~~o0 0o~~
Vạn kiếm thành biển, vô số thanh phi kiếm của Lâm Tịch mang theo sức mạnh vô cùng khủng khiếp, không có một Thánh sư nào trên thế gian này có thể tưởng tượng được.
Trương Bình đi lại trong bầu trời đầy phi kiếm bay múa.
Sau khi phù trận nguyên khí bao bọc thân thể bị đánh tan, áo giáp của hắn liên tục bị phi kiếm tấn công, phát ra tiếng vang rợn người.
Bị cơn cuồng phong vô số phi kiếm cùng lúc tấn công như vậy, bộ giáp của hắn tựa như bị sức mạnh thời gian ăn mòn, bắt đầu xuất hiện những vết khắc.
Mỗi một thanh phi kiếm khi cắt vào bộ giáp, lại trực tiếp đánh vào người hắn một luồng sức mạnh khủng khiếp, khiến hắn cảm thấy đau nhói vô cùng.
Vì chống đỡ sức mạnh như vậy, hồn lực của hắn không ngừng tiêu hao. Mà hắn lại không thể tùy ý sử dụng nguyên khí trong trời đất như Lâm Tịch, nên hắn cảm thấy vô cùng tức giận. Tuy nhiên, khuôn mặt của hắn ta rất lạnh lùng, bởi vì hắn ta tin người chiến thắng sau cùng chính là mình.
- Nếu như trước khi ta giết ngươi, mà ngươi lại không thể phá vỡ bộ giáp của ta, vậy tất cả những gì ngươi nói khi nãy thật sự quá buồn cười.
Hắn nhìn Lâm Tịch, rồi nói một câu như vậy. Đồng thời, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trên người hắn phóng ra ngoài, vô số ngọn lửa màu tím bao quanh thân thể hắn, bắt đầu tấn công lại những thanh phi kiếm đang vây mình.
Sau đấy, những thanh phi kiếm do nguyên khí tạo thành bắt đầu bốc cháy, tự hủy.
Tốc độ đi tới trước của hắn mỗi lúc nhanh hơn.
Cứ mỗi bước rơi xuống, mặt đất dưới chân hắn lại bị lõm sâu, chấn động không ngừng, giống như có một cây trống nặng nề đánh vào khuôn mặt. Mà khi bước chân của hắn bước đi, mặt đất dưới chân đã bị ngọn lửa màu tím mang theo sức nóng kinh khủng biến thành dung nham sôi trào.
Mỗi bước chân của hắn tựa như xuyên qua thời không, trong khoảnh khắc đã vào khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác, chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng ngàn bước.
Bộ giáp hắn ta đang mặc vốn đã ảm đạm đi vì bị vô số phi kiếm cắt sâu vào, nhưng nhờ có hồn lực của Trương Bình quán chú vào, nên bề mặt lại trở nên sáng loáng.
Cả một hoang nguyên bát ngát như vậy, nhưng trung tâm của mọi sự chú ý chỉ dành cho Trương Bình và Lâm Tịch.
Trạm Thai Thiển Đường híp mắt lại, đây là một trận chiến vô tiền khoáng hậu mà hắn không thể nào can thiệp được. Thậm chí hắn ta còn khó lòng nhìn thấy rõ bước chân đi tới của Trương Bình, nhưng hắn có thể khẳng định với tốc độ bây giờ, phi kiếm của Lâm Tịch rất khó đánh tan được bộ giáp của Trương Bình trước khi Trương Bình tiếp cận Lâm Tịch.
Trương Bình đúng là đã trở thành ma vương, kể cả đối với những Thánh sư siêu thoát phàm tục, hắn cũng là một ma vương.
Trong khi Trương Bình vừa nói xong, thân thể của hắn đã bay lên trời, hai chân của hắn chuẩn bị bước vào khu vực đầu tiên của núi Ngao Giác.
Nhưng ngay lúc này, hắn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt tựa như muốn phóng ra lửa.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ kinh khủng vang lên, một luồng kiếm quang đánh bay mọi ngọn lửa trước người hắn, đâm vào người hắn, khiến hắn bị đánh bay ra sau thật xa.
Hai chân của hắn rơi xuống mặt đất, bị kéo lê ra sau tạo thành hai rãnh sâu, toàn bộ khe rãnh này cũng lập tức biến thành dung nham nóng chảy.
Rất nhiều người không thể biết được chuyện gì vừa xảy ra.
Đầu tiên bọn họ nhìn thấy trên trời cao có một lối đi màu trắng, mà nơi phát ra lối đi màu trắng này lại đến từ không trung xa xôi mà mắt thường của họ không thể nhìn thấy được.
Lối đi màu trắng bắt đầu tiêu tán, biến thành cuồng phong.
Sau đó, những người tu hành ở đây mới biết được rằng luồng kiếm quang khi nãy của Lâm Tịch đã bay thẳng lên trời như một cây tên được bắn ra, sau đó lại rơi xuống, đánh trúng người Trương Bình.
Trương Bình nhìn vào lồng ngực mình.
Hoa văn trên lồng ngực bộ giáp của hắn đã hoàn toàn bị hủy diệt, một số vết nứt bắt đầu xuất hiện, những mảnh giáp lớn như nắm tay đang lả tả rơi xuống.
Hắn biết mình đã đánh giá thấp sự mạnh mẽ của Lâm Tịch, nhưng hắn còn chưa kịp tức giận, luồng kiếm quang thứ hai đã rơi xuống người hắn.
Từng lối đi màu trắng xuất hiện trên bầu trời xanh.
Đợi đến khi luồng kiếm quang đánh vào người Trương Bình tiêu tán trong không khí, một loạt âm thanh ''vù vù xoẹt xoẹt" mới truyền ra khắp nơi.
Tất cả mọi người trên hoang nguyên bát ngát đều kinh hãi nhìn cảnh tượng này. Bất kể hôm nay thắng bại cuối cùng như thế nào, bọn họ cũng biết đây là một cảnh tượng mà bọn họ khó lòng quên đi trong đời mình.
Những mảnh giáp nhỏ trên người Trương Bình không ngừng rơi xuống.
Từng giọt máu màu đen theo những khe rãnh trên bộ giáp nứt vỡ thẩm thấu ra ngoài, sau đấy bị những thanh phi kiếm nguyên khí đang bao vây lấy cắt nhỏ thành mưa vụn. Những hạt mưa vụn này nặng nề bay ra ngoài xa, rơi xuống mặt đất, làm bụi đất bắn lên tung tóe.
Áo giáp đã vỡ vụn.
Trương Bình bắt đầu bị thương.
Nếu như đã bị thương, có nghĩa có thể hắn sẽ chết.
Ngay cả những thần quan núi Luyện Ngục thành kính nhất, trung thành với hắn nhất, cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong nội tâm mình.
- Nhiêu đây còn chưa đủ!
Nhưng ngay lúc này, Trương Bình lại nhìn Lâm Tịch, trêu chọc nói câu này.
Bộ giáp của hắn đã hoàn toàn vỡ vụn, rớt xuống bên dưới. Nhưng thân thể của hắn sau khi lộ ra ngoài, lại không bành trướng như khi ma biến, mà lại hơi co lại.
Vóc dáng của hắn còn vốn cao hơn Lâm Tịch, nhưng sau khi bộ giáp kia biến mất, trông hắn ta thấp hơn Lâm Tịch đến nửa cái đầu.
Những luồng ánh sáng màu tím đen vốn hiện rõ và ngưng tụ trên bề mặt da thịt của hắn, nay lại kết tinh lại thành những điểm sáng như kim cương.
Kiếm quang từ trên trời cao đánh vào làn da đang phát ra những điểm sáng như kim cương của hắn, sức mạnh ẩn chứa bên trong vô cùng khủng khiếp, nhưng lại không thể khiến hắn gặp phải bất kỳ vết thương nào.
Đây mới chính là ma biến chí cường.
Tu ma giả chân chính, sự cường đại nhất của ma vương chính là thân thể của hắn.
- Thật không?
Nhìn thấy hắn ma biến như vậy, nghe được âm thanh giễu cợt của hắn, Lâm Tịch lại bình tĩnh cười, nhìn hắn nói:
- Nhưng ngay cả đầu mà ngươi cũng không nhấc nổi.
Lâm Tịch đang nói sự thật.
Mặc dù trong tình huống vô số kiếm quang không ngừng tấn công như vậy, nhưng Trương Bình vẫn có thể đi tới trước, mà thân thể lại không hề bị tổn thương nào, bất cứ người nào cũng phải nghĩ rằng thân thể của hắn quá khủng khiếp, sức mạnh thật cường đại. Nhưng hai đầu gối của hắn lại luôn luôn cong lai, thân thể không thể nào đứng thẳng, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên được. Tuy nhiên, đối với núi Luyện ngục, cúi đầu quỳ gối lại tượng trưng cho sự hàng phục.
Trương Bình bỗng nhiên nhớ tới những lúc mình quỳ sát trên núi Luyện Ngục, hắn nghĩ rằng mình đã có sức mạnh, nhưng vẫn phải hàng phục tên đại trưởng lão núi Luyện Ngục.
Hắn không thể nhịn được.
Hắn ngẩng đầu lên.
Hắn nghe được cổ của mình đang phát ra tiếng vỡ nát rất nhỏ, nhưng hắn vẫn ngẩng đầu, nhìn Lâm Tịch mà quát lớn:
- Ta sẽ giết ngươi.
- Tới đây.
Lâm Tịch tươi cười, cười một cách khiêu khích giống như khi hắn ta gặp phải những đồng đội ghét mình trong học viện Thanh Loan. Đó là một nụ cười tự tin và rạng ngời, cười để lộ hàm răng trắng như tuyết, cùng với sát ý lạnh như băng.
Đối mặt với Trương Bình không ngừng tiến tới gần, hắn cũng không lui lại, ngược lại còn đi tới trước, nghênh đón.
Thân thể của Trương Bình lại thấp đi một tấc.
Nguyên khí trong cơ thể hắn tựa như đã bị hắn nghiền ép ra ngoài. Trong nháy mắt này, tốc độ và sức mạnh của nguyên khí hắn ta bộc phát thậm chí còn mãnh liệt hơn Lâm Tịch.
Những luồng nguyên khí này tạo thành một cái bóng bốc cháy ngay trước người hắn, có vóc dáng tương tự như hắn.
Cái bóng này phá tan mọi chướng ngại trước mặt Trương Bình, trong nháy mắt đã đến trước người Lâm Tịch, mà thân thể của Trương Bình tựa như cũng bị cái bóng này kéo theo, đứng đối diện với Lâm Tịch.
Hắn tung một quyền đánh về phía Lâm Tịch.
Nắm đấm của hắn ta hiện giờ trông còn bé nhỏ hơn nắm đấm của người bình thường, nhưng ai ai cũng biết, một quyền này của hắn sợ rằng là quyền mạnh nhất trong thế giới người tu hành suốt ngàn năm qua.
Cả người Lâm Tịch bị quyền phong của một quyền này cố định trên không trung.
Nhưng Lâm Tịch lại không cảm thấy hoảng hốt, bình tĩnh vô cùng.
Cả người hắn phát ra một tầng ánh sáng màu đen.
Có một luồng sức mạnh mới được ngưng tụ trong người hắn. Sau đó, đối mặt với một quyền dường như ẩn chứa sự tức giận vô cùng của Trương Bình, tựa hồ muốn đánh tan cả thế gian này, hắn cũng chỉ đơn giản tung ra một kiếm, đâm tới trước.
Lần này hắn đâm ra không phải là phi kiếm do nguyên khí ngưng tụ thành, mà là một thanh kiếm do sừng Chân Long chế tạo thành, cũng chính là Chân Long kiếm của Trưởng Tôn Cẩm Sắt khi xưa.
Trong thế giới người tu hành hiện giờ, có thể nói đây chính là thanh kiếm cứng rắn nhất.
Trong nháy mắt đâm ra một kiếm như vậy, toàn bộ nguyên khí trời đất đang quán chú vào trong người Lâm Tịch cũng nhanh chóng chảy vào trong thanh kiếm Chân Long. Chân Long kiếm bỗng nhiên phát ra một thứ ánh sáng vô cùng chói mắt, ngay cả Trương Bình cũng phải quát lên một tiếng, rồi vội vàng nhắm hai mắt lại.
Ngay lúc Trương Bình nhắm hai mắt lại, Lâm Tịch vô cùng tập trung vào một kiếm của mình. Khi một quyền của Trương Bình còn cách mình khoảng hai thước, thanh kiếm của Lâm Tịch đã đâm vào cơ thể Trương Bình.
Thời gian tựa như đang ngừng lại.
Hai người Lâm Tịch và Trương Bình đang giằng co trong không trung.
Có những giọt máu từ sau lưng Lâm Tịch chảy ra ngoài, sau đó là một mũi kiếm vô cùng sáng ngời mà không có ai có thể nhìn thấy rõ được.
Nguyên khí vô cùng vô tận từ mũi kiếm lộ ra ngoài, xông ra khắp trời đất.
Một tiếng nổ lớn vang lên.
Nguyên khí trong trời đất rốt cuộc nổ tung.
Rất nhiều người cũng bị khí lưu do nguyên khí trời đất nổ tung tạo thành đẩy ngã ra sau.
Lâm Tịch và Trương Bình còn chưa tách ra.
Một lỗ thủng thật to xuất hiện trên ngực Trương Bình.
Thanh kiếm của Lâm Tịch vẫn đang tản phát sức mạnh điên cuồng cắt vào thân thể Trương Bình, nhưng sức mạnh trong cơ thể Trương Bình không ngừng tuôn ra ngoài, giúp hắn chống cự.
Lâm Tịch khẽ cau mày, hơi kinh ngạc nhìn thân thể của Trương Bình.
- Ngươi còn chưa đủ mạnh. Từ hồi còn ở học viện, ngươi luôn luôn coi thường ta.
Trương Bình nhìn Lâm Tịch với ánh mắt trêu đùa và vui sướng, nói ra.
Lâm Tịch nhìn thấy trong cơ thể Trương Bình, máu thịt của hắn tựa như không còn là máu thịt nữa, mà đã biến thành những con côn trùng không ngừng giãy dụa.
Thậm chí nội tạng trong cơ thể Trương Bình cũng là do vô số côn trùng xoắn lại tạo thành.
Lâm Tịch cảm thấy trừ khi có thể hoàn toàn hủy diệt côn trùng trong người Trương Bình, mới có thể giết chết Trương Bình được.
Cho nên, chính thân thể Trương Bình đã là vũ khí mạnh nhất trên thế gian này.
Một quyền của Trương Bình còn đang ma sát với nguyên khí, chỉ còn cách Lâm Tịch khoảng một tấc, nhưng Lâm Tịch lại tươi cười.
Hắn nhìn vào phần gan đang có vô số côn trùng giãy dụa trong người Trương Bình, cười nói:
- Cho dù ngươi đã biến thành quái vật như vậy, nhưng ngươi vẫn sẽ bị đánh bại bởi sự tức giận của mình. Nếu như kiếm này không thể giết chết ngươi, vậy hãy thử cái này đi.
Trong lúc nói chuyện, cơ thể của hắn bỗng nhiên trở nên giá lạnh, tựa như Lâm Tịch đã biến thành một thần nguyên băng tuyết. Khí tức và hơi thở lạnh giá từ trong người hắn xông ra ngoài, rồi quán chú vào trong thanh kiếm Chân Long.
~~o0 0o~~
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK