tinh thần của người Vân Tần.
Hắn ta không còn là đại tướng quân thống lĩnh biên quân Thiên Hà, chỉ là một người bình thường, nhưng lại dùng kiếm của mình để chống lại hơn trăm tên thần quan núi Luyện Ngục hỗn loạn. So sánh với bất kỳ thời khắc nào khác, hắn ta càng có uy nghiêm của một đại tướng nơi sa trường.
Kiếm của hắn huyền phù trước mặt hắn, nhưng ánh mắt lại không nhìn vào bất cứ kẻ nào trong hơn trăm tên thần quan kia, mà là tập trung nhìn vào hai chiếc xe người kéo trông rất bình thường, không tản phát khí tức nào kia.
Có một giọng nói tựa như cây khô ma sát với không khí từ trong một chiếc xe người kéo vang lên.
- Chết!
Chỉ là một chữ chết!
Có một luồng khí tức theo âm thanh này truyền ra ngoài, sau đó có một ngọn lửa màu đen chợt lóe lên rồi dập tắt, tựa như ngọn lửa trên tẩu hút thuốc.
Nhưng chỉ là một âm thanh này, tất cả thần quan núi Luyện Ngục đang rất bi ai, hỗn loạn và sợ hãi lại lập tức im lặng, rồi phảng phất như đã thấy được cứu tinh, nên bất cứ kẻ nào trong bọn chúng cũng không ngừng run rẩy.
Khí tức thần bí và uy nghiêm này khiến mọi người cảm thấy trong chữ "chết'' đơn giản đó lại bao hàm hai ý nghĩa.
Một là muốn giết chết Diệp Vong Tình và đám người Trạm Thai Thiển Đường.
Hai là nếu như những thần quan núi Luyện Ngục này không trấn tĩnh lại, làm mất đi uy nghiêm của núi Luyện Ngục, bọn chúng cũng phải chết.
Mà khi âm thanh này rơi vào trong tai tên tướng lãnh cao nhất của quân đội trông coi Thiên Diệp quan, nó lại giống như mang theo ma tính vô hạn, giống như có ma quỷ đầu độc bên tai hắn, khiến cho đầu óc của hắn trở nên u ám, mọi mặt trái của cảm xúc được đẩy lên cực hạn.
Tên tướng lãnh sắc mặt xanh mét này cảm thấy bây giờ mình cần phải làm gì đó, nếu không nhất định sẽ mất đi sự tín nhiệm của hoàng đế, nhận lấy kết quả vô cùng thê thảm.
- Dám ám sát sứ đoàn Đại Mãng, phá hư minh ước, trước tiên bắt hết lại!
Hắn ném mạnh ra ngoài một lệnh kỳ tam giác được chế tạo từ bách luyện cương, cùng lúc đó, có một tiếng quân lệnh nghiêm nghị do hắn phát ra.
Rất nhiều quan viên Vân Tần kinh ngạc quay đầu, nhìn tên tướng lãnh Vân Tần vừa mới ra lệnh.
Bọn họ biết tên tướng lãnh Vân Tần này trung thành với hoàng đế Vân Tần, nhưng bọn họ không thể ngờ vào lúc này, tên tướng lãnh đó lại ra mệnh lệnh như vậy.
Phần lớn quan quân trấn thủ Thiên Diệp quan trầm mặc, thậm chí là tức giận. Nhưng dù sao quân lệnh cũng là quân lệnh, tên tướng lãnh Vân Tần này nếu đã là chủ soái ở đây, tất nhiên cũng có quân đội kiên quyết thi hành mệnh lệnh của hắn.
Tiếng vó ngựa như sấm vang lên.
Một đội trọng khải kỵ quân và trọng khải mặc giáp thanh vương từ bên trong quân doanh của Thiên Diệp quan xông ra ngoài. Chỉ trong một thời gian ngắn, tất cả kỵ quân đã hoàn thành việc tăng tốc, gót sắt và áo giáp nặng nề dồn dập đánh vào mặt đất.
- Địch tập kích!
Có âm thanh cảnh báo gần như là đồng thời vang lên.
Trong một khu rừng bên ngoài Thiên Diệp quan, có rất nhiều cây cối bị lay động, rõ ràng không phải vì trọng khải kỵ quân và trọng khải quân mặc giáp thanh vương chấn động tạo thành, mà là có không ít người đang nhanh chóng di chuyển bên trong. Nhưng khi sử dụng đôi mắt ưng bằng đồng thau nhìn xuống, các quân sĩ trên lầu canh lại không nhìn thấy bất kỳ bóng người nào, chỉ nhìn thấy cả một khu rừng đang lay động, tựa như có người vừa di chuyển vừa che giấu mình đi.
- Là ai đến?
Tất cả người tu hành quân đội và các thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng đều kinh ngạc nhìn trong khu rừng đó. Nhưng trong lúc này, lại không có ai chú ý đến có một gã giảng viên mặc áo bào đen học viện Thanh Loan, đang từ trong mấy căn nhà đá trong Thiên Diệp quan bước ra ngoài.
Đó là một nhà bếp trong Thiên Diệp quan, cách cửa khẩu Thiên Diệp quan rất gần, bên trong còn có nhiều đầu bếp đang tất bật chuẩn bị đồ ăn thức uống cho quân đội, không có ai có thể ngờ ngay lúc này lại có một người tu hành học viện Thanh Loan từ trong đấy xuất hiện.
Bước chân của người này trông không vội không nhanh, nhưng chỉ mới đi được vài bước, hắn ta đã lướt đến bên cạnh An Khả Y và Diệp Vong Tình, một người chắn cửa khẩu, đối diện với hơn một ngàn trọng khải quân và trên trăm người mặc trọng khải thanh vương.
Tóc tai người này rối bù, bộ mặt tự kiêu tự đại, tựa như có ai đang thiếu hắn mấy trăm lượng bạc, thậm chí là hắn ta còn không mở miệng nói gì với Trạm Thai Thiển Đường hay An Khả Y đang ở phía sau.
Nhưng các tướng lãnh và giáo quan trọng khải quân xông tới đầu tiên lại cảm thấy khí lạnh trào dâng, cảm thấy mình đang thật sự thiếu người này mấy trăm lượng bạc.
Bởi vì bọn họ nhận ra người này.
Người này là Từ Sinh Mạt.
Sức mạnh trung kiên của học viện Thanh Loan, một trong những Thánh sư ngự kiếm mạnh nhất.
Ban đầu Từ Sinh Mạt cũng như biết bao người tu hành học viện Thanh Loan khác, ở Vân Tần không có mấy người biết đến. Nhưng sau khi trải qua mấy lần đại chiến khi trước, ít nhất là phần lớn các tướng lãnh Vân Tần lại biết đến tên của hắn, biết hắn đáng sợ.
"Vèo!"
Một thanh kiếm sáng ngời từ sau lưng Từ Sinh Mạt bay lên, đánh vào tường thành Thiên Diệp quan.
Một khối đá nặng đến mấy trăm cân ầm ầm rơi xuống, dễ dàng như cắt một miếng đậu hũ.
Từ Sinh Mạt đi lên tảng đá lớn này.
Hắn ta rất thích mình đứng trên một tảng đá lớn, kiêu ngạo như một con kên kên.
Khi còn dạy Lâm Tịch trước kia, hắn luôn luôn đứng trên một tảng đá lớn để nói chuyện với Lâm Tịch.
Ngay lúc này mà còn muốn đứng trên một tảng đá để chứng tỏ mình kiêu ngạo, lúc mới nghe thật sự rất buồn cười.
Chỉ là hiện giờ không có ai cảm thấy tên Thánh sư ngự kiếm này của học viện Thanh Loan buồn cười.
Sau khi cắt xuống một góc tường thành, phi kiếm của hắn huyền phù trước người hắn khoảng mười bước, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.
- Ta không muốn giết người Vân Tần, các ngươi không nên xông tới.
Hắn nhìn dòng nước sắt cứng ở phía trước, lạnh lùng nói.
Trọng khải quân và trọng khải thanh vương đang tiến tới chợt ngừng lại, rất nhiều người bất giác xoay đầu lại nhìn tên tướng lãnh Vân Tần vừa mới ra lệnh.
Sắc mặt của tên tướng lãnh Vân Tần này không còn xanh mét nữa, mà là tái nhợt.
Chính hắn cũng không rõ tại sao vừa rồi mình lại trực tiếp và kiên định ra mệnh lệnh như vậy.
Hiện giờ hắn đang do dự.
- Giết
Nhưng ngay lúc này, trong chiếc xe người kéo khi nãy phát ra một ngọn lửa màu đen, lại có tiếng quát lạnh lùng vang lên.
Ánh mắt của tên tướng lãnh Vân Tần này càng thêm do dự.
Bởi vì không có mệnh lệnh nào phát ra, nên có mười tên quân sĩ mặc trọng khải khẽ cắn răng một cái, đồng loạt hô to một tiếng rồi tăng tốc lao nhanh tới trước, tạo thành khoảng cách với đội quân ở phía sau.
Sắc mặt của Trạm Thai Thiển Đường và Hồ Ích Dịch trở nên lạnh lẽo.
Bọn họ biết âm thanh bên trong chiếc xe người kéo phát ra ngoài hơi khác thường, nhưng bọn hắn cũng biết tình thế hiện nay không còn cứu vãn được nữa.
Từ Sinh Mạt buông lỏng mí mắt.
Hắn chính là người thích hợp nhất để ngăn cản đội quân trọng khải kỵ quân và trọng khải thanh vương này.
Bởi vì cá tính của hắn yêu ghét vô cùng rõ ràng. Đối với một người như hắn, chỉ cần là kẻ thù, hắn sẽ không chú ý đến những cái khác nữa, sẽ không vì đối phương là quân nhân Vân Tần thiết huyết mà do dự nương tay.
- Ngu xuẩn!
Hắn quát lớn một tiếng, tựa như đang quát Lâm Tịch trong lúc dạy học.
Thanh kiếm đang huyền phù trước người hắn bay lên, nhanh chóng xẹt qua mười tên quân sĩ mặc trọng khải đang lao tới.
Mũi kiếm sắc bén của Từ Sinh Mạt ma sát mạnh mẽ với bộ giáp của hơn mười tên quân sĩ đang mặc, phát ra ánh lửa chói mắt, sau đó nhanh chóng có máu tươi phun ra ngoài.
Tiếng động va chạm và rơi xuống đất đinh tai nhức óc không ngừng vang lên, máu tươi bắt đầu từ trên không trung rơi xuống như mưa sa, đập vào nền đất, đập trúng bộ giáp kim loại của các quân sĩ vừa ngã xuống, truyền đi rất xa.
Rất nhiều quan viên và tướng lãnh Vân Tần bỗng nhiên hét lên, nhưng một khi quyết chiến như vậy đã bắt đầu, đã không thể dừng lại được nữa.
Từ Sinh Mạt cũng không thể từ một cỗ máy giết chóc lạnh giá mà nhanh chóng trở lại thành người bình thường. Chỉ cần phi kiếm của hắn ngừng lại, ngay lập tức sẽ có một dòng nước sắt cứng vọt tới trước người hắn, khi đó thân thể của hắn sẽ biến thành một đống thịt vụn.
Đây mới thật sự là cảnh "một người giữ quan ải chống vạn quân'', thân thể nặng nề và máu tươi nóng hổi không ngừng rớt xuống đất, sau đấy lại bị dòng nước sắt cứng phía sau đụng phải, phá tan tành.
Thi thể và máu tươi tựa như gạch đá lót đường, từ từ lan tràn tới trước.
...
- Giết bọn họ!
Một tên thần quan già nua đã tiến tới gần hai chiếc xe người kéo đột nhiên đứng thẳng người, phát ra mệnh lệnh cuồng nhiệt, tựa như vừa nhận được lệnh từ bên trong xe người kéo.
Đây đã không còn là quyết đấu giữa những người tu hành.
Lòng tin và cuồng nhiệt tựa như đồng thời quay trở về trong cơ thể hơn trăm tên thần quan núi Luyện Ngục mặc áo bào hồng. Khi tên thần quan già nua kia hăng hái phát ra mệnh lệnh, tất cả thần quan núi Luyện Ngục ở đây đồng thời nhảy lên khỏi mặt đất, ầm ầm xông tới chỗ Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường như một cơn thủy triều.
Các thần quan núi Luyện Ngục này cũng là người tu hành cường đại, Hồ Ích Dịch và Trạm Thai Thiển Đường không thể là đối thủ của toàn bộ thần quan này, trừ khi bên cạnh họ có một Đại thánh sư như Cố Vân Tĩnh, một chiêu có thể giết hơn mười người. Nhưng ngay lúc này, trong khu rừng bên cạnh lại có thủy triều khác tuôn ra ngoài.
Trong khu rừng bên cạnh Thiên Diệp quan, cây cối đã sớm bị tàn phá.
Nên, rốt cuộc đã có bóng người hiện ra.
Có cờ xí màu đen phất phới trong gió.
Những bóng người màu đen tản phát khí tức thiết huyết và mạnh mẽ bao phủ đôi mắt mọi người.
- Hắc kỳ quân!
Rất nhiều quân nhân ở đây phát ra âm thanh tựa như đang gặp ác mộng.
Tất cả mọi người nhận ra đây là đội quân mạnh nhất thiên hạ.
Chỉ là vào lúc này, đội quân mạnh nhất thiên hạ này lại càng giống một đội tạp quân hơn.
Bởi vì có rất nhiều người không mặc chiến giáp Hắc kỳ quân, chỉ mặc một bộ đồ của người Vân Tần buôn bán bình thường, vô cùng hỗn loạn, thậm chí là số lượng gần chiếm cả một nửa.
Biên chế của Hắc kỳ quân luôn luôn là hai trăm người, nhưng Hắc kỳ quân này lại có đến gần hơn ba trăm người.
Tuy có nhiều người buôn bán nhỏ đã gia nhập vào trong đội Hắc kỳ quân này, nhưng đội quân này lại không vì thế mà hỗn loạn, động tác của mỗi người trong đội quân này lại vô cùng ăn ý với nhau, ngay cả một cô bé đi theo bên cạnh thợ săn cũng hòa thành một.
Tất cả mọi người đều cảm thấy rét lạnh.
Đây chính là Hắc kỳ quân mạnh nhất, đáng sợ nhất từ trước đến nay!
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK